Nhảy vọt khỏi lưng Dogy và đứng trước cổng, Rin lo lắng nhìn đồng hồ. Cô đã đi quá 30p
- Nếu có thêm tôi dẽ không sao chứ!!
- Vấn đề không nằm ở cậu
Rin rụt rè đẩy cánh cửa vào bên trong. Chẳng thấy ai cả. Phải nhanh chóng đi lên trên phòng! Cô ôm Dogy vào lòng rồi chạy vọt đi nhưng khi bước đến chân cầu thang thì gặp anh đang trên lầu bước xuống. Trên người chỉ vỏn vẹn một chiếc khăn tắm
- Anh... anh...
Cô thẹn thùng đỏ mặt cố lách sang hướng này rồi hướng khác để bước lên nhưng cứ bị cơ bụng 6 múi của anh mà cản lại. Tại cô lùn? Gần 1m7 chứ ít!!
- Tôi muốn lên...
Anh bất giác nâng cằm cô lên và nói
- Về trễ 46p13s. Tôi tự hỏi cô đi với tên nào bên ngoài cái cung điện này. Một mình tôi vẫn chưa đủ
- Anh... quá đáng
Cô hét rồi bước thẳng lên lầu. Anh nhìn theo nhếch môi cười nhẹ rồi nhìn xuống Dogy. Cậu được đặt đại lên bàn
- Chào mừng đến nơi này
Vào phòng và nhanh chóng đóng cửa, thật may mắn khi hôm nay anh không có làm khó cô nhiều. Ây dza sao bỗng nhiên cảm thấy đói bụng. Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn, sao phòng cô lại bừa bộn thế này
- What!! Phòng... phòng mình
Đồ đạc văng tứ lung tung, chăn gối chẳng gọn gàng cùng với hàng tá đồ đạc văng bất gọn trên giường. Đèn bị ngã sang một bên gần rơi xuống đất. Cô chạy vào bên trong kia, may quá WC rất bình thường. Nhưng ai đã làm ra những chuyện này. Khi chuẩn bị dọn dẹp lại căn phòng, Rin nghe đâu đó tiếng xì xào và rồi mới nhận ra chủ nhân của có là Tinker và Peter
- Tất cả là do nhị hoàng tử. Tại sao lại bắt chúng ta uống thứ đó chứ!!- Tinker nói
- Ta phải vào để xin lỗi... nhưng cả tên Kentarus đó cũng phải làm vậy!- Peter gằn
Hai tiên linh nhỏ bé ấy mà có thể phá tan căn phòng như thế này ư!? Thứ gì đã khiến họ thành ra như thế!! Nhìn xem cái bàn trang điểm!! Là cô chứ nếu là các nữ Vampire khác chắc chắn sẽ rất xót xa. Gương thì vỡ tan tành cộng với phấn son như bị bóc ra từng mảnh. Vì cô là người không thích tân trang nên không cảm thấy tiếc là mấy, những thứ này may ra chỉ có làm cho phòng của cô ra dáng phụ nữ một chút
- Rốt cuộc là cái tên chết tiệc đó đã làm gì khiến hai tiên linh chỉ bằng ngón tay như thế phá tan phòng mình như một bãi tha ma như thế này
Khi Tinker và Peter chuẩn bị tiếp tục cuộc trò chuyện ban bãy thì cánh cửa liền đóng ầm lại. Rất bạo lực
- Tính phạt mình à!! Mình vẫn chưa tính sổ hắn chuyện này đấy
Cô bước xuống cầu thang đến bàn ăn nhưng chẳng thấy Ken đâu. Cô lên lầu tìm đến tận phòng hắn. Lần này phải cho hắn một trận nhớ đời. Rin cuộn tay thành nắm đấm và giơ lên định đấm vào cánh cửa thì nó chợt mở ra. Chàng trai với cơ bụng 6 múi xuất hiện trước mặt vởi vỏn vẹn một chiếc khăn tắm trên người
- Anh...
Cô định gây sự thì mặt đỏ tía tai quay sang hướng khác chộp lấy tấm màn mà văng thẳng vào người anh
- Cô... cái thứ dơ bẩn này mà cô dám văng vào người tôi
- Tôi...- Cô không nhìn thẳng vào mắt mà nhìn vào bức tường cạnh chốt cửa- Tôi là phụ nữ, anh phải... biết giữ phép tắt chứ!! Sao không dùng thứ gì đó kín đáo hơn như mọi lần anh mặc ấy. Hôm nay... ăn trúng tà à!!
