Cô dứt lời, không
thèm để ý đến người đàn ông đã nhiệt tình chèo trống suốt đêm hôm qua,
đi thẳng tới bên tường. Cô nhìn chiếc đt đang lay lắt bên cạnh chân bàn. Nó đã theo cô suốt từ khi cô học tại trường đến khi đi lm. Bao nhiêu kỉ niệm đã tan biến vào cái khoảnh khắc cô cho nó bay không tọa độ, và
điểm nhắm. Còn gì là kỉ niệm.
Nhặt lại từng bộ phận đang ăn nằm
với đất, cô cắn môi: “ Đồng chí hi sinh thật oanh liệt!” nó chính là
người bạn đồng hành gian khổ của cô, cũng là tiền kiếp đáng sợ mà đám
đàn em của cô phải nhận, đặc biệt là tên Hoa Nhị Đán, k biết đã biêu đầu k biết bao nhiêu lần.
Chẳng bao h cô trả thù ngay, cứ nhè lúc
chúng k để ý mà đáp vào đầu chúng, ngay cả việc giết người k chớp mắt
trước mặt các lãnh đạo cũng k hề sợ. Cơ bản mỗi lần lm sai cô lại nói là đang dạy dỗ đàn em mà. Quá độc! Đám tiểu cô nương ở doanh trại đều bị
cô nắn cho hỏng cả tính cách rồi. Bây h chẳng ai dám bén mảng tới khu
nhà ở của các nàng nữa.
Anh thấy dáng vẻ chẳng ngại ngùng của cô
mà khó hiểu, chẳng nhẽ cuộc sống trong quân đội lại tạp nham nam nữ như
vậy. Nhưng a k biết suy nghĩ của cô, đó chính là việc tối qua có còn cái gì chưa sờ qua mà giấu, nếu đã biết rõ, che dấu chi thêm xấu hổ. Nhanh
chóng mặc quần áo bừa bãi dưới đất, chẳng có thời gian tắm rửa đã đi
thẳng xuống lầu theo cô, tiện tay vơ luôn chiếc đt.
Hai người ngồi trên bàn, 2 khuôn mặt đối diện, vô cảm hết sức và e dè đè nén, k ai nói gì.
Cô thực ra khá lo lắng, đây là lần đầu tiên của cô, chẳng nhẽ lại thật sự
dính phải đứa bé, như vậy cũng k sao, quan trọng nhất chính là k dính,
vì như vậy cô sẽ phải đi đâu tìm 1 người đàn ông sạch sẽ mà … 1 đêm, sau đó li biệt trong tích tắc. Tuy có hơi sợ vấn đề sinh đẻ nhưng nhất định phải có. Như vậy mới bõ đêm hôm qua. Nắm chặt cánh tay, gân xanh đã thi nhau nổi lên. Cô quan sát người đối diện. A trông tử tế, đàng hoàng,
lịch sự. Body đẹp, mặt tiền rất có giá trị, hơn nữa lại cao ráo, a ta
thấy cô nhìn cũng chỉ mím môi qua qua. Ánh mắt cô có sức càn quét quá
lớn.
Đt cô rung lên 1 lần nữa, mấy tên ở nhà suốt ruột gọi đến
trăm cuộc, hỏng nát cả loa đt của cô. Cô tắt ngấm luôn, k nói gì thêm,
cô chấm dứt quan sát. Đưa tay với chiếc đt cảm ứng đồ sộ đầy tính khoe
mẽ của người đàn ông đang nhìn cô ngơ ngác k hiểu ý cô.
Cô đã
đánh giá trang phục của a có logo của hãng, chính vì vậy a ta sẽ có 1
nhãn hiệu chuyên dùng, cô nhìn tên nhãn hiệu đó, đồ a ta mặc còn khá tỉ
mỉ chắc chắn phải là cửa hiệu có nhiều khách quý.
Như vậy chi
nhánh chắc cũng có nhiều, cho dù a ta có đến vị trí gốc cũng k ảnh hưởng tới thời gian của cô, nhanh tay lên mạng search, tìm các chi nhánh gần
nhất, sau khi có địa chỉ của 1 nơi cách đây 5 cây số, cô dùng luôn SĐT
của a, gọi thẳng tới cửa hàng giao dịch trong 1 tiếng.
A k biết cô làm gì, chỉ thấy cô dùng đt của mình gọi cho ai đấy
- Mang cho tôi 1 bộ đồ tùy ý tới địa chỉ tôi đã gửi, phải nhanh trong vòng 1 tiếng, ông chủ tôi đang có việc gấp.
Cô chấm dứt nói chuyện, nhìn a đang nhìn mình. A giờ mới biết hóa ra cô
gọi đt cho nhà may của mình. Cô thật nhạy bén và thông minh.
Cô k thể gọi bất cứ ai mang đồ dùng tới, như vậy sinh nhiều chuyện rất rắc
rối. Cô k biết a ta là loại người dùng quần áo mấy lần, cô k muốn hỏi.
