Thế Gia Tử

Chương 8: Ngu Xuyên Cố thị




Chương 8: Ngu Xuyên Cố thị

Đoàn người đi đi dừng dừng, đi suốt ba tháng mới đến Ninh Châu. Còn chưa tới Ngu Xuyên, thứ sử Ninh Châu cùng mấy vị quan viên đã chờ ở nửa đường, nói là chuẩn bị tiệc rượu đón gió tẩy trần cho một nhà Cố Huyền.

Trên đường Cố Hoài Chi đều ngồi chung một chiếc xe bò với Cố Huyền, thấy rõ ràng sự sùng kính trong mắt vị thứ sử đại nhân này.

Cố Huyền không chối từ được, mỉm cười đồng ý. Thứ sử đại hỉ, lúc này mới đem ánh mắt đặt trên người Cố Hoài Chi, mở miệng khen: "Hạ quan tuy ở Ninh Châu nhưng cũng nghe thấy trong kinh thịnh truyền đích trưởng tôn nhà Thừa Tướng thiên tư thông minh, chỉ tiếc vẫn luôn không thấy được. Hiện giờ vừa thấy, toàn thân khí độ, thế nhưng giống với Thừa Tướng năm đó."

"Ngươi thật biết nịnh người vui vẻ, năm đó lão phu như thế nào, lấy tuổi tác của ngươi, sợ là cũng không có ấn tượng gì quá lớn mới đúng?"

"Vậy thì chưa chắc, hạ quan cũng chỉ nhỏ hơn Thừa Tướng mười tuổi, năm đó Thừa Tướng phong hoa nổi bật khắp kinh thành, thiên nhân chi tư, ai không tâm chiết? Hiện giờ tiểu công tử tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng lại có một tia cao hoa khí độ như vậy."

Cố Hoài Chi thầm nói người này cũng quá biết thổi cầu vồng thí, khen một thành hai, còn ngữ khí thành khẩn, một chút cũng không có vẻ nịnh nọt, thật là một nhân tài.

Cố Huyền cười nói với Cố Hoài Chi: "Hoài Nhi, mau tới gặp qua Ngô sứ quân. Ngô sứ quân chính là đích trưởng công tử của Hạnh Dương Ngô thị. Lúc trước ta đã nói với ngươi, Hạnh Dương Ngô thị thiện gia phả chi học. Về gia phả, Cố thị chúng ta không bằng Ngô thị. Ngươi lại lớn một chút, cũng đến lúc phải bắt đầu học thuộc hệ thống gia phả, đến lúc đó, nói không chừng còn muốn mời Ngô sứ quân chỉ giáo ngươi."

Ngô thứ sử cười tủm tỉm nhìn Cố Hoài Chi, thuận thế mở miệng nói: " Thừa tướng khách khí. Ngô thị có nữ quyến gả vào Vương gia, cũng có thúc phụ cưới con gái Cố thị làm vợ. Mọi người đều dính thân, chỉ tiếc không ở một chỗ, đi lại không tiện. Hiện giờ thật vất vả mới có thể thân cận, cần gì phải xa lạ như vậy."

Cố Hoài Chi nghe đến líu lưỡi, đây là tình huống như thế nào, thiên hạ quan viên là một nhà, đi nơi nào cũng thấy thân thích?

Chẳng sợ phụ tử Cố Huyền luôn ở trước mặt Cố Hoài Chi nói qua Cố thị có bao nhiêu lợi hại, Cố Hoài Chi cũng chỉ cảm thấy Cố gia chính là kiểu gia tộc có nội tình, nhân tài xuất hiện lớp lớp thôi, khi ăn Tết xem "Cố nửa triều" là biết Cố gia hưng thịnh như thế nào. Nhưng Cố Hoài Chi cẩn thận nghĩ nghĩ, quan viên tiến đến Cố phủ lần trước, trừ bỏ người của Cố gia, xuất thân đều bất phàm. Hiện tại ly kinh, gặp phải thứ sử lại xuất thân thế gia đại tộc, trừ bỏ Từ Quý Lăng mà Cố Huyền từng nhắc tới, Cố Hoài Chi vậy mà chưa thấy qua một quan viên xuất thân nhà nghèo.

