Tại sở cảnh sát.
"Ân Kỳ, kế hoạch của cô xem ra đã thất bại.
Chúng ta sẽ phải thay đổi kế hoạch." Đội trưởng Diệp Lâm lên tiếng nói với Ân Kỳ.
Ân Kỳ thẳng thắn nói: "Lộc Quân Phàm là một kẻ rất tin ranh, quả thật tôi rất khó để dẫn dụ hắn.
Nhưng tổ chức RED là một tổ chức rất bí ẩn, nếu muốn triệt phá tổ chức này tôi e rằng chúng ta không thể bỏ qua cơ hội với Lộc Quân Phàm."
Đội trưởng Diệp Lâm suy nghĩ những lời Ân Kỳ nói: "Nếu Lộc Quân Phàm có thể trở thành nội gián của chúng ta thì tốt."
Ân Kỳ tỏ ra chút bất lực: "Tôi không phản đối suy nghĩ của đội trưởng nhưng điều này giống như là một sự hi hữu vậy, không có cách nào để có thể thay đổi con người độc ác ấy."
Đội trưởng Diệp Lâm gật đầu: "Nếu đã không thể lợi dụng được hắn thì chúng ta chỉ còn một phương án đó là hỏi cung."
"Anh muốn tiến hành truy bắt?"
Đội trưởng Diệp Lâm với ánh mắt nghiêm túc hướng đến Ân Kỳ: "Lộc Quân Phàm là một tội phạm rất nguy hiểm, liên tiếp gây ra các vụ án mạng đối với nữ giới.
Bên phía công tố viên đã khởi tố vụ án của sát nhân bóng đêm, lệnh truy nã cũng đã ban xuống.
Hơn nữa Lộc Quân Phàm còn liên quan đến tổ chức của mafia vì vậy cấp trên yêu cầu tổ đội AB sẽ kết hợp với đội trọng án tiến hành truy bắt."
Ân Kỳ lắng nghe kỹ những lời của đội trưởng Diệp Lâm, cô nói: "Lộc Quân Phàm mưu mô, xảo quyệt.
Tôi lo ngại chúng ta bứt dây động rừng thì hắn sẽ càng bí mật hành tung, đến khi đó chúng ta có muốn vây bắt hắn cũng không dễ dàng."
Đội trưởng Diệp Lâm hạ ánh mắt, gật nhẹ với Ân Kỳ: "Điều này đã được dự tính, chúng ta không thể quá nóng vội, cần phải họp bàn với đội trọng án để đưa ra một kế sách tối ưu nhất."
Đội trưởng Diệp Lâm chỉ vừa mới nói xong thì Ân Kỳ đã khẩn trương: "Dùng tôi đi!"
"Không được Ân Kỳ, cô đã mạo hiểm quá nhiều lần rồi, nếu..."
Đội trưởng Diệp Lâm còn chưa nói hết thì Ân Kỳ đã khản khái nói: "Lộc Quân Phàm rất quan tâm đến tôi, nếu như tôi giả vờ gặp nguy hiểm thì hắn sẽ không trơ mắt nhìn.
Chúng ta có thể lợi dụng điểm này để đưa hắn vào một cái bẫy của cảnh sát."
Đội trưởng Diệp Lâm như hiểu ra ý của Ân Kỳ: "Cô muốn dàn dựng một cuộc giải cứu?"
Ân Kỳ lập tức gật đầu: "Vâng, là một cuộc giải cứu!"
Đội trưởng Diệp Lâm có chút do dự nhưng sau khi bàn bạc kỹ với Ân Kỳ thì anh thấy kế sách này cũng không phải là không hay.
Theo kế hoạch này thì Ân Kỳ chỉ diễn chứ không thật, như vậy nguy hiểm sẽ không cao.
Và còn có khả năng vây bắt được Lộc Quân Phàm, đây là điều trọng yếu nhất mà cấp trên đang yêu cầu.
"Tạm thời tôi sẽ ghi nhận kế sách này của cô.
Chúng ta sẽ tham khảo ý kiến của tổ đội và tổ trọng Án, nếu được thông qua sẽ tiến hành kế hoạch này."
Ân Kỳ rất phấn chấn, đôi mắt tỏa ra sự tự tin.
Việc bắt được Lục Nghị và tống hắn vào tù giống như là nguyện vọng cả đời của cô vậy.
Vì thế, cơ hội lần này cô chắc chắn phải nắm giữ.
Đội trưởng Diệp Lâm chống hai khủy tay lên bàn, ngón tay trỏ đưa lên, anh ta chợt nói: "Tuy nhiên có điều này tôi vẫn thắc mắc, đó là tại sao Lộc Quân Phàm lại luôn quan tâm đến cô một cách đặc biệt.
Ngay cả khi hắn nhận ra mình đã cứa dao vào cổ của cô thì hắn cũng đã lập tức phải cứu cô.
