*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn hai ngọn nến hình số 3 và 0 cắm trên bánh kem, Tiêu Kha Ái nghĩ ngợi một lúc rồi lấy hai ngọn nến này ra, thay vào bằng số 1 và số 8, lấy bật lửa đốt nến lên rồi ngồi xuống đất.
Cuộc đời thật sự trôi qua trong nháy mắt, cô chắp tay trước ngực, chớp mắt đã từ 29 bước lên 30, đôi khi cô cảm thấy ngày mình 18 tuổi tựa như mới chỉ hôm qua.
Trước khi ước nguyện, Tiêu Kha Ái nhắm mắt, lẩm bẩm một mình.
“Điều ước đầu tiên đương nhiên là phất lên sau một đêm, nhưng mà nguyện vọng này ba mươi năm nay chưa thực hiện được, vậy lấy lùi làm tiến, cầu cái khác?” Nói rồi, Tiêu Kha Ái mở mắt ra, ngửa đầu nói với trần nhà: “Hy vọng năm nay có thể thoát khỏi cô đơn.”
Sau đó, cô thổi mạnh một hơi làm tắt ngọn nến số 18.
—ongggg
Một tiếng động rất nhỏ, nhưng trong khung cảnh cực kỳ yên tĩnh này lại ong ong vào tai cô.
Tiêu Kha Ái bịt tai lại.
“… Lại nữa.”
Gần đây không biết sao, có lẽ do áp lực căng thẳng nên cô hay bị ù tai, hơn nữa bệnh có vẻ ngày càng nặng, nhưng vì công việc cuối năm bận rộn cô chưa tranh thủ thời gian ra để đi khám được.
“Tuổi lớn rồi, sức khoẻ cũng không ổn.”
Tiêu Kha Ái lại cảm thán, lấy ngón tay xoa xoa lỗ tai, hất hất đầu, chờ tiếng ong ong u u trong tai giảm dần rồi mới cầm dao nhựa cắt bánh kem.
“Gâu gâu gâu!”
Khuỷu tay cô bỗng có một cái đầu chó chen vào, hai chân màu vàng cào cào người cô, kèm theo tiếng rên rỉ, chiếc đuôi vàng ngoắc qua ngoắc lại chạm vào chân cô kêu bồm bộp.
“Pappy!”*
Tiêu Kha Ái xoa xoa đầu chú chó, hai lỗ tai nhòn nhọn lướt qua lòng bàn tay cô dựng lên, đầu rung rung.
Pappy bị cô xoa một lát thì đứng lên, hai chân chống lên bàn, mắt tròn xoe nhìn chăm chăm vào cái bánh kem trên bàn, lưỡi thè ra, đuôi ngoe nguẩy liên tục.
“Hôm nay sinh nhật chị, cởi bỏ lệnh cấm cho em.” Tiêu Kha Ái lẩm bẩm, cắt một miếng bánh nhỏ, lấy sống dao cạo sạch lớp kem trên đó, cho lên đĩa nhỏ đưa nó tới trước mặt Pappy.
Pappy ngậm một góc đĩa, kéo lại gần mình, rồi từ từ kéo về ổ của nó. Sau đó nhảy vào ổ, hai chân sau duỗi thẳng, nằm nghiêng trong ổ, nghiêng đầu ăn bánh.
“Em coi vậy mà hưởng thụ ghê.”
Tiêu Kha Ái lấy nĩa từ từ ăn một miếng bánh kem, trong nhà không có ai, không cần lo lắng hình tượng bản thân, cô gác chân lên, mắt nhìn thoáng qua ổ Pappy.
Độc thân lâu ngày, tới nhìn một chú chó cũng thấy “mi thanh mục tú”. (Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.)
Pappy tuy là chú chó cỏ bình thường, nhưng nhờ lông dày rậm, đuôi cong lên, cộng với đôi mắt tròn xoe luôn ươn ướt, coi như cũng xứng với từ “mi thanh mục tú”.
Tiêu Kha Ái ăn một miếng bánh kem, mấy năm nay cô gặp qua vô số người qua mai mối, không phải ai cũng có vấn đề, đa số đều không tệ, nhưng mà… tất cả quá thực tế, trước hết là yêu cầu về tuổi tác, bàn lại muốn hay không ra ngoài gặp mặt.
Thời gian qua lâu, cô nghẹn tới muốn điên.
“Em nói xem, có phải chị sẽ độc thân cả đời không?” Tiêu Kha Ái cầm đĩa bánh kem, lắc lắc cái nĩa nói với Pappy, “Thực ra sống một mình cũng được, nếu ba mẹ đừng thúc giục thì tốt rồi.”
