Trần Hạo về nhà thì nhìn thấy Hiểu An ngã cái ạch, cô nhăn mày môi khẽ cắn, vì muốn nhanh chóng hồi phục nên An đã thử bỏ gậy ra mà đi.
Trần Hạo hướng mắt xuống nhìn An, vẻ mặt anh ta không dễ chịu nhưng cũng không nói gì, anh ta đi lướt qua An chẳng buồn đỡ cô đứng dậy.
An cũng chả bận tâm đến Trần Hạo, cô bây giờ rất ghét anh ta, ghét vô cùng, chỉ muốn mau chóng được thoát khỏi đây mà thôi.
An với tay nắm lấy cậy gậy rồi đứng lên, cô đi tới ghế ngồi xuống, mắt hạ thấp nhìn cái chân đang băng bó.
Mày có thể lành nhanh hơn được không? Tao chẳng muốn ở đây thêm một ngày nào.
Thời gian lăn bột và cắt bột không phải cứ muốn nhanh là nhanh được, nhưng lòng của An nôn nóng, nôn nóng đến mức cô suy nghĩ đến việc chân chưa lành hẵng cũng muốn bỏ đi.
Trần Hạo từ trong phòng đi ra, anh ta đứng ngay tấm pia luyện kỹ năng bắn súng.
Tiếng súng nghe rất ồn ào, An phải bịt lại hai tai, Trần Hạo vẫn thản nhiên bắn, miệng còn cong lên nét cười, anh ta thích bắn thì bắn bất cứ lúc nào và bất kể chỗ nào, mặc cho Hiểu An muốn điếc cả tai.
Sau khi đã thỏa mãn, Trần Hạo mới đúc súng vào túi quần, anh ta bước tới chỗ An:
Dọn cơm đi.
Hiểu An nhăn nhó nhìn Trần Hạo, vẻ mặt cô rất là không cam, nhưng mà cũng phải chống gậy đi dọn cơm.
Trần Hạo đi xuống, anh ta ngồi vào bàn ăn, đôi đũa cầm lên gắp một miếng.
Tuy là đang không vui nhưng nấu ăn thì đồ đần nấu rất ngon, cô ta khi nấu không có bỏ tâm trạng của mình vô, kỹ năng tốt.
Trần Hạo nâng nhẹ ánh mắt lên, An lo bới cơm nên không để ý, lúc cô đưa chén cơm cho Trần Hạo thì anh ta đã chẳng nhìn cô nữa.
Hiểu An cầm lên đôi đũa, cô khư một miếng cơm cho vào miệng từ từ mà nhai.
Trần Hạo lần này cũng chỉ tập trung mà ăn, không có nói những chuyện khiến An phải giật mình như hôm trước.
Trong suốt bữa ăn Hiểu An chỉ ăn cơm trắng, không hề đụng đến một miếng thịt cá.
Trần Hạo cũng không quan tâm, anh ta còn ăn hết các món trên bàn, ăn xong thì đứng dậy mà đi.
Hiểu An ngẩng lên hướng đôi mắt tròn theo Trần Hạo, cô bỗng thở dài:
Có lẽ từ trước đến giờ trong mắt anh ấy mình chỉ là một đứa sai vặt, một đứa giúp việc nhà.
An bưng chén bác bỏ vô trong bồn rửa, cô vặn vòi nước sịt ít xà phòng rồi rửa chén.
Lúc rửa qua hết xà phòng, An vặn lại vòi nước nhưng mà hình như cái vòi có vấn đề.
Á phải làm sao bây giờ, ối.
Trần Hạo đang suy nghĩ việc của Kình Thương thì bị âm thanh của Quách Hiểu An làm cho ồn ào, anh ta đứng dậy khỏi chiếc ghế sopha bước nhanh xuống bên dưới.
Hiểu An cầm trên tay cái ống nước và nước thì đang bắn tung tóe khắp nhà.
An loay hoáy gắn vô thì Trần Hạo chụp lấy cánh tay cô ấy, anh ta giật lấy cái ống rồi hất cô sang một bên.
