Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 6




Tiêu Kha Ái linh cảm những ngày tiếp theo không dễ dàng gì, thấy gần đến thứ sáu, lịch trình một tuần về nhà ăn cơm một lần sắp tới.

Từ sau lần xem mắt thất bại trước, wechat của cô rung lên không ngừng, lịch sử trò chuyện với ba vẫn còn dừng lại ở tin nhắn thoại ‘người thanh niên này rất ưu tú, phải cố nắm chắc’.

“Sơn vũ dục lai phong mãn lâu’ à…” (‘Mưa núi sắp sang gió lộng lầu’ theo https://www.thivien.net/H%E1%BB%A9a-H%E1%BB%93n/H%C3%A0m-D%C6%B0%C6%A1ng-th%C3%A0nh-%C4%91%C3%B4ng-l%C3%A2u/poem-ahuUe6Zx9JQ-lE_9KcnS8A. Còn có ý nghĩa trước những sự việc lớn thường có dấu hiệu báo trước.)

“Chị không thể nói chuyện với ba mẹ sao?” Pappy tựa như không hiểu vẻ rầu rĩ của cô, “Ba mẹ chị nhìn qua thì không đến mức nói không hiểu, họ đối xử với em khá tốt.”

“Đó là đối với em.” Tiêu Kha Ái liếc nhìn nó, “Mẹ chị đối xử với em còn tốt hơn với chị.”

“Không có cách nào khác, em bảo do em đáng yêu thế này chứ?” Pappy nói rồi lắc lư đầu, hai lỗ tai nhọn dựng lên, “Nếu chị muốn được thế này thì ráng kiếp sau đi.”

Tiêu Kha Ái: “… Nói ít thôi, nhanh chân lên, về nhanh đi nhanh, ăn cơm trưa xong về ngay, chị không muốn bị nhằn cả buổi trưa.”

“Tối nay có đi dạo được không.” Pappy đuổi theo chân cô, từ chân cô chui ra cửa, ngồi một bên.

“Lại muốn gặp Lạp Lạp? Không phải hôm qua đã gặp rồi sao, mỗi ngày dính lấy nhau không ngán à?” Tiêu Kha Ái cắm chìa khoá vào cửa, xoay xoay khoá cửa lại.

“Em đâu có di động như chị, mỗi ngày chỉ có nửa giờ gặp nhau đáng thương thế thôi.” Nói rồi, nó thở dài, “Làm người vẫn tốt, có di động là có thể gọi video nói chuyện phiếm… Nhưng mà phải đi làm, thôi… em cứ làm chó đi.”

“Tính giác ngộ của em không cao nha.” Tiêu Kha Ái khẽ kéo dây dắt chó trong tay, “Không phải là nên đối mặt với thử thách sao? Làm người vận động vì chó quyền gì đó?”

“Em cần quyền bình đẳng cái gì? Có ăn có uống, còn có người nhặt phân, cuộc sống không áp lực, tự do yêu đương, không giống chị…”

Tiêu Kha Ái: “Hứ, ngày mai chị sẽ dắt em đi thiến.”

Pappy: “Em sai rồi, xin lỗi mà!”

“Tính cách em giống ai vậy?” Tiêu Kha Ái lôi Pappy vào thang máy tầng hầm, “Chị nhớ lúc còn nhỏ em mềm mại lại bám người, giống y như cục bông nhỏ, mỗi ngày bám dính lấy chị, bây giờ ngày nào cũng chỉ nghĩ tới việc chạy qua em chó đó.”

“Chị ‘một nắng hai sương’ nuôi em lớn thế này, em còn có thể giống ai?”

“Bởi vậy mới nói con lớn lên thay đổi mà.” Tiêu Kha Ái hơi thương cảm.

“Nói không chừng không bao lâu nữa chị sẽ lên chức bà nội.” Pappy nói còn vẫy vẫy chân với cô, “Vui vẻ lên.”

Kết quả là Tiêu Kha Ái nghe còn thấy chua xót hơn, chó nhà cô sắp ‘con cháu đầy đàn’, bạn trai cô không biết đang ở xó xỉnh nào.

