Chu Tình rất nhanh đã tìm hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình. Cô đang sống ở quốc gia rất kỳ lạ, gọi Đại Nguyên triều. Cái Triều Nguyên không phải là Đường Tống Nguyên Minh Thanh Nguyên Triều trong lịch sử, mà là một cái triều đại mà cô không biết đến Nguyên Triều. Hoàng đế không phải là người Mông Cổ, mà là Người Hán, hoàng đế họ Nguyên. Trực tiếp lấy họ làm tên nước, về phần lịch sử trước kia cũng hỏi không ra cái nguyên do.
Thông qua người bên cạnh giải thích, cô biết mình xuyên qua trên người một thứ nữ tên là Nguyệt Hoàn. Cô nương này là thiên kim tiểu thư quan lại nhân gia, nghe nói là một thế gia thư hương môn đệ, tổ tiên cực kỳ hiển hách. Nàng ta tuy là thứ xuất, nhưng nhìn bài biện trong phòng lại cũng không quá mộc mạc. Ở nhà đứng hàng thứ tư, phía trên có ba vị tỷ tỷ, ba vị ca ca.
Chu Tình cảm giác mình thực không may, quá không may. Tuy rằng trong tiểu thuyết nhân vật xuyên qua đều sống được oanh oanh liệt liệt, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng cô cũng không có ngây thơ như vậy, vẫn cứ cho rằng xuyên đến cổ đại liền không gì làm không được. Cô ở hiện đại chính là cô nhi không sai, nhưng cô nỗ lực học tập, đạt được học bổng, vừa học vừa làm mà học xong đại học. Mà vận khí của cô cũng rất tốt, tốt nghiệp đại học liền xin được công việc nhân viên công vụ. Không cần cùng những bạn học khác vi việc làm lo lắng. Mặc dù là một cái bộ phận tương đối thiên lạnh, nhưng nhân viên công vụ công tác ổn định, phúc lợi đãi ngộ đều vô cùng tốt, nếu tăng ca có thêm tiền lương, gặp giả lại nghỉ, ngoài ra còn có ngày nghỉ thăm nhà như nghỉ đông, nghỉ tết, ngày nghỉ cũng khá nhiều. Có phần công việc ổn định này, sau này cô có muốn tìm cái lão công cũng tốt hơn.
Haiz, Chu Tình lại một lần nữa thở dài. Biết mình xuyên thành thứ xuất sau, trong lòng cô đã thở dài không biết bao nhiêu lần rồi. Xuyên qua thành nữ nhi tiểu thiếp, chẳng lẽ muốn cô làm một cái thứ nữ phấn đấu sử. Làm thêm một chuyện kinh thiên cẩu huyết gả thay, gả cho một trượng phu cao phú suất.
Cô mới không có ngây thơ như vậy, ở cổ đại địa vị thứ nữ cực kỳ hèn mọn, vừa định ló đầu mẹ cả liền có thể đem người diệt ngay. Ở hiện đại mặc dù nói là cô đã trở thành nhân viên công vụ, thế nhưng cô chỉ là tay mơ mới nhập môn, tự nhiên là cẩn trọng, đàng hoàng làm một cái nhân viên chân chạy đóng góp chuyện. Còn không có tham dự vào mấy chuyện lục đục với nhau trong công ty nữa là. Nếu bảo cô tham dự vào bên trong trạch đấu, cô chỉ có thể biểu thị áp lực rất lớn.
Haiz, Chu Tình lại một lần nữa thở dài thật sâu. Đều nói năm bổn mạng vận khí sẽ không tốt(năm sinh, vd:bn sinh năm tỵ vào năm tỵ sẽ gặp xui), vận khí của cô quả thực kém đến nổi muốn bùng nổ. Không phải đi ngân hàng rút tiền, vậy mà cũng có thể đụng phải ăn cướp, cô lại còn bị bắt giữ làm con tin. Tay súng thiện xạ quá vô năng, không bắn trúng giặc cướp, ngược lại đem cô bắn chết.