Cô có thể k tắm 10 ngày vì tập trận trong rừng, thậm chí là hôi k có chỗ để ngửi, có thể mặc bộ quần áo k giặt trong 1 tuần, đầy bụi bẩn, bùn
đất. Nhưng cô không thể mặc cái loại quần áo thơm tho, đày mùi nước hoa
của đám đàn ông éo lả, chỉ biết xịt những thứ có mùi kinh tởm lên người, ngay cả mấy tên lính trong quân đội còn thích dùng huống chi là những
người đàn ông giàu.
Cô trả đt cho a, 2 tay đan chéo vào nhau đặt
trước mặt bàn. Cảm giác rối loạn trong lòng đã chìm xuống, nỗi sợ sệt
của 1người vừa mới đêm hôm qua trở thành phụ nữ thực thụ, k thể khiến cô tâm tư bất khiển, đối mặt là chuyện k ngờ, đánh những cú k ngờ vào nó
chính là 1 loại hưởng thụ sung sướng biết chừng nào.
Cô k mặc áo ngực dù có che dấu như thế nào cũng thấy đc vẻ đầy đặn, tròn trịa của
nó, may mà cái bàn cao, nên a k quá chú tâm đến nó, dù sao a cũng là
người hưởng đầu tiên, k vội. A nhớ về cảm giác hôm qua, và sự thân mật
sáng nay. A nhìn thấy cô, rõ ràng là bất ngờ, nhưng cô k hề la hét, còn
bình tĩnh đạp a 1 phát, những vết thương đêm qua cô gây cho a, vì cú ngã như giọt nước tràn li, đem toàn bộ sung sướng bay biến, để lại 1 nỗi
đau thể chất k sao bì nổi.
Nếu như đó là phản ứng tự nhiên của
cô thì thật nguy hại, vì chẳng ai lúc bất ngờ mà lại còn đủ lí trí đánh
người cả, mà người bị đánh thì sao theo kịp, để mà tránh, ăn đòn là cái
chắc. A phải đề phòng với cô gái này rồi. A đã đọc hồ sơ của cô, chẳng
thấy chữ nào quý giá bằng vài chữ: “ đạt huy chương bạc loại 2 trong
giải đánh đơn 1 chọi” rất hay nữa là k thèm phân biệt nam nữ, chỉ có 10
giải cho cả 2 giới tính, và cô là 1 trong 4 nữ sỹ quan huy hoàng nhận
giải. Một niềm tự hào cho phụ nữ và 1 nỗi e sợ rình rập của đám đàn ông
các a.
Cô lắc cổ kêu răng rắc, vai cũng mỏi nhừ. Lúc nãy đi xuống cầu thang mới biết thế nào là thống khổ, nỗi đau của người phụ nữ phải
chịu, cô rành rọt nhìn a mà đanh thép yêu cầu:
- 1: chuyện hôm nay là bí mật; 2: như đã nói, nếu phát sinh vấn đề tôi sẽ nhận 1 mình; 3: tôi muốn biết…….< dừng 1 chút, cô e dè>… thân thể a có sạch sẽ k? VD
như đã chung đụng với bao hiêu người phụ nữ.
Nhướn mày nhìn a ngỡ ngàng như người điếc đang nghe diễn văn hùng hồn. Cô cốc xuống bàn mấy
tiếng chờ a trả lời vấn đề, chợt dừng lại nhắc nhở:
-a k cần nói dối, tôi sẽ k nói chuyện gì ra ngoài cả, chuyện quan hệ với phụ nữ
nhiều k phải điều đáng xấu hổ.< quan trọng hơn là tiếng lòng cô đang
nói quan hệ với nhiều phụ nũ mới là vấn đề>
Thực ra cô muốn
nói là đó là điều kinh tởm chưa từng thấy, không biết hàng nghìn con bọ
kinh tởm đang lúc nhúc gieo nguồn bệnh trên người a ta, và cô thật xui
xẻo khi là 1 trong những người đang đc a ta gieo giắc chúng. Nghĩ thôi
đã muốn giết chết a ta.
A đã bất ngờ k còn nói đc gì.
-
tôi cũng đã quan sát qua, tay a k có nhẫn cũng như k có vết đeo nhẫn,
thái độ bên ngoài của a đã cho a 60 điểm đàng hoàng. Có thể a chưa có vợ và mối quan hệ của chúng ta sẽ k quá rắc rối, về phần người yêu của a
chắc k tiếc 1 con t*ng trùng đâu nhỉ.
Cô nhíu mày nhìn a k nói k rằngphản ứng gì cả. Cô tức giận vì phải tốn thời gian, nước miếng với 1 tên tai điếc.
Cô đứng lên tay đập rầm 1 cái, nhìn a cảnh cáo, rồi ngồi xuống, điệu
bộ như sắp đánh người, a ta đang tưởng bở với cái sức nghèo nàn đêm hôm
qua của a ta có thể đả thương nắm đấm của cô đc sao? Cô cũng nhận ra,
càng ngày cô càng hay cáu, giống như các thím tới thời kì tiền mãn kinh
vậy.
