Rin được mang đi đến trạm y tế. Gee cũng là tổ trưởng của tổ y dược nên ông trực tiếp cấp cứu cho cô. Tấc cả đều đứng ở ngoài chờ đợi kết quả
-Cô ấy... cô ấy...
Ken than vãn bên tai của họ, ai cũng lo lắng cho cô. Được một lúc sau, Gee bước ra
-Gee!! Nói ta nghe mọi thứ sao rồi???
Ken lay người ông thật mạnh, Nữ hậu nhìn anh rồi lại đưa ánh mắt đầy thương cảm. Bà không cấm Ken yêu Rin, con bà hạnh phúc thì bà sẽ rất vui nhưng bà không muốn quá khứ lại tiếp diễn lần nữa
-"Đừng yêu nó nhiều quá Kentarus à!!"
-Cô ấy bị đạn xuyên trúng nhưng may mắn là chưa trúng tim. Tim cô ấy như sắc đá vậy. Tôi đã tìm thấy cái này
Ông đưa tay, một mảnh thủy tinh nhỏ
-Đây...- Zen đưa câu nghi vấn
-Đây là một mảnh vỡ pha lê, không phải thủy tinh
Gin nhìn và nói. Cô chắc chắn là như vậy
-"Chỉ có cha!! Cái năng lực này chỉ có cha mới có thể có thôi. Sao nó lại???"- Nữ hậu thắc mắc một hồi lâu. Bà quay sang hỏi Zen
-Zen???
-Khi vào về rồi ta hãy nói. Đây không tiện
Bà nghe lời im lặng. Mộ người tản đi, một tuần sau...
Cô mở mắt, cô lại được sống rồi~~ cô đã bao nhiêu lần đối diện với cái chết rồi nhỉ, nhưng cô vẫn sống. Là anh gây nguy hiểm cho cô hay chính cô mang đến nguy hiểm cho anh khi ở bên cạnh anh đây. Nước mắt rơi xuống cái gối lạnh bănh, cô đã không còn cảm giác lạnh lẽo khi ở đây nữa rồi. Có lẽ... cô nên rời khỏi đây. Bàn tay cô... rất ấm áp. Cô nhìn xuống. Là Ken, anh đang gục bên giường, tay nắm chắc tay. Fons đứng từ xa nhìn tới, anh xót xa vô cùng khi nhìn anh như vậy. Nói thẳng ra, cô cũng vì lo lắng cho anh nên mới đuổi theo. Anh thật hối hận khi đã bắn ra hai phát súng đó. Ken tỉnh dậy, anh nhìn cô
-Rin à, em tỉnh rồi
Canh cửa mở ra, Roxy bước vào, khiến Rin ngạc nhiên vô cùng
-Roxy!!
Nhưng Roxy lại không nhìn cô
-Thưa nhị Hoàng tử, Nữ hậu cho gọi ngài
Ánh mắt Rin không rời, tại sao?? Tại sao Roxy lại lạnh nhạt với cô chứ??
-Roxy à nhìn mình đi mà
Roxy đi ra trước cửa đứng mặc cho Rin cứ ngơ ngác. Gọi tên bao nhiu lần, cô cũng để ngoài tai. Ken không biết an ủi Rin như thế nào, anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Rin định chạy ra thì bị động vết thương, nó làm cô nằm ườn xuống, máu bắt đầu ghỉ ra. Cô bắt đầu khóc, khóc trong đau đớn
-Tại sao??? Không cho tôi chết đi, cứu tôi làm gì?? Thật vô nghĩa mà
Cô hét lớn, Ken bên ngoài cũng nghe thấy, và cả Roxy cũng vậy
-Ngươi chịu được không???- Ken hỏi
Cô liền bậc khóc, cô dã cố kiềm nước mắt chảy khi đối mặt với Rin
=3 =3 =3
-Sao chị cứ thở dài vậy?? Lấy xương lại đi
-Huhuhu Roxy bơ chị rồi làm sao đây??
