Ring ring ring.Một hồi chuông điện thoại reo lên như muốn nhắc nhở chủ nhân nghe máy.
-cạch .người đàn ông đi tới bàn, nhấc chiếc điện thoại lên, giọng nói trầm ổn “A lô,mẹ à?”
Đầu dây bên kia lên tiếng, giọng nói của người phụ nữ rất dễ nghe, rất từ tốn, toát ra vẻ đẹp sang trọng, quý phái:
- “Con à, nhớ chiều nay có hạn gặp tiểu thư Anna, lúc 3h. Đừng làm ta mất mặt.”.Nói xong bà chỉ nghe tiếng dạ rồi cúp máy luôn. Hai mẹ con bà vốn nói chuyện ít, bà chỉ biết quan tâm theo cách mình mà con trai bà rất tinh ý, thường thường hai người không biểu đạt cảm xúc nhưng tình cảm không hề thua kém những người khác.
Người đàn ông bên này đang suy tư, công việc của anh rất nặng nề, bận rộn, bởi thế mà con người anh cũng dần cứng cỏi, trưởng thành, không phải mùi vị của một người đàn ông hào hoa như 2 năm về trước, thay vào đó là một thân hình cao lớn, săn chắc, khuôn mặt già dặn, đứng đắn, lúc nào cũng nghiêm túc.
30 tuổi rồi, nhưng tuổi xuân của anh càng lúc càng mãnh liệt, thời gian để lại trên con người anh là những nét đậm đà của một người đàn ông lịch thiếp, trầm ổn, không vì bão táp mà lùi bước. Chính vì thế mà người người mong muốn làm 1 cô dâu điển hình bên anh, rất nhiều người chân thành yêu anh chứ không phải thứ tình yêu thương mại, đầy mùi tiền bạc. Nhưng chẳng có ai làm anh xiêu lòng, có lẽ lòng anh mong muốn những thứ mới mẻ giống như quy luật trên thương trường, cũng có thể là anh không thực sự cần đến cái gọi là tình yêu hay phụ nữ. Bà trần- mẹ anh mong mỏi đã lâu, bỏ công sức nhưng không đám nào thành, anh không làm càn, rất khéo léo từ chối bên kia và chẳng bao giờ kêu ca, trách móc mẹ anh phiền phức. Ở xã hội này, anh chính là tiêu chuẩn của cái gọi là phái mạnh: TIỀN TÀI, NGOẠI HÌNH và SỰ NGƯỢNG MỘ của PHÁI NỮ.
………………………………………………………………………………..
Trong căn hộ hai tầng khá rộng , cổ kính, thoang thoảng mùi hoa Tử Đằng, người phụ nữ nhã nhẵn, giản dị đang gõ của phòng con gái, nhẹ giọng gọi:
-Tiểu Hoa, con xong chưa? Chỉ nghe thấy tiếng một cô thiếu nữ vang ra
-Con sắp xong rồi. một lúc sau cô ra mở cửa, một cô gái 21 tuổi khuôn mặt nhẹ nhàng, thanh thoát, điển hình là gia đình có nề nếp, giáo dục rất tốt. Cô mặc 1 chiếc váy trơn màu trắng tinh khiết, trông rất nữ tính. Cô nhìn mẹ, rồi cười nhẹ, rất dịu dàng tới bên bà, khoác tay đi xuống lầu.Căn nhà tuy không quá rộng lớn, sanh trọng nhưng trông rất trang nhã, toát lên sự tươi mát, thanh thoát. Họ đều cười, hàn thuyên đôi câu, nhưng dường như trong mắt cô gái đang có phiền muộn..
Một chiếc xe chở họ chuyển bánh đến một khách sạn lớn của trung tâm thành phố. Trên xelúc này, người con gái nắm chặt chiếc điện thoai rung liên hồi, rõ ràng lòng khẩn trương và mong đợi nhưng kiên quyết không bắt máy. Tâm tư cô ưu phiền , mà mẹ cô chỉ hỏi han qua loa chứ không tra hỏi kĩ càng, con gái lớn, đôi khi kiểm soát qua sẽ mất quyền được kiểm soát. Bà vỗ tay con gái rồi tiến vào trong đại sảnh, còn chưa kịp đi vào nhà hàng thì cô gái đột nhiên buông tay, xin phép rồi đi thẳng vào nhà wc, cô hấp tấp mười phần suýt vấp ngã. Mẹ cô đi 1 mình tới bàn đặt trước có đội vợ chồng cùng một người đàn ông trông nhút nhát nhưng khá hòa nhã
Trong nhà wc lúc này, cô gái đang cố gắng dùng sức chống đỡ người lên bồn rửa, chỉ sợ run rẩy sẽ không ngần ngãi mà ngã nhào ra đất.
