Thậm chí, ngay sau khi anh kết thúc câu chuyện, còn có biên tập của nhà xuất bản liên hệ tới, nói là chỉ cần anh đổi tên của nhân vật, đừng lộ liễu quá dùng tên người thật để viết truyện gay, không cần sửa lại nội dung, giới tính, là có thể in và xuất bản ngay cho anh.
Nhưng Mạnh Nhan rất có phong cách. Anh đã từ chối thẳng thừng.
… Được rồi, ai nói trong trái tim những tác giả dạng tiểu thuyết Mary Sue không có một khoảng trời xanh chứ?
Lâm Oai hoàn toàn không hề nghĩ rằng tác giả Mạnh Nhan lấy mình làm nhân vật chính cho truyện gay lại là đàn ông. Anh vốn dĩ cứ nghĩ rằng nếu là cô gái, thì sẽ hù dọa một hồi, đối phương chắc sẽ ngoan ngoãn đổi kết cục buồn thành kết thúc có hậu, nhưng giờ tác giả là đàn ông… thì không biết có chịu không nữa.
Lâm Oai suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng quyết định vẫn làm theo kế hoạch đã định, trực tiếp qua đó đưa ra thân phận mình, rồi nói với tác giả rằng “viết truyện gay mà kết cục buồn nữa, tôi đây rất tức giận”, ép anh ta sửa lại cái kết.
Nhưng Lâm Oai chỉ mới suy nghĩ đến đó thôi, lúc ngẩng đầu lên phát hiện Mạnh Nhan đã bị chủ xưởng in nhiệt tình kia kéo vào trong xưởng mất tiêu. Lâm Oai đến chậm một bước, nên đành đứng ở cạnh chiếc xe anh ta đang dừng trước cửa, đợi anh ta đi ra.
Mạnh Nhan này cũng rất hậu đậu, người thì đi mất rồi, nhưng cửa xe lại không khóa. Lâm Oai không hề nghĩ đến mình làm như vậy là có quá vô duyên hay không, đã mở cửa xe ngay, ngồi vào tay lái phụ trong xe, bắt đầu ngó nghiêng chỗ này, lục lọi chỗ kia.
Xe của Mạnh Nhan vốn đã không to, nhất là sau khi bên trong chất đầy những thứ liên quan đến Lâm Oai thì càng chật chội hơn.
Nhìn lên phía trước, phía sau kính quan sát thấy treo một món đồ trang trí hình cách điệu cartoon Lâm Oai, phía dưới cửa kính có một búp bê hình Lâm Oai biết lắc lư cái đầu chạy bằng năng lượng mặt trời. Nhìn ra phía sau, ở dãy ghế đằng sau xe có một chiếc gối ôm to bằng người thật có dán hình Lâm Oai đang nằm ở đó, cũng không biết là hình này được xé từ tạp chí nào mà làm ra nữa, tấm hình vừa cắt đến xương chậu, nhìn thoáng qua y như là đang khỏa thân vậy.
Lâm Oai cúi đầu xuống nhìn dưới chỗ ngồi của mình, chợt thấy tấm lót ngồi có in hình của mình, đột nhiên anh hiểu được cái gì gọi là “ngồi trên đống lửa”.
Lâm Oai nghĩ kỹ một hồi, đây chẳng phải là chứng tỏ Mạnh Nhan thật sự hâm mộ mình sao? Lúc đó, anh có cảm giác sướng rơn lâng lâng.
Hứ, hôm nào anh Lưu bầu sô mà mắng mình bê bối công việc, không chịu phấn đấu vươn lên, mình sẽ nói cho anh ta biết, mình cũng có fan hâm mộ cuồng nhiệt!
Lâm Oai lục ra thẻ nhân viên và bằng lái xe của Mạnh Nhan phát hiện Mạnh Nhan là tên thật của anh ta. Mạnh Nhan năm nay 26 tuổi, nghề nghiệp là trợ giảng của một trường đại học, là một người trí thức đàng hoàng. Nhưng mà bằng lái xe này, anh ta mới lấy được cách đây ba ngày, đúng là một tay lái non, lái xe như vậy cũng không biết làm sao mà lại thi được nữa.
Mọi người ngồi trong xe đợi chẳng bao lâu thì Mạnh Nhan được chủ xưởng tiễn ra đến tận cổng.
