Cô út tám tuổi nhà tôi là một em bé xinh xắn đáng yêu lại thông minh lanh lợi. Ba năm trước, Bốp già tình cờ thấy tôi bế nó lại nhìn nó giống y như tôi, anh lập tức liên tưởng đến tôi là một bà mẹ đơn thân. Lần ấy, anh chẳng nói chẳng rằng biến mất một tháng làm tôi khóc đến gầy rộc cả người.
Nhưng cái tôi không thể ngờ là vào một buổi trưa nóng nực, anh đột nhiên từ đâu nhảy bổ ra trước mặt tôi, vẻ mặt kiên định lại vô cùng nghiêm trọng. Bộ dạng tiều tuỵ của anh đã phản ánh tất cả. Anh mệt mỏi ôm tôi, gục đầu xuống vai tôi thì thào:
- Anh xin lỗi. Anh đã cố gắng không nhớ em, nhưng vô dụng. Em có con thì sao chứ? Con em cũng chính là con anh.
Tôi thực chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Bây giờ mỗi lần được mẹ tôi dẫn qua, em út cứ dính lấy Bốp già như keo dán sắt. Có lần tôi tò mò nên lén ra vườn rình, phát hiện em út đang ngồi xích đu. Lão Bốp ngồi chôm hổm phía trước, tay ôm một bịch kẹo bự chảng, vẻ mặt rất thỏa mãn. Cứ mỗi tiếng "anh rể" nói ra, con bé sẽ nhận được một viên kẹo. Nó khoái chí cười tít mắt. Một lớn một nhỏ cứ thế phối hợp với nhau rất ăn ý.