Thế Giới Chi Môn

Chương 8




Lưu Hình Trúc búng tay, bức tường trên đầu giường đang không có gì đột nhiên xuất hiện một khe hẹp, chậm rãi chuyển động sang hai bên, để lộ ra một cái màn hình lớn, chiếm phân nửa bức tường: “Cậu sẽ không cứ thế mà làm đi?”

Đỗ Triết cư nhiên biết hắn nói làm là làm gì, cả hai đều là nam nhân, tuy rằng nam nhân trước mặt có ý đồ gây rối với hắn, hắn cũng không nói thêm gì, trực tiếp kéo khóa quần bò, lộ ra nội khố màu lam, “Anh nghĩ thế nào nó mới có phản ứng.”

“Dùng cái này.” – Lưu Hình Trúc vỗ vỗ tay, màn hình trên tường đột nhiên sáng lên, âm thanh rên rỉ ám muội vang lên khắp phòng ngủ.

Đỗ Triết nhìn màn hình hai người nam nữ, không có hứng thú, nhìn Lưu Hình Trúc thản nhiên nói: “Tôi với cái này không có hứng thú.”

Lưu Hình Trúc nhìn bộ dáng của hắn một chút cũng không có hứng thú, “Được rồi, chúng ta đổi sang GV vậy.”

Vì thế lúc này màn hình hiện lên hai nam nhân.

“Cảm giác thế nào? Đây chính là ta đặc biệt nhờ K tìm, nghe nói đây là bộ GV được đánh giá cao nhất.” – Lưu Hình Trúc giới thiệu về vật quý này, vì theo đuổi Đỗ Triết, hai ngày nay y xem không ít thứ này để bổ sung tri thức, tuy rằng từ đầu có chút không thích ứng, nhưng xem nhiều thành thói quen, thậm chí còn có điểm, khụ khụ…cảm giác.

“Hoàn hảo.” – Đỗ Triết nhàm chán nhìn màn nhìn, giống như là đang xem một bộ phim tài liệu buồn tẻ chứ không phải phim tình cảm mãnh liệt cấm trẻ em dưới 18 tuổi.

Phản ứng của Đỗ Triết làm cho Lưu Hình Trúc có cảm giác bị tạt cả một xô nước lạnh vào mặt, y thất bại ngồi xuống giường, “Bộ dáng của cậu trông chả có chút nào gọi là hoàn hảo cả.”

Đỗ Triết hờ hững nhìn y: “Hiện tại anh định thế nào?”

“Hiện tại cậu tự mình xem, tự mình làm đi.” – Lưu Hình Trúc nằm vật xuống giường, nghiêng đầu nhìn Đỗ Triết.

“Nếu tôi có thể tự làm, tôi sẽ không ở đây để anh ép buộc nãy giờ.”

“Vậy để tôi làm cho cậu?” – Lưu Hình Trúc cười tà, bàn tay duỗi ra, kéo Đỗ Triết lại gần mình.

“….Ừm.” – Đỗ Triết đồng ý, hắn tính tình đạm mạc, thậm chí ngay cả thủ *** cũng chưa từng làm qua, nếu Lưu Hình Trúc có thể làm hắn đến thì thật cao hứng.

Thấy Đỗ Triết đồng ý, Lưu Hình Trúc không nói hai lời, kéo xe lăn của hắn đến, bế người áp lên giường.

“A.” – Thay đổi đột ngột làm cho Đỗ Triết hoảng sợ, nhưng rất nhanh hắn liền trấn tĩnh.

“Cậu sợ nhột sao?” – Lưu Hình Trúc đột nhiên hỏi.

“Ừ? Có một chút.” – Đỗ Triết không biết vì sao y lại hỏi thế, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Phải không? Chúng ta thử xem..”

“Hừ ưm…” – Đỗ Triết ngã vào lòng Lưu Hình Trúc, vẻ mặt mờ mịt, thở hổn hển.

Lưu Hình Trúc hít thở sâu, bình ổn dục vọng của bản thân, sau đó lấy ra một cái chai đem dịch thể chứa vào, sau đó lấy giấy ở đầu giường, vệ sinh cho Đỗ Triết.

“Có khỏe không?”

“Uhm.” – Nói chuyện một cách vô thức, tâm tư vẫn còn đắm chìm trên cao, sau đó toàn thân xụi lơ ở trên giường, làn da tái nhợt lộ ra mảng hồng nhạt, Lưu Hình Trúc kìm không được nuốt nước miếng.

