Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Quyển 2 - Chương 86




Không đợi tôi thăm dò Lưu Địch xong, đương sự đã trở lại.

“Nói gì mà hăng say thế?” Lưu Địch kéo ghế ngồi xuống.

“Linh tinh ấy mà.” Vương bát đản thuận miệng đáp, sau đó hỏi, “Xã giao xong rồi hả?”

“Xã giao có bao giờ mà xong, nhưng…” Lưu Địch nhìn về phía tôi, toét miệng cười trông kiểu gì cũng thấy mờ ám, “Ở đây có chuyện quan trọng hơn.”

Giờ ngồi gần nhau, tôi mới nhìn rõ Lưu Địch không phải mặc sơ-mi trắng, mà là màu hồng rất nhạt, màu hồng kiểu này cực kỳ tôn da, nhất là những người nhìn cao sang công tử như Lưu Địch. Đột nhiên tôi nhận ra tại sao chỉ có hắn là không thay đổi gì cả, không phải thời gian bỏ sót hắn, mà là hắn không cần bôn ba vì kế sinh nhai, bất cứ nhu cầu nào cũng được thỏa mãn ngay lập tức, vì thế hắn không phải suy tính, buồn bực, không phải vắt óc phấn đấu và đấu tranh với thời gian. Không phải hắn không già, mà chỉ là hắn không hao mòn, nên lão hóa chậm mà thôi.

“Tôi nghe lão Du bảo anh nhặt được con tôi à?” Người này cũng thuộc kiểu cơm đến há mồm, vừa hỏi vừa lấy đĩa của tôi ăn.

Đây là buffet, tại sao ai cũng ăn đồ của tôi vậy?

“Tình cờ dạo công viên bắt gặp.” Tôi không nhiều lời, bởi vì sự thật cũng chỉ đơn giản như thế.

“Dạo công viên á? Với ai?” Lưu Địch nhìn thì có vẻ thuận miệng hỏi, nhưng hai mắt lại sáng trưng chờ hóng chuyện.

Đừng nói một mình tôi, mà kể cả có đi cùng người khác, nêu tên ra cậu cũng có biết đâu…

“Chả với ai, tự đi.” Nói xong tôi cũng thấy mất tự nhiên, bèn bổ sung một câu, “Tại gần nhà tôi.”

“Ờ.” Lưu Địch gật đầu tiếp nhận lý do này, hỏi thêm, “Lấy vợ chưa?”

Tôi đang uống Coca, sặc một ngụm suýt phun lên tận mũi, ho khan liên tọi, vô cùng thê thảm.

“Hớ, cẩn thận chứ,” Lưu Địch nhìn tôi khổ sở thì vui sướng cười ha hả, “Cưới hai ba lần cũng được chứ sao, lão Du chả bắt anh tội trùng hôn đâu mà.” (kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng)

Vương bát đản bị nêu tên chẳng hứng thú với chuyện của tôi, đứng dậy đi lấy thêm đồ ăn. Tôi cũng hiểu, mấy năm nay Phùng Nhất Lộ thế nào người khác không biết, nhưng Vương bát đản thì chắc chắn rất rành rọt, nhất là mấy năm trước, phỏng chừng ký sự làm giàu của tôi đã ghi lại trong sổ của gã rồi ấy chứ.

“Này này, đi đâu đấy?” Lưu Địch rất bất mãn vì Vương bát đản bỏ đi, duỗi tay chặn lại hai lần không được, mắng, “Mọe, chỉ biết ăn.”

Tôi nhìn gã xẹt qua xẹt lại, núi đồ ăn trên bàn thoắt cái biến thành bình nguyên, bảo trì ý kiến.

“Thôi, nói chuyện chính đi,” Lưu Địch quay lại đề tài cũ, “Cưới rồi và ly dị rồi?”

“Không cưới không ly,” Tôi hơi chua chát, “Ai như cậu, con lớn tướng thế kia.”

Chẳng ngờ vẻ mặt Lưu Địch lập tức suy sụp, cảm khái nói, “Anh tưởng tôi sướng lắm đấy, tôi đâu có thích làm cha, chẳng qua ba tôi muốn có cháu bế.”

