Cứ nói rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, nhưng thực ra cũng còn tùy rượu thơm nhiều hay thơm ít, sư phụ ở lại hai tháng, lập tức biến quán ăn nhỏ nhan nhản đâu cũng có của chúng tôi thành một nhà hàng độc nhất vô nhị, thấm đậm tinh hoa, khách quen thì thôi khỏi nói, cái chính là cả người của đài truyền hình cũng đến phỏng vấn, cái gì mà đột nhiên xuất thế, rồi thì là thình lình bứt phá, thiếu điều còn tung hê tôi lên làm Quách Đức Cương của giới ẩm thực. Được truyền thông quảng bá như thế, khách hàng càng lúc càng đông, phần lớn là nghe danh đến thử, nên tôi lại tuyển thêm hai phục vụ viên, một phụ trách thu ngân, một phụ trách xếp chỗ ngồi cho khách, hơn nữa còn phân phát cả số thứ tự.
Tuy bộ dáng khó coi, nhưng tôi cũng phải đồng ý với cách nói của Chu Thành — Sư phụ là Kim Phượng Hoàng, bất kể làm tổ ở đâu đi chăng nữa.
“Ông chủ, ông chủ!” Phục vụ viên Tiểu Vu chạy vào, mồ hôi mồ kê, “Khách chờ bên ngoài lâu quá, có người chửi mắng rồi!”
Tuy đã Lập Thu*, nhưng nắng nóng vẫn chói chang như giữa hè. (*Ngày 7, 8, 9 tháng 9)
Đây là cái nắng cuối mùa, dù ở trong phòng, nhưng chỉ cần dựa sát vào cửa sổ là bị nắng tạt chói lòa. Vì thế tôi híp híp mắt, nghiêm túc suy tư liệu có nên chống đối mặt trời hay không.
“Ông chủ!” Tiểu Vu thấy tôi lề mề không đáp, sốt ruột gọi.
Thở dài, ra tù nhiều năm rồi, quả nhiên tính tình tôi cũng khác, “Đưa dàn loa ra, bật nhạc lên.”
Tiểu Vu khó hiểu, “Làm thế chẳng phải còn ồn hơn sao?”
Trẻ con khó dạy thật.
“Thế bọn họ ồn ào mà cậu không biết đường tăng âm lượng lên à? Cứ át đi là xong.”
Tiểu Vu được lệnh, bội phục tôi sát đất, “Ông chủ, cái này chẳng phải câu người ta vẫn nói là ‘bịt tai trộm chuông’ sao…”
Tiểu Vu vừa đi, lại có khách không mời mà đến.
Đó là một gã đàn ông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, đeo kính mắt viền vàng, mặc Âu phục, thắt cà-vạt, tay cầm túi công văn. Sở dĩ nói là khách không mời, bởi vì vừa nhìn đã biết không phải tới dùng cơm, phàm là thực khách, việc đầu tiên sau khi bước vào là phải tìm menu, nhưng người này chỉ nhìn tôi.
Trông tôi giống menu lắm à?
May mà người nọ cũng không giả vờ giả vịt, một lát sau, phục vụ viên đến nói với tôi, “Ông chủ, bên kia có người muốn nói chuyện với anh.”
Tôi rộng lượng gật đầu, “Không thành vấn đề, bảo gã ta gọi đồ trước đã.”
Sau đó chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện mười lăm phút, ngay tại cái bàn sát cửa sổ nọ, xung quanh là tiếng ồn ào.
Đối với người xa lạ, mười lăm phút trao đổi đúng là dài, nhưng đối với chuyện hai chúng tôi bàn bạc, mười lăm phút chỉ như tiến công chớp nhoáng mà thôi. Người nọ tên gì tôi quên rồi, vì đã nhận danh thiếp nên tôi cũng lười nhớ tên họ, là quản lý của một công ty đầu tư rất có tiếng, mục đích đến tìm tôi cũng rất đơn thuần, muốn đầu tư.
Đương nhiên không phải đầu tư miễn phí, tới khi nhà hàng mở rộng, lợi nhuận tăng lên, tiền hoa hồng của bọn họ cũng nhiều lên.