Sợ ở lại thêm chút nữa chính mình sẽ hóa thành sói đói, Lưu Hình Trúc nói với Đỗ Triết: “Tôi đem cái này xuống phòng thí nghiệm kiểm tra, cậu nghỉ ngơi một lát, nếu không thoải mái thì đi tắm rửa một chút.”

“Được.”

00*****************************************************************************00

Cóbác sĩchuyên trách chữa trị thật tốt, không cần đăng kí xếp hàng, mọi việc đều có thể giải quyết trong thời gian ngắn nhất.

Đỗ Triết nằm trong phòng ngủ của Lưu Hình Trúc, tắm giặt sạch sẽ, ăn chút điểm tâm do người máy chuẩn bị, bổ sung lại thể lực vừa bị tiêu hao, thì Lưu Hình Trúc trở lại.

“t*ng trùng phát triển bình thường, hoàn toàn có thể sử dụng mà không cần lo lắng.” – Lưu Hình Trúc đem kết quả kiểm tra nói cho Đỗ Triết – “Chờ hai ngày nữa, tôi hết phép là có thể bắt tay vào bồi dưỡng phôi thai, trong khoảng thời gian này, cậu phải đem thân thể điều dưỡng cho tốt.”

“Được.”

“Sao cậu lại có vẻ mất hứng như thế?” – Lưu Hình Trúc nhìn Đỗ Triết, trừ bỏ vừa rồi động tình, lúc này khuôn mặt biểu tình bình tĩnh như không có gì, tuy rằng khóe miệng có hơi nhếch lên nhưng không đáng kể – “Hiện tại chúng ta nói chân cậu có hi vọng chữa trị mà sao cậu không hề có biểu tình vui mừng chút nào vậy hả?”

“A? Có thể là do từ trước tới giờ vẫn chưa thành công, cho nên không có cảm giác chân thật đi.” – Đỗ Triết cũng không biết vì cái gì, tuy rằng hắn có khát vọng có thể chính mình đi lại, nhưng từ trước đến giờ chưa đạt được, hắn cũng không biết phải dùng tâm trạng gì để đối mặt với tình huống này, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.

“Xem ra tôi phải cho cậu xem nhiều tình cảm chân thật mới được.” – Lưu Hình Trúc có chút đăm chiêu – “Trước thì không nói, cậu có muốn tôi đưa cậu đi dạo xung quanh không? Bên này hoàn cảnh có thể không tốt bằng bên cậu, nhưng mấy thứ thú vị thì vẫn có rất nhiều.”

Nghe đề nghị của y, Đỗ Triết phản xạ nhìn về cửa sổ bên ngoài, kia bầu trời trông u ám, thấy vô cùng chướng mắt. “Với loại thời tiết này sao?”

“Bên chỗ tôi dù ban ngày vẫn là như thế, yên tâm, chính là trời mưa cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.” – Lưu Hình Trúc căn bản không cho hắn cự tuyệt cơ hội, trực tiếp phụ giúp hắn ra cửa.

“Không phải anh nói nơi này không khí không tốt sao? Không cần mặc y phục phòng hộ sao?” – Đỗ Triết nghi hoặc nhìn Lưu Hình Trúc, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, quần tây, không có vẻ gì là y phục phòng hộ cả.

Ngoài cửa hành lang vắng tanh, Đỗ Triết đảo mắt, phát hiện tầng lầu này dường như chỉ có mỗi nhà của Lưu Hình Trúc.

“Trong nội thành có hệ thống phòng hộ, có thể ngăn cách tia tử ngoại, các loại vật chất tai hại, cũng sẽ tinh lọc không khí, cho nên không cần y phục phòng hộ.” – Lưu Hình Trúc vừa giải thích vừa đỡ Đỗ Triết vào thang máy.

Thang máy rất lớn, bên trong ngoài bọn họ ra thì không có ai cả, bảng điện tử trên tường cho biết đây là tầng bốn, Đỗ Triết tưởng bọn họ xuống tầng một, nhưng thang máy qua tầng một mà không dừng lại.

“Không phải ra ngoài sao?” – Đỗ Triết nình số trên bảng điện tử vẫn đang tiếp tục giảm xuống, có thể khẳng định bọ họ đang ở dưới lòng đất, chả lẽ lại là hầm để xe?

“Đúng vậy, chúng ta đi Địa Hạ Thành.” [thành phố dưới lòng đất]

Theo lời nói của Lưu Hình Trúc, thang máy “đinh” một tiếng, dừng lại.