“Tình cảm là chuyện muốn gấp không được.” Pappy sau khi xuống đất tự giác đi vào trong, “Chị có gấp cũng vô dụng.”

“Mấy lời này chị nghe 5 năm nay rồi.” Tiêu Kha Ái lấy chìa khoá xe ra, “Sự thật chứng minh, tìm bạn trai đúng là việc sâu xa bí ẩn.”

“Số lần chị xem mắt cũng không ít, nếu nói huyễn hoặc thì xác suất thành công cũng thấp quá.” Pappy tự nhảy lên ghế phụ, “Mở cửa sổ giúp em, cảm ơn.”

“Vậy nên chị mới thấy khó, rõ ràng trên mạng thấy nhiều cặp đôi thế, tại sao đến bản thân thì khó như vậy?” Cô ngồi lên xe, ấn nút cửa sổ xe, “Lát nữa em không được thò đầu ra.”

“Chị có nghĩ tới tại sao lại khó khăn như vậy chưa?” Pappy – một người thuộc tuýp ‘tình nhân’ – có vẻ như không hiểu tâm trạng của cô, hỏi ngược lại.

“Em cũng hỏi giống ba mẹ chị.” Tiêu Kha Ái thở dài, những lời cãi vã như vọng trong đầu cô.

“Gặp nhiều người như thế không lẽ chẳng có ai được? Mẹ thấy vấn đề là của con đấy! Chúng ta đâu có nhiều thứ rối rắm như con vậy!”

“Kéo kéo kéo, để mẹ xem con muốn kéo dài đến khi nào?”

“Chị không biết.” Cô rất mờ mịt, “Chỉ là cảm giác như vậy không đúng lắm.” Nhưng mà vấn đề ở đâu? Cô cũng không biết.

“Ồ… xem ra làm người cũng có rất nhiều phiền não.” Pappy gác hai chân lên cửa kính ô tô, đầu ngửa ra, hai tai bị gió thổi ngược ra sau, run run rồi dựng lại như trước, “Vẫn là làm chó tốt hơn.”

Tiêu Kha Ái ngẫm nghĩ, nghĩ tới lúc sắp ‘phê – đấu*’ thì chỉ hận không thể biến thành một con chó nhỏ đáng thương bất lực, dù sao cũng tốt hơn loại cảm giác đập vào đầu đau tới tức ngực bầm gan. (Phê – đấu: Viết tắt ‘Phê bình đấu tranh’, hình thức đấu tranh cá nhân và phê bình sửa chữa.)

Đừng thấy dáng vẻ Pappy nói chuyện với cô ra hình ra dạng, ra khỏi bãi đỗ xe thì hiện nguyên hình, kêu cả đường đi.

“Tiến lên, tăng ga!”

Chú há miệng, lông trên mặt bị gió thổi bạt ra sau, lưỡi lệch hẳn qua một bên, biến thành chú chó ngốc. (Ngoài việc thỏa mãn nhu cầu phiêu lưu và khám phá môi trường xung quanh thì việc thò đầu ra ngoài cửa kính xe hơi và thè lưỡi là cách để loài chó hiểu hơn về thế giới. Đối với loài chó, việc thò đầu ra ngoài cửa sổ ô tô giúp chúng có thể nhìn thấy và quan trọng hơn là ngửi thấy mùi của môi trường xung quanh. Chó là loài động vật thích phiêu lưu vì vậy việc được trải nghiệm những địa điểm, âm thanh và mùi vị mới khiến chúng rất vui.)

“Em kiềm chế chút đi.” Tiêu Kha Ái phân tâm quét mắt liếc qua nó, “Đừng có nhảy ra ngoài đấy.”

Nghe hiểu được lời chó có cái hay có cái dở. Ví dụ như bây giờ, nó cò kè mặc cả ở cửa sổ xe đòi ‘chó quyền’, nếu như trước cô nhìn thấy nó như thế này thì đã sớm nắm cổ ném ra ghế sau.

