Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 47




Cảm giác áy náy bất an này làm Tiêu Kha Ái trằn trọc cả đêm, cuộc đời của cô được xem là bình lặng êm đềm, rắc rối lớn nhất chỉ là việc cha mẹ thúc giục kết hôn, cô chưa bao giờ gặp phải khó khăn liên quan đến sinh tồn. Mặc dù cô rời khỏi nhà, đến ký túc xá, việc mua đồ ăn vặt yêu thích không dễ dàng, ba bữa cơm đều tự mình xuống bếp nhưng dù sao cũng là không lo ăn uống.

Điều này làm cô hết sức khó chịu, nhưng lại không biết nên làm thế nào, cứ thế ngẩn ngơ qua mấy ngày.

Cuộc sống đơn điệu chỉ ở lì trong nhà không ra ngoài, nếu không nghịch điện thoại thì nấu ăn dễ khiến người ta mất đi khái niệm thời gian. Mãi đến một hôm đang ngủ trưa thì bị Pappy đánh thức.

Pappy: “Ngày dự sinh của Lạp Lạp tới rồi! Chị có muốn đi xem không?”

Nó rất nôn nóng, xoay vòng vòng trong phòng khách, liên tục giục giã Tiêu Kha Ái.

Cô giật mình ngồi bật dậy, ngồi trên giường lấy điện thoại ra nhìn, đã năm ngày rồi cô không ra khỏi nhà.

“Sao chị quên khuấy mất việc này.” Tiêu Kha Ái vỗ đầu, tuy biết bác sĩ Kiều cũng đến khám nhưng Pappy là cha, cô là bà nội, không đến nhà thăm nom thì không còn gì để nói.

Cô vội vàng thay quần áo, mang giày đi bộ, nhét chai cồn vào túi, đeo khẩu trang lên rồi ra cửa.

Trên đường đi không gặp ai, trước khi về nước chủ của Lạp Lạp đã báo mật khẩu cửa nhà cho cô nên cô vào cửa dễ dàng. Vừa bước vào cửa, còn đang xịt cồn, mở khẩu trang thì cô đã nghe một mùi rất lạ. Mùi này không hôi nhưng có một mùi tanh khó tả.

“Lạp Lạp sắp sinh rồi!” Pappy hét lên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiêu Kha Ái sửng sốt, quay đầu nhìn vào phòng khách, thấy một vệt nước chảy ngoằn ngoèo trên nền gạch trắng, cuối vệt nước là một em chó lông vàng đang há miệng thở hổn hển.

Cô luống cuống tay chân, cô chưa từng nuôi chó cái, gặp tình huống chưa hề phòng ngừa nên lúng túng như thợ vụng mất kim.

Lạp Lạp đau đớn há miệng hít thở, lẩm bẩm một tràng tiếng Anh gì đó cô nghe không hiểu. Tiếng Anh Tiêu Kha Ái vốn đã không tốt, Lạp Lạp lại đang đau nên nói phập phồng đứt quãng, cô nghe không ra được một chữ.

Pappy: “Gọi bác sĩ Kiều! Gọi bác sĩ Kiều!”

Nó cuống quýt vòng quanh Lạp Lạp, rồi lại vòng quanh chân Tiêu Kha Ái.

Tiêu Kha Ái vội vàng gọi cho bác sĩ Kiều, đầu dây bên kia nghe cô nói thì chỉ đáp ngắn gọn một câu.

“Đợi tôi, tôi đến ngay.”

Tim Tiêu Kha Ái mới thả lỏng ra.

Mặc dù sốt ruột nhưng tình hình trước mặt cô không thể giúp đỡ được gì, chỉ có thể cùng Pappy ngồi cạnh Pappy.

Nước ối đã vỡ nhưng có vẻ sẽ mất một khoảng thời gian nữa? Tiêu Kha Ái ngẫm nghĩ, đặt tay lên bụng Lạp Lạp, bụng nó bất giác co giật, vì thế cô đẩy đẩy xuống.

“Push!” (Đẩy!)

Trong đầu cô chỉ có mấy từ đơn tiếng Anh còn sót lại, không biết cô nói đúng không nhưng khi cô đẩy như vậy thì Lạp Lạp vểnh đuôi lên, một quả bóng hồng hồng đen đen từ sau mông nó ló ra.

“Sinh rồi sinh rồi!” Tiêu Kha Ái hết sức kích động.

Nhưng mà Lạp Lạp hít một hơi.

Tiêu Kha Ái: “Thụt lại? Còn có thể thụt lại sao?!!”

Lạp Lạp đau đớn rên rỉ, nhìn nó rất đau, bụng co giật có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ngay sau đó nó hét lớn mấy tiếng, lần này Tiêu Kha Ái nghe hiểu.

“Fuck!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Pappy bị Lạp Lạp hét rụt cổ lại, kẹp chặt đuôi, liên tục liếm mặt Lạp Lạp. Nhưng mà sau khi Lạp Lạp hét mấy tiếng thì từ phía sau mông nó đã nhô ra một cục thịt nhỏ. Tiêu Kha Ái vội vàng đỡ lấy, dùng khăn lông ấm đưa tới trước mặt Lạp Lạp.

Lúc này cô đột nhiên nghe tiếng lạch cạch, bác sĩ Kiều đẩy cửa bước vào. Anh nhanh chóng bỏ khẩu trang, xịt cồn lên người rồi vọt vào WC rửa tay. Đến khi anh ra ngoài thì Lạp Lạp đã sinh đứa thứ hai.

