Thế Gia

Quyển 1 - Chương 22: Xuất thủ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồng Mai bưng chè hạt sen ngân nhĩ vào.

Nguyệt Hoàn nhận lấy chén nhỏ điền sứ trắng, nhìn cái chén nhỏ nhẵn nhụi xinh đẹp, Nguyệt Hoàn cũng nhịn không được mà cảm thán những thứ thủ công mỹ nghệ này của cổ nhân cũng đều lưu thất rồi.

Uống xong sau, Nguyệt Hoàn lại hỏi: "Tam tiểu thư mẫu gia còn có người nào không?" Nhưng đừng nói sẽ còn có một cái “Bảo Ngọc” ca ca đi. Ân, mà cho dù có một Bảo Ngọc ca ca, thì cái Tam muội muội này cũng không phải Lâm muội muội. Hơn nữa Tam muội muội bây giờ là ở tại trong nhà mình, cũng không phải đi ăn nhờ ở đậu. Bởi vậy cũng sẽ không bị thân thế làm liên lụy mà bi thương. Nhưng vạn nhất còn có một cái Cổ mẫu tiếp nhận đi theo nữa thì sao. Đến cuối cùng lại cùng Bảo Ngọc ca ca sinh ra tình cảm gì, ân, đến lúc đó nàng lại khuyên bảo tiểu cô nương này không nên đi Mã phủ là được rồi (Lời tác giả: ngươi thật tình suy nghĩ nhiều, tam tiểu thư nếu để cho Mã phủ nuôi, Liên gia làm thế nào mà ngẩng mặt nhìn thế nhân này). (Lời của editor: Linxu: vì cớ gì mà toàn để tam muội chứ k phải tam tỷ vậy bà tác giả. Hay đây là đang ns vs tư cách của Chu Tình mà k phải NH nên để muội. Thôi chế chịu để nguyên văn vậy.)

Tô di nương cười nói: " Thân cữu cữu Tam tiểu thư là Mã đại nhân bây giờ đang nhậm chức ở Lễ bộ, là quan chính tứ phẩm. Ta nghe nói Mã đại nhân cực kỳ thương yêu tam tiểu thư, vẫn luôn muốn nhận tam tiểu thư đưa về đó nuôi. Bất quá tam tiểu thư trước nay đều một mực sao chép kinh thư, tạm thời còn chưa có đi bái phỏng Mã phủ."

Nguyệt Hoàn nghe xong nở nụ cười, thật là nàng suy nghĩ bù đắp nhiều rồi. Cái tam tiểu thư này mẫu gia cũng không phải là Cổ phủ kia, nàng thân cữu cữu chính là quan lớn, đối với nàng cũng vạn phần  thương yêu. Ân, hy vọng Tam muội muội sẽ không phải nhận kết cục như Lâm muội muội (Nguyệt Dao ai oán liền: Đời trước ta còn không có may mắn như Lâm muội muội đâu, chí ít lúc nàng ấy chết chính là chết thanh bạch, sạch sẻ mà chết). (Linxu: ng ta chết vì bị hãm hại mất ng thương, còn cô chết vì ngu mà bảo sao … Ấy đừng rủa ta như vậy, ta đang ns thật .)

Đình Lễ nghe A Quý nói biến hóa của Nguyệt Dao trong khoảng thời gian này. Cau mày lại, nhưng cuối cùng chẳng qua cũng là cho A Quý đi gọi Đình Nghi đến. Sách cũ mà Nhị thúc chú giải quá, đều ở tại chỗ Đình Nghi. Đình Nghi nay cũng đã là tú tài. Năm nay muốn tham gia thi Hương. Những quyển sách này đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng bao lớn. Đương nhiên, cái gọi là không nhiều chỗ đại dụng chỉ là đối với những người đã qua đồng thử như Đình Nghi mà nói. Phụ thân của Nguyệt Dao vốn là Thám Hoa lang, hơn nữa còn là một Thám Hoa lang học vấn phong phú có tài. Thư tịch Thám Hoa lang phê bình chú giải, đối với rất nhiều người mà nói, đây chính là thứ có tiền cũng mua không được.