“Lái xe phải tập trung chú ý, sao chị thi đậu vậy?” Pappy há miệng a a ô ô, giống như nó có thể cắn được không khí.

“Thi đậu còn nói phải thắt dây an toàn!” Tiêu Kha Ái cuối cùng không nhịn được nữa, đánh lái vào dừng xe bên đường, túm gáy Pappy ném nó ra ghế sau.

Cả đường va va đập đập rốt cuộc cũng về đến nhà.

Ba mẹ cô sống trong khu chung cư cũ, nhà trên lầu 9. Họ đã ồn ào đòi lắp thang máy nhưng kêu mấy năm cũng không có. Tiêu Kha Ái quen đi thang máy, bò lên 9 tầng lầu tới nơi chỉ thấy đầu gối không còn là của mình, tiếng khớp xương kêu lục cục.

“Chị không được rồi.” Pappy nhìn cô, nhảy lên trước, phi một lúc ba bậc. Nhưng nó đánh giá bản thân cao quá, hai chân nó đạp hụt bậc thang, ‘bụp’ một tiếng, trượt chân lăn xuống.

Tiêu Kha Ái: “Ha ha ha ha ha!”

“Tiêu Kha Ái, con làm gì vậy!”

Chỉ nghe một tiếng rống đủ mười phần công lực, người Tiêu Kha Ái run lên, ngẩng đầu nhìn đã thấy một người phụ nữ trung niên tóc uốn xoăn chống nạnh nhìn cô.

“…Mẹ.”

“Nhìn con vậy khó trách không có đối tượng.” Bà bước xuống, khom người ôm Pappy vào lòng, tay vỗ vỗ sau lưng nó, “Ui chà bé ngoan, ngã đau không?”

Pappy vùi đầu vào ngực bà, rên rỉ, mồm miệng hơi run rẩy, nhìn cực kỳ tủi thân.

“Con coi con đi, chó ngã cũng không biết ôm, vậy nên mới không tìm được đối tượng.”

Tiêu Kha Ái: “…”

Hình như miệng cha mẹ là một cái đài vĩnh cửu, cứ bắt sóng vô tận.

Thức ăn nóng hổi dọn lên bàn, động cơ vĩnh cửu bắt đầu khởi động, điên cuồng oanh tạc cô.

“Mẹ với ba con hiếm có mới trùng họ, lúc sinh con nghĩ muốn lấy một cái tên đồng âm. Tiêu Kha Ái có thể cho con nhiều vận đào hoa, sao mà lại trái ngược hoàn toàn thế này?” Bà Tiêu vô cùng đau đớn.

“Chuyện duyên phận này không chừng, gấp gáp thì ích lợi gì ạ?”

“Vậy không nói tương lai, nói hiện tại. Con nói chi tiết cho mẹ biết lần này lại là vì nguyên nhân gì.” Bà Tiêu đeo tạp dề, đặt bát cơm đầy một tiếng mạnh trước mặt cô phát thành tiếng ‘cạch’.

Ngồi bên kia bàn, ông Tiêu cầm đũa, mắt tưởng như đang chăm chú nhìn nồi canh củ sen hầm xương trước mặt nhưng thực ra khoé mắt lại không ngừng nhìn lén cô.

“Tam quan bất đồng, sao phải cưỡng ép?” Tiêu Kha Ái nâng chén cơm lên, không muốn tiếp tục rối rắm với đề tài này.

“Lúc nào con cũng thế này, không phải khó coi thì là điều kiện gia cảnh không được, mẹ xem con muốn tìm dạng người gì?” Bà Tiêu ngồi xuống, “Mẹ không hiểu những người trẻ như con, cũng không biết tự nhìn nhận lại mình, hiện tại đâu có người hoàn mỹ? Tạm được là đủ.”

“Cái gì gọi là tạm được?” Nghe câu này, lửa giận Tiêu Kha Ái bắt đầu bốc lên, “Rốt cuộc là con yêu hay mẹ yêu?”