-a lô. Giọng cô gái run run, ngay sau đó là một giọng vui sướng của một người đàn ông:
- Tiểu Hoa, em đang ở đâu, anh muốn tìm em. Bên kia không kìm được xúc động mà chảy nước mắt.
- “Đừ..ng tì.m em nữa, em rất buồn, anh đừng làm em hó xử, anh thuộc về em đâu”.
Đau 1 lần còn hơn day dứt lâu dài, buông tay chưa chắc đã là chuyện xấu .Đầu dây bên kia nghe xong chỉ chết lặng rồi………câu chuyện hai người kéo dài 15 phút chẳng biết chuyện gì xảy ra nhưng cô gái đang rất xúc động, quên cả lễ nghĩa mà nghẹn ngào
- Em xin lỗi, em yêu anh, em lập tức tới bệnh viện.
Nói xong cô như lao ra ngoài bắt xe mà chạy thẳng tới bệnh viện.
Đúng lúc đó, mẹ cô nhận được 1 cú đt cũng xin phép nhà kia đi nói chuyện, không ngờ bắt gặp cô con gái chạy hớt hải ra khỏi tòa nhà, bà chỉ thở dài nhưng trong lòng lại bớt ưu tư. Bà có muốn gả con gái đi đâu, chỉ là con bé khóc nói chia tay với tiểu Chương, đúng lúc nhà ông Trung nói muốn xem xét gặp mắt đứa con này, thật dại dột và bồng bột nhận lời . Đầu dây bên kia thấy bà bắt máy nhưng không nói gì, liên cao giọng gọi
- “Mẹ, đang ở đâu. Được nghỉ phép đang ngồi xe về.” tiếng trầm trầm nhưng dễ nghe củamột người con gái lọt qua đt
Cô nghe thấy tiếng ồn ào trong đt , biết bà không ở nhà nên hỏi thẳng, vòng vo chẳng phải phong thái của cô.Bà giật mình, đứa con cả gọi đt cho bà bằng số lạ, chả trách bà khôngnhận ra, giọng nó đã trầm giờ càng trầm hơn, có lẽ thu lạnh làm cổ nó trở nên đau rát, bà vui sướng ra mặt nhưng không thèm biểu lộ, bà vẫn còn đang dỗi h nhiều lắm, nói
-không phải 1 tuần nữa sao về sớm thế, còn nhớ đến cái nhà này à?
Bên kia im lặng một hồi rồi nhếch miệng cười, chậm rãi mà cất lời:
- chó điên cũng không quên chủ, thôi đừng lúc nào cũng vậy, trả lời con mẹ ở đâu?
Bà nghe vậy cười rạng rỡ, con gái lớn 5 tháng chưa về nhà, bà đương nhiên vui, quay đầu nhìn gia đình kia, thấy họ cười mà không hề thấy tức giận vì phải chờ đợi, khiến bà áy náy . Bà nghĩ 1 hồi, người ta muốn thông gia đâu nói rõ ai với ai, phải xem bản lĩnh của thiếu gia nhà họ rồi, con gái bà chỉ có bằng và hơn,tuyệt đối không có kém. Thật sự đáng buồn là bà tính sai nước, sau đó còn bị cô làm cho mất mặt với người ngoài gấp bội nữa kìa.
-Đường xxxx khách sạn zzzzzzz. Nói xong, tâm trạng còn đang vui vẻ thì cô đã cắt ngang với cái do vớ vẩn rằng không biết đường, bà nghiến răng không quan tâm rồi cúp thẳng. Một người nhạy bén như cô, không lý nào không giải quyết nổi, có thể hỏi tài xế mà, rõ ràng lại giả đần rằng lâu ngày quên đường, bây giờ không muốn đi cũng muộn. Lời bà đã quyết, có cao tay mấy cũng phải chấp nhận.