Lúc này a mới bắt đầu lên tiếng, a cũng từ tốn và tức giận k kém trước thái độ của 1 người phụ nữ như vậy, tại sao cô k nổi giận mà
đánh a, thiệt thòi mà khóc lóc mong a chiụ trách nhiệm, hay vui vẻ trước đề nghị cưới gả của a, chẳng nhẽ a k đáng tin như vậy, hay cô có ác cảm gì với a, hay là vì a có điều gì k hợp với đk của cô. A có thể hoàn
toàn tự tin bản thân mình hoàn hảo là 1 người chồng tốt. Thế nhưng cô k
làm thế, cô k hề biết điều.
Đến tận bây h a mới thấy cô là người k logic như vậy, cố chấp, ương ngạch, suy nghĩ k kín kẽ, nói chuyện lại
bốc đồng, thái độ chỉ muốn gây sự,k có ý hợp tác với người khác, chỉ
chăm chăm giải quyết theo hướng của mình.
Nhưng thật đáng chết a vẫn cứ ngu ngơ thích cô, còn gấp vạn lần trc nữa.
Cô k logic, nhưng toàn gánh trách nhiệm về mình, cố chấp nhưng mạnh mẽ
gánh mọi chuyện, ương ngạch nhưng kiên quyết, cứng rắn, muốn gây sự
nhưng k hề động tay động chân vô tình với 1 ai, thậm chí cô chẳng thèm
để tâm người lạ nữa, điển hình là a, nếu k có chuyện này thì có lẽ a mờ
nhạt trong mắt cô còn hơn cả 1 con kiến. Cô k hợp tác nhưng đồng đội cô
lại tin tưởng cô, thân thiết với cô như vậy, tự mình quyết định nhưng
đáng chết là toàn ý đúng đắn, có lợi nhất với tất cả mọi người. A lm sao k yêu thích 1 người khác biệt như vậy cơ chứ!
- đầu tiên, tôi k
đồng ý giấu chuyện này, bởi vì tôi có lỗi lớn, tiếp theo, tôi cũng k
đồng ý chuyện 1 mình e chịu. Với lại……… tôi k có người yêu, cũng k có
quan hệ với ai, tôi hoàn toàn sạch sẽ, đáng để có quyền chịu trách nhiệm cưới e. Bản thân tôi là thương nhân k chịu lỗ, nhưng k hề biết làm ai
thiệt thòi quá mức. Tôi đã dùng đêm đầu của e mà chưa xin phép, như vậy
cưới e là chuyện đương nhiên. Em k còn lựa chọn nào phù hợp hơn.
Nhưng a đã lầm!!!!!!!!!!!!!!!
- a đừng tự cho mình là người tài giỏi, chuyện tôi quyết định k mang tính chất tham khảo, tôi chỉ muốn báo cho a thôi, chứ k phải cùng a thảo
luận. Nếu tất cả vỡ lẽ khỏi tầm kiểm soát của tôi, a hãy tự lo liệu cho
mệnh của mình.
Cô đang ra lời cảnh cáo thật sự, cô k có đùa, quy tắc vẫn là quy tắc, người học luật rồi vẫn phạm luật như thường, k ai
đảm bảo rằng cô là lính, biết rõ hậu họa phải chịu rồi nên k dám lm gì
a!
2 người đang trong tình thế căng go thì chuông cửa kêu. Nhìn
ra phía cửa, côđoán là đã có người mang quần áo đến, k ngờ nhanh hơn
tưởng tượng, k thèm nói 1 lời đi ra thẳng cửa. A cũng theo sau cô. Vì cô đang ăn mặc k phù hợp. Chưa kịp đuổi cô đã xông ra mở cửa.
Trước đó cô đã dặn nữ mang tới, như vậy cô k cần ngại việc mặc như thế này
ra. Cô chẳng thèm quan tâm đây là địa thế nhà ai, măc như vậy có quan
trọng tới hình tượng k, vì cô sẽ k bao h gặp lại a hay cô ta nữa Nhưng
cô k biết mình đang tạo cái cớ cho người khác hiểu nhầm, và thật k may,
người mang tới lại là ….đàn….Ông!
A ta đang cười: “ Ông Lượng, đồ của ông” thì bịt chặt mắt, ngậm chặt môi quay ra chỗ khác, k nghĩ
tới cô gái này ở trong nhà này, bảo sao cô cứ yêu cầu nữ mang tới, nhưng cửa hàng đồ nam, k hề thuê nữ nhân viên thì lấy đâu ra nữ, mà cô chẳng
thèm nghe a ta nói đã tắt máy, a k nghĩ cô... cô cũng trợn mắt lên nhìn a ta. Chỉ có Trần Lượng nhanh tay, kéo cô vào trong lòng mình, ôm chặt
cô, hướng bộ ngực trực tiếp tiếp xúc với ngực rộng lớn của a. A nhanh
nhẹn nói với người giao hàng:
- Đặt ở đó đi, thanh toán vào thẻ của tôi, k cần hóa đơn!
Rồi cầm quần áo và đóng rầm cửa. A là khách quen, có thẻ VIP, và thẻ a đã
để lại cửa hàng để cho thuận tiện. A k muốn lần nào cũng trẻ đồng ra
đồng vào, rất lâu la.