“Cái con nhỏ này, mẹ đây là vì muốn tốt cho con, nhất định phải giống anh họ con 39 tuổi không kết hôn, thế thì làm sao đây?”

“Anh ấy không kết hôn là tự do của anh ấy. Không kết hôn thì sao, ảnh hưởng tới ai?”

“Con nói gì đó!” Bà Tiêu cũng tức giận, vỗ bàn, “Nếu đều suy nghĩ ích kỷ như con, xã hội này không kết hôn thì loài người sẽ tuyệt chủng.”

“Được rồi được rồi. Con gái lâu lâu về, ăn cơm ăn cơm.” Ông Tiêu thấy sắp cãi nhau, vội vươn tay ấn vợ xuống, quay qua nhìn Tiêu Kha Ái, “Con gái à, chỗ ba có mấy thanh niên tốt, cơm nước xong chúng ta cùng xem xét nhé?”

Tiêu Kha Ái: “…”

Bữa cơm này không biết mùi vị, Tiêu Kha Ái cảm thấy giận đến tức ngực. Thấy cơm nước xong thì thu dọn chén đũa, ba cô lấy điện thoại mở ra, đưa tới trước mặt cô.

Cô lập tức lấy di động mở lên.

“Công ty có việc, lần sau nói ạ!”

“Lại có việc!” Bà Tiêu lại mở cái đài không bao giờ tắt lên, “Con đã từng tuổi này, công việc gác lại, phụ nữ đó, quan trọng nhất là phải xây dựng gia đình.”

“Con không đi làm kiếm tiền thì uống gió Tây Bắc à?” Tiêu Kha Ái không nhịn được đáp lại một câu.

“Con kiếm được nhiều tiền có ích lợi gì?” Bà Tiêu vung vẩy cái giẻ trong tay, “Điều kiện nhà mình không tệ, mẹ với ba con chỉ muốn con hạnh phúc, lập gia đình sớm, có người dựa vào.”

“Con không muốn tranh cãi với mẹ!” Tiêu Kha Ái đưa tay ấn Thái dương giật giật đau đớn, “Con phải đi làm!”

“Vậy tan làm con nhớ xem nhé, ba gửi tư liệu qua wechat, con có thời gian thì xem.” Ông Tiêu chỉ chỉ tay vào điện thoại, “Mấy thanh niên này đều khá tốt.”

Tiêu Kha Ái không ngoảnh lại, xách túi kéo dây dắt Pappy ra ngoài, trở tay đóng sầm cửa lại.

“Cứ nói mấy thứ này, dây dưa mãi không xong!” Tiêu Kha Ái nghẹn một hơi vọt xuống lầu, tâm trạng hỗn độn.

“Hay là… tìm chỗ giải sầu?” Pappy cúi đầu, thận trọng cho cô lời khuyên.

“… Được.” Cô vò đầu, thuận tay móc điện thoại ra, đi bộ ra công viên gần nhất.

“Trời ơi, bốn người…” Cô click mở wechat, “Gần đây ông ba tìm nhiều người nhỉ.”

Pappy không dám thở mạnh, cúi đầu, kẹp chặt đuôi đi theo cô.

Tiêu Kha Ái dời tầm mắt khỏi điện thoại. Vừa rồi cô nổi giận đùng đùng lao đến công viên Trung Sơn, không biết đi hướng nào, ngẩng lên nhìn thấy hàng cây xanh hai bên đường treo những tờ rơi hồng nhạt, gió thổi đong đưa.

“Hơ hơ, mình đi tới góc hẹn hò à?”

Cô nhìn lướt qua tờ rơi tìm bạn trăm năm.

“… Em biết ba chị tìm nhiều người ở đâu.” Pappy nói nhỏ.

Tiêu Kha Ái dừng lại, theo tầm mắt Pappy nhìn qua, trên một tờ rơi màu hồng nhạt có một tờ giấy trắng chữ đen.

[Cô gái ưu tú Ngạc Giang tìm bạn trăm năm]

Nếu tên trên tờ rơi không phải là cô.

Tiêu Kha Ái: “…cmn!”