Ngày hôm đó Hiểu An đã vì một tờ giấy mà trốn khỏi nhà của Trần Hạo, chân cô chưa lành hẳn nhưng cô rất muốn gặp được anh hai cho nên dù cửa bị khóa cô vẫn tìm cách để leo ra.
Trong lúc này Trần Hạo đang ở tổ chức RED thì bỗng có thuộc hạ gọi đến thông báo Quách Hiểu An đã rời khỏi căn nhà, Trần Hạo khá ngạc nhiên, thông thường nhà của anh ta muốn leo ra leo vào không phải là một chuyện dễ dàng nhất là đối với đồ đần Quách Hiểu An.
Trần Hạo chớp mắt nếu cô ta có khả năng như vậy thì hai chữ gián điệp là sác xuất không hề nhỏ.
"Theo dõi cô ta cho tôi." Trần Hạo ra lệnh sau đó bước vào trong phòng để gặp Giã Kim Đại, lúc này chỉ có mặt hai sát thủ được chịu tập đó là Âu Nhược Đình và Trần Hạo.
Giã Kim Đại cất giọng nói: "Chuyện của Kình Thương thế nào rồi?"
Trần Hạo cung kính, đầu hơi cúi xuống trả lời câu hỏi của Giã Kim Đại: "Thuộc hạ đã điều tra ra xào huyệt của hắn, thuộc hạ cũng đã xử lý cái xào huyệt đó nhằm ép Kình Thương phải lộ diện, chỉ cần phát hiện ra hắn thuộc hạ lặp tức hạ sát."
Giã Kim Đại điềm tĩnh lắng nghe, đôi mắt còn hiện vẻ rất hiền hòa nhưng sâu trong đó là một sự hiểm độc đến đáng sợ.
Ông ta đưa tay vuốt lông con mèo màu đen đang nằm ở trên bàng, chả biết khi nào ông ta có sở thích chơi mèo, Tam Nương đứng gần cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Giã Kim Đại vuốt con mèo vài cái thì chợt nó nhe răng kêu lên một tiếng meo.
Giã Kim Đại nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng vỗ về nó: "Ngoan! Ngoan!"
Ông ta nói chưa đến tiếng thứ ba thì con mèo đã ngoan ngoãn nhưng bất chợt khi nó đã hiền lành thì ông ta lại bóp cái cổ của nó giơ lên cao, con mèo nhanh chóng cứng đơ vì bị ngạt chết.
Giã Kim Đại vứt nó xuống đất, ánh mắt ông ta liếc đến Trần Hạo:
"Ba ngày sau nếu ta không nhận được tin Kình Thương đã chết thì đó là kết quả của cậu."
Trần Hạo nét mặt không biến sắc, anh ta nhận lệnh: "Rõ thưa chủ nhân."
Giã Kim Đại chớp mắt, khóe miệng cười nhẹ, ông ta sau đó lại nói: "Còn đứa con gái đó, cậu phát hiện ra gì không?"
Trần Hạo nói: "Thuộc hạ cho rằng cô ta rất có thể là một gián điệp, lúc này cô ta đã bỏ trốn khỏi nhà của thuộc hạ."
Giã Kim Đại nhìn sang Tam Nương: "Sát thủ số 2."
Tam Nương lặp tức đáp: "Có thuộc hạ."
"Cô ta bỏ trốn có khả năng sẽ đến gặp Kình Thương, cả cô và Trần Hạo hãy bám theo con nhỏ đó, nhiệm vụ của Trần Hạo là Kình Thương và nhiệm vụ của cô là xử lý gián điệp."
Tam Nương gật đầu đáp: "Thuộc hạ nhận lệnh."
Khi cả hai cùng bước ra bên ngoài thì Giã Kim Đại lại nở một nụ cười kỳ dị, trước lúc Trần Hạo bước vào đây thì ông ta đã căn dặn Tam Nương trước: "Nếu lúc cô ra tay giết nữ nhân đó mà Trần Hạo ngăn cản thì có nghĩa cậu ta đã phản bội tổ chức RED, lúc đó cô hãy phát tín hiệu diệt trừ thành viên."