Pappy nghiêng đầu cắn miếng bánh, phe phẩy đuôi với cô, lại ậm ừ một tiếng như trả lời.
“Em nói… nếu em có thể biến thành người thì tốt ha?” Tiêu Kha Ái thở dài.
Vừa dứt lời, Pappy đang nằm trong ổ đứng dậy, không ăn bánh kem nữa, cứ đứng nhìn cô.
“Chị không có đối tượng, nhưng em có!”
Tiêu Kha Ái: “…”
*
Nhìn kết quả khám sức khoẻ trên tay, Tiêu Kha Ái rơi vào trầm tư.
Ngoài thận có sỏi, axit phosphoric cao, cô còn thực hiện cả CT não. Sự thật là sức khoẻ cô xem như khoẻ mạnh bình thường.
Tiêu Kha Ái đã nói với bác sĩ cho cô CT não việc cô hiểu được tiếng chó, bác sĩ hết sức uyển chuyển nhắc cô đến khám ở khoa tâm thần.
Tiêu Kha Ái hơi do dự, kiểm tra từ trên xuống dưới mất cả buổi chiều, đợi khi cô quyết tâm đi khám bên khoa tâm thần thì bác sĩ đã hết giờ làm việc.
“Vậy mới nói, tại sao chị lại không thể chấp nhận việc nghe hiểu lời em nói?” Pappy ngồi bên cạnh cô, giơ chân sau lên, cào cào lưng mình, “Bệnh viện kiểm tra có ra được bệnh gì không?”
“Bác sĩ yêu cầu chị tới khoa tâm thần.” Tiêu Kha Ái đáp, rồi nhận ra mình đang nói chuyện với chó, cô ôm đầu không tin nổi: “Có phải gần đây mình bị áp lực quá lớn không? Tâm thần có vấn đề rồi?”
“Chẳng lẽ không thể là siêu năng lực nào đó thức tỉnh sao?” Pappy nằm trên đất, hai chân trước đặt chồng lên nhau, “Có thể nghe hiểu được chó nói chuyện, ngầu cực.”
“Không có gì ngầu hết, có siêu năng lực này chị thà một đêm giàu sụ.” Nói tới đây, Tiêu Kha Ái chợt thấy lời Pappy là lạ, “Mà nè, sao em lại nói ngầu?”
“Em học trên phim truyền hình đó, không phải chị thích xem mấy bộ phim bom tấn nước ngoài trên mạng sao?” Pappy há miệng, “Come on, baby.”
Tiêu Kha Ái: “Em còn biết nói tiếng Anh?”
“Sao không.” Pappy trợn mắt nhìn cô, “Lạp Lạp siêu thích em nói tiếng Anh.”
“Từ từ đã, Lạp Lạp là ai?” Tiêu Kha Ái suy nghĩ cả buổi không nhớ trong khu nhà có con chó nào tên Lạp Lạp.
“Chính xác thì là Lucky.” Pappy nói.
Lucky? Cuối cùng Tiêu Kha Ái cũng có ấn tượng, tuy nói nhiều chú chó có tên tiếng Anh nhưng trong khu nhà cô ở, chỉ có một em chó ngoại có chủ là người nước ngoài ở trường trung học Maple Leaf bên cạnh là tên này. Nó là một em chó lông vàng rất đẹp, có vẻ là chó cái.
“… là em chó lông vàng à?”
“Đúng đó.” Pappy gật đầu, “Cô ấy là bạn gái em, lúc nói chuyện luôn nói bằng tiếng Anh.”
Tiêu Kha Ái: “…”
“Ngay cả chó ngoại cũng cua được.” Tiêu Kha Ái thở dài, cô chợt thấy cực kỳ thương cảm, “Chó của mình còn cua được chó ngoại, còn mình vẫn là chó độc thân.”
Nghĩ thế này, so với Pappy cô không biết mình với nó ai đáng thương hơn.
“Rồi sẽ có.” Pappy an ủi, “Chị có siêu năng lực, tương lai sẽ không tệ.”
“Đây là siêu năng lực gì chứ! Còn không bằng em biến thành một anh chàng đẹp trai thì vấn đề càng được giải quyết nhanh hơn.” Tiêu Kha Ái ôm đầu, cô dừng lại một chút, đầu loé lên, quay đầu nhìn Pappy bên chân, “Có lẽ vấn đề không phải trên người chị mà là trên người em?”
Đuôi Pappy đang lắc lư chợt dừng lại, nhìn Tiêu Kha Ái lấy dây xích khỏi tủ, tròng lên cổ nó.
