An ngồi trong xe, cô ngủ quên từ hồi nào cũng không biết, chắc là do cô đã quá mệt.
Nhưng đến khi An tỉnh lại thì cô tá hỏa giật mình, ôi không chẳng phải là anh ta nói nhà của mình gần lắm ư? Nhưng thế này là sao đây? Sao trời đã tối sẫm mà vẫn chưa tới? An sững sờ quay sang nhìn Lục Nghị, ánh mắt bối rối và bàng hoàng của cô chăm chăm trên gương mặt của anh ta.
Anh định đưa tôi đi đâu?
Lục Nghị chỉ cười, mắt anh ta còn không liếc sang An.
An ngỡ ngàng: Anh như vậy là sao? Anh nói đi chứ? Anh thật ra là đang đưa tôi đi đâu?
Hiểu An lại không nhận được câu trả lời mà chỉ có bàn tay của Lục Nghị đưa lên búng một cái.
Cái búng đó kết thúc thì chiếc xe cũng đột ngột dừng lại, lúc này Lục Nghị mới lên tiếng:
Đừng hỏi tôi những gì mà tôi đã nói trước đó.
Lục Nghị nhìn An, giọng nói rất dịu nhẹ, nhưng An vẫn cảm thấy anh ta có cái gì đó rất lạ, cô không thể nào lý giải được cảm giác của mình.
Nhưng tôi còn phải về nhà, anh đưa tôi đến nơi xa thế này, đã vậy trời còn tối nữa.
Vậy thì cô ở lại đây sáng hẵng về.
Lúc Nghị mỉm cười rồi bước xuống xe, anh ta đi sang bên mở cửa cho An.
Thái độ của Lục Nghị rất niềm nở, bàn tay phải đưa sang bên tỏ ý mời An xuống xe.
Hiểu An rất bối rối nhưng ở nơi xa lạ thế này cô không biết phải làm gì, hôm nay không bán được mật ong, tiền thì chỉ đủ đi thêm một chuyến xe, nếu bây giờ cô muốn về thì không biết phải bắt bao nhiêu chuyến xe buýt nữa: An à lẽ ra mày nên hỏi kỹ rồi mới theo anh ta chứ.
An thầm than thở.
Khi An bước xuống, cô vô cùng ngạc nhiên bởi vì đập vào mắt cô là một căn nhà rất to rộng, hơn nữa còn có khuôn viên rất đẹp được chiếu sáng bởi bốn cây đèn lồng xếp đối diện hai bên.
Lục Nghị cầm một thiết bị điện tử và nhấn nút, cánh cổng cảm ứng tín hiệu và mở cửa.
An nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.
Lục Nghị đột nhiên nắm lấy tay An và dắt cô đi vào trong, nhưng chỉ vừa vào đến nhà thì bên ngoài liền còn lại một màu tối om.
Sao anh tắt hết đèn ngoài vườn vậy?
Lục Nghị nhẹ cười: Tôi khi về nhà thì sẽ ngắm khuôn viên của mình bởi ánh đèn, nhưng chỉ một lần, xong rồi thì tắt đi thôi.
An ngờ ngợ nhưng thật sự thì cô không hiểu anh ta đang nói gì.
Chỗ đó của cô cũng bị thương rồi.
Lục Nghị để ý thấy vết thương trên cùi trỏ của An.
An sờ tay lên cùi trỏ, vết máu đã khô: Không sao đâu, chỉ là chút trầy xước thôi.
Lục Nghị nghe cô nói thì không hỏi gì nhưng anh ta lại đi vào trong phòng và lấy ra một cái hộp.
Lục Nghị đi ra và bảo: Cô hãy đến ghế ngồi xuống.
An thắc mắc: Chi vậy ạ?
Tôi giúp cô thôi.
An không biết anh ta muốn gì nhưng cô cũng lờ ngợ ngồi xuống ghế.
Lục Nghị ngồi xuống đối diện với An, anh ta mở ra cái hộp, thì ra trong đó là thuốc và băng gạc còn có cả ống tim nữa.
Lục Nghị cầm cây gắp, gắp một miếng bông sức thuốc sát trùng lên đó rồi giơ lên: Cô đưa tay kia đây?
Hiểu An tưởng là anh ta định xử lý vết thương ngay cùi trỏ nên cô đưa tay phải sang.
Lục Nghị mỉm cười, anh ta nói: Không phải, là tay bên kia.
Thì ra là tay trái, Lục Nghị muốn sát trùng vết thương do dao gây ra trước:
Vết thương này nghiêm trọng hơn, lúc đó tôi chỉ cột sơ sài cho cô thôi, nếu để lâu không bôi thuốc kỹ lưỡng thì sẽ khó lành lắm.
Lục Nghị rất dịu dàng và giọng nói cũng rất ngọt ngào cứ như là mật ong, cái miệng của anh ta nói câu nào là An nghe câu đó, hơn nữa anh ta còn là một nam nhân tuấn tú, An bị anh ta cuốn hút vào mỗi hành động và cử chỉ.
