Thế Giới Của Em Không Cần Anh

Chương 8: Cùng bảo lãnh: 2 người điên à, các người thích nộp tiền phạt vậy thì để lại, lần sau tôi lại đến (2)




Cô nhìn “a ấy” mà a ta nói, chẳng biết trong lòng nghĩ cái quái gì lại thốt ra 1 câu khiến 2 người k còn đường nào mà nói:

- Tôi k quen a ta, đừng làm phiền tôi.

Đối với 1 người đàn ông vài giây trước vẻ mặt còn rất hào hoa nói với người khác rằng thích cô, đột nhiên nghe cô nói vậy, a có phải nên cảm thấy bị sỉ nhục hết sức nặng nề k? 2 người trước mặt đã mất phản ứng ngay sau khi nghe cô phát biểu nhẹ nhàng, mặt không biểu cảm quay người, hạ lựng rất từ tốn xuống, nhắm nghiền mắt, 2 tay khoanh trước ngực.

Trời lạnh hơn, mát mẻ của mùa thu len lỏi vào tim gan con người, làm người khác có ham muốn tìm 1 người dựa vào, quấn lấy qua hết mùa đông. Cùng nhau trải qua mùa xuân tươi dẹp, mùa hè rực rờ trên biển. Nhưng ước nguyện của người nào đó đã rất nhanh chóng bị gáo nước sôi, nóng hổi của 1 người nào đó làm héo quắn cả.

A k nói gì, e trai a cũng yên lặng suy nghĩ, chẳng phải có người đến bảo lãnh mặc dù là ai chăng nữa thì cũng nên bỏ cái thói sĩ diện dởm để thoát khỏi đây trước chứ, chẳng biết nhìn cô thông minh mà logic lại lạ đời như vậy.

A nhìn cô 1 lúc, quan sát, nhẹ giọng mà rằng:

- Nếu cô thông minh thì nên theo tôi ra ngoài. Tôi nghĩ chắc cô hó ra nổi đây trong 1 hồi nữa đâu.

A rất hài lòng khi thấy cô ngồi dậy, đi lướt qua a ra ghế ngồi. A thấy tâm trạng của cô rất bất đồng, lúc nên vui thì cố tình làm căng thẳng, lúc buồn thì lại cười đến điên đảo. Chẳng hiểu ra làm sao, nói vậy chứ a cũng chưa thấy cô cười quá lố bao h trừ lần ấy.

Cô ngồi xuống ghế, k buồn ngẩng đầu, k rõ có nhìn hay nghe a nói chuyện. Đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh cô, vì đứng rất gần nên a nghe rõ họ nói chuyện.

- ha ha, chị dâu, chị cũng thật hài hước, đánh nhau k còn mặt mũi thế này?

- tôi rất sợ bị chép phạt đấy.< cô nhún vai trông chẳng khác lưu manh>

-haha, chị cũng thật khéo đùa, a ấy sẽ k phạt chị đâu? Haha < tiếng lòng của a bây h là ntn: cái quái gì chứ, a mới là người phải sợ này, a quên mất là mỗi lần cô bị phạt, toàn là a gánh, mà hiển nhiên a Lưu biết chuyện. mồm thì mắng người nhưng lại bao che cho cô làm chuyện ác, a xui tận mặng nên mới là đầy tớ của 2 người này.>

Giọng điệu cười lần này của a rất gượng ép, hẳn là đanh bị đe dọa, áp lực.

A k dám nói gì thêm, cười méo xẹo rồi quay người đi ra chỗ 2 người kia, còn không quên lấy lòng:

- Chị à, chị thật có bản lĩnh, a sẽ k phạt chị đâu.

Anh đi thẳng ra chỗ kia, lạnh giọng hẳn, dù sao a cũng là lính chuyên nghiệp có chức vụ quan trọng, đối với người như Tử Đồng, a buộc phải kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, còn với người khác, tuyệt đối đừng hòng dắt mũi a.

- Nộp phạt.