Nếu ở vào hai năm trước, tôi sẽ nghĩ đây là miếng bánh ngon từ trên trời rớt xuống đầu mình, nếu từ chối thì chẳng phải ngốc bình thường nữa, mà là ngu như heo rồi. Nhưng hiện tại, vào buổi trưa một ngày đầu thu nóng bức, tôi nhìn cái máy rút tiền lấp lánh sắc vàng ngồi bên cửa sổ, đột nhiên hứng thú tuột đi.
Thậm chí tôi chỉ cần suy nghĩ nửa phút, rồi khảng khái trả lời luôn — “Xin lỗi, tạm thời tôi chưa định mở rộng kinh doanh.”
Người nọ rất kinh ngạc, trố mắt nhìn tôi nửa ngày mới hỏi, “Anh không tin tôi?”
Thấy gã sắp sửa dùng mọi phương thức để xác minh danh tiếng của công ty mình, tôi vội lên tiếng, “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có bất cứ hoài nghi nào về công ty anh.”
Người nọ càng mù tịt, “Vậy anh có thù oán gì với tôi à?”
Tôi lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Bếp trưởng hiện tại chỉ là tạm thời, sắp tới sẽ rời đi, đến lúc ấy nhà hàng của tôi chẳng biết thành thế nào.”
Người nọ bật cười, “Thế là anh chưa hiểu gì về thị trường rồi. Bây giờ nhà hàng của anh đã nổi tiếng, kể cả bếp trưởng rời đi thì vẫn có thể mướn bếp trưởng mới, chỉ cần trả lương hậu hĩnh, tìm người mới không khó. Khách hàng của anh có phải chuyên gia ẩm thực đâu, làm sao phân biệt nổi bếp trưởng A và bếp trưởng B? Thực ra 90% người ở đây đến vì cái tiếng, chỉ cần hương vị đủ ngon là được rồi. Chẳng lẽ đầu bếp các nhà hàng trong cùng một chuỗi nhà hàng làm đồ ăn cùng một hương vị luôn sao? Cái chính ở đây là, kinh doanh thương hiệu.”
Tôi không biết có phải nhà đầu tư nào cũng tràn trề niềm tin vào hạng mục mới như thế này không, nhưng trước mắt tôi đã phác họa mỹ cảnh hoàng kim từ đời nào rồi. Cảm giác như chỉ tháng sau thôi, nhà hàng Tiểu Lộ sẽ trở thành một trong số ít ỏi các thương hiệu ẩm thực vang danh toàn thành, thậm chí toàn quốc, tọa lạc tại khu phố phồn hoa nhất, mặt tiền nguy nga lộng lẫy, chiêu đãi dòng tân khách đầy máu mặt tới lui không ngớt…
“Vậy anh cứ cân nhắc lại nhé, mấy ngày nữa chúng ta hẹn ở chỗ nào yên tĩnh hơn rồi bàn tiếp.” Người nọ thỉnh thoảng lại liếc đồng hồ, có vẻ vẫn còn tiết mục sau.
Tôi quyết định tử tế, tiết kiệm thời gian cho gã, “Không cần đâu, tôi nghĩ kỹ rồi, thật sự không cần.”
Người nọ nhíu mày, mặt đối mặt với tôi một hồi lâu, cuối cùng thở dài, “Cho tôi lý do.”
Chẳng thân quen, tôi cũng chẳng cần phí công tìm lời hay ý đẹp, cứ thế nói thẳng, “Nghĩ đã thấy mệt, lười không muốn làm.”
Sau đó một hồi, người nọ không nói gì, chỉ nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, tựa hồ chẳng biết tôi là loại sinh vật gì. Tôi nghĩ gã kiềm chế rất tốt, bởi vì nếu thân phận bọn tôi đổi cho nhau, nhất định tôi sẽ ngoác miệng mắng “Cái đm ngày qua ngày mày đánh rắm thì không mệt à?”