Bà quay lại bên bàn, chưa kip ngồi đã cười cười xin lỗi:
- thật ngại quá, cháu có việc bận, chừng 1 lúc sẽ tới.
nói xong chỉ thấy họ cười cười rồi nói không sao, họ còn rất hiểu chuyện, nói rằng con gái mà bận rộn chứng tỏ rất thành đạt và nhiệt huyết không ngại chờ. Bà mừng trong lòng, có ba mẹ chồng như vậy sau này rất tốt.
………………….
Một lúc sau, cô gái bước vào đại sảnh, tay kéo 1 chiếc valy khá to, lập tức thu hút sự chú ý của người khác. Cứ ngỡ dáng vẻ thướt tha ủy mị, lôi cuốn người khác mới được chú ý, mà cô được mẹ mình vô cùng tán dương vẻ bên ngoài, rất chắc chắn tổng kết rằng: thô kệch.
Cô còn chưa về tới nhà nên chẳng có quần áo để thay, nếu mẹ cô có trách cũng chẳng phải lỗi của cô,liền mặc luôn vậy đi tới, còn mang cả vali.Mặc một chiếc áo trắng không cổ, vì vòng 1 đẫy đà mà bó sát cho dù đã được nẹp, qua lớp áo rộng cũng nhìn thấy vòng 2 săn chắc, chiếc quần đen hộp ôm lấy đôi chân dài, ống quần được đút vào giày đen cao cổ ôm lấy bàn chân tới qua cổ chân, cô búi tóc thấp không mái gò bó để lộ cái trán cao được người đời tán dương là trí tuệ. Cô đeo kính che đi khuôn mặt với làn da khỏe khoắn.
Bước đi của cô chậm rãi, có hương vị bất cần, không nể nang ai, hay quan tâm tới ánh nhìn xung quanh chỉ trỏ, 1 tay đút túi quần, 1 tay kéo valy rất khoa trương. Dưới cặp kính kia là 1 khuôn mặt đậm mùi nguy hiểm, bắn ánh nhìn sắc lẹm về phía bàn của bà mẹ, cô nhìn tình hình và ngửi thấy rõ mùi gian tà trong này. Mà bà quay lưng với cô nên chẳng biết gì, cho tới khi tiếng bàn tán tăng thêm, 1 cô gái hùng dũng chống vali, đứng cạnh bàn của bà, bỏ cặp kính, đeo vào trước ngực, cô đưa mắt nhìn ba người ngồi đó, và quay sang chào
-Mẹ, đây là…..
Cô còn cố ý kéo giọng dài thêm. Đầu tiên bà nhìn thấy trang phục của cô liền nhíu mày khó chịu, nhưng lập tức liền giả nả nói,
-Tử Đồng, đây là gia đình bác Trung
Theo đó cô nhìn sang thấy họ đang ngơ ngác nhìn mình, tên đàn ông bên cạnh thì tái mặt, cúi đầu, không dám nhìn trực diện, đúng là tên vô dụng, cô mắng nhiếc. Cô đưa tay ra trước mặt ngỏ ý muốn chào hỏi:
- Chào bác, cháu là Đồng Á Lệ, cứ gọi Tử Đồng.
Liếc mắt quét sạch khí thế của ba người, nụ cười trên miệng càng sâu hơn, đội mắt mở to hơn bình thường như đang trừng trừng, công khai gây áp lực cho người yếu thế.
- Chào cháu, ta là bố Từ Giang.
Mặc dù đang cười nhưng thực ra ông đang ái ngại cô gái trước mắt, có lẽ không hợp với con ông, rất có cốt cách khuôn mặt lại chững chạc, ăn nói rõ ràng, cư xử lại đúng mực, nhưng tâm địa lại khó nắm, người như thế chỉ e lấy về rất khó thuần tính.
Nhìn toàn bộ sự việc 1 lúc, bộ não siêu cường bắt đầu hoạt động. đầu tiên cô không báo mà về cuộc gặp này không phải cho cô, tiếp đó, ba người kia chỉ có thể giúp cô thêm chắc chắn là mẹ cô đang tìm cách gả đứa em gái đáng yêu của cô đi, mà tiểu Hoa ngoan ngoãn nghe lời lại không ở đây, có lẽ là không muốn lấy cái tên đần độn kia, đúng lúc cô đen đủi về nhà, liền trở thành vật thế thân . Quá là perfect rồi. Suy xét xong cô quay sang nhìn mẹ nhếch mày hoàn hảo dọa bà:
- Thật là những trùng hợp tuyệt vời.