“Ra ngoài đi dạo một vòng đi.” Tiêu Kha Ái sờ sờ đầu Pappy, “Hôm nay chị chưa dẫn em đi dạo.”
“Được đó!” Pappy đứng lên, cái đuôi sau mông lại vui vẻ lắc lư, “Hôm nay chưa gặp Lạp Lạp.”
Tiêu Kha Ái: “…”
Pappy: “Hôm nay đổi đường mới hả?”
Pappy: “Khi về có thể về bằng cổng nam không? Lạp Lạp sẽ đi ngang qua đó.”
Pappy: “Chị mua cho em hộp sữa chua được không? Không cần nhiều, cho em liếm cái nắp là được.”
Pappy: “Chờ chút! Cảm giác tới!”
Tiêu Kha Ái chỉ cảm thấy dây dắt trong tay rung mạnh lên, Pappy dừng lại cạnh một cái cây. Có năng lực nghe hiểu tiếng chó cũng không tệ lắm, nếu không phải tâm thần của cô có vấn đề… Tiêu Kha Ái nhìn Pappy đi tới cạnh cây, giơ chân lên.
Pappy: “Đi tới chỗ mới là vậy, em không thể kiềm chế được.”
Nó lắc lắc đầu, “Nếu chị muốn nhặt phân thì có lẽ phải chờ một lát nữa, em tương đối thích ở trong bụi cỏ rậm hơn. Đây là đâu? Ven đường đó, em không muốn chổng mông lên trước mặt mấy con chó khác.”
Tiêu Kha Ái cuối cùng hiểu trước đây dẫn Pappy ra ngoài, nó ư ử hầm hừ là đang nói gì.
“Chị cũng đâu muốn nhặt phân của em. Lát nữa chị để bao nilon trên đất, em có thể đi vào trong không?”
“Không, em không muốn đi vô bao nilon!” Pappy rút cái chân đang nhếch lên của mình lại, giọng cao lên như không thể tin nổi, “Vậy sao mỗi ngày chị phải dẫn em ra ngoài để nhặt phân, em còn tưởng chị thích? Hoặc là đam mê kỳ quái gì đó.”
Tiêu Kha Ái: “… chị không thích, cũng không có loại đam mê đó, cảm ơn! Em không thể làm gì dễ dàng hơn cho chị chút sao?”
“Chị có thể để bao nilon lên cỏ.” Pappy chấp nhận lùi một bước, “Phải có bụi cỏ.”
“Được rồi.” Tiêu Kha Ái nhìn trái nhìn phải, vì là cạnh đường cái, vành đai xanh nhỏ, không có bụi cỏ rậm như Pappy muốn, “Em có thể nhịn một lúc không? Trên đường về sẽ có bụi cỏ.”
“Không thành vấn đề, hiện giờ em chưa mắc.” Pappy đi tới trước mặt cô, “Chị muốn dẫn em đi đâu?”
“Tới rồi.” Tiêu Kha Ái vừa nói vừa vòng dây buộc quanh cổ tay, dừng lại, khom người vươn tay ôm bụng Pappy, nhấc nó khỏi đất.
“Chờ đã! Chờ đã!” Nó điên cuồng đá hai chân sau, Tiêu Kha Ái cực kỳ có kinh nghiệm, trở tay nhấc mông nó lên, chạy về phía bậc thang.
“Chị không có nói muốn đưa em tới phòng khám mà!” Pappy hét lên, giọng cao tới mức lạc hẳn đi, “Chị là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”
Tiêu Kha Ái nghiêng người mở cửa phòng khám thú cưng, vì ngừa Pappy nhận ra ý đồ của mình nên cô chạy luôn tới phòng khám thú cưng mới mở. Phòng khám thú cưng đúng là tốt, mở cửa 24 giờ.
Vừa đẩy cửa vào, cô bé ngồi ở quầy lễ tân vô cùng thành thạo túm lấy hai chân sau Pappy, hai người ôm chặt chú chó, đi thẳng vào phòng bác sĩ.
“Bác sĩ…”
Lời tiếp theo của cô mắc kẹt ở yết hầu.
Ngay cả Pappy đang gào rú cũng ngừng lại, bình tĩnh lắc lắc đầu.
“Em có linh cảm… nguyện vọng của chị sẽ thành hiện thực.”
Bác sĩ ngồi trong văn phòng là một người cực kỳ đẹp trai.
Tên rất hợp với chú nhóc nhà mình hen. Mình tra tên trên web vì tên tiếng Trung của ẻm là lạ, mình lấy tên tiếng Anh luôn cho tiện.