Tiễn bước người nọ, tôi nhìn tấm danh thiếp của gã một lát, không tiếc nuối cơ hội làm giàu, chỉ có đôi phần hoảng hốt, bởi vì tôi không biết ngày qua ngày tôi có thể làm gì, thu ngân có người rồi, phát số có người rồi, nấu nướng có người rồi, chạy bàn có người rồi, nhìn mọi người tới tới lui lui, đột nhiên tôi thấy rất mệt, mệt đến mức chẳng muốn làm gì hết, kể cả kiếm được thêm nhiều tiền cũng chẳng muốn.
Tôi cảm giác tôi có vấn đề, có lẽ ở đầu óc, có lẽ ở tâm lý, hoặc cũng có thể ở cả hai.
Nhưng gốc bệnh là ở đâu?
“Ông chủ, anh không có việc gì thì ra ngoài đi,” Tiểu Mã chạy bàn vừa ghi order của khách xong, quay lại khuyên tôi, “Anh cứ dập dà dập dìu như diều đứt dây, có mấy khách hỏi anh làm gì ở đây rồi đấy.”
Ờ rồi, ông chủ tôi giờ lại thành vướng mắt.
“Cứ nói với họ tôi là linh vật trấn yểm nhà hàng này!”
Tiểu Mã bật ngón cái, “Đúng là ông chủ, tự tin vô cùng!”
Kể cả nói vậy, nhưng nghe Tiểu Mã nhắc nhở, tôi cũng biết mình dư thừa rồi, nếu đằng trước không có việc gì thì ra sau bếp một chuyến vậy.
“Ta hỏi mi, óc mi là óc người hay óc heo? Món này lúc vớt ra phải để cho ráo nước, sót một giọt cũng ảnh hưởng đến vị giác của người thưởng thức!”
“Bọn họ chẳng biết đâu mà…”
“Ờ giỏi, thế sao sáng sớm mỗi ngày mi không nấu cả nồi đầy đi, ai ăn thì múc ra một bát, dù sao họ cũng chẳng biết, sao không tiết kiệm thời gian đi?!”
“Sao sư phụ cứ quát lên thế….”
“Ai là sư phụ của mi? Ta chỉ có duy nhất một đồ đệ là Hoa Điêu!”
“Xì, Đại Hoa có thèm để ý đến sư phụ đâu mà, đấy, sư phụ nói nhiều thế, đã thấy người ta trả lời câu nào chưa?”
“Cái thằng rùa con này…”
“Sư phụ, ngài cứ mắng con là được rồi, đừng mắng cả ba con chứ?”
“Hoa Điêu, mi lén lút cười cái gì?”
“Sư phụ, sao ngài hà khắc thế, cười mà cũng không được tự do à…”
“Lý Tiểu Bảo, thằng rùa con ba ngày không bò nổi một bậc thang!”
…… Một già hai trẻ, nhà bếp giống như không gian riêng của ba bọn họ, tôi đứng ngoài cửa, dựa vào tường nghe thật lâu, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội xen vào. Cuối cùng tôi bỏ cuộc, chỉ lẳng lặng lắng nghe bọn họ nhao nhao nói chuyện bên trong, tuy bảo là nhao nhao, nhưng cũng tràn ngập tiếng cười ấm áp, rất có không khí đại đoàn viên.
Lẽ ra sư phụ phải làm báu vật ở một nhà hàng cực lớn tại Bắc Kinh, bảo bối như thế mà bỏ đi ba tháng, chẳng lẽ giám đốc nhà hàng không ý kiến gì sao? Không phải tôi chưa từng có suy nghĩ đen tối, hay là gọi điện mật báo cho vị “Giám đốc” nọ, tốt nhất là để bên đó phái mấy người đến đây lôi hai kẻ này đi, chỉ để lại Hoa Hoa của tôi.
Hoa Hoa của tôi.
Lời này đâu còn đúng nữa.
Lặng lẽ rời nhà hàng, tôi quyết định về sớm, dù sao có hay không có tôi cũng vậy, phục vụ viên còn chê tôi vướng víu. Trên đường về nhà tôi mua một thùng bia, định cùng Chu Thành uống say túy lúy. Tại sao lại là Chu Thành? Bởi vì hắn nói tôi càng ngày càng giống oán phụ.