Anh ngơ người nhìn cô rồi bật cười nhìn lại thật thể mình. Không nên nhỉ. 1p sau anh quay lại với một bộ áo ngủ dày cọm màu đen
- Đã ổn
Lúc này cô mới xoay người lại nhìn anh. Chiếc khăn đã đươuc vứt đi và thay vào đó là một bộ áo ngủ lông cừu dày cọm
- Cô đến đây làm gì?
Rin giơ tay ra trước mặt anh như một kẻ đang xin tiền
- Trả cho tôi tổn thất của căn phòng. Hầu như mọi thứ đều bị phá tan ngoài nhà vệ sinh, chiếc giường và cái tủ quần áo. Cả bàn trang điểm cũng...
- Cô nói rằng tư trang không phải thứ mà cô hứng thú
- Nhưng có nó nhiều người sẽ nghĩ rằng tôi giống phụ nữ hơn... không nói nhiều nữa mau đền bù tổn thất
- Tôi sẽ phạt cô sau
Anh đi ngang qua cô bước hẳn xuống nhà bếp bắt tay vào làm việc. Nhà bếp cũng bừa bộn không kém. Bây giờ anh mới hối hận vì đã cho hai tiên nhỏ ấy uống rượu
Trong lúc anh nấu ăn, có lẽ cô cũng nên làm gì đó để giết thời gian. Tiền đã nắm trong tay, ngại gì không đi và giải quyết trong một chuyến
- Ta đi thôi Dogy
Có vẻ như anh không biết ai đang rời khỏi cung điện của mình
Nấu xong một số món ăn, anh ra bên ngoài để hít thở một ít không khí trong lành. Nhưng rồi anh chợt nhận ra Rin đã đi đâu mất
Hôm nay vẫn như thế, anh luôn xem báo trong lúc chờ đợi Rin dùng bữa. Và đầu trang: "Đệ nhất hoàng tử đời thứ 2 Jonal Black đã về đến cổng thành. Chàp mừng ngài đã về với chúng tôi thêm một lần nữa". Anh chợt giật mình xoay người liếc dọc nhìn ngang, Dogy đã biến mất. Khi thấy hình dáng Tinker thì anh liền hỏi
- Peter đâu rồi hả Tinker!!
- Ơ... cậu ấy đi với Rin rồi
- Rin đi đâu
- Đi với Dogy rồi
- Dogy đi đâu
- Đi cùng Rin đến trung tâm thành phố và mua lại những vật dụng đã đổ vỡ vì chúng tôi...
- Cô ấy có thể tự làm chúng liền lại. Tại sao?
- Có vẻ như Rin rất thích bắt nạt ngài thì phải- Tinker cười tít mắt
...
Đã lâu rồi Rin chưa cưỡi Dogy với tốc độ như thế này. Cô rất thích. Hiện cả ba đang ở trên một tầng mây. Vì không thể chịu được sức gió nên Peter đã rúc vào túi áo của Rin để giảm bớt lực. Được một hồi Dogy hạ người xuống và xuất hiện trước mắt họ là một đội quân hoàng gia đang diễu hành. Đây là đâu thì cô không biết và cũng không cần biết vì Dogy có thể đưa cô ra khỏi nơi này bất cứ lúc nào bởi cậu ta rất thạo kiến trúc ở Vampire World. Cô đã trông thấy Maya đi bên cạnh một người, chắc vì thế mà cô lại vắng mặt lâu nay. Cô cứ bay vòng như thế lagm thu hút sự chú ý của ai kia. Người ấy mặt chiếc áo choàng có đính kim cương ở vai áo, đang cưới trên con chiến mã bất bại mà mọi người đã từng đồn một thời gian. Đôi mắt đỏ máu ấy đang nhìn cô và cô cũng thế. Bốn mắt cứ nhìn nhau cho đến khi bóng dáng Dogy biến mất bên tán cây. Anh cười, một nụ cười khó hiểu. Bên cạnh anh bao lâu nay chưa ai có thể khiến anh cười như thế. Maya khó hiểu nhìn anh một lúc rồi tiếp tục nhìn về phía trước. Không hiểu sao, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị thế kia Rin lại không có thiện cảm. Ngược lại còn cảm thấy rất sợ hãi cứ như sắp có chuyện gì đó kinh thiên động địa xảy ra với cô vậy. Peter thấy Jonal đang nhìn lên từ dưới đó người khẽ cứng lại. Cậu đã để hai người gặp nhau rồi
- Chúng ta về chứ Rin!?- Cậu hỏi
- Tất nhiên. Đồ đạc đã đầy đủ- Cô nở nụ cười trên môi
Khi về đến điện, cô đã thấy Ken đứng trước cổng đợi. Thấy hình bóng của người con gái ấy anh vẫy tay chào nhưng không quên mang theo khuôn mặt sắc lạnh
- Sao lại đợi ngoài này? Ai?