Chu Tình ở trong lòng biểu thị, thời điểm xử bắn cướp hay khủng bố, nghìn vạn lần phải bổ túc một khóa bắn súng nhiều hơn hai lần mới đúng. Làm hại cô phải ở cái nơi cổ đại này chịu khổ. Mặc dù nói đúng là cô không có thân nhân, nhưng mấy người bạn cùng phòng thời đại học cũng đều thân như chị em.
Được rồi, oán trách thì oán trách, thế nhưng đã đi tới nước này, dù thế nào cũng là ông trời cho cô nhiều thêm một cái cơ hội để sống. Cô nhất định phải học cách quý trọng.
Chu Tình nghe nha hoàn bên người nói cái nữ nhân kia dáng dấp xinh đẹp, mỹ nhược thiên tiên, nói là mẹ đẻ nàng, nàng ta cũng thật phi thường kiên nhẫn nói đến từng người trong nhà cho nàng.
Có lẽ là do bản năng của khối thân thể này, cũng có lẽ là vì đời trước nàng là cô nhi, không được hưởng thụ thân tình. Bởi vậy khi đối mặt thân mẫu cổ thân thể này, nàng rất nhanh liền tiếp nhận.
Chu Tình nghiêm túc đem tất cả những người bên trong Liên phủ này đều ghi tạc trong lòng, nàng cũng là muốn mau chóng dung nhập đại gia đình này. Cái khác hoàn hảo, nghe trong phủ tiểu thiếp thứ xuất có năm sáu cái, Chu Tình chỉ có thể làm bộ ói một cái trong lòng, tiện nghi lão cha này thật đúng là hưởng đầy diễm phúc. Chờ nghe được Nhị thúc của mình phóng ra ngoài làm Ngự Sử Tuần Diêm, Nhị tẩu là đích tiểu thư Hầu phủ, hơn nữa còn là Hầu phủ qua năm triều. Hiện nay phu thê hai người đều đã quá thệ, chỉ lưu lại một cái tiểu nữ nhi ruột thịt tên gọi Nguyệt Dao.
Chu Tình nghe xong sau thiếu chút nữa bị sét đánh rồi. Lão cha là Thám Hoa lang, sau này làm Tuần Diêm Ngự Sử, mẫu thân chính là tiểu thư con vợ cả duy nhất của Hầu phủ, những điều kiện này tổng hợp, cái vị tỷ tỷ này là điển hình của Lâm muội muội. Nguyệt Hoàn phản xạ có điều kiện mà hỏi: " Tam tỷ tỷ của ta có phải là người tài tình tuyệt hảo không ?" Nếu nói là phải, đó chính là phiên bản Lâm muội muội rồi.
Tô di nương không rõ vì sao nữ nhi của mình lại chỉ đối duy nhất Tam cô nương cảm thấy hứng thú. Bất quá vẫn là gật đầu nói: "Tam tiểu thư từ nhỏ đã được Nhị lão gia mang theo bên mình, tự mình vỡ lòng dạy dỗ. Nghe nói tài hoa vô cùng tốt, đặc biệt nghe đồn Tam cô nương rất có thiên phú trên phương diện hội họa, thậm chí đã làm Nhị lão gia mời danh sĩ Giang Nam về dạy dỗ. Tam cô nương còn tuổi nhỏ, cũng đã có danh xưng là tài nữ." Đây là điều từ trên xuống dưới phủ đệ đều biết.
Chu Tình trong lòng lộp bộp một chút, lẽ nào ta đã đến một sơn trại phiên bản hồng lâu (* Sơn trại nghe cứ như thổ phỉ). Nguyệt Hoàn nhịn không được hỏi: "Nguyệt. . . Ân, ta đây cái Tam tỷ tỷ tính tình như thế nào?" Trong Hồng Lâu Mộng Lâm muội muội thực chọc người trìu mến, thế nhưng một tiểu thư nhạy cảm như vậy thật tình khó có thể ở chung thật tốt a. Hơn nữa đối mặt một cô nương như thế, Nguyệt Hoàn biểu thị áp lực lớn vô cùng a! ( K biết sao đoạn này tác giả để là Nguyệt Băng ta sủa lại thành Nguyệt Hoàn cho phù hợp nhá)
Tô di nương giống như an ủi dỗ dành mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tình: "Tam tiểu thư có chút danh tiếng bên ngoài, thế nên tính tình có chút thanh cao cao ngạo, tâm nhãn có chút hẹp hòi. Bất quá cô nương không cần lưu ý, tam tiểu thư cùng tiểu thư cũng không ở cùng một chỗ, cũng không sợ nổi lên xung đột gì." Có tài hơn nữa, cũng chỉ là một cô nữ phụ mẫu đều mất phải dựa vào đại lão gia đại phu nhân mà sống qua ngày. Cũng không có gì hơn người mà có thể ngạo nhân.