-Chị cứ như con nít, chắc do một lí do nào đó thôi. Lo xa quá
-Thôi chị chuẩn bị đến trường đây
Có lẽ nó nói đúng, Roxy có lẽ vì lí do nào đó mới đối xử với cô như vậy. Cô nhớ là cô không làm gì có lỗi với cậu ấy cả. Phải gặp và hỏi rõ mới được. Bước vào trong lớp, cô được chào đón một cách kì lạ, ai ai cũng nở nụ cười với cô, hỏi thăm cô đủ điều. Dường như họ đã xóa khoảng cách giữa cô và họ. Bỗng giáo sư Fance bước đến bên cô và nói
-Em phải đến đây ngay, mọi người không chờ em đâu
Fance nắm tay cô kéo cô đi vào bên trong một căn phòng. Bộ lục đang ở đó. Cô nhìn họ bằng ánh mắt lo lắng
-Gíao sư Fance?? Đây là...
-Em vào phòng ngồi đi. Ta đi đây
Ông quay người đóng cửa
-Gíao sư giáo sư!!!
Giờ chỉ còn bộ lục với cô, cô đi lại ngồi lên chiếc ghế còn trống. Nó phát sáng lên. Một vòng tròn của băng lực xuất hiện
-Cậu đã được nhận- Họ nói
-Tôi!!?? Nhận gì chứ??
-Chiếc ghế đội trưởng băng lực sẽ thuộc về cậu
-Ơ!!
Cô vẫn còn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra
-Là... là sao??
-Em là người được chọn, để trở thành đội trưởng của băng lực, đây là do tấc cả mọi người bầu chọn, không chỉ riêng chúng tôi- Ken nói
-Không thể nào!!?
Cô đặt tay lên bàn, nó lại sáng lên, một chiếc lắc tay xuất hiện tự đeo vào tay cô
-Nó cũng đã chọn cậu!!
Cô ngơ ngác nhìn tất cả bọn họ. Rồi dần dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra
Rầm!! Cánh cửa như muốn rớt ra ngoài. Lực đẩy không hề nhẹ. Maya dùng chân đạp hết sức có thể
-Các người... sao lại đối xử với tôi như vậy
-"Là chị của Roxy, Maya"
-Sao cậu lại đến đây, chúng tôi đang họp mà
-Các người vừa vừa phải phải thôi, cô ta là cái thá gì, tại sao?? Tôi sát cánh bên các người bao lâu nay lại không nhận tôi mà cô ta, một người không biết từ đâu đến được ngồi lên đó một cách dễ dàng vậy chứ. Bất công bằng- Maya hét trong đau đớn
Họ chỉ im lặng nhìn cô, ai cũng hiểu cho cô. Cô đã ao ước cái vị trí này bao nhiu lâu rồi
-Không phải chúng tôi không chấp nhận cậu, mà chính nó không chấp nhận cậu- May lên tiếng an ủi
-Thôi đi, các người căn bản đâu muốn tôi ngồi đó, lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, bỏ tôi ngoài mắt, các người thấy tôi chướng mắt lắm sao?? Vậy sao không giết tôi đi, các người sẽ không thấy tôi nữa
Suốt rồi họ không hiểu được Maya đang nói gì nữa
-Đủ rồi!!- Ken hét lớn làm Maya giật mình im lặng- Cô ăn nói kiêu gì vậy?? Đừng tự mình buộc tội người khác như vậy??
-Tôi... tôi không buộc tội ai cả?? Tôi nói tất cả đều là sự thật
Két!! Cánh cửa lại mở ra, là Roxy. Thấy Rin cô liền trở về khuôn mặt lạnh lùng
-"Tại sao??"- Rin cuối đầu
-Chị à, chị đừng như vậy mà
-Ta không can tâm!!
Roxy đánh ngất Maya đi
-Tôi xin lỗi mọi người, tôi sẽ đưa chị ấy về. Mọi người tiếp tục công việc đi ạ
Roxy dìu Maya đi không thèm liếc nhìn Rin một cái
-Tại sao cậu ấy lại đối xử với tôi như vậy?? Tôi đã làm gì chứ??
