Sau khi đưa cô về, rất hợp lúc gặp mẹ cô đi đổ rác, Lưu Cung nhìn mẹ cô
cười cười thân thiết, dẫu sao là quân nhân nhạy bén trời rèn, a cũng
biết làm thế nào để sớm thăng tiến, cũng như lấy lòng người thôi, đơn
giản vì a đang yêu con gái bà mà.
Ngược lại với cảm giác hài hòa
của nam chính, cô cười rất sâu nhìn túi rác rất sạch sẽ chỉ có vài giấy
rác loại khô. Dù cho cô có đúng là lâu lm k về thì cũng để ý thói quen
vứt rác sau bữa ăn của bà, vì lúc ấy,mới có đồ thừa. Cô dù có mù cũng
nhìn ra vẻ mặt như đá phải thần tiên của mẹ cô.
Bà rất vui vì con gái dẫn bạn trai về, tuy bà k thích quân nhân, nhưng chung quy mồm nói
vậy nhưng vẫn suy nghĩ cho con mình, nữ quân nhân k lấy chồng cùng ngành thì còn lấy ai, chẳng qua mấy tên lính nhố nhăng lần trước về nhà bà ăn chơi 2 ngày quá là tự do, còn rất thản nhiên gọi cô 1 tiếng đại ca, 2
tiếng sếp, vài tiếng chỉ huy nghe chẳng ra thể thống gì.
Tuy bà
không mong chờ con gái bà sẽ dịu dàng, hiền lành, chỉ nghĩ đi học xa nhà thì bạn cùng giới mới là những người thân thiết nhất. Rất tiếc, bà đã
quên, cô k phải loại có tâm sự sẽ giấu, lập tức dùng bạo lực giải quyết, Nghe thì phô trương thật nhưng sự thực chứng minh cô đúng là k hơn k
kém như lời bà nói.
Nhưng bà rất vui, vì con rể trước mặt quá
hợp ý. Đi xe riêng, lại là biển đỏ quân đội, vậy thì quân hàm k nhỏ đâu, cao ráo, đẹp trai, chững chạc, lại hiền hòa, mặc quân phục lại oách
quá, ăn đứt mấy đứa con trai bạn bà. Nếu k phải tiểu Hoa có bạn trai, bà thật muốn gả nó cho đồng nghiệp như thế này của Tử Đồng.
Hai người vừa mới mở lời chào hỏi, thì ngay lập tức cô lên tiếng:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá, k phải bạn trai, cấp trên của con a ấy phải về đơn vị bây h.
Cô quay sang nhìn a mặt k có biểu cảm nào nhiệt tình hơn:
- chào sếp. k tiễn nữa
Nói xong còn nhanh chóng đi lên lầu, mẹ cô ú ớ, xấu mặt k biết lm sao, cười trừ nhìn a cúi đầu chào lễ phép, rồi tiếc nuối nhìn chàng trai leo lên
xe, mất hút.
…………………..
Trên bàn ăn nhà họ Đồng vô cùng kinh
dị, 3 người im ắng ăn cơm, đến gắp thức ăn cũng nhỏ nhẹ hết sức, giảm sự tồn tại của bản thân đến âm cực. Chả là, 2 mẹ con vừa vào nhà đã đụng
lời lớn tiếng, biết rồi đấy, 1 bên k quan tâm, nhưng 1 bên lại vắt sức
chửi, rõ ràng là k cân sức. Đôi nam nữ đứng trong bếp, lo sợ, bồn chồn,
chỉ sợ người hiền như bà đột nhiên muốn đập phá, thì thật sự không biết
cái bếp sẽ tang thương như thế nào. Ông Đồng k dám ho he câu nào, nhà bà chăm lo, con bà dạy, ông chỉ kiếm tiền thôi, nào dám tham gia chuyện mẹ con. Chỉ sợ, hai con hổ đánh nhau thiệt thòi là đám nai rừng.
Đến lúc ngồi ăn cơm, bà trừng mắt, bên to bên nhỏ nhìn cô, tức tới k ăn
được miếng cơm nào. Bà k thể ngờ ở xã hội cộng sinh 1 với 1 là 3 này, cô lại giữ gìn được quá khứ trong sạch tới mức, 1 dấu vết của chuyện nam
nữ cũng k có. Ngay cả việc cô thích ai bà cũngdò nổi, sắp 30 rồi, còn
chờ tới khi nào nữa. Mà bên kia, cô ăn cơm rất ngon, lâu lâu còn bình
luận 1 câu “ Tài nghệ nấu cơm của 2 đứa tốt lên đấy.” gật gù tâm đắc.