“…” Á khẩu nửa ngày, tôi mới tìm được một câu nhạt nhẽo, “Thành gia lập nghiệp mà, làm người ai chẳng phải thế.”

“Đừng,” Lưu Địch lắc đầu quầy quậy, “Có một người quản tôi là đủ rồi. Thêm một á? Chết luôn đi cho xong.”

Tôi nghe ra điều bất thường, “Cậu… Không kết hôn à?”

“Đúng thế,” Lưu Địch thản nhiên đáp, “Ông già bảo muốn cháu nội, chứ có bảo muốn mẹ của cháu nội đâu.”

“Thế mẹ của cháu nội đâu rồi?” Tôi ngửi thấy mùi thị phi.

“Chả biết,” Lưu Địch nhíu mày, ngẫm nghĩ, “Hình như đi Mỹ mấy năm trước rồi.”

Theo tôi thấy, chuyện sinh con không cưới này là một sự kiện đã được cả hai bên khoái trá thống nhất.

Lúc Vương bát đản bưng đĩa về, đề tài vẫn quay lại chuyện tôi cưới hay chưa cưới, vì thế Vương bát đản rất thất vọng, sao cứ nói mãi cái này vậy, đi lâu như thế mà vẫn chưa xong à?

Bữa cơm này ăn không lâu, bởi vì tắm táp mới là thứ chính. Nhưng tình hình mấy năm nay của tôi cũng đã trình bày được bảy tám phần, Lưu Địch có qua có lại, cũng kể về chính mình, nhưng chuyện của hắn quả thật chẳng có nội dung gì, đơn giản chỉ là ra tù, ăn chơi, sinh con, quản lý công ty trên danh nghĩa, rồi lại tiếp tục ăn chơi, lúc biết Vương bát đản vẫn giữ liên lạc với tôi mấy năm nay thì hắn giận, bảo sao anh không nói với tôi một tiếng? Vương bát đản chả thèm để ý đến hắn. Tôi cũng không hiểu lắm, chuyện này… Nói cho hắn làm gì?

Hồi ấy tôi và Lưu Địch cũng chẳng thân thiết gì cho cam, nếu không có lần gặp này, chắc hắn đã chẳng tồn tại trong trí nhớ của tôi. Thế nhưng giờ đã gặp lại, hơn nữa còn ngồi với nhau hoài niệm những gì đã qua, vì thế từng ký ức nhỏ cũng chậm rãi quay về. Tôi phát hiện người này cũng không phải là không thay đổi, trong trí nhớ của tôi, Lưu Địch không nói nhiều như vậy, không rạng rỡ như vậy, hắn không trầm lặng như Hoa Hoa, nhưng nói thế nào nhỉ, trong hoàn cảnh lúc ấy, cảm giác hắn hơi nham hiểm, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đâm bạn một dao từ phía sau lưng, đương nhiên về sau tôi mới biết, người ta chẳng cần xuống tay sau lưng đâu, tập kích ngay mặt cũng chả ai làm gì được. Còn Lưu Địch bây giờ, bớt chút u ám, thêm chút lưu manh, mồm miệng cũng liến láu, chẳng rõ có phải do xã giao nhiều quá hay không.

Ăn no bụng, chúng tôi đến phòng thay đồ. Đàn ông với nhau, khoe mông cho nhau xem chẳng thành vấn đề, mới đầu tôi thật sự nghĩ như vậy, nhưng từ lúc ánh mắt Lưu Địch đảo quanh người tôi như đang chọn thịt heo, tôi mới ngại đối mặt hắn, vì thế chuyển sang nhìn Vương bát đản, không khí gượng gạo lập tức trồi lên.

“Nhìn cái cứt gì thế?” Vương bát đản lên tiếng trước tiên.

Tôi không bằng lòng, “Kêu la cái gì, hồi đó anh cũng nhìn tôi cơ mà.”

Lưu Địch phấn khởi hỏi, “Ối chà, có chuyện ấy nữa cơ à?”

Vương bát đản 囧, sầm mặt thở phì phò, “Cái đm cậu nói lại cho rõ, tôi nhìn cậu bao giờ?!”