Trần Chu nhìn a trai, rồi nhìn a ta hiểu ra câu chuyện, lắc đầu chậc chậc, k biết rằng ngay mối tình đầu vô cùng eo ắt mới tìm thấy lại bị kẻ khác cuỗm mất tay trên, a trai a k biết cảm giác thế nào, chứ tình địch này là người của quốc phòng, có gan yêu cô hẳn phải rất máu mặt, có địa vị, k sợ chức vụ của cô và đc kẻ khác tôn trọng như vậy, tuyệt là hàng cực phẩm, chất lượng. A k nghĩ 1 thằng đàn ông hoocmôn bình thường mà lại đi thích người phụ nữ của mình giỏi giang hơn đâu, đặc biệt là cuộc chiến trên…. Cần ko cân sức mới có khoái cảm.

Tuy nhìn cô có vẻ nam tính, nhưng thật ra rất cuốn hút, nhất là điệu cười và ánh mắt đặc biệt đểu cáng, rất có hồn. Thậm chí a còn thấy thú vị. Rất tiệc tính cách k biết có ai trị nổi.

-Anh ấy đã nộp rồi.

1 câu đơn giản khiến a suýt chút nữa lao vào giết cô, rõ ràng có người bảo lãnh lại bắt a cực khổ xin đội trưởng tranh thủ thời gian vàng bạc để hành hạ bọn lính mới kia, bạt mạng mà đến cục cảnh sát hơn 20 km đường rừng và 20 cây đường lớn. Quá là ác ôn và tàn bạo rồi.

Anh quay sang trừng mắt nhìn cô, gừ gừ, chó cùn cắn rậu, cô chưa nghe câu con giun xéo lắm cũng quằn, con người xéo lắm sẽ thành con giun sao:

-Chị, chị biết sở thích của em là dạy dỗ bọn cún con kia, còn tàn độc như thế này. E sẽ báo cáo với đội trưởng tội chị dùng võ đánh dân. Tội k nhẹ đâu. Tầm 50 vòng sân thể lực là cùng.

A vô cùng đắc ý. Cô nheo con ngươi suy nghĩ 1 hồi mới vui vẻ với cậu:

- Nhóc con, dám dùng xe công đi làm việc tư, vượt quá chỉ tiêu dùng trong khi k làm nhiệm vụ, tuy là sếp cho phép nhưng nếu thiếu tướng biết, e rằng câu lại có may mắn chạy chung với tôi.

Cô vui vẻ nhướn mày, phong thái rất tự tin. Anh nghe xong suýt hộc máu mồm, vì ai, vì ai, vì ai mà a phải chạy tới đây, cô còn dám nói kiểu ấy.

Quay sang 2 người trước mặt kia, a lạnh giọng:

- Tôi không quen a ta. Tôi mới là người bảo lãnh của cô ấy.

A không thèm nhìn cô. Tính cách của a thoạt nhìn cũng chẳng khác gì cô gái trước mặt, rất có thể sẽ đánh người. Đối với người lính chuyên nghiệp, họ có vai trò có trách nhiệm, đương nhiên sẽ có quyền lợi, như vậy tính cách rất độc tài và hống hách, nhưng chẳng có gì là quá đáng. Trần Lượng nhìn ra vẻ tức giận. nghe câu nói tôi k quen a ta thực sự rất chướng tai. Chẳng phải a ta đang ngầm khẳng định rằng a và cô rất thân quen đến nỗi bạn bè của cô a ta đều quen, hoặc là a ta biết thừa 2 người có qua lại vài câu nhưng như vậy không tính là quen.

Cô nhìn không khí căng thăng không ra đau vào đâu trước mặt, cô cười rất đểu giả:

-Nếu 2 người thích tiêu tiền như vật...chi bằng để lại lần sau tôi lại đến.

Điều đó có nghĩ là 1 hoặc 2 hoặc nhiều nhân vật sẽ kém may mắn được cô chiếu cô. Thành phần như cô còn nguy hiểm hơn bọn tội phạm nhiều