Gian nhã lâm của Lý Phủ vô cùng nhộn nhịp, Lý gia huynh muội cùng hai vị vương gia đều ngồi trong hiên, vừa uống trà, vừa ngắm cảnh lại cùng nhau tán gẫu.
Lý Diễm đem ly trà để sát chóp mũi, hít một hơi thật sâu, sau đó đưa đến khóe môi khẽ nhấp một ngụm, nhìn Lý Tuyền cười nói “ Tam nha đầu cũng thật giỏi,trà này mùi hương thật đậm, thật ngát, đã muốn khảm vào tâm trí của đại ca rồi”
Lý Tuyền nhìn ly trà, đang nhớ lại những chuyện ở đời trước thì bị lời khen của Lý Diễm kéo về, ngữ điệu tràn ngập hoài niệm “ Vâng đại ca, mùi hương thoang thoảng, như xa xôi lại như gần gũi, như là sát bên lại chẳng với đến được, đúng là đã thấm vào tận tim gan con người”
Cao Hiếu Uyển cực kì không thích giọng điệu này của Lý Tuyền, vươn móng vuốt đoạt đi ly trà trên tay nàng, tùy tiện muốn đem nó ném lên bàn. Lý Tuyền biết đã chọc hắn mất hứng liền meo meo nhỏ giọng “ Tam ca, huynh từ từ thôi, cẩn thận làm vỡ bảo vật của muội”
Cao Hiếu Uyển mặt lạnh liếc mắt nhìn nàng, nhưng ly trà trong tay hắn đã được đặt nhẹ nhàng trên bàn, thoát khỏi án chết[ =)))) ]
Lý Tuyền nhìn bảo bối của nàng vẫn còn sống, mới ôm ngực thở phào “ Đây là bộ trà cụ mà biểu ca tặng cho muội mấy hôm trước, vẫn chưa được sử dụng lần nào đâu” Nhưng trong lòng lại khẩn cấp nói thêm “ Quý giá lắm mới đem cho ngươi dùng, lại còn không biết điều muốn đem nó ném vỡ”. Thật sự thì có thêm gan nàng mới không nói trước mặt hắn, chỉ ngậm ngùi mắng chửi trong tâm.
Cao Hiếu Uyển thản nhiên trả lời “ Thật tốt, Cao Thiệu Đức cho muội cái gì, muội liền xem nó như trân bảo, cẩn thận nâng niu” Lời vừa dứt thì chân đã bước đi.
Lý gia ba huynh đê thấy thế liền hốt hoảng đuổi theo.
Lý Tuyền tức nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn sải bước bỏ đi, bóng dáng đã nhanh chóng không thấy đâu. Nàng đứng một hồi lâu, cơ thể rốt cục cũng có phản ứng. Quay đầu nhìn cao Hoán, ngón tay thon dài chỉ vào phương hướng Cao Hiếu Uyển rời đi, tức giận nói “ Tiểu thúc thúc, nhờ người nói lại với tên tiểu tử kia là lần sau đừng bao giờ đến Lý phủ tìm ta nữa” Nói xong khoanh tay trước ngực, miệng chu lên giận dỗi.
Lý Du thấy Cao Hiểu Uyển rời đi, ra vẻ đoan trang kéo ống tay áo che miệng cười duyên “ Tam muội, chẳng phải tổ mẫu luôn dạy chúng ta phải biết phép tắc, nữ tử phải luôn biết lễ nghĩa, phải luôn cung kính với hoàng tộc, muội hôm nay lại làm chuyện như vậy, nếu rơi vào tai tổ mẫu, sẽ làm người thất vọng”
Lý Tuyền nghe xong lời nói của Lý Du, cũng chỉ cười cười “ Đa tạ Nhị tỷ quan tâm”
Cao Hoán ngẩn người nhìn ngoài sân nửa ngày mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Hắn cùng Cao Hiểu Uyển không tính là thân thiết, nên cũng không quan tâm nhiều, chỉ thấy mỗ nam mắt đào ôn nhu nhìn Lý tuyền nhẹ giọng “ Tuyền nhi, rượu hoa đào của ngươi có thể uống không, tiểu thúc thúc thật nhớ nó”
“ Đương nhiên là có thể, nhưng mà rượu hoa đào thích hợp với nữ tử, tiểu thúc thúc cũng thích sao?” Nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, khóe miệng nhỏ nhắn đáng yêu, trông như một tiểu sinh linh hoạt bát hiếu động.