Tín hiệu diệt trừ là tín hiệu cho phép tất cả các thành viên khác trong tổ chức RED hạ sát người bị phát tín hiệu, bộ ba Tam Hổ có ba màu là xanh đỏ và tím, tín hiệu màu đỏ là của Trần Hạo.
Giã Kim Đại đã đưa cho Tam Nương pháo thuốc màu đỏ này chỉ cần cô ta bắn nó lên bầu trời thì các thành viên khác sẽ phát hiện và nhanh chóng lan truyền tin tức, lúc đó Trần Hạo đi đến đâu cũng sẽ có người truy sát.
Tam Nương bước ra cùng Trần Hạo, đôi mắt của cô che giấu đi sự lo lắng, trong lúc cả hai cùng đi cô khẽ liếc nhìn Trần Hạo, thầm nói trong lòng rằng:
"Trần ca hi vọng anh sẽ không ngăn cản em."
Âu Nhược Đình vốn có nhiệm vụ từ Sói Trắng sẽ thanh lý hai sát thủ trong bộ ba của Tam Hổ, nhưng từ lâu trong lòng của cô lại có sự mến mộ với Trần Hạo, cho dù hiện tại cô có khả năng để ra tay nhưng thâm tâm vẫn có hai chữ không nỡ, cô không muốn giết Trần Hạo, nhưng nếu không ra tay với anh ta thì sau này người mà cô phải đối mặt khi xử lý Giã Kim Đại sẽ chính là Trần Hạo.
Lúc này Hiểu An đã về đến nơi cô sinh sống, cô đã đi một chuyến xe buýt dài, cũng rất vất vả khi nài xin chú lái xe, cô không có tiền nên muốn đi nhờ phải năn nỉ rất khổ sở, cũng may có một cô tốt bụng sẵn sàng bỏ ra số tiền cho An đi xe buýt.
An cầm tờ giấy của anh hai trên tay, cô vội vã đi thật nhanh để đến ngọn núi, An có đi ngang qua nhà bác Phỉ, cô chào bác một cái rồi vội bỏ đi ngay, bác Phỉ có hỏi An nhưng An cũng không nán lại, cô đang rất tranh thủ để về nhà.
Chân An bị bó bột thế này thì hơi khó để leo trèo, An đã phải kiếm một cái cây để hỗ trợ cho di chuyển.
Sau một hồi khổ sở mồ hôi mồ kê đổ đầy người thì An cũng đã đến nhà, lúc này An chợt đi chậm lại ngôi nhà trước mắt cô chỉ còn lại một sự hoang tàn, cây cỏ mọc um tùm, màu đen của gỗ bị cháy trụi vẫn còn trên đất.
Nhà của An vốn dĩ đã không còn, An nhớ lại cảnh tượng cả ngôi nhà bị cháy thì rơi nước mắt, lúc đó An đã rất muốn giữ lại di ảnh của bà, hình ảnh cuối cùng của bà.
"Bà ơi! An An về rồi!"
An ngồi xuống, cô đưa tay sờ lên những mảnh đen vụn dưới đất, trong lòng An rất buồn.
"An!" Một giọng nói chợt vang lên.
Hiểu An nâng đôi mắt, cô đứng dậy xoay người ra sau, ánh mắt An hiện lên bao nỗi niềm xúc động, vui có, buồn có, giận có và thương cũng có.
"Anh hai!" An thốt lên tiếng gọi trong nước mắt, cô buông cây gậy chạy tới ôm lấy người anh hai, anh ấy đã về, thật sự đã về.
"An An nhớ anh hai lắm, nhớ lắm." An vừa nói vừa khóc, lúc nhỏ cô thường xưng hai chữ An An với bà và anh hai, lớn rồi thì có bớt đi một chữ, cô chỉ xưng là An, nhưng lúc này lúc buồn tủi, lúc ngậm ngùi xúc động An lại như đứa bé trong lòng của anh hai nên cô xưng tên với anh ấy là An An.
