Thế Gia Danh Môn

Chương 159




Tả Bá Xương lòng đầy tự tin khi tới cầu hôn nàng, không ngờ lại vấp phải đá, mà đối phương còn là quả phụ, y vô cùng mất mặt. Đầy một bụng tức mà không có chỗ xả, mặc dù y là người có thù tất báo nhưng lại không phải kẻ khí lượng hẹp hòi, nếu chỉ bấy nhiêu thôi đã không chịu đựng được, y đâu có nổi thành tựu như hôm nay.

Y tức tới mức nắm chặt tay thành nắm đấm, nếu đối phương là đàn ông, y đã không do dự mà lao vào đánh cho một trận, nhưng đối phương lại là một phụ nữ… mà xưa nay y không bao giờ đánh phụ nữ.

Y lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời khỏi phòng Tưởng Nhược Nam.

Sau khi ra ngoài, thấy Văn Tử Hằng và Tử San đứng ở cửa, sắc mặt Tử San đầy nộ khí, còn Văn Tử Hằng lại tiếc nuối hận rèn sắt không thành thép.

Tả Bá Xương vừa giận vừa xấu hổ, nên chẳng thèm để ý đến họ, tức tối lao thẳng ra ngoài. Văn Tử Hằng vội vàng đổi theo.

Hai người quay về trạm chỉ huy.

Tả Bá Xương sắc mặt u ám gọi người mang rượu lên, ngồi trên chiếc ghế phủ da hổ uống ừng ực từng phát rượu giải sầu. Văn Tử Hằng đi đi lại lại trước mặt y, thỉnh thoảng dừng lại nhìn y, rồi lại thở dài hoặc lắc đầu.

Uống cạn cả vò rượu, hắn cầm cái vò không ném vào góc nhà cho vỡ nát, đứng dậy, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu hà hoạn vô thê[4]. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành hồi kinh.”

[4]: Là câu nói của Triệu Vân trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Cả câu là: “Đại trượng phu chỉ hoạn công danh bất lập, hà hoạn vô thê”. Ý muốn nói rằng: Thứ mà đàn ông cần quan tâm là công danh sự nghiệp, chứ không phải việc thành gia lập thất.

Văn Tử Hằng không nhịn được nữa, chỉ hắn nói: “Chính vì tính khí này của ngài nên mãi tới bây giờ vẫn chưa có ai. Ngài nói một hai câu dễ nghe thì chết à, có cần phải thẳng tuột ra như thế không? Đầu tiên phải dỗ dành dụ được người ta về đã, sau này ngài muốn làm thế nào mà chẳng được?”

Tả Bá Xương lạnh lùng hừ một tiếng, “Tả Bá Xương ta không thèm dùng lời ngon lẽ ngọt để dụ dỗ lừa gạt, ta thế đấy, thích lấy thì lấy, trên thế gian này đâu phải mình nàng ta là phụ nữ.”

Văn Tử Hằng cũng chẳng khách khí mà hừ lại: “Đúng thế, trên thế gian này không chỉ mình nàng ta là phụ nữ. Nhưng bao nhiêu năm nay, nàng ta lại là người duy nhất mà ngài chủ động tới cầu hôn.”

Vì thể diện mà phải chịu đầy đoạ, để xem tới khi ấy ngài định kết thúc việc này thế nào.

Phía bên này, Tử San đợi Tả Bá Xương đi rồi, vào phòng, cong môi lên tức tối nói, “Còn tưởng là đại quan gì, sau này có thể giúp cho tỷ tỷ được hưởng phúc, không ngờ lại khiến tỷ tỷ phải bực bội, thật tức chết đi được.”

Tưởng Nhược Nam liếc nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Thì ra muội cũng biết, vậy mà muội để ta một mình ở trong phòng với người đàn ông xa lạ đó?”

Tử San vội cười trừ, bước tới bên cạnh Tưởng Nhược Nam, cầm tay nàng lắc lắc, “Tỷ tỷ, là muội sai rồi, nhưng muội vẫn luôn đề phòng. Tiểu Bạch ở ngay bên cạnh, muội nghĩ, chỉ cần quan lão gia kia có hành động luống cuống, thì Tiểu Bạch sẽ lao ra cào hắn.”

Nói xong lại giậm chân, “Nói đi nói lại, vẫn là cái tên Văn Tử Hanh xấu xa đó, mở miệng ra là lời hoa ý ngọc, khiến chim trên cây cũng phải sà xuống, muội đã mắc lừa hắn.”

“Văn Tử Hanh?”

“Đúng thế, chính là cái tên lùn luôn theo sau Đô đốc đó. Hắn nói hắn là Văn Tử Hanh.” Tử San xoa xoa trán, “Sao lại có người đàn ông đặt tên như thế nhỉ, thật kỳ lạ…”

Đương nhiên Tưởng Nhược Nam không giận Tử San thật, nàng quay người, “Mặc kệ hắn là muỗi rên[5] hay là ruồi kêu, ngày mai chúng ta sẽ đi, ta không muốn có quan hệ gì với những người ấy nữa.” Nàng hỏi, “Bọn trẻ đâu?”