Chu Tình nhịn không được lại hỏi: "Tam tỷ tỷ có phải dáng dấp rất đẹp hay không a? Hơn nữa thân thể cũng không được khỏe lắm?" Lâm muội muội còn không phải là người hình mẫu điềm đạm đáng yêu, phù liễu nhược phong sao.
Tô di nương gật đầu vừa cười vừa nói: "Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân đều là người xuất sắc, tam tiểu thư dù niên linh nho nhỏ cũng đã là một cái mỹ nhân bại hoại. Bất quá thân thể cũng không hảo là mấy, từ Giang Nam trở về mấy ngày nay đã bị bệnh vài lần. Hôm nay đang ở trong Lan Khê viện, cách nơi này cũng rất xa."
Chu Tình lúc này cơ bản đã xác định, nàng đã xuyên đến bên chỗ có một vị tiểu thư cùng loại Lâm muội muội. Lão Thiên, sẽ không phải là bảo cô ta tới đây cứu vớt Lâm muội muội đi? Nàng không có làm được hành động vĩ đại như vậy nha! Nói nàng kỳ thực rất không thích loại hình tiểu thư giống Lâm muội muội này, quá mẫn cảm ở chung mà nói sẽ rất cực khổ. Nàng vẫn tương đối thích ở cùng người như Vương Hi Phượng vậy, sang sảng, quyết đoán, đặt ở hiện đại, nàng ta tuyệt đối một nữ cường nhân. ( Ờ chỉ số IQ của cô ở vs bà Vương Phượng ớt đó mà k bị tàn sát đè dẹp lép ms là lạ đó. Ở đó mà thích)
Tô di nương lao thẳng đến một đôi nhi 'Nữ' trở thành mệnh như nhau. Thấy Tam cô nương thần sắc không tốt, lại tưởng là do nàng vừa khen Nguyệt Dao khiến cho cô nương nổi lên tiể tâm tư. Vì vậy vội vã nói: "Tiểu thư, tam tiểu thư lớn lên hảo, nhưng là tiểu thư so với tam tiểu thư lớn lên cũng rất tốt a." Lời này không phải là nịnh bợ. Bản thân Tô di nương nếu là không có khuôn mặt đủ đẹp, cũng sẽ không làm cho phu nhân chấp nhận nâng đỡ lên làm di nương.
Chu Tình đối với tướng mạo của mình cũng đã sớm xem qua, đúng là một cái mỹ nhân. Tuổi còn nhỏ đã có bực này tư sắc, sau này lớn lêndung mạo tuyệt đối là nhất đẳng. Bất quá tâm tư Chu Tình bấy giờ đều đặt tại trên người của Tam tỷ tỷ. Phải nhìn xem phiên bản Lâm muội muội cổ đại như thế nào a.
Nguyệt Dao nghe được tin tức, nói Tứ cô nương đúng là mất trí nhớ rồi. Hiện tại còn đang nhận thúc từng người trong phủ đâu. Nguyệt Dao khe khẽ cười, mất trí nhớ, nàng mất trí nhớ chính là do không muốn tưởng nên cố ép quên đi thôi. Tứ cô nương mất trí nhớ lại là bởi vì đụng đầu. Cũng không biết làm sao lại có một biến cố như thế.