An cứ ngơ ngác nhìn Lục Nghị mà không phản ứng lại lời anh ta yêu cầu, Lục Nghị cũng dán mắt nhìn vào đôi con ngươi to lung linh của cô gái này rồi bất giác anh ta nói một câu làm An tỉnh mộng.
Tôi biết tôi đẹp, cô không cần thể hiện bằng ánh mắt đó đâu.
Hiểu An hồi lại lí trí, cô ngượng mà quay mặt sang một bên.
Lục Nghị điềm nhiên cười rồi bảo: Thuốc sắp khô hết rồi, cô định không đưa tay kia cho tôi sao?
An ngại ngùng đưa lên cánh tay, Lục Nghị tháo miếng vải và bắt đầu chấm thuốc vào vết thương cho An.
Vết thương dính phải thuốc sát trùng liền rít lên một cảm giác buốt rát, An chợt nhíu mày và cắn lấy môi.
Tại sao cô bị tên đó đuổi giết?
Lục Nghị lấy một trai thuốc khác sức lên cho An.
An quay mặt lại, cô nhìn sang vết thương:
Là vì tôi đã xen vào chuyện của họ, tôi chỉ muốn cứu một cô gái bị họ làm hại.
Thì ra cô lo chuyện bao đồng.
Ánh mắt Lục Nghị không nhìn lên An, anh ta vẫn đang chăm chú xử lý vết thương.
An yên lặng một xíu rồi mở miệng: Thì anh cũng vậy mà.
Lục Nghị đang cầm miếng băng vải thì ngẩng đầu lên.
Đúng lúc ấy đột nhiên có tiếng chuông cửa, Lục Nghị đang nhìn An thì ngó sang bên, nhưng anh ta chẳng ra xem là ai đến.
An ngạc nhiên trước biểu hiện của Lục Nghị, anh ta cẩn thận đặt miếng băng lên vết thương và băng lại cho An.
Tiếng chuông cửa không ngừng mà cứ kêu liên tục.
Để tôi làm được rồi, anh cứ lo việc của anh đi.
An nắm lấy bàn tay đang cầm miếng băng của Lục Nghị nhưng anh ta đã bỏ tay cô xuống:
Tôi đã làm thì không bao giờ lưng chừng.
Lục Nghị tiếp tục làm xong thao tác quấn băng và đính lại, anh ta còn xử lý đến vết thương trên cùi trỏ của An.
Anh mau đi mở cửa đi, chắc là có ai đó đang rất muốn gặp anh đấy.
Lục Nghị cất mọi thứ vào hộp xong thì nói: Nhưng chưa chắc tôi đã muốn gặp ai đó.
Nói xong anh ta đứng dậy đi vài bước thì xoay lại: Trong tủ lạnh có thức ăn đấy, cô xuống bếp nấu ăn đi.
À...!phải rồi, nấu ăn.
An cũng đứng dậy rồi đi xuống, Lục Nghị vịn lấy vai An.
Cứ tự nhiên như nhà của cô, cô muốn làm gì thì cứ làm.
Nói xong anh ta cười và nháy mắt một cái: Tôi không khó chịu đâu.
An cười giả lả rồi quay đầu đi xuống, người đàn ông này thực sự rất dễ chịu, dễ chịu đến mức lạ lùng.
Khi An vừa đi khuất xuống dưới, thì nụ cười trên môi của Lục Nghị dần dần co lại, ánh mắt ngọt ngào tan biến trong chốc lát, trong đầu của anh ta điềm tĩnh một suy nghĩ:
Cô cứ tự nhiên, tự nhiên nốt đêm nay.
Bàn tay của Lục Nghị sờ vào trong túi quần, anh ta bắt máy:
- Chuyện gì?
- Tai bị điếc rồi sao?
Lục Nghị chớp nhẹ ánh mắt :
- Thì ra anh là người nhấn chuông nãy giờ.
- Tôi có việc, mau mở cửa đi.
- Việc riêng thì miễn bàn.
- Là nhiệm vụ.
Lục Nghị bỏ điện thoại xuống, thần thái trở nên sắc lạnh, đấy vốn là phong cách của một sát thủ, chỉ có thể bắt gặp sát khí trong mắt của anh ta.
Lục Nghị mở cửa đi ra ngoài cổng, anh ta nhấn một nút bên trên thì cánh cổng từ từ dang rộng hai bên.
Trần Hạo đang đứng tựa lưng vào mũi xe, một chân co lại, hai tay vòng trước ngực.
Để ý sự chuyển động của cánh cửa, Trần Hạo liếc mắt sang phải.
Lục Nghị nhanh chóng bước ra, nét mặt trầm tĩnh mở cửa xe của Trần Hạo và leo vào trong.