Như vậy tính toán, chức quan cao cơ bản đều là con cháu thế gia. Sĩ thứ quan viên tỉ lệ cũng kém quá nhiều đi!

Cố Hoài Chi không khỏi lâm vào trầm tư, bỗng cảm thấy hình như mình đã xem nhẹ sự tình quan trọng nào đó.

Ngô thứ sử cười nghiêng người, chờ Cố Huyền nhấc chân mới lạc hậu hắn một bước tiếp khách. Ba huynh đệ Cố Lưu tùy hầu sau đó, nữ quyến bên kia sớm đã có người nâng nhuyễn kiệu nâng mẹ chồng nàng dâu Từ thị vào hậu viện phủ Thứ Sử.

Cố Hoài Chi tắc theo sát Cố Huyền vào đại đường.

Quả nhiên giống như lời Ngô thứ sử, trong phòng đã chuẩn bị tốt mỹ thực rượu ngon, lộc, chương, nhạn, thịt dê bày đầy bàn, còn có bào ngư, ba ba, trai, gom đủ bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất, bơi trong nước, một bàn sơn trân hải vị.

Ngô thứ sử cũng không dự đoán được Cố Huyền thế nhưng thời khắc mang theo Cố Hoài Chi bên người, nhanh chóng sai người đổi rượu trước mặt Cố Hoài Chi thành sữa, thuộc hạ thấy thế, thập phần có ánh mắt mà bưng mấy mâm điểm tâm dễ tiêu hoá lại đây.

Cố Hoài Chi bảo trì mỉm cười, làm đủ một bộ dáng ngoan bảo bảo, dẫn tới mọi người lại khen một trận.

Cố Quyết thích ứng trường hợp như thế này nhất, hắn trời sinh nhiều ra vài phần biểu hiện dục so với hai ca ca, kỳ phản nghịch chẳng sợ không nói gì đều có một cổ hơi thở kiệt ngạo khó thuần, trương dương. Nếu ở trên người người bình thường khác, khí chất này sẽ khiến người khác nói thầm, nhưng Cố Quyết đỉnh tên tuổi con cháu thế gia, vậy lại thành có cá tính, danh sĩ phong lưu.

Cố Hoài Chi bị mọi người nói làm sợ ngây người, nếu Cố Quyết là danh sĩ phong lưu, vậy các danh sĩ sợ là đều mắc bệnh trung nhị hết.

Ăn uống linh đình, Ngô thứ sử đã hơi say, mỉm cười vỗ tay nói: "Đã có rượu ngon danh sĩ, tự nhiên cũng muốn có mỹ nhân làm bạn. Vũ cơ trong phủ ta gần đây biên một vũ điệu mới, rất lịch sự tao nhã, không bằng mọi người cùng xem xét một phen?"

Mọi người ầm ầm trầm trồ khen ngợi, Cố Quyết cũng đã hơi say, đi theo cùng vỗ tay.

Chốc lát âm thanh cầm sắt nổi lên bốn phía, du dương thanh lệ, rồi sau đó một tiếng sáo phá không mà đến, các vũ cơ nhẹ nhàng nhập điện, vạt áo phiêu phiêu, eo thon kéo tay áo rộng, cổ tay trắng nõn cuốn lụa mỏng, thật sự như tiên tử trên Cung trăng hạ phàm trần.

Đang ngồi trừ bỏ tiểu đậu đinh Cố Hoài Chi, mỗi người đều là học phú ngũ xa, làm công tác văn hoá. Văn nhân cảm tính, linh cảm tới liền muốn viết thơ làm phú. Vì thế trận này tiệc rượu không thể hiểu được trở thành hội văn nhân tụ tập, món ăn đều triệt đi xuống, thay giấy và bút mực, người thi hứng quá độ có thể đề bút thành văn.

Trong đó Cố Quyết đặc biệt khiến người chú mục, lúc này tôn sùng mỹ tư nghi, hảo khí độ, hắn tất cả đều có, tuổi lại là nhỏ nhất trong đám người viết văn, nhất cử nhất động đều mang theo độc hữu kiêu ngạo nhuệ khí của thiếu niên, cực kỳ bắt mắt. Huống chi Cố Quyết có được sở trường từ Cố-Từ hai nhà, một tay thư pháp phiêu dật linh động, đặt bút đó là cẩm tú văn chương.