Xưởng in nhỏ này là được đời cha ông để lại, mấy năm nay kinh doanh lỗ quá, sắp dẹp tiệm. Chủ xưởng đương nhiệm này biết chịu khó tìm tòi, đồng ý nhận in số lượng tiểu thuyết đồng tính này, vì vậy mới vượt qua được thời kỳ kinh tế khó khăn nhất, nên dần dần cũng có những chuyển biến tốt. Đối với những xưởng in nhỏ như xưởng này, mỗi lần Mạnh Nhan in cả ngàn cuốn, tám trăm cuốn, đã là số lượng lớn rồi.
Ông ta hợp tác với Mạnh Nhan mấy lần, nên đưa ra giá rất ưu đãi. Lần tái bản thứ tư này cũng đã nhập giấy về xong, chỉ đợi Mạnh Nhan hôm nay đến ký hợp đồng trả tiền là xong. Mọi quy trình đều đã làm y như mấy lần trước, nên hôm nay cũng không mất thời gian gì cho mấy, bèn hoàn thành xong nhiệm vụ một cách viên mãn.
Mạnh Nhan đã nghỉ ngơi giây lát trong văn phòng của ông chủ xưởng, nên bây giờ cũng không còn khó chịu như lúc nãy nữa. Sau khi tạm biệt ông chủ xưởng in, anh bèn chui vào chiếc xe hơi nhỏ, lái bon bon trở về.
Tính cách của Mạnh Nhan hơi trầm lắng, kiệm lời. Trong trường, anh cũng không thân thiết với các thầy cô khác, đương nhiên sẽ không ai biết anh ta lại có thể viết tiểu thuyết đồng tính dài như thế trên mạng, thậm chí còn tưởng tượng mình từng quan hệ tình cảm với một diễn viên nữa chứ.
Lúc đầu anh viết truyện cũng hoàn toàn không hề nghĩ đến tiểu thuyết này lại được mọi người quan tâm theo dõi đến thế, chỉ là viết chơi cho vui mà thôi. Sau này ngày càng có nhiều fan hâm mộ, những lời khen ngợi ngày càng nhiều, thì anh hơi hoảng, nên đành phải cho kết thúc câu chuyện sau khi lượng chữ của cuốn tiểu thuyết đã lên đến con số bảy trăm ngàn chữ.
… Lúc đầu anh ta dự định để nhân vật “Mạnh Nhan” sau khi chữa khỏi bệnh ung thư máu, sẽ một mình đến Tây Tạng học Phật pháp, để tâm hồn được thăng hoa, đợi đến khi gặp lại “Lâm Oai” thì Mạnh Nhan đã là một vị cao tăng đắc đạo nhìn thấu chuyện hồng trần phù du rồi. “Lâm Oai” sẽ sống dở chết dở oán hận suốt đời, bắt nhốt Mạnh Nhan lại rồi bạo hành anh ta một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, nhiều lần bạo hành như vậy nhưng vẫn không cách nào níu kéo lại được trái tim của “Mạnh Nhan”…
Hazz, thôi bỏ đi, kết cục buồn như hiện nay cũng không quá u uất rồi.
Anh ta vừa lái xe chậm như rùa bò với tốc độ bốn mươi cây số một giờ, vừa suy nghĩ xem đợt lần in cuối cùng này bán hết thì sẽ đổi nickname ID, tuyệt đối không thể để người khác biết mình từng viết những tiểu thuyết như thế này…
Cũng không biết tại sao, từ hôm qua đến giờ tim anh đã đập thình thịch, đây không phải là điềm tốt lành gì cả.
Chỉ còn rẽ qua một ngã tư nữa là có thể lên đường cao tốc rồi, nhưng lúc này lại gặp phải đèn đỏ, cho dù ngã tư này ngoài anh ta ra, chẳng có chiếc xe nào cả, nhưng đối với một người có tay lái non nớt như Mạnh Nhan mà nói, anh vẫn ngoan ngoãn dừng xe bên đường, đợi đèn xanh rồi mới chạy tiếp.
Trong lúc đợi đèn xanh, Mạnh Nhan quét mắt nhìn vào băng ghế sau thông qua chiếc kính quan sát, để ngắm nhìn chiếc gối ôm to đùng được đặt mua trên mạng Taobao.
Anh phải tìm khắp các trang web mới tìm được một tấm hình toàn thân sắc nét của Lâm Oai đăng trên đó, lấy tấm hình để đặt làm thành gối ôm trông thật sống động như người thật vậy, xem thử, nếp nhăn trên quần áo, rồi có bóng nữa, y chang là người thật vậy…
Không đúng! Anh đặt làm chiếc gối ôm khỏa thân mà!