Đình Nghi nghe xong cái gì đều không nghĩ mà nói: "Tốt, đợi đệ trở về liền sai người đưa qua cho Tam muội muội." Đình Nghi đây là không nghĩ nhiều, hắn vốn cho rằng Nguyệt Dao làm như vậy cũng không gì đáng trách. Trở lại sau liền đem toàn bộ những thư tịch này tìm lấy xếp chỉnh tề. Kêu tùy tùng đem những thư tịch toàn bộ đều đưa đi Lan Khê viên.

Nguyệt Dao nhìn đến lác đác mười mấy quyển sách đưa về tới, trong lòng có chút thất vọng. Bất quá suy nghĩ một chút nàng cũng thoải mái. Đại đường ca đã có tiếng là Cử nhân, mùa xuân sang năm vi muốn kết quả. Nhị đường ca rất nhanh cũng sẽ tham gia thi Hương năm nay.

Đình Lễ không nghĩ sai, Nguyệt Dao đúng là muốn lấy trở về toàn bộ thư tịch của cha nàng. Những sách này đối với Chính ca nhi mà nói có tác dụng rất lớn. Mà mấy quyển sách khác, cũng phải chờ Chính ca nhi đi học đường mới có thể sử dụng. Tạm thời cứ như vậy, lúc này có hơn mười quyển sách, cũng đủ Chính ca nhi học rồi.

Nguyệt Dao là vốn dự định trước để bản thân nhìn qua, nàng đem những thứ trong sách vở suy xét thấu triệt, sau trở lại chỉ bảo cho Đình Chính. Đương nhiên, đây cũng phải chờ Chính ca nhi nhận hết chữ rồi hãy nói.

Đình Lễ cùng Đình Lễ nghĩ việc này cũng chỉ là việc nhỏ không đáng nói. Thế nhưng chuyện Bình An đi đưa sách sang Lan Khê viện cho Nguyệt Dao, rất nhanh Mạc thị liền biết. Mạc thị liền cố ý hỏi chuyện này. Biết là đưa sách, hơn nữa còn là do Nguyệt Dao muốn sách. Mạc thị trong đầu nghĩ không ổn. Nha đầu này bây giờ chủ ý càng lúc càng lớn. Đã không phải là người mà người bên cạnh có thể thao túng được như trước.

Đình Nghi cũng không biết Mạc thị đang suy nghĩ việc này. Rất thành thật mà thưa: "Nương, những sách này nguyên bản chính là mượn đi từ Lan Khê viện. Bây giờ Chính ca nhi cần học, vậy cũng đến lúc nên trả lại rồi."

Mạc thị vẻ mặt hòa ái nói: "Cái gì mà của Lan Khê viện, đó cũng sách của Liên gia. Dùng qua ngọ thiện sau các ngươi nên trở về thư phòng mà đọc sách qua. Đã trì hoãn hơn nửa ngày. Bây giờ đang là lúc khẩn yếu quan đầu vạn vạn không thể lười biếng."  Thời gian nghỉ ngơi là hai ngày, thế nhưng Mạc thị dường như không muốn để cho bọn họ vì ở nhà, mà làm chậm trễ công khóa. (Linxu: tư tưởng hay quá, cái gì cũng của Liên gia sao k nói trắng ra là vô cái nhà này thì cái gì cũng của riêng bà đi cho rồi, cướp của mà k ngượng, ns mà k dị. Mặt dày thiên hạ vô địch.)

Đình Lễ cùng Đình Nghi cung kính mà ứng.

Mạc thị chờ nhi tử đi rồi, sắc mặt nghi ngờ nói ra: "Tam nha đầu náy  rốt cuộc là muốn hát xướng ra cái gì a." phương pháp của Nguyệt Dao càng ngày càng làm cho Mạc thị xem không rõ. Đang nói, đã nghe bên ngoài truyền lời Nhị cô nương tới thỉnh an phu nhân.

Mạc thị nghe được Nguyệt Băng tới đây, nghĩ tới sự tình nữ nhi làm ra lần này. Bà ta liền đau đầu. Nguyệt Dao suy đoán không sai chút nào, chuyện Nguyệt Hoàn ngã đập đầu hôn mê đúng là do Nguyệt Băng gây nên. Lúc đó Nguyệt Băng bởi vì bị Mạc thị quở trách nên vô cùng phẫn nộ, thấy Nguyệt Hoàn lại đây lấy nàng ra xuất kỳ cho hả giận. Kết quả là đem Nguyệt Hoàn đẩy ngã trên mặt đất khiến cho đầu bị đập xuống chảy máu mà ngất đi. Mạc thị bấy giờ biết được liền lập tức che miệng toàn bộ hạ nhân, cái này mấu chốt trước tự nhiên là không thể trách phạt Nguyệt Băng rồi. Nguyệt Băng ban đầu sợ hãi nên an phận mấy ngày, đến khi thấy Tứ cô nương không có việc gì lại khôi phục như lúc trước.