Camera ghi hình trong bệnh viện đã ghi lại hình ảnh hắn uy hiếp các y bác sĩ, chỉ để buộc họ phải cứu sống cô.
Cho dù khả năng cô có thể vượt qua chỉ là con số 5%."
Ân Kỳ hạ xuống đôi mắt, cô suy nghĩ một chút thì nói: "Tôi cũng không rõ nhưng trong thời gian tiếp xúc với hắn tôi cảm thấy hắn có gì đó rất lạ với tôi.
Không phải là hắn quá thích tôi mà có gì đó như là hắn không muốn làm hại tôi.
Hắn cũng đã từng hứa là sẽ không làm hại tôi, có lẽ vì thế mà hắn đã bất chấp để cứu sống tôi."
"Liệu có phải là hắn yêu cô không?" Đội trưởng Diệp Lâm hỏi.
Ân Kỳ cười khinh: "Tôi không cho rằng một kẻ tâm thần như hắn sẽ biết nghĩa của từ yêu."
Đội trưởng Diệp Lâm cười nhẹ:
"Tôi đồng ý với quan điểm này, một tội phạm nguy hiểm như Lộc Quân Phàm nếu có vấn đề tâm lý cũng là chuyện dễ hiểu.
Có thể cô đã có tác động gì đó đến tâm lý của hắn nên hắn mới chú ý đến cô một cách đặc biệt."
"Nhưng mà Ân Kỳ, tôi kỳ thực đã rất thấp thỏm khi để cho cô ở bên cạnh tên tội phạm nguy hiểm ấy trong nhiều ngày như vậy.
Cô còn xém chút mất mạng nữa, tôi và cả đội đều cảm thấy rất có lỗi vì đã không thể bảo vệ tốt cho cô."
Ân Kỳ không có ý trách móc bất kỳ ai, là cô đã chấp nhận mạo hiểm thì cô sẽ chấp nhận đối diện với những rủi ro không thể lường trước: "Không sao đâu đội trưởng! Tôi không sợ cái chết, chỉ sợ không bắt được tên hung thủ giết người mà thôi.
Mọi người cũng đừng quá bận lòng vì Ân Kỳ."
"Tôi biết cô rất cứng rắng nhưng cũng đừng vì nhiệm vụ mà quá mạo hiểm."
"Vâng tôi sẽ ghi nhớ!"
Kế hoạch của Ân Kỳ sau đó được bàn bạc trong cuộc họp với đội trọng án.
"Chúng ta đã bị mất dấu của Lộc Quân Phàm, không nhìn thấy anh ta tại ngôi nhà đó nữa." Một viên cảnh sát báo cáo.
Ân Kỳ nhíu nhẹ mi tâm, cô suy nghĩ một lúc thì nói: "Hãy tung tin trên phương tiện truyền thông, hắn chắc chắn sẽ nhìn thấy!"
"Ý cô là chúng ta sẽ dàn dựng một vụ bắt giữ con tin và tung tin lên các phương tiện truyền thông." Cảnh sát bên đội trọng án lên tiếng.
Ân Kỳ đáp: "Đúng thế! Chỉ có cách này mới tiếp cận được tin tức đến Lộc Quân Phàm, khiến hắn phải xuất hiện."
Một cảnh sát trong đội trọng án liền hỏi: "Nhưng việc dẫn dụ này giao cho cảnh sát Trương, tôi vẫn cảm thấy không được ổn cho lắm.
Giựa vào đâu mà cô lại tự tin sẽ dẫn dụ được Lộc Quân Phàm chứ?"
Ân Kỳ trả lời: "Giựa vào cảm xúc của hắn!"
Cảnh sát Tịnh cũng tham gia cuộc họp, cô ngạc nhiên hướng ánh mắt đến cảnh sát Trương Ân Kỳ.
Người cảnh sát kia chưa kịp hỏi thêm thì Ân Kỳ đã nói: "Chỉ đơn giản là hắn rất thích và rất có hứng thú với tôi.
Điều này có thể chứng minh bằng việc hắn đã khiến tôi bị thương và ngay sau đó liền đưa tôi đến bệnh viện.
Vậy nên, ngoài tôi ra thì sẽ không ai thích hợp hơn trong kế hoạch này."
Đội trưởng Diệp Lâm nói: "Đây có thể là một ý kiến tốt.
Hiện tại chúng ta không theo dõi được hành tung của Lộc Quân Phàm nhưng cách này lại có thể khiến hắn chủ động xuất hiện, khi đó việc bắt hắn sẽ trở nên dễ dàng hơn."
Cả hai đội thảo luận kỹ hơn, sau đó họ đi đến nhất chí với nhau.
Kế hoạch lần này dự kiến thành công rất cao nhưng việc dàn dựng vở kịch bắt giữ cũng phải bảo đảm được an toàn cho Ân Kỳ, tránh trường hợp rủi ro lại xảy đến.
Cả hai đội đã phải họp bàn rất lâu để đưa ra những phương án tối ưu nhất.