- Cô đấy. Vào nhà dùng bữa và tôi đã quyết dịnh hình phạt sẽ giành cho cô rồi đó
Bước chân cô dừng lại, đôi tay run run
- Suốt ngày hôm nay và cả ngày mai. Không được bước chân ra khỏi điện
Rất bình thường. Cô nhún vai đồng ý
Sau khi dùng bữa cô đi thẳng một tăng lên phòng mang theo một tá đồ đạc. Lịch bịch
Nó rơi cả hết lăn lóc dưới cầu thang. Tại vì rất nhiều nhưng cô lại tóm gọn nó vào một tay
- Ôi!!
Khi nhặt túi đồ cuối cùng, hai tay bỗng chạm nhau. Cô giật mình kéo nó ra
- Cảm ơn anh
Cô nhận lấy nó rồi bước lên phòng đóng cửa lại cái rầm. Dựa người vào thành cửa và nhớ lại cái nắm tay lúc nãy, cô bỗng nở nụ cười. Sau một hồi dọn dẹp mệt mỏi, cô mệt lừ người nằm lên chiếc giường mới toang với tờ báo chí bên cạnh. Cô tìm thấy nó trong một cái vali không biết đã ở đó tựa bao giờ và còn có mùi hương của biển. Đột nhiên muốn đi biển quả. Cô lật trang rồi xuất hiện trước mắt là một bãi biển xanh tuyệt đẹp
Ken xoăn tay áo và ngắm nghía mình trước gương. Bộ trang phục như thế này anh chỉ mặc đúng 100 năm một lần. Cô đứng ở trước để tiễn anh đi
- Hãy ở yên trong điện nhé. Đừng đi đâu cả
Cô gật đầu rồi anh liếc sang Peter như muốn nói "trông nom con mèo của tôi cho tốt đó". Cậu chán nản gật đầu
- Ở Vampire World có máy chơi game không nhỉ?
Hôm nay, và cả ngày mai nữa là cô chỉ có ở duy nhất một nơi này thôi đấy. Nhưng là một mình... hay có cả anh nữa? Câu trả lời đã rõ. Nhìn vào chiếc tủ giữ nhiệt, có rất nhiều thức ăn được nấu sẵn. Chỉ cần lấy ra hâm lại rồi ăn thôi
- À đúng rồi! Thức ăn của hai người là gì vậy Tinker, Peter
- Không gì cả, là năng lực của chủ nhân chúng tôi, Vampire. Và khi còn ở rừng thiên, thứ chúng tôi hấp thụ sức mạnh chính là cây thiên
Rin gật gù ngồi ăn xuất ăn tự phối của mình. Cô bắt đầu cho vào miệng và nhai. Hương vị vẫn không đổi. Dùng xong bữa cô tự mình xếp dọn rửa chén lau dọn. Những công việc mà anh vẫn hay làm khi có ở đây. Ôi sao cô lại thấy cô đơn vậy kìa. Tinker và Peter nhìn nhau, hai người muốn làm gì đó để có thể làm cô vui lên bây giờ. Tinker vẫn còn ở đây vì Ken bảo như thế. Dù sao nếu khoảng cách hai người quá xa thì chiếc vòng nay sẽ báo cô biết. Tinker nhìn chiếc vòng trên tay
- Có rồi!!
Rin vẫn đang hì hục rửa chén, cô nhìn bàn tay đầy bọt của mình rồi nhúng tay xuống mặt nước và tiếp tục công việc của mình
Giật! Giật!
Tóc cô có thứ gì đó đang kéo. Thì ra là Tinker, cô đang cố giật đến khi đứt sợi tóc đang nắm trong tay ấy ra. Bựt!! Nó đã nằm trên tay cô rồi. Rin trợn mắt, tóc là thứ cô không dám động đến trong hơn 20 năm nay. Cô thà biến đổi màu mắt còn hơn tóc của mình mà
- Peter à tôi lấy được rồi!!