Tôi giải thích rất đường hoàng, “Lúc mới vào tù anh chả bắt tôi lột hết đồ còn gì nữa, đừng có giả vờ không nhớ đi!”

Vương bát đản sửng sốt, mệt mỏi bóp trán, “Mẹ kiếp, chuyện mấy trăm năm trước rồi hả…”

Tôi cũng có chút ngẩn ngơ. Chuyện qua lâu quá rồi, sao tôi còn nhớ rõ ràng như thế, bóng ma tâm lý quả thực quá lớn lao…

Lại nghe Lưu Địch thất vọng bảo, “Tưởng thế nào chứ, chán chết.”

Tôi lấy khăn tắm quấn quanh mông, thấm thía khuyên nhủ, “Còn thế nào được nữa, bao nhiêu tuổi rồi, đứng đắn lên chứ.”

Lưu Địch không đáp, chỉ mờ ám cười với tôi.

Đột nhiên tôi thấy hơi quái dị. Nhưng ngẫm lại, có lẽ chuyện của Hoa Hoa làm tôi trở nên bất bình thường, vì thế nhìn ai cũng thấy bất bình thường theo, nghĩ vậy, tôi cũng xuôi xuôi.

Toàn cảnh hồ tắm tôi nhìn thấy rõ, nhưng ba bọn tôi tắm tại hồ riêng, rất kín đáo, hoàn toàn không có người không liên quan. Tắm xong, chúng tôi lại được đưa vào phòng, có chuyên viên mát xa phục vụ. Các chuyên viên này cực kỳ chuyên nghiệp, không mờ ám, không nương tình, sức mạnh đủ chặt rụng hai cánh tay tôi xuống.

Chỉ có điều đau đớn dần qua đi, càng lúc càng thoải mái.

“Đúng rồi, Vương… Khụ,” Tôi kịp thời dừng miệng, cố gắng xoay mặt về phía Vương bát đản, dùng tư thế thay xưng hô, “Sao anh lại được chuyển đến đồn công an?” Vấn đề này tôi muốn hỏi từ lâu, nhưng mãi đến giờ mới hỏi được.

Vương bát đản đang nhắm mắt tĩnh tâm, nghe vậy thì mở mắt ra, không nhanh không chậm đáp, “Hàng năm trong ngành có thông báo tuyển dụng nội bộ, cứ dự thi, thi đỗ thì được chuyển.”

Tôi nghe cũng hợp lý, đang định tin, lại thấy Lưu Địch ở bên cạnh xen mồm, “Thôi dẹp đi, bao nhiêu người muốn chạy khỏi đó, danh sách dài ngoằng, bao giờ mới đến lượt anh.”

Tôi nghe cũng đúng. Tuy không hiểu lắm, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết việc này không dễ dàng.

“Đừng kể công một lần thì cậu chết à?” Chẳng đợi tôi suy ra nguyên cớ, Vương bát đản đã chịu không nổi nói, “Rồi rồi, chính nhờ cậu đứng sau tác động giúp tôi, nên tôi mới thuận lợi ra tù.”

Phạm nhân giúp cảnh ngục? Xã hội đã hài hòa đến thế rồi cơ à?

Có lẽ nhận ra nghi vấn của tôi, Lưu Địch rất không hài lòng, hùng hùng hổ hổ bảo, “Anh xem lại anh đi, bao nhiêu năm rồi mà cứ quan sát quan sát quan sát, má nhà anh, phục vụ hậu mãi à?”

Du Khinh Chu lúc này chẳng thèm để ý nữa, nhắm mắt làm ngơ.

Tôi hiểu ý Lưu Địch. Làm cảnh ngục, Vương bát đản thật sự tận tâm. Thứ tận tâm ấy không thể hiện ở cách quản lý chu đáo cỡ nào, trên thực tế, gã ta đối đãi phạm nhân tuy không đến nỗi phải tức lộn ruột, nhưng chắc chắn cũng có đầy người nghiến răng ken két. Thế nhưng bao nhiêu năm qua rồi, nhất là sau khi ra tù, rất kỳ quái, tôi cảm giác gã vẫn lưu tâm đến tôi, tuy mấy năm nay tôi không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có chuyện, tôi nghĩ nhất định gã sẽ hỗ trợ tôi. Hoàn cảnh của Lưu Địch và tôi không giống nhau, nhưng cảm thụ hẳn là có điểm tương đồng.