Hiểu An vịn lấy thành bếp nếu không đã bị ngã, Trần Hạo bị nước bắn vào khắp người, nhiều nhất là phần mặt nhưng anh ta rất lãnh đạm, mắt không hề nhắm lại khi nước bắn lên, chỉ trong giây lát Trần Hạo đã gắn được cái ống vào mà không phải bối rối như Quách Hiểu An.
Sau khi làm xong Trần Hạo liếc sang An, Hiểu An nhìn thấy ánh mắt cáu giận đó thì nói: Xin lỗi!
Tóc của Trần Hạo bị ướt, những giọt nước vẫn còn nhỏ xuống:
Cái tôi ghét nhất là thứ phá hoại, còn tái diễn một lần nữa thì tôi sẽ chặt tay cô.
Trần Hạo cảnh cáo An bằng một giọng nói rất chi là không dịu êm, anh ta nói xong thì bỏ đi.
Hiểu An cả người cũng bị ướt, cô lại chụp cây gậy mà đi lên.
Trần Hạo đi được một khúc thì đứng lại nhận cuộc gọi, lúc này An đi tới nhưng nước lan khắp sàn khiến cô bị trợt.
A
An trợt đâu không trợt lại trợt tới trúng người của Trần Hạo, theo quán tính An túm lấy áo của Trần Hạo để giữ thần bằng.
Trần Hạo bị giật một cái hàng chân mày không khiến liền nhíu lại.
Anh ta quay đầu sang bên nhưng vẫn nghe cho hết cuộc điện thoại thì mới buông tay xuống.
Đúng là phiền phức.
Trần Hạo thốt lên.
Anh ta xoay người lại, An vội thả áo của Trần Hạo lúc này lại ngã tiếp.
Trần Hạo vươn tay kéo lấy Hiểu An, anh ta kéo mạnh nên bật hết người cô qua vào lồng ngực của anh ta.
Hiểu An mở to mắt, cô ngẩng lên hoang mang nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo dán mắt vào An, anh ta nói: Đi không nổi nên muốn tôi đỡ cô phải không? Muốn tôi phải dìu cô nên cố tình bám víu lấy tôi vậy sao?
An tủi thân, cô đẩy nhẹ Trần Hạo chân cố gắng đứng vững:
An bị trượt trân thôi, không phiền anh đâu.
Hiểu An nhìn qua bên phải cây gậy rơi ở đó, cô ngồi xuống núm lấy gậy rồi đi về phòng.
Lúc vào phòng An đi tới giường nước mắt tự dưng tuôn rơi, cô nhớ lại quá khứ, quá khứ của bà.
Cái ngày trước khi bà mất, bà nắm bàn tay bé nhỏ của An bỏ vào tay anh hai mà nói:
Bà không còn thì còn anh hai phải lo cho An, anh hai là anh thì phải thương yêu An, chăm sóc An, lo lắng cho An thay bà, làm anh thì không được bỏ rơi em nghe chưa con.
An nhớ lại thì rớt thêm nước mắt: Anh hai! Anh có còn nhớ không? Nhớ lại bà dặn? Tại sao anh không quay về? Tại sao lại không lo lắng cho em? Tại sao lại bỏ mặc em?
An tủi thân nên khóc rất nhiều, cuộc sống không nhà không người thân chẳng phải điều dễ dàng, ở nơi này cô còn bị người ta bắt nạt còn bị sát thủ truy giết, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng một mình bởi vì không có ai quan tâm cô cả, không có ai.
Lúc này ngoài kia trời bỗng đỗ xuống cơn mưa, một cơn mưa khá lớn.
Hiểu An đưa mắt nhìn ra ô cửa số, trong lòng lại càng buồn hơn.
Trần Hạo mở cửa phòng của An đi vô, anh ta đúc tay vào túi quần ánh mắt đảo nhẹ: Đi đâu rồi?
Trần Hạo đi ra anh ta nhìn khắp gian nhà cũng không thấy Hiểu An đâu.
