-Hứ!! Tôi không cần anh
Cô lấy chân đá nước dươi mặt hồ
-Chuyện gì khiến cô em buồn bực thế??
Là Dellas. Anh đã thất cô sánh bước với hoàng tử khi vào đây và cũng chính mắt anh thấy cô rời bàn để ra đây
-Đừng nói tôi bằng cái giọng đó
Mới nghe đã biết danh tính, Rin vẫn không quay mặt lại
-Vào mà nhảy với bạn gái của anh. Cô ta đang chờ đó
-Hôm nay tôi đến đây một mình
Lúc này cô mới quay lại
-Tại sao??
-Không thích. Vậy cô có muốn nhảy với tôi một bài không
Anh chìa tay trước cô. Không chần chừ nữa, hắn cũng đã nhảy với người khác thì tại sao cô lại không. Ánh mắt vui vẻ đón lấy bàn tay ấy, cô cùng Dellas đi vào bên trong và nhảy. Cô cố ý nhảy gần Ken xem biểu cảm của hắn như thế nào nhưng vô dụng, hắn chẳng để tâm. Cô bực tức rời khỏi Dellas chạy ra ngoài
-Rin!!
Anh cũng chạy theo rời khỏi buổi tiệc
Rin chạy thục mạn không biết đi về đâu, sau đó cô mới nhận ra... mình đã đến... nơi mà cô lần đầu cãi nhau. Cây hoa hồng đen vẫn còn đó tươi rói vương lá đón làn gió nhẹ thoảng qua. Ngồi xuống chiếc ghế tẩm sương lạnh, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Khẽ lấy tay lau đi giọt nước mắt. Cô đang khóc?? Tại sao chứ??
Nước mắt cứ như vậy mà tiếp tục tuông. Từ xa xa, anh thấy bóng dáng của anh. Anh đang làm gì vậy?? Tìm cô sao?? Ha!! Cô cười khổ. Cảm giác mình đang bị trêu đùa. Cảm giác này... là cảm giác gì đây. Từ trước đến giờ cô chưa hề có nó. Anh đã thấy cô, và sau đó đi về phía cô một cách từ tốn. Thật không thể tha thứ, cô đứng dậy choàng áo phủ đầu rồi lao nhanh vào rừng.
-Cái cô nhóc này
Anh cũng lao vào theo
Cô đi từ đầu này sang đầu kia chạy hết nơi này đến nơi nọ. Khu rừng này rộng thật. Không biết anh có đuổi kịp cô không nhưng anh nghĩ cô nên đi sâu vào trong càng xa càng tốt. Ken dừng chân lại nhìn vào bóng tối của khu rừng. Đây đã là giới hạn, nơi đây là nơi ngăn cách giữa Vampire và người sói. Hai kẻ thù không độ trời chung. Tâm trí anh hiện tại vẫn còn hoang mang, không biết có nên vào hay không nhưng anh cần cho Rin nghe 1 lời giải thích
Đến một khúc cay nhỏ, cô mệt mỏi ngồi xuống. Cơ thể cô vẫn chưa được chuyển hóa thành Vampire hoàn toàn nên tốc độ di chuyển của cô còn hơi chậm nhưng vẫn may là anh không đuổi kịp vì thật sự bây giờ... cô không biết phải đối mặt với anh làm sao??
Khịt khịt... Giật mình ngước sang
-Cô... Có mùi của Vampire, có mùi của con người. Vậy cô là...
-Anh... là ai??
-Câu này tôi hỏi cô mới đúng. Cô đang ở trong lãnh địa của chúng tôi mà
-Lãnh địa!!?? Đây là...
-Lãnh thổ của tộc người sói
"Người sói!!" Cô đã từng nghe qua, người sói chính là kẻ thù không đội trời chung với Vampire. Bây giờ cô đang là Vampire, liệu cô có gặp nguy hiểm không??
-Thì sao?? Tôi có gây hấn gì với các người à
Hắn đơ người nhìn cô. Cô không biết gì sao??
-Đã là kẻ thù thì làm sao lại dám đặt chân lên đất của nhau
-Tôi không phải kẻ thù của các người, tôi không phải là Vampire mà là vì một cách nào đó... tôi bị chuyển hóa
-Chuyển hóa?? Vậy cô là...
-Tôi là một con người
-Con người!!!
