Sở cảnh sát:
Một cấp trên cho gọi Trương Ân Kỳ vào phòng, ông ta tức giận đập bàn quát tháo đội trưởng Trương:
-Cô không biết hắn là ai sao?
-Hắn là kẻ gây ra những vụ án giết người hàng loạt, một kẻ mà sở cảnh sát địa phương phải bàn giao lên đến sở trung ương để điều tra truy bắt, vậy mà cô lại để cho cảnh sát Lâm Tiểu Tình, người yếu kém nhất trong tổ ngồi cùng chiếc xe với tội phạm?
-Não cô bị úng nước rồi phải không? Giờ Lâm Tiểu Tình và Hùng Thiệu đã mất mạng, cô bảo tôi ăn nói sao với cấp cao đây? Nói sao với người nhà họ đây?
-Cô nói đi? Nói đi? Ông ta quát to lên.
Ân Kỳ hạ đôi mắt, cô nghiếng chặt răng không nói một lời nói, nhưng mà trong lòng cô thì như có từng nhát dao khứa vào, cô hận tên hung thủ đó đến thấu xương thì cũng hận bản thân mình đến tận tủy, tại sao? Tại sao cô lại xem thường hắn như vậy? Nếu cô cảnh giác hơn thì có lẽ hai cảnh sát kia đã không chết.
Cấp trên của Ân Kỳ vừa tức giận lại vừa khó xử, nhưng lần này vụ việc quá nghiêm trọng ông không thể bao che hay đỡ đòn gì cho cấp dưới nữa.
Đội trưởng Trương kể từ bây giờ cô bị đình chỉ 6 tháng, bàn giao vụ án lại cho đội trưởng Phác giờ thì ra ngoài đi.
Ân Kỳ chợt nâng mắt, lời ông ấy nói như sét đánh ngang tai:
Tôi không thể.
Cấp trên của Ân Kỳ chau mày, ông ta gắt giọng: Đây là lệnh.
Ân Kỳ ánh mắt không chớp, cô kiên định nói:
Tôi nhất định sẽ bắt được tên sát nhân về quy án, xin xếp hãy cho tôi thêm cơ hội.
Cho cô cơ hội để cô hại chết thêm đồng đội à?
Câu nói này khiến trái tim Ân Kỳ rỉ máu, ánh mắt cô ngấn nước như một lời thỉnh cầu:
Xin xếp!
Người xếp thở dài: Ân Kỳ! Ông ta có vẻ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn phủ phàng nói rằng: Chấp hành lệnh đi.
Nước mắt của Ân Kỳ lăn xuống, cô bỏ đi ra ngoài.
Ngay sau đó cũng đã có lệnh điều động người thay thế cho vị trí của Ân Kỳ trong tổ trọng án, mọi người đều tỏ ra rất buồn và hụt hẫng riêng Ân Kỳ từ lúc bước ra phòng của xếp lớn thì không nghe thấy cô ấy nói một câu nào cả, chắc là đội trưởng cũng rất buồn, biết làm sao được xếp lớn đã chỉ thị như vậy rồi.
---------
Hiểu An quét dọn đến rã người, cô mệt quá ngồi bệt xuống một góc.
An nhìn Trần Hạo, anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Trần Hạo cúp máy, anh ta hướng cặp mắt đến An, hàng lông mày của anh ta nhíu nhẹ.
An cũng chẳng biết là anh ấy đang bình thường hay là đang khó chịu nữa, lúc nào cũng thấy anh ấy cau mày hiếm khi thẳng hàng lắm.
Đi nấu ăn.
Trần Hạo bảo.
An mở miệng nói: Ở đây không có bếp nồi.
Cô nói không có thì là không có à?
Trần Hạo đi tới chỗ vách tường, trên cái vách lớn có thủng một lỗ nhỏ.
Trần Hạo rút ra một cây bút, cây bút này màu đen đầu bút vừa vặn lọt vào trong khe lỗ.
Tít tít...
Ánh sáng lóe lên từ cây bút, vách tường bỗng quay một cái như mở ra một cánh cửa.