Tiểu Hoa và chàng bạn trai Chương Huấn e ngại cảm ơn, còn k dám nói to,
cô bé sợ tính khí mẹ nóng nhưng chị lại tiếp, sớm thôi sẽ đẩy tới cao
trào của chiến tranh, cái nhà này, bố còn k dám lên tiếng thì cô làm gì
dám. Với lại cô bé nhất nhà, tính chj lại hung hãn, kiệm lời, mẹ lại nổi nóng vô cớ, nguyên nhân sâu xa chỉ có 1. Cứ 1 lúc lại vỗ vào đùi người
yêu như đang giúp m tỉnh táo, cô sợ 1 lúc nữa sẽ chảy nước mắt. Lần nào
về cũng cãi nhau, k yên bình được 1 lúc nào, cô k còn dám nghĩ tới việc
tạo sự thân thiết giữa Chương Huấn và gia đình mình.
Bữa cơm trôi qua mà chẳng ai vừa miệng trừ cô. Ăn xong, bố xem TV, bà ngồi kế bên
than thở, ông chỉ thuận miệng bênh con “nó chưa vội, tốt như nó, ai mà
chả muốn lấy, k sợ thiệt thòi, k sợ” thế là ông trở thành nạn nhân tiếp
theo.
Đôi nam nữ thân thiết, người rửa chén, người lau khô, bà
nhìn vào hạnh phúc bao nhiêu thì cục tức trào lên bấy nhiêu. Lao thẳng
lên phòng cô, biết có gõ cửa cô cũng k mở, nên nói vọng vào trong với vẻ quả quyết: “2 ngày nữa là giỗ bà cô, hôm đấy cô phải dẫn bạntrai về
cho tôi, phải đàng hoàng tử tế, nếu cô k làm được thì 1 là cô phải lập
tức lấy người nhà định 2 là lần tới cô đừng về cái nhà này nữa.” Mọi
người đều biết, có con cháu là chuyện mà cả đời cha mẹ mong muốn, thế
nhưng cô cứ chống đối bà hết thảy mọi thứ. Bà buồn lòng nhiều lm.
Mọi người đã đi vào quỹ đạo, nằm trên tầng, cô còn cảm nhận rõ sự vui vẻ
của mọi người. Dù đã quen với cô đơn nhưng cô thật k chịu đc cảnh gia
đình mãi mới sum họp lại k đc ngồi bên nhau như này. Tuy mỗi lần nghe họ nói chuyện cô đều k biểu cảm, k nhiệt tình tham gia, chỉ hỏi gì nói
đấy, nhưng thực ra cô rất vui, cô thích gia đình như vậy, đồng đội k
phải trên hết, k bù đắp đc tình cảm gia đình, mắt tuy có vẻ theo dõi Tv
nhưng tai đang nghe họ nói từng câu 1 và tâm mỗi lúc 1 tràn kín. Cô thực ra….. là 1 người sống nội tâm sâu sắc.
Cô nhìn căn phòng toàn
màu hồng chỉ trừ đồ cô mang từ doanh trại về, cô suy nghĩ thật nhiều. Cô biết tấm lòng và khát vọng của mẹ, nhưngphải cứ lấy bừa 1 người, sinh con đẻ cái là được đâu. Cô đã từng ước 1 người chồng hoàn hảo, 1 gia
đình hạnh phúc, k cần giàu có, sau đó sinh 1 đức con, quả thực mãn
nguyện. Nhưng đời người là 1 cuộc bể dâu, thăng trầm chẳng ai biết, có
ai như ý nguyện.
Cô nhớ tới những lần cô con dâu nhà bên khuôn
mặt tèm lem nước mắt, kể về cs sau hôn nhân. Gia đình k môn đăng hộ đối, nhà trai giàu có, có 2 đứa con trai cùng lấy vợ trong 1 lúc nhưng gia
thế 2 cô lại khác nhau, đã là 1 kì thị rồi, cả 2 sinh con chỉ cách nhau
vài ngày, cháu trưởng lại là nữ, cháu thứ lại đẹp trai giống y ông nội.
Nữ đã đành, thế mà nó lại xinh đẹp y như mẹ nó, k giống bố nó 1 tẹo nào. Tuy a yêu cô, an ủi, sẻ chia nhưng cs như vậy chẳng có hạnh phúc trọn
vẹn.