Jesika thấy cậy đi lại lau nước mắt cho cô. Tấc cả mọi người... đều biết lí do đó
-Có những thứ không thể muốn biết là biết. Hãy sống với thực tại đi, rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ
Rin ngẩng đầu nhìu mày nhìn Jesika. Cô không hiểu?? Cô ấy đang muốn nói gì??
-Ta về lớp thôi
Ken ra lệnh, tất cả di tản
Hôm nay, Rin dậy rất sớm, cô đi đến chiếc ghế ngồi xuống đó và ngắm khung trời. Cô đưa tay đón gió, một chiếc lá rơi xuống. Lá non xanh biếc...
-"Màu xanh của tình bạn!!?? Còn không??"
Một cơn gió nhẹ thổi đến, nó bay đi như tâm trạng của cô hiện giờ. Thật ra cô đã làm gì?? Sao Roxy lại luôn tránh mặt cô. Sau khi được cứu khỏi mật thất hoàng gia, hình như cô chưa được lần nào tươi cười với Roxy lần nào
-Này!!
Cô xoay người, là Fons. Mém nữa cô đã la lớn. Fons vội lấy tay bụm miệng cô lại
-Khẽ tiếng thôi!!
-Sao dạo này tôi thấy cậu thường xuyên đến đây vậy?? Nguy hiểm lắm về đi
-Vết thương cậu sao rồi??
-Tôi không sao, cậu mau đi đi nếu không để Vampire biết được là tiêu đời. Một mình cậu sẽ không chống lại được họ đâu
-Được, tôi sẽ đi nhưng... nhớ cẩn thận với vết thương của mình đó
Rin cười, cô vẫy tay tạm biệt Fons
Bước vào học viện!! Hôm nay nó vắng lạ thường
-Chuyện gì vậy??
-Rin!!?? Là Rin phải không!!
Một cô gái không quen không thuộc gọi cô?? Chuyện gì đây??
-Tôi??
-Đúng rồi tôi gọi cậu đấy
-Tôi sao?? Có chuyện gì không??
-Hôm nay là ngày kiểm tra ngoại lực đó. Sao cậu lại còn ở đây
-Ngoại... lực
-Đúng rồi!!
-Còn cậu??
-Tôi cũng chuẩn bị đi này
-Vậy ta cùng đi
-Oki ^^
Cô gái ấy tên Hella. Hai người nói chuyện với nhau rất ư là vui vẻ. Rin cũng không để tâm quan cảnh xung quanh mình đang biến chuyển như thế nào. Đến nơi!! Một kháng đài to lớn
-Woa!! Đây là...
-Đây là nơi giúp chúng ta khơi dậy ngoại lực đó
-Khơi dậy?? Là sao??
-Năng lực mình hiện có là được thừa hưởng từ cha. Còn ngoại lực là được thừ hưởng từ mẹ. Ngoại lực chỉ là một hệ lực phụ thôi, sẽ chẳng giúp ích cho ta trong chiến đấu
-"Mình có thất lực. Vậy ngoại lực của mình là... có khi nào!!??"
-Sắp đến giờ rồi mình đi thôi nào
Hella nắm tay Rin kéo đi lên kháng đài ngồi
-Đó là???- Rin chỉ về phía trước
-Đó là các tiền bối của chúng ta. Họ đã được khơi dậy rồi. Họ đến đây để xem thôi
-Vậy...
-Khơi dậy ngoại lực... chỉ được tổ chức 3 năm một lần thôi. vì Số lượng Vampire tăng không nhiều như ở thế giới loài người
-Thật à?? Vậy hôm nay...
-Ai cũng tập trung ở đây cả. Học viện bây giờ không còn ai đâu
-Hihi
Hai người ngồi đó nhìn tất cả mọi người chuẩn bị cho sự kiện
-Hay ta đến giúp một tay đi
-À tôi vẫn chưa biết hệ lực của cậu
-Mình là Thổ lực
Hai người vui vẻ lon ton chạy xuống hòa mình vào đám đông