- Tinker cô dám lấy tóc tôi để đùa giỡn à. Để xem tôi làm gì với nắm tóc nhỏ bé ấy của cô
Thế là cô rượt cả hai chú tiên linh bé nhỏ ất khắp nhà. Tinker lợi dụng đôi cánh của mình để thách thức chiều cao có hạn của Rin. Dogy thì chỉ nhìn họ mà miểm cười. Bao nhiêu đồ đạc trong điện bị phá tung cả lên. Cái cung điện mấy trăm mét vuông thoát chốc đã thành một bãi chiến trường
Anh giao Ranier cho một tên lính ở đó rồi bước vào điện trên vàn thảm đỏ. Tất cả đã có mặt. Chỉ còn mình anh là vắng mặt. Hơi xấu hổ tí. Khi bước vào và nhìn về hướng của Erzanitian, anh nhận ra ngay ý bà muốn nói là gì, "đã giấu Rin rồi chứ". Anh chỉ gật đầu nhẹ
- Hai người đang truyền nhau thông điệp gì thế?- Jonal nhàn nhã nói
Erzanitan thoáng giật mình
- Con nhạy cảm quá đấy Jonal. Con mới về. Hãy để mọi người vui vẻ hôm nay
Bữa tiệc bắt đầu. Có những bàn ăn rộn rã, có những buổi biểu diễn pháp thuật rộn ràng. Có các cặp đôi cùng nhau nhảy múa dưới nền nhạc opera tự động. Thét rồi Jonal tự hỏi đây là buổi tiệc mừng anh trở về hay cho họ có thời gian khuây khỏa bản thân đây
- Con nghe nói cha đã được hồi sinh... và bởi một cô gái. Sao con lại chưa thấy cha... và con cũng muốn diện kiến cô gái thiên tài ấy- Jonal nói với giọng đầy nhan hiểm
- Cha con sẽ đến ngay- Erzanitan gạt ngay cô gái mà Jonal đang nói đến- Ta sẽ gọi cha con
Bà đứng dậy chào tất cả mọi người rồi quay lưng vào bên trong
...
- Ta không nhận được tin tức từ ngươi- Zen nói trong khi hấp thụ ác khí từ Maya
- Tôi quên mất. Xin lỗi ngài
- Điều gì khiến ngươi quên ta chứ. Tình à?
Maya thoáng giật mình rút tay mình khỏi người Zen ngượng ngùng bước dạo vài bước. Yêu sao? Có phải không?
- Ngươi làm sao thế? Ta nói đúng gì à
- Không!? Chỉ là quên thôi ngài đừng nói như thế chứ. Lần sau sẽ không có những chuyện như thế này xảy ra nữa- Maya nói mà giọng nhão nhoẹt
Ông không bận tâm nữa bắt đầu tiếp tục công việc đang dang dở. Bỗng chợt lúc này nữ hậu bước vào. Maya giật mình không biết giấu mình vào đâu bèn đừng ngay bên cạnh ông
- Cô vào đây để làm gì?- Giọng bà ta có chút gay gắt
- Đó là cận vệ của ta mà Erzanitan. Đừng nóng, nàng sẽ mệt đó
Bà phớt lờ lời nói bao che đó đi đến bên cạnh Zen xem tình hình sức khỏe của ông hiện tại
- Tốt rồi. Chàng có thể ra ngoài đó, Jonal nói là rất nhớ chàng
- Hiện tại thì không, ta vẫn còn rất mệt mỏi
- Không sao đâu mà, ta đã xem xét rồi, sức khỏe chàng rất ổn. Chỉ cần ra ngoài đó và uống một ngụm rượu thôi sau đó chàng có thể vào trong này để nghỉ ngơi
- Được lần này ta nghe nàng
Zen bước ra bên ngoài mà trong lòng đầy sự lo âu. Ông cố gắng hồi tưởng...