Mạnh Nhan quay đầu lại, mở to con mắt nhìn thấy Lâm Oai xuất hiện ở băng ghế sau trên chiếc xe của mình bằng xương bằng thịt, miệng anh há hốc mồm ra lớn đến nỗi đủ để nhét lọt quả táo vào.
“Lâm, Lâm, Lâm, Lâm, Lâm… Lâm Oai!”
Chẳng lẽ ước mơ của Mạnh Nhan đã thành hiện thực, gối ôm sau khi làm xong đã biến thành người thật?
Lâm Oai ngồi dựa vào dãy ghế, gật đầu chào và nở nụ cười dịu dàng: “Mạnh Nhan, lâu quá không gặp!”
Bạn xem thử Lâm Oai rất có gien nghệ thuật, những lời thoại trong tiểu thuyết “Tình yêu và dục vọng nồng cháy” vừa đọc xong đã có thể ứng dụng diễn ngay, nét mặt tự nhiên hoàn toàn có thể chấm điểm ở mức cao nhất.
Còn nét mặt của Mạnh Nhan thì hơi quái chiêu.
Cả đời anh sống rất cẩn thận, khép kín, hầu như không bao giờ ăn to nói lớn ở những chốn công cộng, cũng không có bạn bè thân thiết cho lắm. Nguyên nhân khiến anh phải sống trong mệt mỏi như vậy chính là vì anh thích người cùng giới. Cuộc sống của anh cũng không có bạn tình thân thiết nào, thỉnh thoảng có vài người khiến anh động lòng, nhưng cũng nhanh chóng rơi rụng như những cánh hoa thoáng qua vậy. Anh chú ý tới diễn viên Lâm Oai trong một lần tình cờ đi xem anh ta diễn, lúc đầu cũng chỉ cảm thấy đối phương đẹp trai, lịch lãm, đợi đến lúc chính thức bắt đầu thành fan hâm mộ, bắt đầu đi tìm hiểu đối phương, bị hấp dẫn bởi những tấm hình trên tạp chí của anh ta.
Cũng giống như những chàng trai vừa lùn vừa nghèo vừa xấu thường hay ôm lấy tấm hình của ca sĩ Lâm Chí Linh mà nghĩ về sex vậy, Mạnh Nhan cũng từng cầm những tấm hình rất nam tính của Lâm Oai làm qua những chuyện mắc cỡ. Lúc đầu cũng chỉ là dùng tay rồi tưởng tượng ra tự sướng, rồi sau đó không thể chỉ thỏa mãn một cách đơn thuần như vậy, bèn dùng trí não tìm ra cách để thỏa mãn tình cảm đó, chính là viết tiểu thuyết sex theo kiểu Mary Sue. Việc anh nhận được nhiều sự đồng cảm, khen ngợi lẫn hâm mộ, hoàn toàn là chuyện ngoài dự tính.
Mạnh Nhan vốn nhát gan, tính lại cẩn thận, nên anh chưa bao giờ tham dự bất cứ những hoạt động nào mặt đối mặt với Lâm Oai cả, bao gồm là ra sân bay đón anh, giao lưu diễn viên hay đến phim trường gặp gỡ, Mạnh Nhan chỉ dám đứng ở vòng ngoài ngắm nhìn một cách lặng lẽ, hoàn toàn không trông mong gì mình có cơ hội được tiếp xúc với Lâm Oai bằng xương bằng thịt ngoài đời.
Kết quả là Lâm Oai bằng xương bằng thịt đột nhiên xuất hiện ở dãy ghế sau trong chiếc xe hơi khiến anh giật mình đến nổi gai ốc.
“Anh, anh, anh, anh…” Lắp bắp cả buổi, Mạnh Nhan cũng không nói nên lời: “là người hay là ma?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lâm Oai thấy mình dọa Mạnh Nhan đến mức run rẩy như chú chuột nhắt gặp mèo vậy, liền cười tít cả mắt: “Anh Mạnh Nhan ơi, tôi chỉ là độc giả của anh mà thôi”.
Mạnh Nhan càng kinh sợ nữa, thì ra Lâm Oai không những xuất hiện ở trước mắt mình, mà còn đọc qua cuốn tiểu thuyết nhảm nhí sặc mùi tình dục của mình nữa!