Mạc thị tâm âm thầm lo lắng, không được. Cái tính tình này của nữ nhi nhất định phải câu tỉnh lại. Nếu bà còn để tùy ý nàng tiếp nữa thì đó  không phải là thương yêu nữ nhi, mà là hại nàng. Phải mau chóng tìm một giáo dưỡng ma ma thật tốt, đem lễ nghi quy củ dạy hảo tới. Bằng không, chờ đến lúc giữ hết hiếu kì mấy người tỷ muội cùng nhau ra cửa, đến lúc đó tam nha đầu đã có thể đem nữ nhi nhà mình đè bẹp, bỏ qua rồi.

Nguyệt Dao cuộc sống bây giờ cũng có mấy điểm đại biến. Buổi sáng, trong lúc Đình Chính tại sớm tinh mơ đọc bài, nàng ở trong phòng đánh Ngũ cầm hí. Bởi vì Ngũ cầm hí trông chướng tai gai mắt, nàng muốn là thục nữ chính là nhất định không thể ở trước mặt người ngoài làm mấy cái động tác bất nhã như thế.

Đối với Hoa Lôi và Mộ Thu, Xảo Lan nàng nói đây là vì muốn giúp cho thân thể tốt hơn, về sau lại có Đường đại phu chứng thực làm như vậy quả thực đối thân thể nàng thích hợp, bọn họ khuyên can vài lần vô dụng liền không nói nhiều hơn nữa.

Đánh xong Ngũ cầm hí, Nguyệt Dao bắt đầu luyện lực tay. Muốn viết ra một bút chữ tốt, tay nhất định phải có đầy đủ lực. Bằng không cánh tay nàng nếu vô lực, chữ viết ra sẽ nhẹ bỗng, không ra được thần vận của nó.

Mỗi sáng sớm nàng đều luyện tập ra một đầy đầu mồ hôi, trước khi dùng bữa còn phải tắm rửa thay y phục lại. Trong viện nàng lại không tiểu trù phòng, chỗ múc nước lại xa. Thật tình rất bất tiện.

Nguyệt Dao lau sạch mồ hôi, liền nghe Hoa Lôi nói nước đã chuẩn bị vừa vặn. Vừa cười vừa nói: "Không có việc gì, bây giờ trời còn nóng. Lại chờ thêm mấy ngày nữa, ta nói với tổ mẫu một tiếng." chỉ là Nguyệt Dao không nói bây giờ nàng sẽ đi nói với tổ mẫu, là bởi vì nàng bây giờ còn đang trong một năm áo đại tang. Tháng sau liền đầy chín tháng hiếu kỳ. Bây giờ thiên khí cũng rất tốt, không đến mức lạnh cơm lãnh món ăn mà nói. Chờ trời trở lạnh, nàng nói ra cũng là thích hợp làm. Như vậy tốt hơn nhiều so với tới lui đại trù phòng lại còn đặc biệt làm cơm riêng cho nàng. Mạc thị còn đang mong muốn nàng ăn nhiều một chén tổ yến, để làm Liên gia từ trên xuống dưới ai ai cũng biết. Có như vậy mới không hổ cái danh tiếng hậu đãi, yêu thương nàng của bà ta.

Nguyệt Dao mỗi ngày dùng qua đồ ăn sáng liền sẽ đi thỉnh an lão phu nhân, trở về lại chỉ bảo Chính ca nhi học tập, buổi trưa xem sách, buổi chiều dạy Chính ca nhi tập viết. Buổi tối tự mình luyện chữ, chữ sau khi luyện xong liền sao chép kinh thư. Lúc rỗi rãnh Nguyệt Dao đó là tay không rời sách. Vô cùng bận rộn.

Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao tính toán làm được tốt, cũng không có nói thêm chuyện này nữa, bất quá vẫn luôn đau lòng thưa: "Tiểu thư người cứ như vậy mỗi ngày luyện chữ, đến lúc đó trên tay tiểu thư sẽ nổi cái kén mất thôi." Cô nương gia phải bảo đảm được một đôi tiêm tiêm ngọc thủ. Nếu không, bị mấy tiểu thư khác nhìn thấy sẽ chê cười. Tiểu thư khuê các ai ai cũng là mười ngón không dính nước mùa xuân, mềm mại, thon thon mười ngón. (Lin: k dính xuân thủy chỉ dính ba mùa còn lại thôi hả cô  )

Nguyệt Dao nhìn vết phồng đã nặn hết máu ra, nhận lây cao dược Xảo Lan đưa tới thoa lên chỗ phồng ấy: "Luyện chữ yêu cầu nhiều ở lực tay. Tay của ta còn yếu, còn cần tôi luyện nhiều hơn." Kỳ thực cũng có thể không cần làm theo cái biện pháp này. Thế nhưng Nguyệt Dao vẫn cho rằng biện pháp này vừa rèn luyện tốt lực tay, cũng tiên đấy mà rèn luyện thân thể. Mỗi sáng sớm xuất một thân mồ hôi kỳ thực đối thân thể mới là có lợi.

Về phần sau này không có một đôi ngọc thủ tiêm tiêm mười ngón, không có liền không có, cũng không có gì lớn lao cả. Nàng cũng không có hiếm lạ. Không thể không nói, có hơn cả một đời kinh lịch, tự nàng cũng đã thấy rõ rất nhiều chuyện.

Hoa Lôi đã nói không ít lần, thế nhưng tiểu thư không nghe nàng cũng không có cách nào: "Tiểu thư, người đừng làm mình mệt nhọc quá." Hoa Lôi nhìn tiểu thư nhà mình mỗi ngày đều bận rộn không ngớt như thế, tâm vừa vui mừng, cao hứng lại cũng vừa lo lắng.

Nguyệt Dao cười cười: "Chỉ khi ta bận rộn không ngớt, vậy mới không có thời gian mà nghĩ đến cha nương. Nếu không vừa nghĩ tới cha nương, ta sẽ rất khó qua." Nàng chỉ là muốn làm cho bản thân bận rộn, hấp thu nhiều thứ hơn. Như vậy sẽ không thời gian đi hồ tư loạn tưởng. Ngày qua như bây giờ, thực phong phú, an bình, nàng nghĩ mọi chuyện cứ như thế này cũng rất tốt.

Nguyệt Dao nói như vậy, chính là biết Hoa Lôi cũng không mong muốn nàng ngày ngày tự đắm chìm trong bi thương, chuyện này với ai mà nói đều không có lợi.

Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao tâm tình rất tốt, bèn nhỏ giọng thưa: "Tiểu thư, cũng không biết lão phu nhân đánh cái bàn tính gì nữa, Chính là cái chương trình gì mà quản sự ma ma đến bây giờ cũng còn không có tới đây."

Nguyệt Dao không có đem chuyện này để ở trong lòng: "Tổ mẫu nói bà đã có người chọn lựa, tự nhiên là sẽ không sai. Đặng ma ma có khả năng là có việc làm nên mới chậm trễ, qua thêm hai ngày này hẳn là sẽ đến." Nguyệt Dao nói tới chỗ này, dừng một chút: "Cổ ma ma nhiều ngày đang làm cái gì?"

Hoa Lôi nghe Nguyệt Dao hỏi, lên tiếng nói: "Tiểu thư, người cứ luôn như vậy mặc kệ Cổ ma ma cũng không phải chuyện tốt. Nô tỳ lo lắng bà ta sớm muộn gì sẽ mang đến rắc rối cho tiểu thư." Đại phu nhân lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tiểu thư không buông lỏng. Nếu không phải có lão phu nhân ở trên đè nặng, còn không biết sẽ như thế nào đây! Nhưng mà ̣ thân thể lão phu nhân cũng càng ngày càng không tốt, Hoa Lôi thực sự là không thể không lo lắng.

Nguyệt Dao cũng không có trực tiếp quét mặt mũi của Cổ ma ma. Nhưng là nàng đối xử với Cổ ma ma rất không kiên nhẫn, hạ nhân trong viện chính là những người Nguyệt Dao từ Giang Nam mang về đến. Tự nhiên đều sẽ duy trì Nguyệt Dao ý tứ vi chuẩn. Nói dễ nghe một chút Cổ ma ma là được quang vinh dưỡng lên rồi, nói khó nghe chính là bà ta bị cô lập. Nguyệt Dao mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, Cổ ma ma muốn toái toái niệm cũng không có cơ hội.