Anh hai của An mặc cái áo màu xanh rêu, quần jean màu xanh xẫm.
Anh ta vỗ vỗ lưng An rồi nói: "Anh hai cũng nhớ An."
Anh hai của An đẩy người An ra, anh ta nhìn em gái rồi nói:
"An này, An rất nghe lời anh hai có phải không?"
Hiểu An nghe anh ấy nói thì gật đầu, anh hai An nói tiếp: "An có muốn sau này sẽ sống một cuộc sống sung sướng hơn với anh hai không?"
Hiểu An nghe câu này thì lại gật đầu, anh hai của An thấy thế thì cười sau đó anh ta nói: "Vậy mau đưa cho anh đi."
An từ nãy giờ nghe anh ấy nói thì rất hiểu nhưng mà câu vừa rồi thì không hiểu nữa, cô ngây người nhìn anh hai: "An phải đưa cái gì cho anh cơ?"
Anh hai của An tỏ vẻ rất nóng vội, anh ta nói: "Là bản đồ, tấm bản đồ kho báu, em mau đưa cho anh ngay đi."
Hiểu An chợt lùi lại vài bước, cô cảm thấy có gì đó rất lạ ở anh hai: "An không có giữ tấm bản đồ nào cả."
Anh hai của An thở ra một hơi nãy giờ kiềm nén, ánh mắt của anh ta bắt đầu thay đổi: "An! Anh không có nhiều thời gian để đứng đây nói chuyện với em, anh biết bấy lâu nay em đã ở đâu, và ở cạnh ai, anh không nghĩ em ở nhà Trần Hạo chỉ là để làm người tình.
An à! Mau đưa tấm bản đồ cho anh! Em giữ nó sẽ rất nguy hiểm."
Hiểu An cõi lòng như vừa bị tạc gáo nước lạnh, thì ra anh hai tìm cô là có mục đích, anh ấy không phải vì thương An, nhớ An mà là vì có mục đích.
Đôi mắt An buồn bã nhìn anh hai, cô nói:
"An đã nói rồi, An không có tấm bản đồ nào cả."
Anh hai của An đảo nhẹ đôi mắt, anh ta suy nghĩ gì đó thì nói:
"Có lẽ em vẫn chưa lấy được, ok! Anh tin em! Nhưng mà An này em vốn dĩ có cơ hội ở cạnh Trần Hạo vậy nên em hãy dùng cái này."
Anh hai của An dúi vào tay An một hộp thuốc, anh ta nói: "Một ngày em bỏ một viên vào đồ ăn của hắn, đợi 10 phút sau thuốc ngấm dần đầu ốc của Trần Hạo sẽ trở nên mơ hồ, lúc đó em sẽ trở thành chủ nhân của hắn, yêu cầu hắn đi đánh cấp tấm bản đồ mang về cho em, sau đó em hãy đưa nó cho anh."
Hiểu An bàn hoàng với những gì cô nghe được từ anh hai, đây có phải là anh hai của cô không.
Từ sau một bụi rậm Trần Hạo và Tam Nương đang ẩn nấp, họ đã bám theo sau Hiểu An rất nhanh, An đi xe buýt dĩ nhiên không nhanh hơn xe ô tô của tổ chức RED.
Trần Hạo nhếch miệng cười nhạt, anh ta nghe hết cuộc đối thoại của họ, cuối cùng bản chất của Quách Hiểu An cũng lộ diện, cô ta không hề ngây thơ chút nào.
Trần Hạo và Tam Nương định bước ra, xử lý luôn hai tên thì bỗng Trần Hạo dừng lại ý định, anh ta đưa tay ngăn cản Tam Nương.
"An sẽ không hại Hạo Ca Ca ...Ca ca...ca..ca" An vứt hộp thuốc xuống đất ba chữ Hạo ca ca vang vọng cả khu rừng, An nói như thể vát lại sự bất nhân của anh hai mình, tiếng nói của cô ấy cũng đã đánh động thâm tâm của Trần Hạo.
.