Chưa đầy mười lăm phút, một thiên 《 Ninh Châu tập phú 》 liền nhanh nhẹn hiện ra trên giấy.

Cố Huyền cùng Ngô thứ sử làm bình phán, đợi Cố Quyết đặt bút, hai người nhất phẩm, Cố Huyền trên mặt mang theo ẩn ẩn ý cười, lại không mở miệng. Ngô thứ sử vỗ án tán dương, những người còn lại cũng sôi nổi gật đầu, khen Cố Quyết quả nhiên không hổ danh thiện văn của Cố thị.

Cố Quyết được khen có vài phần lâng lâng, chờ mong nhìn Cố Huyền, thấy rõ sự vừa lòng trong mắt Cố Huyền, Cố Quyết không biết vì sao, đôi mắt bỗng nhiên chua xót, vội vàng cười cùng mọi người kính rượu.

Cố Hoài Chi tròng mắt xoay chuyển, mịt mờ nhìn Cố Huyền, phát hiện khoé miệng Cố Huyền độ cong hơi cao hơn ngày thường một tí xíu, trong lòng cũng vì Cố Quyết cao hứng.

Lần tiệc rượu này vô cùng thành công, tâm tư nhỏ của mọi người cơ bản đều hoàn mỹ đạt thành. Lúc chia tay, mọi người đối với phụ tử Cố Huyền càng nhiệt tình, hận không thể tự mình đưa bọn họ đến Ngu Xuyên.

Cố Quyết cũng nhân tiệc rượu lần này thanh danh thước khởi, thu được vô số bái thiếp.

Khi lại lần nữa xuất phát, Cố Hoài Chi nghĩ nghĩ, nói với Cố Huyền một tiếng, đặng đặng đặng bò lên xe bò của Cố Quyết.

Lúc này Cố Quyết còn có chút choáng váng, đang dựa vào đệm mềm, hai mắt nửa mị, so ngày thường thiếu vài phần biệt nữu cùng lệ khí. Thấy Cố Hoài Chi, Cố Quyết lộ ra tươi cười xán lạn, vẫy tay với Cố Hoài Chi, vui vẻ nói: "Ngươi như thế nào chạy đến nơi này? Chẳng lẽ là thấy hôm nay ta cấu tứ nổi bật, bị ta thuyết phục?"

Cố Hoài Chi to gan duỗi tay chọc chọc mặt Cố Quyết, trong miệng còn cười hì hì nói: "Hôm nay tiểu thúc uống rượu, da mặt đều dày hơn ngày xưa không ít."

"Hắc, ngươi cũng thật có thể nói!" Cố Quyết bắt lấy móng vuốt của Cố Hoài Chi, trả thù bắn mũi hắn một chút, ưu nhã mà mắt trợn trắng, đĩnh đạc hỏi hắn: "Nói đi, chạy tới tìm ta có chuyện gì?"

Cố Hoài Chi nhanh nhẹn vuốt mông ngựa: "Không phải tiểu thúc vừa mới nói sao, đương nhiên là thấy tiểu thúc khí độ bất phàm, còn tiêu sái tuấn mỹ hơn cả cha con, riêng chạy tới học thúc."

Cố Quyết liếc xéo Cố Hoài Chi, cười lạnh không nói.

Cố Hoài Chi không ngừng cố gắng, "Chữ của tiểu thúc viết thật xinh đẹp, linh tú phiêu dật, thâm đến chân truyền của a bà, không hổ là nhi tử của a bà!"

Cố Quyết lập tức thoải mái, hào phóng mà đem《 Ninh Châu tập phú 》 vừa viết chụp trên tay Cố Hoài Chi, hào khí nói: "Đưa ngươi!"

Có tiện nghi không chiếm thì đúng là kẻ ngốc, Cố Hoài Chi đem nó thu tốt, nhìn ánh mắt Cố Quyết hơi có chút mê ly, giảo hoạt cười, bắt đầu lời nói khách sáo: "Tiểu thúc chăm luyện thư pháp ngày đêm khổ đọc, tuy a công a bà không nói, nhưng trong lòng khẳng định vô cùng cao hứng. Chờ thúc tới tuổi, khẳng định có thể thuận lợi thông qua khảo thí có một chức quan tốt"

"Khảo thí cái gì? Ngươi nghe ai nói tin tức không thật?" Cố Quyết khó hiểu, "Chúng ta họ Cố, chỉ bằng vào dòng họ, muốn làm quan còn không phải là chỉ cần để người tiến cử là được sao? Còn muốn khảo thí cái gì? Quả thực chưa từng nghe thấy."