Nguyệt Dao ngày thứ hai liền mang theo Chính ca nhi đi gặp lão phu nhân. Chính ca nhi vẫn còn có chút sợ hãi người lạ, bất quá có nhờ Nguyệt Dao bên người tế thanh tế ngữ nói chuyện với hắn, Chính ca nhi vẫn là lấy hết dũng khí, toàn bộ lòng can đảm mà hành lễ với lão phu nhân, xem chừng cũng là có quy có củ.
Lão phu nhân hãy còn nhớ kỹ lần đầu tiên thấy Chính ca nhi, lúc ấy cả người hắn như hận không thể lui hết vào trên người Vưu di nương. Cả người một cổ khiếp nhược thật sự làm cho bà nhìn không thuận mắt chút nào, hơn nữa bà vốn dĩ đã không thích hắn, bởi vậy cũng không để ý đến. Hiện tại tuy rằng cũng có chút khiếp nhược, nhưng so sánh với trước cũng đã tốt lên không phải là ít. Quy củ cũng đã tốt, tin tưởng tiếp qua đoạn thời gian sẽ tốt hơn. Lão phu nhân đối với lần này phi thường hài lòng: "Tam nha đầu, con dạy rất khá."
Nguyệt Dao khom người nói: "Tổ mẫu, Nguyệt Dao nhất định tận tâm tận lực giáo dưỡng Chính ca nhi." Giáo dưỡng Chính ca nhi, thật sự là cần đến mười phần kiên trì cùng nghị lực. Cái này cũng may mà nàng đã từng ở chùa miểu ngây người mười năm, kiên trì và nghị lực không phải người bình thường có thể so sánh được.
Nguyệt Dao nói muốn dẫn Đình Chính đi gặp Nguyệt Hoàn, lão phu nhân lắc đầu: "Quá hai ngày nữa hãy đi. Đại phu nói Tứ nha đầu cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Chờ thêm hai ngày ổn định hơn con lại đi cũng không muộn."
Nguyệt Dao liên tục gật đầu, sau đó mang Chính ca nhi trở về Lan Khê viện. Đại bá mẫu hiện tại quan hệ không thân thiết gì, Nguyệt Dao cũng không có cái khái niệm muốn đi cấp Đại bá mẫu vấn an.
Lão phu nhân có chút cảm khái: "Nếu như hài tử này vẫn có thể tiếp tục tiến bộ, như vậy Tam nha đầu về sau cũng có một chỗ dựa vào rồi." Lão phu nhân vốn cho Chính ca nhi là một khối gỗ mục, không thể nào khắc. Bây giờ nhìn đến Nguyệt Dao để ý như vậy, có lẽ sau này không thể cùng với Đình Lễ và Đình Nghi so sánh, nhưng cứ cố gắng như vậy, biết đâu sau này thực có thể chống đỡ được môn hộ của chi thứ hai.
Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao thật sự quay về Lan Khê viện, không định tới thăm nhìn Tứ cô nương. Liền có chút lo lắng: "Tiểu thư, nô tỳ nghe được ngày hôm nay Đại cô nương cùng Nhị cô nương đều đi xem Tứ cô nương. Tiểu thư nếu lại không đi, đến lúc đó người trong phủ đệ đều sẽ nói lời nhàn thoại." (lời ong tiếng ve bậy bạ)
Nguyệt Dao cười nhạt, nhàn thoại, nàng từng bị rất nhiều ngời nói lời nhàn thoại. Trước kia khi đang êm đẹp những người này lại vô duyên vô cớ đem chuyện tổ mẫu chết đỗ lỗi lên trên người nàng. Làm hại nàng khổ sở không ngớt. Nhàn thoại, muốn nói gì nhàn thoại cứ việc nói, nàng có đảm nhiệm hay không đảm nhiệm, chỉ cần là Mạc thị cố tình, thì khắp nơi trong phủ đệ này đều có lời nhàn thoại về nàng mà thôi. Nàng mặc dù đang có danh tiếng bên ngoài, cũng không phải nàng để tâm yêu quý vài thứ vụn vặt . Thế nhưng nàng tuyệt đối sẽ không bị danh tiếng làm liên lụy.
Hoa Lôi thấy thần sắc của Nguyệt Dao, cũng không dám mở miệng nói cái gì nữa rồi.