-Con người... chính là thức ăn của người sói cũng như là bình máu di động của Vampire. Vậy sao cô có thể tồn tại ở nơi này được- Một giọng của người con trai khác vang lên sau lưng cô
Cô quay lại nhìn người đó
-Cậu...- Cô vội tháo mũ trùm đầu mình ra
-Cô...
-Hai người có quen nhau sao??
-Nói sao nhỉ??- Cô boăn khoăn
-Cô ấy là nhà du hành không gian. Mình nghĩ vậy- Cậu trai nói
-Nhà du hành??? Là sao vậy?? Cậu nói mình nghe xem??- Hỏi cậu trai
-Chuyện dài dòng lắm, cậu kêt cho cậu ấy nghe từ từ đi nha- Cậu trai tên John. Rin nói với cậu
-Được thôi
-Nhớ đó John
-Vâng thưa hoàng tử- John chấp tay trước ngực
-Hoàng tử sao??- Rin ngạc nhiên
Một luồng sát khi truyền đến, người hoàng tử và John thoáng rùng mình
-Rin... cô ấy sẽ gặp nguy hiểm
Rin vội trùm đầu mình lên chạy ra sau gốc cây lớn hé mắt nhìn. Vài người xuất hiện trước đó và hình như là người của tộc người sói
-Thưa hoàng tử, tôi cảm nhận được mùi của Vampire và cả con người nhưng hình như từ trên một nhân thể
-Ta...
-Đằng sau kia!! Mau lộ diện!!
Tên đó lao đến gốc cây dùng móng vuốt của mình chặc gãy cây nơi Rin đang trốn. Cô giật lùi ra sau rồi bắt đầu bỏ chạy. Trước khi đuổi theo Rin tên đó có nhắc khéo
-Đừng nên tin bất cứ Vampire nào
Hắn đuổi theo cùng một số cận về khác. Rút súng ra khỏi túi áo chỉa thẳng và bắn. Là đạn bạc 50%. Trúng vào bả vai khiến cô đau đớn vô cùng
-Nếu muốn sống thì mau đầu hàng
Cô bỏ ngoài tai và tiếp tục chạy. Cô biết nếu cô dừng lại đồng nghĩa với việc sẽ cùng dạo bước cùng tử thần. Hắn lại bắn thêm một phát. Cảm nhận được đường đạn đi, Rin đã may mắn né được. Có lẽ cô đã điều khiển được năng lực di chuyển của mình. Đến một bãi đất trống, cô nhận ra một điều mình đã bị bao quanh
-Cô là Vampire được chuyển hoá??- Tên cầm đầu lên tiếng
-Tôi đã làm gì các người
-Không cần biết là đã làm gì. Chỉ cần là Vampire thì chính là kẻ thù còn con người thì chính là thức ăn
-Thật tàn bạo
-Im mồm
Cả một loạt đạn cùng nổ súng và lao tới, nếu bị bắn trúng chắc chắn cô sẽ không còn đường sống. Nhưng giờ đây, cơ thể cô có gì đó rất lạ, nó muốn bùng phát. Người cô nóng ran, cô giơ hai tay sang ngang hét lớn, viên đạn theo hướng quay ngược lại tấn cộng bọn người sói. Một số tên thì nék được còn lại đều bị trúng đạn mà chết. Nhân thời cơ đó cô chạy đi. Tên cầm đầu tức điên cuồng giơ hai tay trên không tức một thanh bạc dài nhọn xuất hiện. Hăn phóng thẳng nó tới hướng Rin đang chạy. Vì phải tiêu hao một lượng sức lớn, dù cảm nhận được hướng mũi tên nhưng cô đã không né được. Nó gim thẳng vào trong ngực trái của Rin. Cô đau đớn thét lên vang rừng sau đó gục xuồng đất bất tỉnh nhân sự
-Cô ta... chết rồi sao?? Ta đi về chứ???
-Không, ta nghĩ ta nên mang cô ta về xét nghiệm. Biết đâu sẽ tìm được cách tiêu diệt được lũ ma cà rồng kia. Mau mang xác cô ta lại đây
Bọn cận vệ quân lệnh đi lại gần chỗ Rin. Nhưng không, cô vẫn còn sống. Cô đứng dậy vung tay, một hàng rào bằng lửa xuất hiện cản trở bước đi của chúng. Nhân lúc đó cô vội chạy đi ngay
-Bắt sống cô ta!!
-Nhưng...