Cố Hoài Chi cuối cùng minh bạch chỗ nào không đúng! Bảo sao quan viên sĩ tộc tỉ lệ cao đến siêu tiêu, cơ bản lũng đoạn đại quan cao phẩm, thấy không đúng như thế nào, trăm triệu không nghĩ tới, lúc này thế nhưng còn không có chế độ khoa cử!

Cũng bởi Cố Hoài Chi vào trước là chủ, rốt cuộc chế độ khoa cử ở Hoa Hạ có hơn 1300 năm lịch sử, thế cho nên sau khi Cố Hoài Chi xuyên qua, nhắc tới làm quan liền tự nhiên mà nghĩ tới khoa cử. Kết quả ông trời đối với hắn quá tốt, trực tiếp để hắn được cử đi học, bằng vào dòng họ đã thắng trên vạch xuất phát.

Thoạt nhìn đúng là nhân sinh nằm thắng.

Trừ bỏ hoàng đế não tàn, triều đình tràn ngập nguy cơ.

Cố Quyết sợ cháu trai bị người lừa dối choáng váng, vội vàng truy vấn: "Đây là người nào ở bên tai ngươi loạn khua môi múa mép? Điêu nô bực này, nhân lúc còn sớm bán đi cho xong việc!"

"Không liên quan đến người khác, là con tự mình nghĩ bừa." Cố Hoài Chi lắc đầu, "Con thấy khi a công đề bạt hạ nhân cũng sẽ cố ý khảo bọn họ vài lần, nên nghĩ tiểu thúc lập tức cũng sắp đi vào quan trường, triều đình tuyển sĩ có phải cũng muốn thi vài lần hay không?"

"Nô tỳ sao có thể đánh đồng với sĩ phu?" Cố Quyết tức giận, trở tay chỉ vào mũi của mình nói, "Nếu ta muốn làm quan, tùy tiện để người tiến cử ta là được, ngươi suy nghĩ vớ vẩn làm gì?"

Cố Hoài Chi cười, vội vàng dập tắt lửa, cười lấy lòng nói: "Không phải do con không biết sao, hiện tại tiểu thúc vừa nói, chẳng phải con sẽ biết? Nói trở về, bằng vào biểu hiện kinh người của  tiểu thúc ở phủ Thứ Sử hôm nay, nếu tiểu thúc muốn xuất sĩ, đám người Ngô thứ sử hẳn là đều vội vã tranh nhau làm người bảo đảm đi?"

Lúc này sắc mặt Cố Quyết mới tốt hơn một chút, hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên!"

Thế là xem như vuốt thuận lông cho tiểu thúc! Cố Hoài Chi xoa xoa mặt, tiếp tục nói tốt cho Cố Quyết.

Trong lòng lại đột nhiên có chút mờ mịt, vốn dĩ tính toán chăm học khổ đọc đi theo tổ phụ hấp thu tri thức chờ thời cơ chín muồi khoa cử nhập sĩ, hiện tại xem ra, chăm học khổ đọc xong đều có thể chém rớt.

Tâm tư lười biếng hơi hơi sinh ra, trong đầu Cố Hoài Chi lập tức hiện lên thân ảnh của các nạn dân, tâm lười biếng cũng chưa có. Vẫn là thành thành thật thật học đi, đồ vật học tiến trong đầu sẽ không cô phụ chính mình, đến lúc đó mới có càng nhiều tư bản tranh thủ quyền lên tiếng.

Lại đi ba ngày, đám người Cố Hoài Chi rốt cuộc tới Ngu Xuyên.

Ba ngày này, Cố Hoài Chi đã bình phục tâm tình phức tạp khi chính mình nháo ô long lầm bối cảnh, kết quả vừa xuống xe, sau khi đi vào cổ trạch của Cố gia, Cố Hoài Chi vừa mới điều chỉnh tốt tâm tình lại bị thật sâu chấn động một hồi.