Đang đắm chìm trong hồi ức, nhạc chuông kinh điển Nokia chợt vang lên, tại không gian khép kín, nghe cực kỳ chói tai.

Ba chúng tôi chỉ có Vương bát đản là không bỏ điện thoại trong tủ gửi đồ, làm tròn phận sự hai mươi bốn giờ đợi lệnh — tuy hành vi bỏ việc đi ăn đi tắm đi mát-xa cả buổi chiều có phần hơi bị sai.

“Má nó anh lắm chuyện thế!” Lưu Địch tức giận mắng.

Vương bát đản coi lời hắn như gió thoảng bên tai, thản nhiên rút điện thoại dưới gối ra, nhìn dãy số gọi đến, thoải mái bấm nghe, “Chuyện gì thế?”

Hẳn là bạn rất thân, bởi vì câu tiếp theo của gã là, “Ăn cái gì mà ăn, tìm ai khác đi, tôi đang đi tắm với bạn rồi.”

Bên kia còn nói gì đó, Du Khinh Chu mới đầu lẩm bẩm, “Có thì có…” Nhưng lời còn chưa dứt, như thể đột nhiên hiểu được điều gì, mặt gã biến sắc, “Nói lại lần nữa tôi nghe?”

Phỏng chừng đầu bên kia không phụ sự mong đợi của gã, lặp lại lần nữa, chỉ thấy Vương bát đản đứng bật dậy, tìm giày khắp nơi, “Ở đó đừng đi đâu. Tôi đến ngay!”

“Ai đó? Sao thế?” Thấy Vương bát đản cuống cuồng, tôi vội vàng quan tâm thăm hỏi.

Ném điện thoại vào túi, Vương bát đản cố gắng bình tĩnh lại, “Anh em tôi…”

“Hử?”

“Không phải,” Vương bát đản cũng nhận thấy mình nói năng lộn xộn, vội vàng sửa sai, “Phụ nữ, tôi coi cô ấy như anh em…”

Lưu Địch hả hê cười, “Thế về nhanh đi, anh làm anh em anh mang bầu rồi còn gì.”

Hiển nhiên Lưu Địch nói trúng tim đen. Vương bát đản cũng chẳng còn tâm trí khua môi múa mép với hắn, ném lại một câu “Gặp sau”, rồi phóng vù đi như lốc xoáy.

Người đã đi rồi, Lưu Địch vẫn còn chế nhạo, “Chắc cái gặp sau này xa xôi lắm.”

Được rồi, tôi công nhận. Mang thai á, bao nhiêu việc cần làm.

Thiếu mất Vương bát đản, tôi và Lưu Địch chẳng có tiếng nói chung, vì thế tiếp đó trong phòng chỉ còn tiếng đấm lưng. Dần dần mắt tôi cứ díp lại, thế là thẳng cánh ngủ luôn.

Bởi vì ngủ không sâu, nên tôi mộng mị rất nhiều thứ, chốc lát mơ thấy trong nhà tù, chốc lát lại mơ thấy ngoài nhà tù, lúc thì mơ về những chuyện đã xảy ra, lúc lại mơ về những gì tôi phán đoán, rất phi logic. Mãi đến khi một trận gió thổi vào trong mộng, thổi đến mặt mày vừa ngứa vừa nóng, tôi mới vùng vẫy tỉnh dậy.

Sau đó chỉ thấy hai cái giường mát xa chẳng biết từ lúc nào đã ghép làm một, Lưu Địch giờ đang nằm bên cạnh tôi, nghiêng đầu quan sát tôi thật gần.

Đầu óc vừa tỉnh ngủ hơi chậm chạp, tôi vô thức nhìn quanh, phát hiện trong phòng chỉ còn hai bọn tôi, qua thật lâu sau, tiêu cự mới rốt cuộc quay về, tôi nhận ra cơn gió ấm áp trong mơ vừa rồi không phải gió, mà là hơi thở của người này.