An kinh ngạc, cô đứng dậy thốt lên: Mật đạo.
Trần Hạo quay lại nhìn An: Cô mà cũng biết mật đạo sao?
An coi trên phim.
An nói với sự ngỡ ngàng, tuy là thấy trên phim cũng giống giống như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên mà An tận mắt chứng kiến, thật không ngờ nó kỳ công đến vậy.
Trần Hạo bước vào và nói: Vô đi.
An vẫn còn ngây ra đứng nhìn thì Trần Hạo gằn giọng:
Nhanh!
Hiểu An chạy tới cô đi theo Trần Hạo, lúc bước vào thì Trần Hạo đóng cánh cửa mật lại.
Lúc này tối om, Trần Hạo đưa tay bật đèn, bên trong này tiện nghi như một căn hộ, hầu như chẳng thiếu thứ gì cả.
An rất kinh ngạc, cô đảo mắt nhìn xung quanh thì bỗng Trần Hạo vỗ vai cô một cái, anh ta hất mặt cho An nhìn sang hướng bên phải.
Đó là bếp, một gian bếp đầy đủ những thứ cần thiết để nấu nướng.
Có cả tủ lạnh nữa, đồ ăn thức uống đều không thiếu.
Anh mua những cái này à? An quay sang hỏi Trần Hạo.
Tôi cần phải mua sao?
Không mua thì làm sao mà có?
Trần Hạo hạ mắt cười, anh ta bảo: Nấu ăn đi, hỏi nhiều quá rồi đấy.
Trước khi lên kế hoạch Trần Hạo đã sai thuộc hạ chuẩn bị mọi thứ, Quách Hiểu An dĩ nhiên không thể biết gì? Nhưng mà đưa cô ta theo đúng là phiền phức, nơi này coi như giam tạm cô ta vậy.
Hiểu An lấy đồ trong tủ lạnh ra, cô chợt thở dài: Rõ ràng có mật đạo vậy mà bắt An quét cái bên ngoài kia mệt muốn xỉu, sao anh ấy lại làm khó An như vậy chứ?
Lát sau Hiểu An nấu ăn xong thì đi lên trên gọi Trần Hạo.
Hạo...! An gọi thì chợt ngưng lại, trên chiếc ghế đơnTrần Hạo ngồi vắt chân, tay chống lên thùy trán, đôi mắt nhắm lại.
Hiểu An nhìn Trần Hạo, cô có nên đánh thức anh ấy không? Nhưng mà ngồi như thế này cũng ngủ được cơ à?
Bỗng An thấy một con kiến lửa bò trên cổ áo Trần Hạo, cô lại gần đưa tay chạm vào thì Trần Hạo lập tức chụp lấy tay An, ánh mắt anh ta trừng lên:
Cô muốn làm gì?
An nuốt nước bọt, cô nói: Bắt con kiến thôi.
Trần Hạo liếc sang tay An rồi hất ra, anh ta đứng dậy:
Nấu ăn xong chưa?
Xong rồi.
Trần Hạo bỏ đi xuống dưới, An vẫn đứng ngây ra đấy thì anh ta quát: Đứng đó có thể ăn được cơm sao?
An nhăn mày, tự dưng lại cáu với cô? Giúp anh ấy mà anh ấy cũng nổi giận là sao chứ?
Hiểu An đi xuống, cô ngồi đối diện Trần Hạo, trong lúc ăn cơm Trần Hạo không hề nâng mắt lên nhìn An, anh ta cứ tập trung vào việc ăn.
Hiểu An thì ngược lại, cô cứ nhìn Trần Hạo, anh ấy còn ăn được rất ngon miệng, một chút cảm giác của tội lỗi cũng không có.
Trước đây, trước khi là một sát thủ anh đã sống như thế nào? An bỗng cất tiếng hỏi.
Trần Hạo đang gắp thức ăn thì chợt dừng lại, ánh mắt dữ dằn nâng lên:
Không phải chuyện của cô.
Trần Hạo gằn giọng và quăng đũa xuống sàn đứng dậy, anh ta tỏ ra rất nóng nảy khi An hỏi đến quá khứ.