“Cuối cùng anh đã đến.” Tiêu Kha Ái lập tức nhường chỗ, bác sĩ Kiều nhìn nhìn rồi sờ bụng Lạp Lạp.

Đến bây giờ thì quá trình sinh nở xem như thuận lợi.

Lạp Lạp sinh một hơi 5 em chó con. Năm đứa đều có màu vàng óng, mắt nhắm nghiền, mũi hồng hồng chúi vào bụng Lạp Lạp, nhìn qua rất giống Pappy lúc còn nhỏ.

Tiêu Kha Ái: “Đến đây, bây giờ không thể chơi xấu được nữa, là con em đấy.”

Tiêu Kha Ái luôn thấy khó hiểu, trước đây lúc Pappy và Lạp Lạp hẹn hò luôn có mặt cô, sao cô chưa bao giờ thấy hai đứa quấn lấy nhau.

“Cha mẹ chị ở bên cạnh nhìn cả quá trình chị hẹn hò à?” Pappy trợn mắt, liếm liếm chó con đang ở dưới bụng Lạp Lạp, “Không lẽ em không thể có chút riêng tư à?”

Nhìn chó nhà mình thoát ế lại còn có nhóc con, tâm trạng Tiêu Kha Ái thực sự rất phức tạp.

Bác sĩ Kiều đỡ đẻ xong lại vào WC rửa tay, Tiêu Kha Ái chuyển sự chú ý từ Lạp Lạp sang anh, vừa rồi chỉ tập trung vào Lạp Lạp nên không nhìn kỹ anh.

“Bác sĩ Kiều… anh bị ngã à?”

Tay áo khoác ngoài của anh dính một vệt đen dài, không biết là cọ vào đâu, đầu gối ướt một mảng.

“Không sao không sao, vừa nãy đạp xe bị đụng phải.” Bác sĩ Kiều lắc đầu, đột nhiên hỏi, “Cô với người nhà…”

Anh hỏi xong thì dừng lại một lúc, cau mày nuốt những lời còn lại xuống.

“Ngả bài.” Tiêu Kha Ái hiểu ý anh, “Cùng với tất cả họ hàng thân thích, thái độ bên ngoài… coi như là trở mặt?”

Bác sĩ Kiều ngẩn người, hé miệng nhưng không nói gì.

“Đấu tranh lâu như vậy, đến lúc này mà họ vẫn còn rối rắm chuyện ấy, hy vọng tôi có thể thỏa hiệp.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Tôi đã hiểu, chuyện này không có đường cứu vãn, nếu đã vậy thì không bằng phá hỏng tất cả đường lui.”

Nói rồi cô cười.

“Nói cách khác, lại vài câu mềm mỏng, vài lần cãi vã… kết quả lại quay về điểm ban đầu, tôi đây phấn đấu vật vã đến cùng có ý nghĩa gì?”

Tiêu Kha Ái không biết mình làm đúng hay không, nhưng cô biết, cô không muốn tiếp tục như thế nữa.

“Tôi muốn tìm được những việc tôi muốn làm, tôi muốn ở một mình, tôi không muốn ép buộc mình bực bội, khó chịu đi gặp một người hoàn toàn xa lạ, trò chuyện những chủ đề không hề liên quan…”

Cô nói một hơi rất nhiều điều, nói xong lại không kiềm được mà mắt hoe hoe đỏ, cổ họng chua xót.

“Vậy cô muốn làm gì?” bác sĩ Kiều hỏi cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tôi không chắc lắm, nhưng tôi có cảm giác…” Tiêu Kha Ái nheo nheo mắt, cô ngẫm nghĩ, kể lại chuyện gặp người phụ nữ không đeo khẩu trang kia cho anh nghe, “Tôi cũng không biết nói thế nào, nhưng mà cảm thấy tình hình bệnh dịch trước mắt, tình hình này… có lẽ tôi có thể làm chút việc gì đó?”

Cô luôn hối hận lúc đó đã không hỏi han người phụ nữ kia vài câu, không để lại nhiều khẩu trang hơn.

“Cô muốn tham gia cùng tôi không?” bác sĩ Kiều nhìn cô, hơi lắp bắp, “Có thể có nguy hiểm, cũng không có gì đền đáp… Giống như cô đã nói, tôi cũng muốn làm gì đó, vì vậy… Thời gian này tôi đang chăm sóc chó mèo mà chủ nó vì phong tỏa thành phố nên đang kẹt ở nơi khác…”

Mục đích sống của cô là gì? Cô muốn làm gì?

Trong đầu Tiêu Kha Ái đột nhiên xuất hiện một loạt hình ảnh, tựa như quay về thời thơ ấu, chỗ trống để viết văn dưới một tiêu đề, mục tiêu cuộc đời tôi, ba Tiêu mẹ Tiêu đứng bên cạnh cô, chậm rãi giảng giải vì cô mà trải sẵn một “con đường tương lai tươi sáng”, mà người phụ nữ đứng bên cạnh thùng rác kia ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên qua không gian thời gian, dừng lại trên người cô.

“Tôi tham gia!” Tiêu Kha Ái đứng lên.

Cô nghĩ, cô đã tìm được việc mình muốn làm.