Rồi cô e họ xa của cô, có con trước khi cưới, nhà trai k
chấp nhận, phải trốn nhà đi mưu sinh 1 nơi, sinh con thuận lợi, kiếm đc 1 tấm chồng, thế nhưng lại phải a nghiện giả thư sinh, h 1 vai gánh 3
mạng, a chồng đang cai thuốc để đi làm nhưng tiền mưu sinh lo toan vẫn
cực nhọc.
Lần trước cô về, mấy bà bạn của mẹ nói chuyện tới cô
thôn nữ bị lừa lên thành phố, phải lấy tên què cụt, tuy có tiền nhưng
hỏng cả cuộc đời.
Hóa ra hạnh phúc lại mong manh như vậy.
Hóa ra hạnh phúc lại khó kiếm đến thế.
Cuộc đời này có mấy ai có được hạnh phúc.
……………………
Nửa đêm, trong nhà tối mịch, có 1 bàn tay rất nhanh lao ra khỏi chăn, tóm gọn chiếc đt.
Vì sống trong quân doanh k tiện và k cần dũng đồ xịn, chủ yếu là đi làm
nhiệm vụ, rảnh thì đi huấn luyện bọn chuột mới, chẳng có thời gian mà
hòa mạngđâu, mà dùng đt xịn. Vậy nên cái cùi bắp này của cô là 1 tài
sản quý giá nhất trên người cô, tuy nhỏ nhưng cực hữu dụng, lm lúc muốn
phi tiêu vào đầu tên Hoa Nhị Đán thì tiện tay nhắm thôi.
Cô nghe máy thấy giọng tên tiểu chết tiệt rồi giọng tên đại chết tiết oang oang trong máy, mắt cô mở dần ra:
-chj, tên Hoa Liêu tiểu tử đang đánh nhau với 1 tên lính mới vì bất đồng
trong huấn luyện. Bọn e nghỉ phép ra ngoài uống rượu, k ngờ bọn kia trốn ra, tên đó là cháu trai của tham mưu, bọn e k ngăn nổi.
Cô bật
dậy nhíu mày, sự tình này k phải k có, n chưa từng dây vào tổ cô. Có lẽ
cô nghỉ phép, chúng chưa đc lãnh giáo cái đáng sợ thật sự nên tưởng bở
rằng đấy mới là địa ngục. Tình hình này nên sớm trở về quân doanh thôi.
Cô mượn xe của bố lao tới nơi mà tên kia cung cấp, đứng trước quan cửa, lộ nhộ như bọ, ồn ào kinh khủng, cô thật sự k muốn đi vào. Bất lực cô lao
nhanh vào trong, vừa đi vừa nghĩ ngợi, có lẽ lúc tối k gọi đc cho sếp
nên phải gọi cô tới. Nhưng cô k biết rằng bọn chúng gọi cho cô trước là
bởi vì, họ tin tưởng cô hơn, và cô giải quyết sẽ thỏa đáng với nguyện
vọng ác ôn của chúng hơn.
Cô vừa lao vào, đã trợn mắt mà k kịp
phản ứng. Hỗn loạn, chiến trường gấp vạn lần khu tập trận của bọn cô,
đáng sợ vô cùng, 2 tên nhân vật chính đang quần nhau, cô đứng nhìn còn
gật đầu: thân thế tên mới kia tốt đấy, sau đó lập tức chậc chậc, tên
tiểu tử Hoa Liêu kia kém quá, sao còn chưa kết thúc vậy. Cô vẫn quan
sát, bên tai đầy âm thanh đáng sợ, gào rú la hét, muốn nổ não.Đột nhiên
cô nhìn thân tên Hoa Liêu giơ chân ra đá nhưng nhanh chóng thu lại thế,
đánh theo hướng khác. Cô đột nhiên cười ghê rợn. Đám tiểu tử kia các
người hay cầu phúc đi, về doanh trai các người chết chắc.
Đêm hôm dám gọi cô ra xem chúng nó đùa giỡn đám chuột, còn nhiệt tình tiến cử
tên lưu manh ngầm xuất trận, lắm mưu nhiều kế nhất đội, nhiệt tình đứng
bên cạnh giả vờ lo lắng gào thét cô lên. Bây h cô cả nhận rõ sự hưng
phấn của chúng.
Có trách thì trách cô để chúng lừa, k kịp nghĩ
rằng thân thủ của tên kia cao như thế, còn nhanh nhẹn hơn cô, rất tiếc
là k có độc bằng thôi, làm gì có chuyện bị đánh gục dễ thế. Khi ngủ dù
có cảnh giác thế nào thì cũng ngu ngơ hơn lúc tỉnh.