Vuốt lương tâm mà nói, ấn tài phú tới phân chia, đời trước Cố Hoài Chi cũng tuyệt đối là đỉnh cấp phú hào, gặp qua việc đời nhiều, cũng có không ít biệt thự cao cấp. Kết quả, sau khi thấy cổ trạch Cố thị , Cố Hoài Chi cảm thấy chính mình sai rồi, đời trước phòng ở hơn một ngàn mét vuông kia, căn bản là không xứng xưng là biệt thự cao cấp.

Cổ trạch của Cố thị nơi nào là tòa nhà? Đây rõ ràng là một cái lâu đài lớn. Dựa núi gần sông, tứ phía có thủy, có sơn, trung gian còn có sơn lĩnh phập phồng. Phóng nhãn nhìn lại, đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, ý thơ dạt dào. Lại nhìn nơi xa, đồng ruộng tung hoành, một mảnh sinh cơ bừng bừng. Cố Hoài Chi chăm chú trông về phía xa, cũng vô pháp quan trắc ra diện tích cụ thể của trang viên này.

Cố Quyết thấy Cố Hoài Chi đầy mặt khiếp sợ nhìn hết thảy trước mắt, nhịn không được cười gõ gõ đầu của hắn, cười nói: "Như thế nào, xem choáng váng? Đây mới là thôn trang của chúng ta, phủ đệ trong kinh thành kia vẫn quá nhỏ, không đủ trống trải. Vào trang viên, mọi thứ đều có, đồng ruộng dược điền, rừng cây ăn quả, còn nuôi các loại súc vật như dê, bò,...Cho dù đóng cửa không ra ngoài cũng có thể sống tiêu dao tự tại."

Cố Hoài Chi yên lặng hít vào một hơi, ngẩng đầu hỏi Cố Huyền: "A công, trang viên của chúng ta lớn bao nhiêu?"

Cố Huyền nghĩ nghĩ, không thèm để ý mà trả lời: "Nhớ không quá rõ, ước chừng 300 khoảnh đi."

Khoảnh... Cố Hoài Chi yên lặng tính tính, một khoảnh là một trăm mẫu, một mẫu ước chừng 666 mét vuông. Độ đo lường ở cổ đại và hiện đại cũng sai biệt không lớn, chẳng sợ chém một nửa, 300 khoảnh đất, tính xuống dưới đều gần một ngàn vạn mét vuông, phải lớn giống như cả một huyện thành đi? Chẳng sợ vài toà núi chiếm không ít tỉ lệ, cũng thực làm người khiếp sợ.

Đây mới là chân chính thổ hào! Đều tính đất bằng khoảnh!

Càng làm cho Cố Hoài Chi hít thở không thông là Cố Huyền còn thuận miệng tỏ vẻ: "Đây là sản nghiệp tổ tiên của chúng ta, đời đời truyền cho trưởng tử, đích tôn. Năm đó ta nhậm Thứ Sử ở Vân Châu, cũng tạo một chỗ biệt trang. Tuy rằng không lớn bằng ở đây nhưng cũng kém không xa."

Trừ bỏ câm miệng kinh diễm, Cố Hoài Chi đã không nghĩ ra bất luận từ gì có thể hình dung.

Người trong trang viên không ít, phần lớn là tá điền cùng nô tỳ bộ khúc của Cố gia, thân phận của bộ khúc cao hơn nô tỳ thấp hơn bình dân, nhiều thế hệ phụ thuộc vào chủ gia, hiện giờ đã trở thành tư binh của chủ gia. Thời gian chiến tranh làm hộ vệ, ngày thường là tá điền, là người trồng trọt, truân lương cho chủ gia. Khi tháng tư, các bộ khúc vội vàng trồng trọt, tỳ nữ chuẩn bị bắt đầu dệt vải.

Trừ bỏ nô tỳ, bộ khúc, trong trang viên cũng có không ít tộc nhân Cố thị. Biết được đám người Cố Huyền sắp về đều sớm hầu ở cửa chờ.