Hiểu An không thể hiểu nổi tính cách của Trần Hạo, cô cảm thấy hoang mang về con người của anh ta, có lẽ bản chất của Trần Hạo vốn là vậy một cỗ máy chỉ biết đến hai chữ giết người.
Sau khi thu dọn bàn ăn, An đi vô một căn phòng nhỏ, cô ngồi xuống giường suy nghĩ:
Mình không thể ở cạnh Trần Hạo được, anh ta là kẻ xấu, bà sẽ không vui nếu An ở gần những tên gian ác.
Nhưng mà An làm sao để trốn đi đây? Nếu đi thì có gặp nữ sát thủ kia nữa không?
An cắn môi, mắt nhẹ đảo, mấy lần trước toàn là An đi vào ban ngày nhưng nếu đổi lại là ban đêm thì chắc sẽ không sao?
An suy nghĩ kỹ càng sau đó thì quyết định sẽ bỏ đi trong đêm, bằng mọi cách cô phải thoát khỏi cái nơi đáng sợ này, thoát khỏi bàn tay của nữ sát thủ số 2.
Đến chập tối tầm 11h khuya, Hiểu An rón rén bước ra khỏi phòng, một cách nhẹ nhàng nhất có thể An đi từ từ đến cái vách tường của mật đạo.
Mở cái này thế nào nhỉ? An nhớ Trần Hạo có đúc vào trong cái lỗ một cây bút, nhưng cô không có bút thì phải làm sao?
An đi đến cái bàn ở giữa, cô tìm xem Trần Hạo có để bút ở trên này không, cuối cùng An cũng tìm thấy một cây cô mò mẫn đúc nó vào trong cái lỗ nhỏ, cũng may gian phòng không tắc hết đèn nếu không cô khó mà tìm được cái lỗ bé xíu này.
Cửa không mở.
An rút cây bút ra, không phải là cây này, chẳng lẽ anh ấy để bút ở bên người.
An chau mày, cô thở ra, đành phải lẻn vào trong phòng của Trần Hạo để ăn trộm cây bút, hành động này không quan minh chính đại một chút nào, nhưng muốn ra khỏi đây An chỉ còn cách đó thôi.
Hiểu An khẽ mở cửa phòng của Trần Hạo, phòng anh ta tắc hết đèn ngủ rất là tối, kiểu này khó cho An quá, nếu An bật đèn ngủ lên thì có làm anh ấy thức không nhỉ? Nhưng mà giờ này ngủ say rồi thì chắc sẽ không thức đâu?
An đưa tay bật đèn ngủ lên, khi đi ngủ Trần Hạo vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tay đen.
An lại cái giá móc áo khoác của Trần Hạo, cô lục trong đó nhưng cũng không thấy, An nhìn sang Trần Hạo: Anh ấy để trong túi quần chăng?
Hiểu An đi tới giường nằm của Trần Hạo, cô sờ tay vào túi quần của anh ta để tìm, nhưng mà...cũng không có, rốt cuộc anh ấy để ở đâu nhỉ?
An bối rối, kiểu này thì làm sao cô trốn được đây? An lo lắng suy nghĩ, nhưng khi cô nhìn lên gương mặt của Trần Hạo tự dưng lại ngẩn ngây:
Hạo ca ca khi ngủ nhìn rất hiền, rất đẹp trai, nếu anh ấy không phải là một sát thủ thì...!
An cúi xuống sát gương mặt của Trần Hạo, cô đưa tay đúc nhẹ vào chiếc gối, có lẽ anh ấy giấu dưới này.
An chạm được cái gì đó thì nâng nhẹ đôi mắt, cô cố gắng đưa tay vào sau hơn thì bỗng Trần Hạo nói:
Tìm cái gì?
Tìm câyy...!An sắp nói thì chợt sững lại, cặp mắt An mở tròn trước đôi con ngươi dò xét của Trần Hạo.
Hiểu An giật mình vội ngồi dậy thì bàn tay của Trần Hạo giữ lấy eo của cô đẩy xuống sát người anh ta.
.