Nguyệt Dao ban ngày một bên chỉ bảo Chính ca nhi nhận chữ, một bên tự mình nhìn bảng chữ mẫu mà luyện tự. Vừa mới bắt đầu vào học, Nguyệt Dao nhớ kỹ học Mai Hoa triện yếu quyết "Nghịch phong khởi bút, trung phong hành bút, hồi phong thu bút." Nói là nói như vậy, nhưng để học được thực sự không dễ dàng chút nào.
Học chừng mấy ngày, dù là Nguyệt Dao có cố học cũng thấy hết sức khó hiểu, viết phỏng lại cũng thực khó khăn. Cũng may Nguyệt Dao đã chuẩn bị tư tưởng trước. Nàng quyết định, mặc kệ người ta đồn đãi Mai Hoa triện khó học như thế nào. Nàng cũng nhất định muốn bắt chước cho được.
Nguyệt Dao không biết là, Mai Hoa Triện khó học là khó học ở chỗ phải biết xem hoa tựa như hoa, xem chữ giống như chữ (chả hiểu gì hết hoa là hoa chữ là chữ còn gì nữa mà bảo xem). Rất nhiều người khó nắm chặc được cái gọi là tinh túy, học thường chỉ có thể viết thành tự mà không thành được cái thần chủa chữ. Đây là nguyên nhân chủ yếu mà vị cô nương kia châm chọc ở kiếp trước. Hơn nữa học tập Mai Hoa triện, không chỉ cần đến mỗi cái gọi nghị lực, còn cần có bản lĩnh cực kỳ thâm hậu. Nguyệt Dao chỉ trong vòng mấy ngày liền sờ soạng được đến gần biên (điểm cận biên, điểm gần kề), cái này phải quy toàn bộ công cho bản lĩnh luyện chữ hơn hai mươi năm kiếp trước của nàng. Liễu tự thể nàng đã luyện đến tiêu chuẩn nhất lưu. Mà cơ sở trong thư pháp đó là vạn biến không rời (có vô số biến chuyển cũng k thay đổi đc), kiến thức cơ bản của Nguyệt Dao lại vô cùng vững chắc. Càng đáng được ăn mừng chính là Nguyệt Dao không chỉ là có bản lĩnh hơn hai mươi năm thư pháp, còn có bản lĩnh hơn hai mươi năm hội họa. Mai Hoa tự thể, yêu cầu viết xuống được, cũng cần đến kỹ xảo hội hoạ.
Nguyệt Dao vốn muốn lấy Mai Hoa triện làm kỹ năng bàng thân, thế nên nàng không có khả năng dễ dàng mà buông tha như vậy. Bất quá nàng luyện tự cũng không có như trước kia sao chép kinh thư, liều mạng mà luyện. Ngày nào cũng vào buổi sáng cùng buổi tối đều luyện tập một canh giờ. Những thời gian khác đều dành để đọc sách. Nàng hiện tại không định tiếp tục xem sách thi từ ca phú. Nàng bây giờ muốn xem chính là những loại sách có tính thực dụng.
Nguyệt Dao ở thư phòng cha nàng chọn tới chọn lui, sau một hồi chọn lựa đúng quyển《 Tư Trì Thông Giám 》. Chọn quyển sách này, là do nàng nhớ kỹ cha từng nói qua với nàng, quyển sách này kiến thức bác đại tinh thâm, nếu là có thể nghiên cứu thấu triệt, cả đời chắc chắn thoải mái vô hạn.
Nàng xem một giờ sau cũng phải cảm thán, cha nói quả không sai, quyển sách này quả thực bác đại tinh thâm, bởi vì bên trong chính là nói đến chuyện tranh đấu, chém giết. Tất cả tranh đấu, đều bất ly bất khí một chữ, “Dục” . Bởi vì có “Dục” mới đưa tới tham luyến, từ tham luyến thân dẫn vô số tội ác.
Kỳ thực quy kết tỉnh lược lại chính là hai chữ, “ nhân tâm ”, lòng người tham luyến dẫn phát ra tầng tầng lớp lớp rắc rối, tội ác.