Nguyệt Dao cười khẽ: " Sự tình kia thúc thúc ngươi đã làm được thế nào?" Lần trước Hoa Lôi đi ra ngoài sau tìm thúc thúc hắn. Đã đi tìm người ổn thỏa để làm chuyện này rồi. Đến lúc này cũng đã qua gần nửa tháng.

Hoa lôi gật đầu: "Tiểu thư, thúc thúc nô tỳ nói mọi việc đã dựa theo tiểu thư phân phó đi làm. Tiểu thư yên tâm, thúc thúc nô tỳ không có tự mình đứng ra. Sẽ không ai biết chuyện này." Thúc thúc hắn cầm tiền bạc tiểu thư cho, mời một người rất có uy tín đi làm chuyện này. Vòng mấy khúc cua, quẹo mấy ngã, sẽ không có người tra được. Chủ yếu là một chuyện nhỏ như thế, sẽ không ai rảnh rỗi mà đi tra.

Nguyệt Dao gật đầu: "Ta muốn đi thỉnh an tổ mẫu." Lão phu nhân nói đường đi quá xa, thương tiếc Nguyệt Dao mỗi ngày muốn còn phải dạy Chính ca nhi sợ nàng mệt mỏi mà kiệt sức. Để cho nàng mùng một mười lăm hai ngày này đi qua thỉnh an là được. Nguyệt Dao lại kiên trì mỗi ngày đều qua cho lão phu nhân thỉnh an.

Đương nhiên, trời mưa to chính là loại trừ.

Nguyệt Dao hôm đó theo thường lệ đọc xong một đoạn kinh văn cho lão phu nhân nghe. Nguyệt Dao hiện tại cấp lão phu nhân niệm kinh văn cũng không dùng kinh thư nữa, mà là trực tiếp đọc. Điểm này khiến cho nha hoàn bà tử bên cạnh giật mình. Bất quá Nguyệt Dao nói đây là do nàng viết kinh thư nhiều mà thuần thục, bởi vậy nên cũng nhớ rõ rồi (sao chép mười năm kinh thư, nếu như còn không xuất khẩu ra được, vậy nàng thật đi đụng vào tường đi). (Lin: ta muốn sửa thành “nàng thật nên đập đầu vào tường chết cho rồi” quá.)

Chờ Nguyệt Dao không nhanh không chậm mà đọc xong thuyết pháp hoa kinh một lần, buông kinh thư. Lão phu nhân mới chậm rãi nói: "Sáng sớm hôm nay, nhi tử của Cổ ma ma nãi nương con tới đây nói hắn muốn chuộc nàng về nhà. Hắn nói không muốn để cho mẫu thân lớn tuổi còn tiếp tục khổ cực, mệt mỏi hầu hạ người khác. Lần trước hắn cũng tới chỉ là con không có đồng ý. Hôm nay, đứa bé kia lại đến cửa cầu thêm ân điển, nói nó không nỡ cốt nhục chia lìa. Tam nha đầu, con thấy thế nào?" Lần trước nhi tử Cổ ma ma tới đây, thỉnh cầu Liên gia thả mẫu thân hắn ra ngoài. Lão phu nhân vốn là muốn thành toàn một mảnh hiếu tâm đứa bé kia. Nhưng lúc ấy Nguyệt Dao lại luyến tiếc Cổ ma ma, không muốn để bà ta đi, nên tận lực cầu xin bà.

Nguyệt Dao sửng sốt, nàng cũng không biết nhi tử Cổ ma ma lúc trước đã tới cầu quá một lần ân điển. Thảo nào Hoa Lôi không chút lo lắng chuyện nàng phân phó làm xuống sẽ bị lộ ra ngoài. Bởi vì sự tình vốn đã có một lần thêm lần nữa cũng không có gì là lạ, ai có thể ngẫm lại được là Nguyệt Dao nhúng tay vào. Trong tức khắc Nguyệt Dao vừa mừng vừa sợ, chỉ cần như vậy đủ để làm cho nàng đưa Cổ ma ma đi.