Nói xong còn phóng khoáng tặng cho mẹ cô một nụ cười cuốn hút vô cùng. Biết ý đồ bị bại lộ, bà đành hắng giọng muốn nhắc nhở nó tránh làm bà bẽ mặt nếu không cả cha cũng không giúp được nó. Cô rất tự nhiên vòng qua sau ghế, để ý thấy nhà kia đang nhìn nhau cười trừ. Xoay 1 vòng chiếc vali lập tức chống tại chân tường gần sát đó 1 cách thuần thục, cô đem cả người ngã cái rình ra sau ghế, cực kỳ thô thiến trái ngược hoàn toàn với cô emgái tiểu Hoa của mình.
Từ khi cô xuất hiện, đôi bên trong trạng thái căng thẳng, cầm cự đến cạn máu thì mẹ củaanh chàng nhát chết chỉ biết cúi đầu kia mới lên tiếng, giọng nói rất bất đắc dĩ, mối này lại không như ý rồi:
- Bà Đồng à, giao tình của chúng ta rất tốt, tôi mong hai nhà thêm gắn bó về sau
Dừng 1 chút bà thở dài tiếp. Vấn đề quan trọng là ở đây: “Tôi thấy cô bé này rất tốt” bà Đồng nghe xong câu đó suýt thì té xỉu vì shock nặng, “nhưng thằng bé nhà tôi vốn nhút nhát, chỉ mong có 1 cô vợ hiền lành tử tế, và nhu mì để nó còn che chở, để chúng tôi bàn thêm rồi lần sau lại hẹn gặp được không?” Bà há bất ngờ với sự xuất hiện của cô gái, khôngphải người đời tán dương cô hiền thụ, đoan trang, lễ tiết, có học vấn cao sao, bà nghe nói dáng vẻ nhỏ nhắn, trắng trẻo, lại khá yếu ớt cơ mà. Trước mặt bà không phải là cô gái nhỏ sắp bằng đàn ông, da dẻ lại đen rám, dù mặt có khá sắc và xinh nhưng không trong sáng lắm, nói năng lại lắm ý tứ, ăn mặc lại không ra dáng nữ tài gì cả.
Bên kia nghe xong, mặt còn đang vặn vẹo không để vào đâu thì cô con gái không biết sĩ diện vì bị từ chối thẳng thừng kia lên tiếng, giọng nói còn rất phô trương:
- Ý bác là…<cười quỷ 1 cái> cháu không đủ tốt đủ giỏi làm con dâu bác
Mặc dù cô không có hứng thú làm dâu này nọ, nhưng tính cô lại rất thích ép người khác tới vách núi, sau đó đánh nhanh thắng nhanh, chừa 1 đường sống cho họ để họ coi cô như thần thánh sau đó răm rắp là theo lời cô, đó là cái cô được học và học được, không những thế mà còn rất giỏi. Xem xem tên quái thai kia sắp ngất xỉu là biết. Chẳng biết làm sao mà cô cứ ngang nhiên gọi anh chàng xấu số kia là này là nọ, không phải do ghét, có trách thì trách hắn, cái bản mặt vừa nhìn đã muốn cho ăn đánh, thiếu tí may mắn được làm em rể cô, trông bất tài, yếu ớt như đàn bà. Họ bất ngờ bị doạ,không biết trả lời, chỉ cúi đầu chào 1 cái rồi lôi tay con trai đi thẳng.
Chương 2: Cuộc gặp mặt xấu số
Bà Đồng chỉ trơ mắt nhìn cuộc gắp gỡ tan nát, đem ánh mắt hận thù khi nhìn giặc bắn trọn sang người con gái không biết tốt xấu, đang cầm ly nước của bà uống sạch. Thật quá mất mặt.
Mà cô như không hề quan tâm hay sợ sệt ánh mắt xinh đẹp ấy, chỉ nhẹ nhàng quay sang nhìn thẳng vào mắt bà, đem toàn bộ ánh mắt sắc lịm ấy đi vào không khí:
-Nó còn nhỏ, con có thể nuôi nó tới già, còn có bạn trai của nó, đừng ép nó nếu không còn sẽ cho nó đi theo con.