Cố Huyền nói mấy câu liền muốn đi tắm dâng hương, Cố Hoài Chi đồng dạng bị Cố Lưu ôm đi tắm rửa, lại thay xiêm y trang trọng, đi theo phía sau Cố Huyền cùng đi vào từ đường, trịnh trọng tế tổ.

Hiến tế xưa nay đều là đại sự, không phải dòng chính của đại phòng, không có tư cách chủ trì hiến tế.

Cố Huyền là gia chủ Cố thị, sau khi trở về tự nhiên muốn trịnh trọng tế bái tổ tiên. Cố Ngưng Chi mới đầu một tuổi cũng bị Cố Dục ôm lấy. Lúc này là có thể nhìn ra địa vị đặc thù của trưởng tử đích tôn. Cố Huyền ở phía trước, ba huynh đệ Cố Lưu đứng ở phía sau, Cố Hoài Chi ổn định vững chắc mà đứng bên người Cố Lưu. Đều là con vợ cả nhưng Cố Ngưng Chi lại từ tộc nhân Cố thị ôm đứng phía sau Cố Dục. Riêng vị trí đứng, là có thể nhìn ra địa vị của mọi người.

Tiếp theo đó là các loại hành lễ phức tạp, một hồi quỳ xuống, đầu gối Cố Hoài Chi ẩn ẩn đau, nhóc con Cố Ngưng Chi thảm hại hơn, bị người ôm khởi khởi quỳ quỳ rất không thoải mái, tức giận khóc lớn.

Cũng may hiến tế cũng đã tới lúc kết thúc, Cố Ngưng Chi khóc nháo không thôi thực mau bị ôm xuống. Cố Hoài Chi tiếp tục đi theo bên người Cố Huyền, cùng một đống lớn tộc nhân chào hỏi.

Thế gia đời đời phát triển xuống dưới, số lượng dân cư  thật không phải con số nhỏ. Chẳng sợ có người làm quan bên ngoài hoặc là say mê sơn thủy không trở về, còn có dần dần suy thoái không tư cách xuất hiện ở trước mặt Cố Huyền, nhưng tổng số khổng lồ, Cố Hoài Chi gặp tộc nhân cũng không ít. Một đợt lại một đợt, quả thực làm người quáng mắt.

Cũng may Cố Hoài Chi kiên cường mà chống được!

Chẳng sợ cuối cùng đã có chút mơ hồ, Cố Hoài Chi vẫn như cũ kiên định bảo vệ tôn nghiêm thần đồng của chính mình, nhớ kỹ mọi người!

Tất cả mọi người đối với người kế nhiệm Cố Hoài Chi thập phần vừa lòng.

Sau khi Hiến tế, mệt mỏi một ngày, Cố Hoài Chi xem như có thể nghỉ ngơi, tiến vào thư phòng Cố Huyền hỏi hắn: "A công, thôn trang này của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu người?"

"Chỉ tính nô tỳ bộ khúc liền gần vạn người, thêm hơn 1800 vị tộc nhân, rất náo nhiệt."

Cố Hoài Chi lau mặt một phen, nghĩ đến ban ngày tràng nhận thân làm người mặt manh kia, trầm mặc gật gật đầu.

Cố Huyền lại đạm đạm cười, vuốt đầu Cố Hoài Chi trầm giọng hỏi hắn: "Ngươi cảm nhận được trọng lượng trên vai mình sao?"

Cố Hoài Chi hai mắt mờ mịt, cười thiên chân nhìn Cố Huyền, hắn vẫn là bảo bảo, ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi, sao còn muốn tiếp thu khảo nghiệm của tổ phụ?

Cố Huyền hai mắt nhìn chằm chằm Cố Hoài Chi, sắc mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Chung quy sẽ có một ngày, ngươi sẽ trở thành gia chủ của Cố thị. Tính mạng của hơn vạn người trong trang viên này đều nằm bên trong quyết sách của ngươi. Ngươi chuẩn bị tốt gánh vác hết thảy trách nhiệm này sao?"

Cố Hoài Chi cười không nổi.

--

Lý do tôi đọc bộ này N lần chỉ vì siêu thích nhân thiết của các nhân vật trong truyện. Tất nhiên là thích nam chủ Cố Hoài Chi nhất nhưng đối với Cố Tướng, tôi thật sự siêu thích!! Đại lão thật sự quá đỉnh!!!