Lục Nghị bước lên xe.
Trong lúc lùi xe ra sau thì chợt nghe một tiếng cạch, hình như có vật gì đó rơi xuống.
Lục Nghị liền ngoảnh đầu ra sau, anh ta nhốm người nhặt lên chiếc điện thoại.
Lục Nghị quan sát chiếc điện thoại này, anh ta chau mày: "Tại sao nó lại ở trên xe của mình? Không lẽ là của Ân Kỳ? Không đúng, Ân Kỳ làm sao lại sử dụng loại thiết bị tầm thường này."
Lục Nghị chợt nhớ đến Quách Hiểu An: "Phải rồi! Bước ra từ đồn cảnh sát kia mà, ha." Lục Nghị nhếch miệng cười, anh ta tháo nắp điện thoại, lấy pin rồi vứt pin ra ngoài đất.
Một lúc sau Lục Nghị đã đến nhà của Trần Hạo.
"Cậu đến đây có việc gì?"
Lục Nghị nhìn Trần Hạo, cảm thấy sắc mặt không được tốt thì hỏi: "Anh bị thương à?"
Trần Hạo lạnh giọng: "Nói vào vấn đề chính đi!"
Lục Nghị nhếch miệng cười: "Tôi đến đây là để gặp Quách Hiểu An, anh kêu cô ta ra đây đi."
Trần Hạo ngồi xuống ghế, chân quắt chéo: "Muốn tìm con nhỏ đó thì đi xuống dưới."
"Dưới nào?" Lục Nghị đang nhìn mông lung xung quanh thì quay qua nhìn Trần Hạo: "Dưới nào?"
Trần Hạo thản thường nói: "Địa phủ."
Lục Nghị hơi nhíu mày: "Địa phủ! Ý anh là gì đây?"
Khóe miệng Trần Hạo kéo lên: "Sát thủ số ba cậu trở nên ngây thơ như vậy từ lúc nào?"
Lúc này Lục Nghị mới sửng sờ trước câu nói của Trần Hạo: "Đừng nói với tôi là anh đã giết chết Quách Hiểu An đấy!"
Trần Hạo nâng mắt nhìn vào Lục Nghị: "Là tôi giết thì đã sao?"
Lục Nghị vẫn còn nét cười cợt trên gương mặt: "Trần Hạo, anh thật sự không đùa tôi đấy chứ?"
"Tôi là người như thế nào chẳng lẽ cậu còn không rõ?"
Thần thái của Trần Hạo rất lãnh nghiêm, trong đôi mắt của Lục Nghị thoáng một tia ngỡ ngàn: "Là lệnh của chủ nhân sao?"
Trần Hạo cười nhếch khóe miệng: "Chỉ là một đứa con gái, đâu nhất định phải là chỉ thị của chủ nhân."
Lục Nghị thở ra một hơi dài, tầm mắt hạ xuống, âm giọng cũng hạ xuống: "Anh nhẫn tâm quá!"
Trần Hạo nghe câu này thì liếc mắt đến Lục Nghị: "Cậu mà cũng thốt lên hai từ nhẫn tâm ư?"
Lục Nghị tặc lưỡi, lười biếng trả lời: " Đương nhiên."
Trần Hạo bỏ chân xuống đứng dậy, một tay đúc vào túi quần: "Không còn việc gì thì về đi, tôi không rảnh để nói chuyện phím với cậu."
Lục Nghị nhẹ cười, anh ta lấy ra chiếc điện thoại trong túi áo thảy lên chiếc ghế sopha: "Cái này tôi nghĩ là của An bé nhỏ."
Trần Hạo chuyển đôi mắt nhìn xuống ghế.
Lục Nghị bước đi nhưng anh ta không đi hẵng mà đứng lại ở cửa rồi quay đầu sang phải nói với Trần Hạo một câu: "Hiểu An, cô ấy vô tội."
Đôi con ngươi lạnh lùng của Lục Nghị chớp nhẹ, anh ta nói xong thì đi ra khỏi nhà của Trần Hạo.