An đã bỏ đi, cô cầm theo cây gậy mà bỏ đi dưới trời mưa tầm tã, An không có áo mưa, không có ô dù, cô chỉ mặc một chiếc áo voang trắng và chiếc váy màu đen phủ qua đầu gối.
An muốn về nhà, về với ngôi nhà nhỏ, tuy nó đã cháy những An sẽ dựng lại, dựng lại ngôi nhà thân thương, An phải ở đấy, ở đấy để đợi anh hai, nếu không anh hai quay về sẽ không tìm thấy An An anh ấy sẽ lại bỏ đi.
Tiếng gậy chống xuống đường xen lẫn vào tiếng mưa rơi, gương mặt và quần áo đều chảy siết những giọt nước, An vẫn cố gắng để đi đi mà không hề ngoảnh lại.
Két Tiếng thắng của một chiếc xe bỗng dưng dừng ngay trước mặt của An.
An chớp mắt, nơi đôi con người đều bị nước mưa len lói, cô nhìn vào chiếc xe thì thấy Trần Hạo bước xuống, anh ta đuổi theo cô cũng không mang theo ô dù, là lần thứ hai anh ta vì cô mà bị ướt.
Trần Hạo tức giận đi tới túm lấy cánh tay An:
Ai cho phép cô tự ý bỏ đi?
An nâng đôi mắt hồng nhìn thẳng vào sự chất vấn của Trần Hạo, cô nói: Anh có quyền gì mà giam dữ An?
Trần Hạo trừng mắt với An, anh ta gằn giọng:
Mạng của cô là do tôi giữ, cô còn mở miệng nói quyền với tôi, có tin tôi một phát bắn vỡ sọ cô không hả?
Hiểu An nghe những lời này mà bức xúc trong lòng, mặc cho mưa vẫn rơi xuống gương mặt nhưng ánh mắt cô vẫn mở tròn nhìn Trần Hạo:
Mạng của An là do An giữ, mạng của anh là do anh giữ, chẳng ai giữ mạng của ai cả.
An hất tay của Trần Hạo ra, cô tiếp tục chống gậy bước đi.
Trần Hạo lại một lần nữa kéo lấy cánh tay An giật cô về phía mình, An làm rớt gậy vì Trần Hạo kéo quá mạnh cả người An đều xoay ra sau.
Trần Hạo kéo cô đến, tia lửa giận bừng lên trong đôi mắt anh ta:
Cái thứ ngu ngốc như cô muốn giết rất dễ dàng, nhưng tôi nói cho cô biết cả đời này cô đừng nằm mơ mà chạy đi đâu.
Trần Hạo vác An lên vai, Hiểu An rất bàng hoàng cô vừa khóc vừa nói:
Tại sao? Tại sao anh cứ bắt nạt An? Vì anh là sát thủ sao? Anh biết giết người, anh biết dùng súng thì có quyền bắt nạt An ư? Anh thả An ra đi, thả ra đi!
An hu hu khóc, Trần Hạo bỏ cô ấy vào xe đóng cửa cái ầm, anh ta leo lên lái xe quay lại căn nhà riêng.
Đến nơi Trần Hạo mở cửa nhưng Hiểu An không chịu xuống, anh ta liền kéo cô ấy ra bên ngoài, An không có gậy để chống nên buộc phải giữ người Trần Hạo để đứng nhưng cô đã nhanh chóng thả tay ra bất đắc dĩ phải đi cà nhắc vào trong, dịnh tường mà đi về phòng.
Trần Hạo bước vào, Hiểu An ngồi một gốc dưới sàn đồ ướt vẫn chưa chịu đi thay.
Trần Hạo bước tới, anh ta ngồi xuống chống lên một chân, bàn tay nâng cái cằm của An:
Đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh đối với cô, ngoan ngoãn mà nghe lời, có biết chưa?
Hiểu An ngoảnh mặt đi, cô không muốn nhìn Trần Hạo, Trần Hạo thấy biểu hiện của An thì nhếch miệng cười khinh anh ta bỏ tay xuống sau đó đứng dậy mà đi ra ngoài.
.