Bước ra bên ngoài, ông giơ tay cao vẫy chào những thần dân đáng mến sau đó ngồi xuống chiếc ghế cho riêng mình. Nhưng trước khi làm điều đó, ông không quên quay người về hướng Jonal để nở một nụ cười... xa lạ. Trông thấy Zen Jonal như có cả một sợi dây điện quấn quanh người, anh đứng dậy hớt hải tiến về phía cha mình. Hai người họ ôm lấy nhau thắm thiết. Anh thì thầm
- Cuối... cuối cùng con đã thấy được cha... đứng trước mặt con như ngày nào
Ông cười hiền
- Hãy cảm ơn cô gái đó- Giọng nói ông rất nhỏ chỉ mình anh nghe được
Jonal giật mình lấy lại vẻ trang nghiêm hiếm có. Anh bước lại chiếc ghế và ngồi xuống. Từ đầu đến cuối, Erzanitan luôn luôn quan sát từng cử chỉ nhất động của hai người. Bà nhìn Zen sau đó liếc sang xem xét biểu cảm Jonal. Tất cả đã rõ
Và ngày hôm nay là ngày cả nhà đoàn tụ. Một gia đình nhỏ
5 người ngồi quanh chiếc bàn nhìn nhau rồi bắt đầu dùng bữa thêm lần nữa. Họ không nói nhau lời nào cho đến khi thức ăn đã nằm gọn trong bụng. Zen sau khi sinh hoạt một chút sau bữa ăn thì bắt đầu ngồi lại hàn huyên với nhau. Ông ngồi giữa bàn, Jonal và Erzanitan ngồi với nhau và phía còn lại là của Ken và Kin. Zen bắt đầu nói
- Theo ý của ta, Jonal rất có khiếu về việc trấn giữ ở biên cương. Ngôi vị vẫn còn đây, ta đã sống lại. Sẽ không có bất cứ ai lật đổ được ta nữa
- Chúng ta còn có một vấn đề đáng để lo nữa Zen à- Erzanitan nói- Cánh đây rất lâu Lipionase đã trở lại. Cùng bới việc Zon cũng...
- Nàng đừng nghĩ bậy, hắn ta đã chết. Chắc chắn- Giọng ông gắt hẳn lên làm tất cả mọi người ở đây lấy làm lạ
- Tóm lại, ta muốn tiếp tục với cái ngai vàng này. Jonal, con hãy tiếp tục với cái công việc hiện tại của con- Ông nói và vỗ nhẹ vào vai anh
Khi mọi người chuẩn bị bãi tiệc thì Kin chạy đến bên Jonal nắm lấy cánh tay của anh
- Jon à, năm nay... anh có thể ở lại và cùng nhau... dự buổi tiệc sinh nhật của em được không... đã rất lâu...
Chưa kịp nói câu tiếp theo Jonal đã chồm người đến xoa đầu cậu em trai út và dịu dàng nói
- Ta có ý định sẽ ở lại đây một thời gian dài cho nên...- Nhìn sang Ken và Zen- Đừng lo lắng, buổi tiệc sinh nhật năm nay ta sẽ tham dự
Nghe đến đây ai nấy đều vui mừng. Erzanitan thì chạy đến ôm Jonal một cái cho rõ nhớ. Zen khi nghe xong thì chân dừng bước một chút rồi tiếp tục đi vào trong với khuôn mặt đã trắng còn trắng. Ken có vui nhưng cũng có phần lo sợ
- Vậy anh sẽ ở đây trong bao lâu Jonal?- Ken bất quá buộc miệng hỏi
- Thế em muốn anh đi?
- Em không có ý đó...- Ken giật mình- A!! Đến giờ rồi nhỉ. Em phải về đây
- Anh không nghĩ khắc này em lại muốn một mình đó Kentarus. Thay vì cái cung điện to đùng không một boang người đó sao lại không ở lại nơi này. Gia đình ta lâu lắm mới có thời gian đoàn tụ- Jonal nói
- Em... em muốn được riêng tư một chút
- Vậy thì em tự nhiên
Ken chào cha mẹ rồi ra ngoài. Tim anh như muốn nhảy ra ngoài cùng với những giọt mồ hôi đang chảy ở sống lưng. Không biết Jonal đã biết có một Rin đang ở đây hay chưa. Abh phải về xem sao mới được. Bước lên chú ngựa anh nhanh chóng phòng về phía cung điện riêng của mình. Từ những lời Jonal đã nói, chắc chắn anh đã nhìn thấy Rin ở đâu đó và hơn nữa, Jonal còn biết mối quan hệ của hai người. Phải giấu Rin đi, càng xa càng tốt. Nhất là cho đến khi anh ta rời khỏi nơi này
- Lịch sử không được tái hiện bất cứ lần nào nữa- Anh gồng mình nói
Đến cổng ngoài, anh hốt hoảng nhảy khỏi Ranier chạy vào bên trong. Về phần chú ngựa thì hắn có thể tự mình vào chuồng hay biến thành dạng người để vào bên trong. Có hẳn một căn phòng riêng sang trọng cơ mà. Ken xoay nắm cửa nhìn vào bên trong, đôi mắt từ hốt hoảng trở sang hời hợt tựa lúc nào, đây là cung điện của anh. Anh nhếch nhếch môi nhìn phía những cá thể sống. Dogy hóa dạng lớn to gần một nửa cái phòng khách, Tinker thì tóc bù dù nằm trong lòng cậu cùng Peter. Chiếc mũ của cậu ta đã bay đi đâu mất để lộ mái tóc màu nâu nhạt mà lâu nay luôn giấu. Còn Rin, cô đang yên giấc bên cạnh nhúm lông mềm mại của Dogy... cả 4 cá thể đều ngủ mà không biết trời trăn mây gió gì cả. Anh quay lưng (-.-)
Phụt!!