Cô không phân biệt người trước mặt là ai mà lên tiếng cảnh cáo, cô chính là một điển hình sống cho cái việc áp đặt này nọ của mẹ cô. Nếu có trách cô thô thiển, cứng cỏi thì chỉ có trách bà.
Bà biết chứ, chỉ thở dài, cùng không tức giận vì lời nói của con gái, bà đã quên cái tính củanó. Một lúc sau, trời quang mây tạnh, bà mới quay sang hỏi:
-Không phải thứ sáu tuần sau mới về sao, cơ quan của con tốt nhỉ, nhốt con gái người ta nửa năm, lại cho về trước những 1 tuần, ta còn chưa nói,…. Sao con lại dám mặc cái thứ kia về.
Trong giọng nói của bà có tức giận nhưng chung quy cũng là quan tâm, nhớ nhung con mới vậy. Không thể trách được bà. Hiển nhiên cô biết, cười cười như không:
-lần này về nghỉ 2 tuần, sẽ không đi sớm.
Hai người nói chuyện đội câu đột nhiên nổi sóng ngầm.
………………………..
Ngoài đường, trước của khách sạn, chậm rãi đỗ 1 chiếc xe màu đen lịch lãm
-Mẹ, con đến khách sạn rồi, bàn 15 phải không? Người đàn ông vội vàng đi ra từ xe, mặt anh dính mồ hôi trông rất nam tính.
Bà mẹ nghe điện thoại lớn giọng nói:
- Con người ta đợi 45 phút đồng hồ rồi, làm gì mà ko để anh Chu giải quyết lại lỡ hẹn, người ta đã bỏ về , làm ta mất mặt quá. Thật chẳng ra làm sao.
Bất quá tiểu thư đó là người mới từ nước ngoài về, chỉ nghe danh chứ chưa gặp, mới gần tiếng đồng hộ đã không đợi được thử hỏi sau này sao kiên nhẫn an phận thủ thường mà đợi con bà. Mối này có bại cũng không có lỗ. Nhiều khi bà tự hỏi, tại sao con lấy 1 bóng hồng bên cạnh cũng không có, bà chưa từng kén chọn, hay chê bài gì cả, thậm chí đứa nào cũng được, không hề cầu danh gia vọng tộc, bởi vì nhà bà đã là thế gia cường mạnh rồi.
Bên kia im lặng chỉ xen vào 1 câu con xin lỗi rồi tắt máy, anh chẳng quan tâm cô ta đi hay ở, như vậy cũng tốt, đỡ phải từ chối này nọ. Anh nghĩ, có lẽ anh đã quá dung mẹ anh rồi, thời gian là vàng bạc, việc nhiều không hết, lại chỉ suốt ngày lo lập thất thì không phải là đàn ông. Nhưng anh không biết rằng trong mắt người khác, 1 kẻ giàu có như anh có chia 5 xẻ 7 gia tài của đại dòng họ nhà mình cũng cầm cự được tới già.
Đưa mắt nhìn của khách san theo quy luật mà mở ra đóng vào, anh bất giác thở dài, dù sao cùng đến rồi, chi bằng tận dụng để là việc. Nói xong anh xách cặp táp tiến vào cửa, bộ dạng lịch lãm, hút hồn. Anh tiến vào bàn đã đặt trước, hết thảy không quan tâm tới mọi sự ồn ào, rút máy tính ra từ chiếc cặp da, ngón tay anh linh hoạt trên bàn phím, chẳng có gì khoa trương khi anh xuất thân là một dân IT chính hiệu.
Trời thu mát mẻ, đôi lúc hơi lạnh,trái tim anh chẳng mấy khi có biến động vào thời khắc giao mùa nên chẳng bao giờ quan tâm thời tiết, thư kí của anh rất chu đáo, chuẩn bị tất cả giúp a. Không khí trong khách sạn ấm áp, vì vậy vừa mới ngồi xuống ghế, anh đã cởi bỏ lớp áo vest trùng, để lộ 1 cơ thể khỏe khoắn sau lớp áo len đen nhánh, mỏng dính, đang cố ôm sát thân hình anh, đơn giản là anh có thói quen tập thể hình điều độ như mọi nhân viên công sở thôi. Một lúc sau, anh rời bàn phím, thoải mái tựa người ra sau, dáng vẻ rất tao nhã, nhưng cũng rất phong tình vạn chủng, mấy cô lễ tân cứ để ý anh nãy giờ.