Cao Hoán nhìn nàng đến ngây người, giật mình thấy bản thân hơi phóng đãng, lanh lảnh cười “ Rượu chính là rượu, ai uống cũng đều giống nhau. Tuyền nhi là đang tiếc rượu không muốn cho tiểu thúc thúc uống đúng không. Mùa xuân sang năm, thời điểm hoa đào nở, tiểu thúc sẽ mang ngươi đi hái hoa, giúp ngươi ủ rượu. Vậy nên đừng quá keo kiệt với tiểu thúc chứ”
Nghe đến đó, Lý Tuyền thật không thể nhịn được liếc mắt nhìn Cao Hoán “ Tiểu thúc thúc, cho dù muốn ta cũng không thể để người giúp ta. Nểu tổ mẫu biết được, không biết dùng cái gì để trừng phạt ta đâu”
“Thất thúc không thể giúp, vậy huynh giúp, Tuyền nhi thấy như thế nào?” Tiếng nam nhân từ bên ngoài truyền đến, Lý giả tỷ muội nhìn ra, liền thấy hồng y thiếu niên mới vài khắc trước không phải giận dỗi bỏ đi hay sao, thế nào lại chạy về lại. Thế nhưng cũng không có đi vào nội đình, cùng huynh đệ Lý gia đứng bên ngoài, bạc môi tươi tắn, mong chờ nhìn Lý Tuyền.
Lý Tuyền nghiêm mặt nói “ ta không dám nhận giúp đỡ của Thưởng Đảng Vương gia, chẳng lẽ ngươi là Hà Gian Vương gia, ta liền nhận” Nói xong thì bóng dáng cũng cấp tốc theo các tỷ muội rời khỏi sân đình.
Cao Hiểu Uyển nhanh chân đuổi theo Lý Tuyền, bắt lấy tay nàng kéo về phái mình, nhìn thấy gương mặt giận dỗi rất giống của tiểu bánh bao, không khỏi ngại ngùng thả tay nàng xuống, nhưng trong lòng là ngập tràn yêu thương.
Lý Diễm thấy tình hình không được tốt, vội vàng tiến lên, mở miệng muốn hòa giải, nhưng trong tâm là thập phần cổ vũ muội muội nhà mình “ Đúng vậy nha đầu, đừng để ý đến cái tên âm tình bất định này, tiểu thư Lý gia làm sao có thể tùy ý gả cho tên mãng phu như vậy”
Lúc đó, Lý Diễm xem Cao Hiểu Uyển chính là không vừa mắt. Hà Gian Vương cùng với hắn có thể xem là trạc tuổi nhau, nhưng Hiếu Uyển không những văn chương đều đứng đầu mà võ công cũng vô cùng cường đại. Hơn nữa, trí nhớ của Cao Hiếu Uyển rất tốt, trình độ cơ bản đã đạt đến ngưỡng nhìn chuyện gì một lần thì sẽ nhớ mãi không quên. Càng không kể đến tài vẽ tranh của hắn cũng phi thường giỏi, đặc biệt chính là những bức tranh sơn thủy không người.
Lý Sâm xoay người phân phó hạ nhân đi chuẩn bị một yến tiệc nho nhỏ, cũng mỉm cười nhìn muội muội “ Tiểu Tuyền cũng đem rượu bảo bối của muội lấy ra đi, đừng luyên tiếc nữa!”
Lý Tuyền miết miết miệng phấn nộn, không tình nguyện đáp ứng, quay người nói với Hồng La đang đứng hầu phía sau “ Ngươi đi kêu Lục Khỏi và Lục Hoàn đem rượu chôn dưới cây đào lấy ra, dặn các nàng phải cẩn thận, đừng để sơ sót” “Không cần gọi đâu, Tiểu Tuyền nói cho huynh biết chỗ của cây đao kia, huynh giúp muội lấy rượu ra. Cao Hiếu Uyển đem tay áo kéo lên, mắt như cún con mong chờ Lý Tuyền.
“ Tiểu nữ không dám để Hà Gian Vương phải tự mình nhọc công. Hồng La! Ngươi còn không nhanh đi đi” Hồng La lên tiếng trả lời, cuối đầu rời đi.