Thế Giới Của Em Mang Tên Anh

Chương 10




Cô dừng lại giây lát,nhìn người con trai đang khẽ mỉm cười nhè nhẹ.

-Aiyooo...xem chừng tôi đã đoán đúng!

Hàn Vũ nhếch một bên khóe môi lên cười khẩy,lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.Đắc ý,ánh mắt của anh rất đắc ý.Cô không tin trước đây cậu ta chưa từng có bạn gái,cho vàng cũng không tin.Đàn ông con trai,kẻ miệng lưỡi dẻo quánh lại như cậu ta là một loại thông thường mà cô biết.

-Không dùng được!

-Hả?

-Chiêu này của cậu không dùng được!Cậu đừng tưởng chỉ cần bôi lên miệng một ít mật thì tôi sẽ cuồng dại lên vì cậu như bao đứa con gái khác!

-Ya!Tôi không có ý đó!Cậu đừng có mà hiểu lầm...Ehhh,cậu đi từ từ thôi!Không định chờ bổn thiếu gia đây à!

Cô thong dong quay gót bước đi,để mặc anh bước theo sau mà miệng chợt mỉm cười.

-------------

Đi ngang qua bên đường,cô chợt để ý tới có cái gì đó trông rất lạ.Là một loại nước màu xanh xanh,nhìn trông rất giống màu thuốc độc của mụ phù thủy trong bộ hoạt hình "Nàng tiên cá Arie" mà cô từng xem.Bỗng cô kéo vạt áo anh,ánh mắt đầy tò mò nhìn về chiếc xe nhấp nháy mấy ánh đèn xanh đỏ,chỉ về phía cái lọ to đùng chứa loại nước kì lạ đấy.

-Thứ đó là món gì vậy?

Anh nghiên cứu vài giây,rồi ngay lập tức nhớ ra:

-À!Là phúc bồn tử!Đó là một loại siro,người ta dưới thứ đó lên đá bào hoặc là kem hay bánh ngọt gì đấy!

-Chúng ta thử được không?

Cô đưa đôi mắt trong veo màu hổ phách lên nhìn anh,sâu trong đôi mắt không hề có chút tạp niệm nào,ngây ngô,ẩn chứa đầy sự tò mò như một đứa bé mới lớn.

-Ừ!

Thế là hai người cùng bước qua đường,thẳng tiến tới chiếc xe đẩy hàng đầy màu sắc.Đến nơi,ánh mắt cô chăm chăm nhìn vào lọ thủy tinh trong suốt chứa đầy một màu xanh ảo diệu.Bên cạnh đó còn là những cái lọ khác cũng chứa loại nước như vậy nhưng đầy màu sắc rực rỡ khác.Trong mâu quang nhàn nhạt của cô sáng rực lên những màu sắc lấp lánh,dường như cô rất ít khi được nhìn thấy.

-Muốn uống siro đá bào sao?

Giọng của người đàn ông bán hàng hỏi rất niềm nở.Anh nhìn người bán hàng cười nhẹ một cái,rồi huých vào tay cô.

-Cậu uống vị gì?

Cô chợt giật mình,rồi ậm ừ một lát.

-Chọn hết được không?-Giọng hồn nhiên.

-Haha,mỗi li chỉ đủ ba vị thôi!-Người bán hàng.

Nghe xong,Lạc Lạc cảm thấy có chút nuối tiếc,nhưng chỉ gật gù.

-Vậy thế này đi!Ở đây có tất cả chín vị,chúng tôi mua ba li,mỗi li ba vị khác nhau!

-Được được!

Nói rồi,người bán hàng nhanh nhẹn múc đầy ba li đá bào,rót vào mỗi ly ba vị khác nhau.Anh đưa mắt nhìn theo ánh mắt của cô,lòng khẽ cười.Cái màu xanh này làm cô thích thú vậy sao?Nghĩ rồi,anh quay qua nhắc nhở người bán hàng.

-Cho nhiều phúc bồn tử một chút!

---------------

-Uhm...ngon quá!

Lạc Lạc tay cầm hai ly,hút li này rồi lại đến li kia.Mồm còn tóp tép thưởng thức cái vị chua chua ngọt ngọt lại còn mát lạnh đang tan ra trong miệng.Anh vừa đi vừa cắn ống hút,ánh mắt đầy thú vị không rời khỏi cô,nhưng lúc cô quay ra thì lại nhìn sang hướng khác.(=)))đáng eo=)))

-Cậu thử vị này xem,ngon lắm!

Cô đưa một ly của mình lên miệng anh,nhưng Hàn Vũ lại quay ngoắt mặt đi.

-Không cần!Mất vệ sinh lắm!

-Cái gì???Mất vệ sinh á?Ôi trời!!!

-Cái này là khoa học!Vi khuẩn rất dễ lây lan qua đường tuyến nước bọt hoặc quá trình hô hấp!

Cô khẽ thở dài,tên này...sống một cách quá khoa học rồi.Đến nỗi khinh người!Xì!

-Haizzz,bạn gái cậu biết phải làm sao?Chả nhẽ cậu không định hôn người ta?!Hôn chính là một dẫn chứng thuyết phục nhất cho cái định lý vừa rồi của cậu!

-Bạn gái tôi không cần cậu lo!Đằng nào cô ta cũng sẽ không xuất hiện đâu!

-Cái gì?Cậu tiên tri đấy à?Người như cậu tôi không tin là sẽ không có bạn gái!

Anh im lặng không nói gì nữa.Bỗng dưng,mặt đường in dấu những hạt nước nhỏ li ti,rồi dần dần những hạt nước càng to và nặng,rơi xuống nền đất tạo thành tiếng kéo dài miên man.Cô và anh vội vàng chạy vào mái hiên gần đó,cũng may đồ không bị ướt quá nhiều.Cô ngước lên nhìn trời,sao đột nhiên lại đổ mưa chứ...

-Tóc ướt rồi kìa!

Anh vừa đưa tay phủi áo vừa nhắc nhở cô.

-Không sao!Cũng không ướt nhiều lắm!

-Để vậy rất dễ bị cảm!

Cô khẽ nhún vai.Đành chịu thôi!Tay cô cũng đang bận cầm hai li nước.Nhưng rồi bằng cách nào đó thật dịu dàng,anh đưa tay mình lên vuốt vuốt mái tóc của cô.Lạc Lạc khẽ co người lại,cơ thể bỗng chốc cứng lại nhưng các mạch dây thần kinh bên trong bỗng như có nguồn điện chạy qua,vừa nhẹ nhàng mà ấm áp.

-Được rồi!

-Huhm,cảm ơn!

Anh đưa mắt ra,nhìn một màn trắng xóa,đôi mắt nâu như muốn thu gọn cả màn mưa vào trong.Trong giây phút nhìn theo con ngươi nhàn nhạt pha màu mưa đẹp mê hồn của ai kia,bỗng chốc giây thần kinh của cô giật lên,cảm giác choáng váng vài giây,cơ thể giống như buông lỏng mà lại không phải.Ly nước từ trên tay rơi nhanh xuống mặt đất,đổ lênh láng.Anh giật mình khi nghe thấy tiếng động,quay mặt lại thì thấy sắc mặt Lạc lạc trắng bệch,không còn chút thần thái nào.

-Cậu sao thế?

-Bà ta...

-----hết chap 10-----