Khỏi và lửa quá lớn làm chúng cay mắt nên tạm thời khống thể di chuyển. Hai chân cô rụng rời chạy với tốc độ con người. Chẳng mấy chốc đã đến gốc cây kia. Ngồi xuống chiếc ghế và thở dốc. Tay đầy máu cầm mũi thanh bạc mà kéo ra. Nó đau đớn đến mức cô không thể cắn răng chịu đựng được. Da thịt cô như đang bị ăn mòn vậy. Thanh bạc rơi xuống đất lấm lem máu tươi. Làm ai đó trên cây nằm ngồi không yên vì cơn thèm khát trong người đã nổi dậy. Ken nhày xuống đứng đối diện cô
-Anh... biến đi, anh còn muốn gì ở tôi nữa chứ. Đi đi tôi về nhà
Định nói câu tiếp theo thì anh liền quỳ xuống trước mặt cô, ánh mắt lóe lên tia sáng đỏ. Anh từ từ vương người đến hôn lên môi cô liếm cạn lượng máu mà cô vừa bị thổ huyết. Sau đó anh trườn xuống cổ hôn nhẹ lên nó rồi lạnh lùng ngoạm lấy nó. Cô rên lên một cách yếu ớt
-Đừng... buông tôi ra, tôi không chịu được đâu... Ken!!!!
Cô báu chặt vào vai anh, hình như anh không nghe thấy lời nói của cô thì phải. Cô đã mất một lượng máu khác nhìu vì thế con người trở nên kiệt sức hoàn toàn. Cô lại tiếp tục gục đầu bên vai anh. Ánh mắt anh trở lại bình thường. Bây giờ anh mới nhận ra anh đã một lần nữa hút máu cô. Có cái gì đó, một hương vị đặc biệt. Nó khác xa với máu của tộc Vampire hoàng gia. Có lẽ nó cao quý hơn nhìu. Mùi thơm của nó khiến anh không kiềm lòng mình được, khi nó xộc vào mũi anh cúng chính là lúc anh hoàn toàn mất đi ý thức. Anh nhìn lại thân thể của Rin, nó nhuốm một màu máu đỏ. Vết thương lành lại để một vết thẹo ko nhỏ. Anh bế cô đi trên con đường mòn về cung điện.
Hôm sau... cô thức dậy trên chiếc giường quen thuộc. Đầu cô choang váng một cách lạ thường
-Tôi cho cô uống thuốc giảm đau. Đó là tác dụng phụ
-Hứ!! Anh còn quan tâm tôi cơ à?? Tôi không cần nhák
Cô đứng dậy cố gượng người đi ra cửa mặc dù chân bước còn chưa vững
-Đừng ép buộc bản thân mình quá, quay lại và nằm xuống nghỉ ngơi đi
-Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ
Nói rồi cô bước xuống lầu. Anh đuổi theo cô nắm lấy bàn tay lại
-Cô bị sao vậy hả??- Ken nắm khá chặc
-Anh buông tôi ra. Anh giữ tôi lại làm gì, để làm thứa ăn cho anh ư. Xin lỗi, tôi không phải thức ăn của anh đâu, tôi là một Vampire, cùng loài với anh đó
-Cô có thích tôi không??
-TÔI KHÔNG THÍCH ANH!!!!
Anh không hỉu sao anh lại hỏi cô câu hỏi đó. Còn về phần cô, thấy lòng mình chợt nghẹn lại sau lời nói. Nước mắt cô bắt đầu tuôn. Từ khi ở bên anh, cô không có lúc là không khóc cả. Lí do là gì vậy chứ chính bản thân cô cũng không nhớ nổi
-Cô...- Giọng nói anh có vẻ tiếc nuối
-Anh mời tôi đến buổi tiệc đó làm gì, tôi là bù nhìn?? Là con rối của anh hay sao?? Trong suốt buổi tiệc anh chả đếm xỉa gì đến tôi, mặc dù tôi có nhảy với người đàn ông khác anh cũng không để tâm. Đến khi tôi bỏ đi anh mới bắt đầu đi tìm. Anh xem tôi là gì trong mắt anh vậy?? Ưm....
Không thể chịu nổi những lời chỉ trích, anh mạnh bạo hôn lên môi cô. Cô ra sức chống cự nhưng vô thành, sức cô vần còn yếu. Lúc nãy anh có uống cốc nước có chưa liều thuốc ngủ nhẹ, vì thể trang cô không tốt nên đã gục ngay. Anh bế cô nhưng không mang lên phòng mà đến nơi khác. Có lẽ hiện giờ đừng nên để cô thấy anh