- Trần lượng, tôi đã hạ cánh an toàn ở Xin rồi. Tôi rất vui vì sự nồng hậu của anh và quý công ty, tôi rất mong tuần sau chúng ta có thể hội ngộ.
Một người đàn ông Séc đang ưu nhã nâng ly rượu, thưởng thứ cảnh biển trên bong tàu sang trọng. Ánh mắt anh rất nhiệt tình, không mang chút toan tính nào, có thể thấy hai người rất thân thiết tù rất lâu rồi.
-Ông John không chê chúng tôi là rất vinh hạnh rồi, tôi sẽ sang đó vài ngày tới, mong giao dịch thuận lợi, thành công.
Anh không quên cười rạng rỡ với người kia, tâm trạng rất vui vẻ, mà người đó rất trân trọng 1 thương nhân tài giỏi, chính trực như anh vậy.
- Hẹn sớm gặp lại ………… À, bên anh khá ồn đấy
Nói xong còn cười đậm hơn, rồi màn hình mất kết nối. Bất quá anh cũng chẳng quan tâm, lời cãi vã của họ chỉ nhảy từ tai này sang tai khác, a cũng chảng hiểu tại sao John cười, anhta chỉ mới bập bẹ vài tiếng Trung, hông biết nghe đc gì, chắc thấy náo nhiệt nên cười. Anhcũng không quan tâm nhiều . Ưu nhã cầm tách cà phê được mang tới khi diễn ra cuộc nói chuyện, nên đã nguội bớt, anh ngửi qua rồi hài lòng đưa tới môi định nhấp 1 hụm. Thật không ngờ, vừa tới miệng đột nhiên đằng sau anh rầm. Sau lưng anh có biến, dường như vụ cãi nhau có xô sát , đối phương tức giận, đứng dậy tiện thể hẩy ghế sau lưng và anh chính là kẻ đen đủi hứng chịu. Cà phê đen thấm dần qua lớp áo quần, mùi thơm bốc lên và ánh mắt khó chịu của chủ nhân, cũng may anh nhanh tay đá bàn ra xa nên giấy tờ mới không bị ướt, chỉ tiếc mạnh quá bẩn hết quần áo. Nhanh tay gọi đt cho thư kí đem quần áo trong xe tới, anh khó chịu không thèm lau, trực tiếp lạnh lùng quay lại.
………….
Chương 3: Rung động khi nhìn em
10 phút trước. hai mẹ con bà Đồng băt đầu cãi cõ, dù là người lễ nghĩa nhưng bà Đồng không chịu nổi tính cách con gái nên 2 người tùm lum, mà hiển nhiên cô cũng chẳng phải dạng vừa.
-9 năm nay con vẫn sống tốt, quần áo đủ mặc, đồ ăn đủ ăn, tiền bạc đủ xài, hơn nữa…..đàn ông đủ dùng.
Cô cố tình muốn là khó xử mẹ mình, đó là bản lĩnh khóa miệng người, bóp chết tư tưởng cao đẹp của người khác ngay từ trong suy nghĩ của cô.
Bà hiển nhiên hiễu lời cô nói, dặc biệt là phần giọng lên cao the thé của con mình, bà nghiến răng mà răng:
-Nhiều vậy, có bản lĩnh thì dẫn về nhà, đừng tự cho là khoe hoang
Không nghĩ tới con bà mặt dày, nói lời khiến người người hiểu lầm cô lẳng lơ , qua lại với 1 đám đàn ông thấp kém.
Cô không cay cú, nghiêng đầu nói, “vài ba hôm sẽ có người tới thăm mẹ, lúc đấy………. mẹ muốn 1 có 1, vài chục có vài chục, trăm cũng có nhưng nghìn thì rất phức tạp”.
Mọi người xung quanh nghe cô khoa trương đều oa lên 1 tiếng, có sùng bái, có ghen ghét.
Thế nhưng bà càng tức hơn, lại trò cũ đem đám lính hôi kia tới, tuy xuất thân rất tốt, tính cách rất tốt, nhưng căn bản là bà không thích.