Zen bỗng nhiên bị thổ huyết tiếp tục. Maya thấy thế liền chạy đến bên ông mà thăm hỏi. Và bên phía Zales cũng thế, ông giật mình phun ra ngụm máu nhỏ. Đang đọc sách trên bàn, Frizen phải chạy đến xem tình hình ông như thế nào. Giữa Rin và Zales có một mối liên kết nhỏ, chính vì thế khi ông vừa thổ huyết Rin cũng giật mình tỉnh giấc nhìn về phía cánh cửa, Ken đang ở đó và chuẩn bị nhất chân đi
- Ken!! Nhị hoàng tử!?
Nghe gọi tên anh theo phản xạ quay người lại nhìn người con gái với khuôn mặt mang một chút lo lắng. Cô chạy lại với anh không quên nhìn xung quanh cái cung điện này lần nữa
- Tôi... tôi sẽ dọn dẹp mà. Phòng anh chúng tôi không hề động đến. Một giờ nữa quay xuống thì tất cả sẽ nằm yên đúng vị trí
Anh hừ mặt rồi bước lên phòng trên đống đổ nát. Haizzz đã đi được bao lâu đâu để giờ phải chứng kiến cái nơi đã gắn bó mình hơn 500 năm này bị hủy hoại như thế. Vào trong phòng anh nằm thẳng xuống giường. Phải đi đâu để giấu cô một thời gian đây
Sau một giờ đồng hồ, đúng hẹn anh ra ngoài để xem sao, đống lộn xộn đã biến mất và thay vào đó là một cái đại sảnh sạch sẽ hơn trước rất nhiều. Nhưng nơi đó không có bóng hình mà anh muốn thấy. Có vẻ như tất cả vẫn chưa xong, hiện tại Tinker và Peter đang dọn dẹp bên trong bếp. Dogy cũng đã đi đâu mất tiêu
- Sao lại chỉ có hai ngươi?
Cả hai giật mình nhìn người đang đặt câu hỏi không biết phải trả lời làm sao
- Dogy đi đến văn phòng của tiến sĩ Gee rồi
- Rin cũng có thể làm điều đó
- Rin...
Peter liền nhanh tay che miệng Tinker lại nhìn biểu cảm của Ken. Anh xoay người đi thẳng lên phòng
- Ta đã nói từ trước, Rin đang rất yếu- Đó là câu nói cuối cùng của Peter trước khi anh ra khỏi nhà bếp
Dạo bước trên cầu thang mà lòng anh có chút lo lắng, không biết lại vì chuyện gì mà sức khỏe của cô lại bắt đầu trở nên tồi tệ. Khi vừa đặt tay lên thành cửa thì nó đã tự đẩy vào trong, cô không hề bất cẩn như thế
- Rin?
Cô đang nằm trên giường và một mình và sức khỏe của cô đang tụt dốc. Anh chạy vào trong nhưng dường như cô không cảm nhận được. Khả năng cảnh giác đã bay đi đâu rồi? Cô đang bất tỉnh. Chốc hồi anh nhận ra mình nên đưa cô đến nơi nào
Cả hai đang nghỉ ngơi thì Ken bế Rin từ trên lầu xuống. Peter sốt sắn hỏi
- Này! Cậu định đưa Rin đi đâu
- Cậu là người biết rõ quá khứ Peter. Ta phải giấu Rin xa tầm tay của anh trai ta mới được. Đi nào!