Cảm giác quái dị ngóc đầu trở lại, tôi hơi mất tự nhiên, nhưng trốn tránh lại rất đàn bà, vì thế tôi không nhúc nhích, cố gắng nhíu mày ra vẻ khó hiểu, “Gì đấy?”

Lưu Địch chớp mắt, trái ngược với tôi, hắn tự nhiên vô cùng, “Thực ra nhìn kỹ, trông anh cũng không già đi nhiều đâu.”

Một ngụm máu già nghẹn ngang ngực, tôi nửa cười nửa không đáp, “Cám ơn.”

Khóe miệng Lưu Địch nhếch lên rất khẽ, “Trước đây có phải tôi đã từng nói bộ dạng anh trông rất hăng hái không nhỉ?”

“… Hình như thế.” Thực ra tôi chả có ấn tượng gì.

“Bây giờ tôi vẫn giữ nguyên quan điểm đó.”

“Rồi sao?”

“Sao anh không kết hôn?”

Tôi biết hắn sẽ quay về chuyện đó, nhưng không ngờ hắn lại nhắc tới ngay lúc này. Mà đề tài thay đổi quá nhanh, bộ dạng tôi hăng hái và tôi không kết hôn thì liên quan gì đến nhau?

Tại sao không kết hôn, vấn đề này tôi mới là người muốn biết đáp án nhất. Hoặc có lẽ tôi đã biết đáp án, chỉ không muốn thừa nhận mà thôi, nhất là dưới tình huống hiện giờ, kết hôn, không có hứng, mà không kết hôn, vẫn chỉ một mình.

Trộm xe, vào tù, làm ba tức chết, cô độc sống nốt quãng đời còn lại là phù hợp nhất với Phùng Nhất Lộ chẳng làm được gì tử tế kiếp này.

Đang lúc ngổn ngang trăm mối, Lưu Địch chẳng biết từ lúc nào đã xáp lại, cơ hồ áp sát vào tôi, tôi lờ mờ cảm giác được phía dưới của hắn…

“Hay là anh không cùng phụ nữ được?” Lưu Địch hỏi, đôi môi gần như lướt qua mặt tôi.

Đừng nói cùng phụ nữ, mà cùng đàn ông cũng đâu có, run rẩy lan truyền khắp người tôi, đến mức toàn thân nổi da gà, đầu óc trống rỗng, trắng xóa một mảnh.

“Vậy cùng đàn ông thì thế nào…”

Lúc hỏi những lời này, Lưu Địch cơ hồ đã bao trùm trên người tôi.

Tôi nào còn hơi sức trả lời, lập tức vung cả tay chân đẩy hắn xuống, sau đó đứng bật dậy còn nhanh hơn cả Vương bát đản lúc nãy, luôn miệng lải nhải, “Không còn sớm nữa tôi phải về đây ở nhà đang có người chờ…”

Chẳng ngờ Lưu Địch cũng rất phối hợp, không bóc mẽ câu cú vụng về của tôi, nhưng đến khi vào phòng thay đồ mặc quần áo, hắn lại ra vẻ chợt nhớ đến, hỏi một câu, “Cái cậu câm kia chắc cũng ra tù rồi nhỉ…”

Lời này nghe như tự hỏi, nhưng tôi cảm giác nếu không trả lời thì quá mất tự nhiên, để tránh xấu hổ, tôi đáp, “À… Ừ.”

Lưu Địch khẽ nhướn mày, ra vẻ vô tình hỏi tiếp, “Hai người có liên lạc không?”

Đâu chỉ liên lạc, đang rối tung rối mù đây này.

Nhưng đối với Lưu Địch, tôi không cảm thấy cần phải tiết lộ nhiều, vì thế chỉ đơn giản đáp, “Có.”

Đến đây thì Lưu Địch cũng không cố đào sâu thêm nữa, chỉ khăng khăng lấy số điện thoại của tôi, nói sau này sẽ thường xuyên liên lạc.