-Có bản lĩnh thì đừng có đem bọn giặc trẻ đó về, đàng hoàng mà dẫn 1 người về xem nào
Bà khiêu khiêu, không yếu thế.
Cô không nhanh không chậm:
-Muốn có tiền thì có tiền, sắc có, tài có , nhân phẩm có… mẹ đừng kén chọn kẻo con thành hàng tồn kho mất chìa khóa.
Hiển nhiên mọi người trố mắt nhìn cô.
- Không dẫn về được trong vòng 2 tuần nghỉ phép, ta sẽ bán tiểu Ngọc ra ngoài <con chó của cô ấy>
-chuyện nào ra chuyện ấy, con không tin mẹ dám làm
Bà thực sự chọc giận cô, cô yêu thương nó, cô đói thì nó vẫn phải no, thế mà bà mẹ khôngbiết điều hết muốn bán 2 đứa con gái lại đến con chó cũng không tha. Hình như dạo này vật người mất giá, nên muốn bán đi nhanh nhanh không lỗ nặng. Cô bị trêu giận, đứng bật dậy, đẩy mạnh ghế, đã vô tình làm người đằng sau hứng chịu hậu quả. Hai bên giằng co quyết liệt, đi vào thế cầm cự, bồi bàn cũng rất e ngại ồn ào ảnh hưởng tói khách, nhưng xem ra họ hào hứng hơn thế.
Anh đứng phía sau nghe câu chuyên, mày cứ giật giật, không tin đâu ra lại có cô gái khôngbiết quy củ, lễ nghĩa đơn giản này. Khoảnh khắc anh đứng lên, xoay người lại, anh khá bất ngờ với ngoại hình cô gái, cao ráo, không hề mảnh khảnh, có da có thịt.tay cô siết chặt, các cơ đều nổi lên trông rất cá tính, hẳn là 1 cô gái đã từng nếm mật nằm gai. Câu chuyện đang bỏ giở thì thư kí Chu đã mang trang phục tới, anh không quay đầu nặng nhẹ với cô, mà đi thẳng vào wc. Một lúc sau đi ra, trạng thái sạch sẽ hẳn. anh đứng giữa tòa nhà nhìn cô, nhã nhặn cài khuy tay áo. Từ xa, anh thấy cô nhận đt rồi xoay người lướt qua mắt anh 1 bóng dáng cứng cỏi, bước đi dứt khoát, ra phia của kính mà nghe máy, có lẽ mọi người quá ồn ào mà cuộc gọi của cô thì rất quan trọng. Anh đằng xa thấy cô mấp máy môi dều đặn, mày nhíu trong rất căng thảng. Hồi lâu, anh không nhịn được tiến lên sát cô thì thấy cô trở mình, gấp gáp đi tới mặt người phụ nữ lúc nãy
- Mẹ đơn vị gọi, con phải đi
Cô nhìn mẹ áy náy, mới chiều còn hứa….haizzzzzzzzzz.Bà biết công việc của nó, đi đi về về đột xuất đã chẳng còn là bất ngờ. Thở dài 1 hơi:
- Con đi cẩn thận, an toàn nghe chưa
Cô yên tâm hơn, 1 tiếng 15 phút 28 giây còn chưa nói dược câu nào cho ra hồn con, cô chỉ gật đầu, sách vali xoay 1 vòng đẩy mạnh đến bên bà.
- Lần này con đi, không cần mang nhiều đồ, sẽ ra sân bay luôn, mẹ bảo trọng.
Cô quay người bước đi mà không hề ngoái lại, kiên định vững vàng, không luyến tiếc, bóng lưng ấy làm ai cũng ngượng mộ, rât thần bí, nói đi là đi, phong độ phong độ
Cô cầm đt đi về phía anh, anh nhìn cô nhẹ nhàng nhưng toát ra mùi vị yêu thích, chiếm hữu, với 1 người như anh mà nói, đã không quan tâm thì có làm trò sống chết gì anh cũng mặc kệ.Nhưng đối với thứ lần đầu đã thích thì có trốn cỡ nào anh cũng tìm ra. Anh khôngcho mình là người có bản lĩnh, 1 tay che trời, nhưng khả năng của anh, tuyệt đối khôngthua kém là mấy.