Trần Hạo chau mày quan sát Lục Nghị, thằng nhãi này quả thật khó ưa, hắn không hề biết thái độ nể trọng đối với đàn anh là gì?
Cạch...
Trần Hạo đi qua mở cửa ngồi vào trong ghế lái.
Nhiệm vụ là gì?
Lục Nghị liền cất giọng hỏi.
Hiểu An ở trong nhà, cô loay hoay mở tủ lạnh, bên trong chứa rất nhiều thức ăn, cũng may khi xem phim ở nhà bác Phỉ nên An còn biết đến tủ lạnh nếu không cô cũng chỉ nghe Lục Nghị nói mà không biết đó là thứ gì.
Nhưng khổ nổi An chưa biết về khái niệm rã đông, vì thế khi cô mở gian trên lấy ra một miếng thịt thì chỉ có thể biểu cảm lúng túng vì nó cứng ngắt thế này thì làm sao mà nấu, đã vậy An còn không biết dùng bếp gas, bếp từ, nồi cơm điện...!An cầm miếng thịt trên tay sầu não, cô đúng thật là người trên núi hay người ta vẫn mỉa mai gọi là người rừng, những thứ hiện đại này cô chẳng biết tí gì? Kiểu này thì chừng nào mới nấu xong đây?
Trần Hạo đặt một tay lên vô lăng, ngón trỏ nhịp nhịp: Nhiệm vụ là lô hàng của Kình Thương.
Thời gian, địa điểm, kế hoạch.
Lục Nghị liền liệt kê các bước cần thiết.
12h tối nay, tại bờ biển X.
Tôi sẽ xử lý trên tàu, còn cậu hãy lặn xuống đục thủng phần đáy hỗ trợ cho tôi.
Lục Nghi chậm rãi nói: Anh không đề phòng đến cảnh sát sao? Nếu họ có mặt góp vui thì chúng ta sẽ khó khăn đấy.
Vì thế tôi mới đánh nhanh rút gọn, thời gian hoàn thành nhiệm vụ phải là 15 phút tính từ lúc tiếp cận mục tiêu.
Việc đục thuyền của cậu cũng phải thật nhanh chóng.
Ok.
Tôi chỉ cần 5 phút, 10 phút còn lại là phần của anh.
Đang nói thì Lục Nghị nâng nhẹ hàng chân mày khi khuôn viên bỗng nhiên sáng đèn.
Lục Nghị mở cửa bước xuống, anh ta nhìn thấy Hiểu An đang đi ra ngoài.
Lục Nghị liền thay đổi vẻ mặt lạnh giá bằng một nét cười trên miệng, anh ta bước đến chỗ cô ấy.
Cô nấu xong rồi à?
An lắc đầu: Tôi còn chưa động tay vào được việc gì.
Sao thế? Bàn tay cũng bị đau ư?
Không phải.
An sau khi loay hoay một hồi không được việc thì quyết định đi tìm chủ nhân của ngôi nhà, dù sao anh ta cũng sẽ biết dùng đồ của mình, cô không biết sử dụng thì đành phải hỏi anh ta thôi.
Họ vừa nói vừa đi vào, Trần Hạo đang tính khởi động xe thì vô tình nhìn sang hướng của Lục Nghị, anh ta cong mép miệng cười nhạt: Hừm...!lại là đàn bà, những ả ngốc chỉ biết tin vào cái miệng dối trá của gã đó.
Trần Hạo thu lại ánh nhìn thì bất giác trĩu lại hàng chân mày.
Ai vậy? Hắn vừa nhìn thấy ai? Hắn gặp ma sao? Trong lúc vô tình Trần Hạo đã nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của An khi cô ấy quay qua nói chuyện với Lục Nghị.
Cô nói gì? Cô không biết dùng bếp hả?
Lục Nghị đứng lại nhìn An tươi cười.
Tôi không biết thật mà.
Trần Hạo dụi dụi mắt, hai người họ đã đi gần đến cửa nhà, nhưng cô gái đó thật sự nhìn từ xa rất na ná một người, không thể nào? Cô ta sao có thể ở trong nhà của Lục Nghị.
An nhìn Lục Nghị cười cười: Tôi không biết bộ lạ lắm hả?
Cô từ đâu đến vậy? Lục Nghị giỡn đùa.
Hiểu An cười rất tươi khi nói chuyện với Lục Nghị, nhưng không hiểu sao cô bỗng nhìn ra hướng cổng chính, đôi mắt to có chút cảm giác khó tả, nhưng cô không hề nhìn thấy ai đang ở bên trong chiếc xe.
Vào thôi.
Lục Nghị sờ lên cánh tay An.
Hiểu An quay lại và bước vào trong.
Trần Hạo sững ngây người: Là cô ta...
Ngay khi Hiểu An quay mặt ra thì Trần Hạo đã có thể xác định được cô ấy thật sự là Quách Hiểu An.
.