Cửa thang máy mở ra, ngọn đèn sáng chói bên ngoài khiến Đỗ Triết không chịu được, phải che mắt đi, một lát sau mới có thể quen.

Một thông đạo lạnh lùng như trước, nhưng so với trên lầu rộng hơn không ít, ở quầy tiếp tân dưới thang máy, một nhân viên mặc đồng phục nghe thanh âm thang máy, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

“Buổi tối tốt lành, tiến sĩ Lưu, ngài muốn ra ngoài sao?”

“Đúng vậy.” – Lưu Hình Trúc gật gật đầu, phụ giúp Đỗ Triết đi lại quầy, tiếp nhận bút từ người kia, kí tên vào sổ.

Đỗ Triết tùy ý nhìn xung quanh, lập tức thấy ba camera giám sát, ở trước cửa lớn còn có hai người mặc quân trang cảnh vệ đứng,trong tay bọn họ cầm vật gì đó có vẻ cổ quái, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết đó là súng ống gì đó.

Thật sự là bảo vệ nghiêm ngặt nha.

Đi qua đại môn, cảnh sắc ngoài cửa làm cho Đỗ Triết trước mắt sáng ngời.

Không gian rộng lớn, ánh sáng nhu hòa ấm áp từ một vật sáng hình tròn trên đỉnh đầu phát ra, tỏa khắp thông đạo, các loại công cụ di chuyển cổ quái rất nhanh chạy tới, sàn dưới chân bọn họ là do vật liệu trong suốt tạo thành, có thể nhìn xuyên qua nó xuống bên dưới nữa, nếu Lưu Hình Trúc không nói, Đỗ Triết căn bản không thể tưởng tượng được đây là địa phương dưới lòng đất.

“Đó là cái gì?” – Đỗ Triết kéo tay Lưu Hình Trúc, chỉ vào hình cầu lớn trên không trung hỏi.

“Mặt trời nhân tạo, kì thật chỉ là cái bóng đèn, ngoài phát sáng ra thì chả có công dụng gì.” – Lưu Hình Trúc vừa giải thích vừa phụ Đỗ Triết đi tới chỗ để xe.

“Nơi này thật không giống dưới lòng đất chút nào, ghê gớm thật, tôi không nhìn thấy đỉnh.”

“Nơi này nguyên bản là một nơi sắp xây dựng suối nước nóng ngầm, may mắn phát hiện sớm bằng không cả thành phố đều sụp đổ, sau đó chính phủ đem nơi này cải biến thành thành phố, như vậy đất đai trên thế giới đều có thể tận dụng tối đa.”

“Rất nhiều?” – Đỗ Triết không hiểu, hai bên thế giới đều là dân cư thưa thớt, đất trên mặt còn dùng không hết, vì sao còn muốn xuống lòng đất làm gì? Nếu như xảy ra động đất, ngay cả chạy trốn cũng không có khả năng.

“Hoàn cảnh sống trên mặt đất rất tồi tệ, không thích hợp cho nhân loại ở. Cho nên đại đa số mọi người đều ở dưới này.”

“Không phải là có hệ thống phòng hộ sao?”

“Hệ thống phòng hộ tuy rất hiệu quả, nhưng sử dụng nó tiêu hao nhiều năng lượng, cả quốc gia chỉ có một vài thành phố có đủ khả năng dùng hệ thống phòng hộ, đại đa số các địa phương đều không có.”

Đến chỗ dừng xe, Lưu Hình Trúc buông Đỗ Triết ra, đưa ra một chiếc xe ở không trung.

Xe chậm chậm dừng trước mặt Đỗ Triết, Lưu Hình Trúc xuống xe, đem Đỗ Triết ngồi vào khoang điều khiển, thuận tay nhét xe lăn vào thùng xe.

“Chúng ta đi thế nào?” – Đỗ Triết nhìn dây an toàn tự động thắt vào, hỏi.

“Quảng trường Thế Kỉ, nghe nói nơi đó buổi tối rất náo nhiệt.”  – Lưu Hình Trúc rất ít khi ra ngoài, vài cái địa phương thú vị cũng là do đồng sự nói qua, chứ y tự đi cũng rất ít.

Đỗ Triết gật gật đầu, đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, loại xe này chạy trên không trung như máy bay, nhưng lại không giống lắm, có lẽ cũng không thể mở cửa sổ đi.