Tôi muốn nói liên lạc cái khỉ khô nhà mi ấy, nhưng nghĩ tới mấy chuyện phiền não gần đây, thực ra có hắn giải sầu cũng được. Từ khi nhận ra cảm giác của mình với Hoa Hoa, tôi đã lên mạng tìm tòi rất nhiều tư liệu liên quan, cũng biết đại khái homosexual là như thế nào, nhưng tôi lại không thể xác định mình rốt cuộc có phải hay không. Lưu Địch hỏi tôi với đàn ông thì sao, tôi có thể khẳng định chắc chắn, với Hoa Hoa thì được, còn với người khác thì… không được. Cho nên nếu Lưu Địch thật sự cũng là người trong giới, liệu có nên trao đổi chuyện này với hắn không?



Lúc chào tạm biệt thì đêm đã khuya. Tôi về nhà, đẩy cửa ra, đèn trước thềm chưa tắt, vẫn mờ mờ sáng, làm tôi giật cả mình.

“Chưa ngủ à?” Tôi cười cười, hơi miễn cưỡng. Điện thoại ghi lại năm cuộc gọi nhỡ, cuộc gần nhất là hai tiếng trước, tôi thấy lúc ấy cũng muộn rồi, chắc cậu ngủ nên không gọi lại, nào ngờ người ta vẫn thức chờ đến tận giờ này.

Hoa Hoa đứng dậy, bước tới, không hỏi tôi sao không gọi lại, chỉ hỏi: Đi đâu?

Đề tài này tôi rất thoải mái chia sẻ, thế là vội vàng bảo cậu, em không biết anh vừa gặp ai đâu blah blah blah…

Hoa Hoa im lặng lắng nghe, dưới ánh đèn u ám, cảm xúc trong đôi mắt cậu bị bóng tối che lấp, tôi không nhìn rõ.

Tới khi tôi nói xong, bậc thềm lại trở về yên lặng.

Lần sau về muộn nhớ gọi điện báo.

Hoa Hoa chỉ gõ một câu thản nhiên như vậy.

Đột nhiên tôi thấy bối rối, không thể nói rõ nguyên nhân, có lẽ do uống nhiều rượu quá, do tắm lâu quá, do đêm khuya quá, do ánh sáng mờ quá, tất cả mọi thứ đều khiến lòng tôi nhộn nhạo, rối rắm như tơ vò, quặn lại rồi bung ra…

“Tại sao lại trở về?” Tôi hỏi.

Cuối cùng Hoa Hoa mới nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng thật lâu sau không đáp.

Tôi vẫn không nhúc nhích, kiên trì, cố chấp, chờ đợi.

“Đại ca, anh về rồi à? Sao về muộn thế?” Cửa phòng ngủ thình lình bật mở, Lý Tiểu Bảo ngáp ngáp bước ra, rất tự nhiên đi rót một cốc nước, sau đó khó hiểu hỏi, “Hai người làm gì vậy?”

“Gặp bạn cũ, đi ôn chuyện.” Tôi chọn trả lời vấn đề thứ nhất, rồi lướt qua Hoa Hoa, trở về phòng mình.

Dáng vẻ thản nhiên của tôi, dưới mắt Lý Tiểu Bảo nhất định trông rất tự nhiên, nhưng dưới mắt Hoa Hoa thì sao? Giữa chúng tôi đã xảy ra quá nhiều chuyện khó xử, tuy những chuyện ấy đều là trước khi cậu rời đi, nhưng không nói không có nghĩa đương sự sẽ quên.

Chỉ có thể cầu mong Hoa Hoa đừng quá sắc sảo, mong cậu không nhận ra điểm khác thường. Lúc mệt mỏi nằm xuống giường, tôi nghĩ vậy.

Điện thoại di động đúng lúc đó đột ngột rung lên, trên tủ đầu giường bằng gỗ, ngắn ngủi mà vang dội.

Hơn nửa đêm rồi đấy, tôi miễn cưỡng thò tay với điện thoại, thấy có tin nhắn mới.

Thật lâu sau, ánh sáng màn hình làm mắt tôi cay cay.

‘Có người nói nhớ em.’

Đây là Hoa Hoa trả lời câu hỏi khi nãy bị ngắt ngang của tôi.