Tâm tư của Phùng Nhất Lộ chưa từng tiết lộ cho ai, nhưng trên đời vẫn còn những kẻ thần thông như Chu Thành, chỉ cần một kích, Thiên Cơ hé mở, vì thế tôi nghĩ hắn phải nên giúp tôi uống rượu giải sầu.
Khó nhọc mang bia lên lầu, tôi không mở cửa nhà mình, mà thẳng đường ấn chuông nhà bên cạnh.
Không ai trả lời.
Kỳ quái, theo lý thuyết, hai người kia hẳn phải ở nhà quanh năm chứ nhỉ? Bởi vì bọn họ mở công ty, công việc chủ yếu là quản lý thay người khác, nói trắng ra là cứ có máy tính nối mạng là xong.
Tôi không cam lòng, lấy điện thoại ra gọi, không ai bắt máy, cả hai số đều vậy.
Phi khoa học! Tôi đứng trước cửa, trầm tư suy đoán bọn họ đang ở nơi nào, nghĩ ngợi đến nhức cả đầu.
Nhưng tôi không muốn bỏ cuộc, bởi vì hiện giờ tôi thật sự cần một người để cùng trò chuyện, cùng uống bia, bất kể ai cũng được, miễn sao cho khỏi cô quạnh.
Đang lúc tôi tận dụng hết nơ-ron sưu tầm những nơi Chu Thành và Tiểu Phong Tử có thể đi, cánh cửa “Két” một tiếng, mở ra. Chu Thành đứng trước mặt tôi, hai mắt híp lại, đỏ ngầu, âm ỉ tức giận.
Tôi nghĩ nát óc vẫn không hiểu, “Sao anh ở nhà mà mãi không ra mở cửa?”
Tôi cảm giác, hình như Chu Thành phải dùng hết sức lực toàn thân mới kiềm chế nổi mình không sập cửa vào mặt tôi.
Thấy Chu Thành xoay người rời đi, tôi vội vàng ôm bia đuổi theo.
Vào phòng khách, tôi thấy một chuyện bất thường — Tiểu Phong Tử cũng ở nhà, đang nằm trên sofa bằng một tư thế không được lịch sự cho lắm, áo T-shirt lộn xộn mặc trên người, bên dưới là chiếc quần lót tứ giác nhỏ, ặc, rất có phong cách ở nhà.
Tiểu Phong Tử đĩnh đạc nhìn tôi, rất thản nhiên, nhưng vẻ mặt xen lẫn cả đôi phần bất mãn, “Phùng Nhất Lộ, anh biết chọn thời điểm gớm nhỉ, đang sướng mà…”
Chu Thành không để cậu chàng nói hết câu, quơ tay đuổi như đuổi gà về phòng ngủ, sau đó khóa trái cửa phòng.
Tôi rất biết ơn hắn.
Tiểu Phong Tử nói năng không biết xấu hổ, nhưng tôi thực sự ái ngại lắng nghe.
“Sẵn đang mệt, ngủ trưa đây, hai người cứ nói chuyện đi nhé —”
Cách ván cửa, giọng người nào đó vang dội xuyên thấu ra ngoài.
Vẻ mặt Chu Thành mây đen u ám.
Tôi cực kỳ sùng bái nhìn hắn, “Vợ ngoan quá, anh tốt số thật đấy.”
Chu Thành ngồi xuống, nhìn nhìn thùng bia, “Ban ngày ban mặt, cậu không ở nhà hàng mà chạy đến đây thảo luận chuyện vợ tôi làm gì?”
Tôi nhướn mày, “Anh nói chữ vợ sao mà trôi chảy thế.”
Chu Thành khom lưng bóc thùng bia, lấy ra mấy lon đặt lên bàn trà, “Xưng hô thôi mà, nếu cậu không nghĩ nhiều thì cách gọi nào cũng giống nhau.”
“Kỳ thật tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, Tiểu Phong Tử thẳng cơ mà, sao tự nhiên lại thích anh nhỉ?”
Chu Thành nở nụ cười, đáp, “Cậu đến uống bia với tôi hay đến hóng chuyện của chúng tôi?”
Tôi mở hai lon bia, nhét một lon vào tay Chu Thành, sau đó cung kính hỏi, “Cả hai được không?”