Anh đứng đấy, cô chỉ còn cách anh vài bước, anh cảm nhận hơi thở của cô, nhẹ nhàng, bước đi uyển chuyển, nhưng động tác dứt khoát, có phần mạnh mẽ. Cô trước mặt anh, lướt qua anh, anh vẫn dõi theo cô, khoảnh khắc cô ngước mắt nhìn anh, anh đã rung động. Lần đầu tiên cảm nhận 1 thứ xúc cảm mãnh liệt, làm tâm hồn anh tê dại, suýt chút nữa chạy lại ôm cô. Anh xúc động vì lần đầu tiên, anh cũng mong đó là lần cuối cùng anh biết chuyện thích 1 ai đó, đơn giản chỉ vài h đồng hồ là được, ngắn ngủi mà xâu sắc.
Anh đứng chôn chân dưới đất theo dõa cô tiến vào nhà wc, và mất hút cuối chân tường. Anhvần ngốc nhìn. Vài phút sau vẫn ở cái tình trạng như thế. Đàn ông yêu lần đầu đều ngốc như vậy sao?
Tiếp đó có vài người đi vào nhưng hông thấy cô đi ra. Đột nhiên anh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp lúc nãy, bất ngờ thay, cô hông có mặc trang phục trước đó, có lẽ đã thay rồi. Nhưng vấn đề ở chỗ, cô 1 thân quân phục chỉnh tề, đang sải những bước đi vô cùng hùng dũng ra phía cửa, bên cạnh cô xuất hiên thêm 1 cô gái như vậy, 2 người nói cái gì đấy, rất thần bí. Rồi ở góc hành lang chạy về phía cô thêm 3 anh lính. Họ hợp lại thành 1 tổ hợp hoàn chỉnh thống nhất, 2 người trong số đó chào cô, có lẽ là cấp dưới. họ nói chuyện rất căng thẳng, suốt time anh ngây ra nhìn cô, cô không hề ban tặng cho anh thêm 1 ánh nhìn nào nữa, ngoại trừ khi nãy, cô nhìn anh, ãnh mắt không gợn sóng, có vẻ đạp của sự nghiêm túc, chín chắn, đội mắt khá to, nhìn anh hông biểu cảm, đánh vào lòng anh câu nói: chúng ta xa lạ, chẳng liên quan, khi xưa như thế, bây giờ như thế, sau này vẫn vậy.
Bây h, a để ý 2 người con gái trong đám ấy rất nổi trội, o chỉ thân phận, ngoại hình cũng cực kì bắt mắt. Đứng giữa 3 tên lính nổi tiếng là những người đưa tay chạm trời, dậm chân chạm âm tào địa phủ, các cô không bị nhạt nhòa chút nào, chỉ thua họ nửa cái đầu, tính ra cũng mét 7 mấy. Không chỉ mình anh bị thu hút mà những người xung quanh cũng bị thu hút. Không thể diễn tả thành lời. Họ đi ra cửa, 2 chiếc xe quân dụng đang chờ họ. Chỉ chứng kiến họ anh dũng, khí chất bước lên xe mà người người ngưỡng mộ. Anh cũng vậy, giây phút xe xa tầm mắt anh đã chắc chắn rằng, cô chính là tâm giao của mình, trời cho duyên, anh cho phận. Còn chuyện cô có chấp nhận làm con nhà họ Trần hay không thì đấy là quyền của anh, không phải của cô.
…………
Thư kí nhắc nhở anh sắp họp, anh nhìn thêm 1 lần rồi nói:
- Tôi rất để ý tới cô ấy, Bác cho người tìm đi.
Nói xong anh đi thẳng ra tói cửa, cả 2 người đều chung con đường này nhưng mãi sau này anh mới hiểu ra, hóa ra, điểm gặp của 2 người họ lại xa đến thế. Thư kí tiến tới ghế lái, anhcũng nhanh chóng lên xe rời đi.
……………………
Bên này bà Đồng nhìn thấy cảnh tượng vừa h, chẳng biết vui hay buồn. Nhưng sau bà lại nhìn chiếc vali cồng kềnh nhưng nhẹ tênh của cô, cười cười: trời không cho bà cái phúc có con trai, nhưng đứa con này không chỉ có hiếu mà còn khiến bà rất tự hào, mặt mũi vẻ vang gấp bội mấy người Đứa quý tử- con trai bạn thân của bà.