Khi Lục Nghi đi thì Trần Hạo mới nhặt chiếc điện thoại lên, chiếc điện thoại này có lẽ là cảnh sát đưa cho cô ta.
Trần Hạo nhớ đến cảnh tượng anh ta gặn hỏi An, cô ấy đã luôn trả lời là "không ai cả." Bàn tay của Trần Hạo bóp chặt chiếc điện thoại như thể muốn siết nó đến vỡ nát.
Tổ chức RED.
"Xác nhận viên đạn như thế nào?"
"Thưa chủ nhân, sát thủ số một đã bắn rất chuẩn xác.
Là phát bắn chí mạng."
Giã Kim Đại nhẹ thở ra một làn hơi: "Vậy con nhỏ đó vẫn chưa tắt thở là do mạng nó lớn sao?"
Jan chớp hàng mi: "Thật là một sự hi hữu thưa chủ nhân."
Giã Kim Đại giãn môi cười, đôi mắt thâm thúy kéo theo sự u ám: "Hai lần đều mạng lớn.
Lần thứ nhất là sát thủ số hai, lần thứ hai là sát thủ số một, cả hai sát thủ siêu đẳng nhất trong tổ chức mà lại không thể đoạt được mạng của một đứa con gái.
Chuyện này nói ra thật nực cười!"
"Chủ nhân có muốn đích thân thuộc hạ giết chết đứa con gái đó không?"
Giã Kim Đại đưa tay lên: "Được rồi Inri, con nhỏ đó mạng lớn như vậy ắt hẵn nó có thần linh phù hộ.
Thôi thì nó sống hay chết cứ mặc, điều quan trọng ở đây là sát thủ của ta đã vượt qua được thử thách.
Trần Hạo đã không hề làm bản lão đại ta phải thất vọng."
"Trần Hạo quả là một sát thủ vô tình và lãnh huyết nhất trong tổ chức." Inri nói.
Giã Kim Đại thỏa mãn nở nụ cười: "Năm 10 tuổi bàn tay của nó đã nhuốm máu người, ác tính của nó là thiên bẩm."
Jan gật nhẹ đầu đồng ý với lời Giã Kim Đại nói, kế hoạch loại trừ sự giao động trong trái tim của Trần Hạo đã thành công.
Trần Hạo đã thật sự căm thù Quách Hiểu An đến mức bắn phát chí mạng vào lưng của cô ấy.
Nhưng tại sao Hiểu An vẫn được báo là chưa chết, chuyện gì đã xảy ra?
Jan bước ra khỏi căn phòng của Giã Kim, cô vừa đi vừa nhếch khóe môi sự việc lúc đó Inri chợt nhớ lại.
Trần Hạo bắn Quách Hiểu An xong thì bỏ đi, Jan quan sát qua ống nhòm đợi khi Trần Hạo đã đi hẳn thì Jan mới đi đến chỗ của An.
Cô ta ngồi xuống xem vết thương của Hiểu An, bàn tay của Jan chạm vào chỗ đạn bắn: "Phát bắn này..."
Jan nhướng nhẹ hàng lông mày, cô đứng dậy đôi mắt nhìn về hướng xa xăm.
Trần Hạo là một xạ thủ chuyên nghiệp việc bắn như thế nào là chết hay không chết anh ta ắt hẳn nắm rất rõ nhưng kỹ thuật nhắm bắn, trong lúc con mồi đang bỏ chạy mà chuẩn xác được như thế này quả là cực kỳ tài giỏi.
Việc Quách Hiểu An còn sống là vì phát bắn của Trần Hạo có tỉ lệ lệch nhất định, vậy nên An được cấp cứu kịp thời sẽ giữ được tính mạng.
Jan đã báo cáo khác lên Giã Kim, cô cảm thấy rất thích thú với sát thủ số một, cảm giác rất lạ và không muốn Giã Kim loại trừ anh ta.