[5]: Văn Tử Hằng đọc phiên âm giống với Văn Tử Hanh. Mà Văn Tử trong lời của Tử San có nghĩa là con muỗi, còn “hanh” là kêu rên. Nên Tưởng Nhược Nam mới ví von như vậy.

“Vừa rồi muội thấy trong này có chuyện nên bảo Liễu tẩu tử đưa chúng đi chơi rồi.” Liễu tẩu tử là chủ nhà này, con trai mắc bệnh đậu mùa, vốn cầm chắc cái chết trong tay lại được Tưởng Nhược Nam cứu, nên rất chăm lo cho người nhà nàng, chỉ hận không thể cung phụng nàng như thần thánh mà thôi.

Hai người thu dọn rồi chuẩn bị đi ngủ, Tử San ra ngoài tìm hai đứa trẻ.

Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, con trai của Liễu tẩu tử ra mở cửa. Tưởng Nhược Nam nghe giọng như của Lưu thái y, giọng hắn rất lo lắng. Tưởng Nhược Nam thay y phục, đi ra.

“Lưu thái y, muộn thế này rồi còn có chuyện gì vậy?” Cả ngày hôm nay không thấy hắn đâu.

Lưu thái y quay người, vẻ mặt khủng hoảng như vừa gặp đại hoạ, khiến Tưởng Nhược Nam thót tim.

“Chuyện gì thế?”

“Nhược Lan… Thái hậu… Thái hậu nguy kịch rồi.”

Tưởng Nhược Nam chỉ thấy đầu mình nổ bùm một tiếng, cả người đứng sững ra ở đó…

Ngày hôm sau, Tả Bá Xương bèn đem theo người ngựa của mình hồi kinh. Đồng hành cùng y còn có Lưu Tử Căng và cả nhà Tưởng Nhược Nam.

Tả Bá Xương đã biết tin Thái hậu bệnh tình nguy kịch, không bất ngờ với việc có Tưởng Nhược Nam đồng hành. Tưởng Nhược Nam vốn không muốn dây dưa gì thêm với y, nhưng lúc này thời gian là vàng bạc, có thể tiết kiệm một ngày đi đường cũng là thêm một phần hi vọng sống cho Thái hậu. Hơn nữa đi cùng Tả đô đốc thì dù đường thuỷ hay đường bộ cũng nhanh hơn, tiết kiệm không ít thời gian cho nàng.

Đi hai ngày đường bộ, thì đổi sang đường thuỷ.

Khi đến thành phố cảng Liễu Châu, thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, Tả đô đốc cưỡi ngựa xuống thuyền, cả nhà Tưởng Nhược Nam và Lưu Tử Căng đi thuyền với y, binh lính được bố trí trên tám chiếc thuyền to khác.

Suốt dọc đường, Tưởng Nhược Nam nghĩ đến bệnh tình của Thái hậu, tâm trạng vô cùng nặng nề, chẳng có thời gian để ý tới bọn trẻ. Qua hai ngày, nàng đột nhiên phát hiện ra hai đứa trẻ rất thân thiết với Tả đô đốc.

Sau lần cầu hôn thất bại đó, Tả đô đốc hễ nhìn thấy nàng là lờ đi, bộ dạng lạnh lùng dửng dưng. Tưởng Nhược Nam có thể hiểu, bất kỳ người đàn ông nào bị phụ nữ từ chối, sắc mặt cũng đều khó coi như thế. Huống hồ, y còn là một người đàn ông mạnh mẽ.

Có điều, y lại rất ôn hoà với hai đứa trẻ, bọn trẻ cũng rất quấn y, khi nói chuyện với nàng, thường xuyên nhắc tới y.

“Mẹ, hôm nay con thấy kiếm của Đô Đô bá bá rồi, to lắm.” Bọn trẻ không biết “đô đốc” là gì, đối với chúng, đô đốc là những từ không có nghĩa, nên chúng gọi là Đô Đô.

“Mẹ, hôm nay Đô Đô bá bá một tay nhấc bổng ca ca lên rất cao, ca ca sợ phát khóc đấy.”

Bác Nhi đỏ bừng mặt, lập tức cãi: “Còn lâu huynh mới khóc, đấy là vì huynh bị hạt cát bay vào mắt. Đâu có giống đệ, hễ sợ là khóc ầm ĩ cả lên.”

“Mẹ, Đô Đô bá bá thật cao, giống như một ngọn núi ấy.”

Tử San thì thầm với Tưởng Nhược Nam: “Tả đô đốc này hình như rất quan tâm tới bọn trẻ, lẽ nào còn chưa chịu buông tha cho tỷ tỷ.”

Tưởng Nhược Nam đảo mắt, rồi bĩu môi.

Hôm nay, Tưởng Nhược Nam đưa bọn trẻ ra boong tàu, vừa ra đã nhìn thấy Tả đô đốc đứng ở mũi thuyền xoay lưng về phía nàng, thân hình cao lớn gần như che khuất tầm nhìn của nàng. Lúc này, nàng nhớ đến lời của Khánh Nhi, “Đô Đô bá bá giống như một ngọn núi.”

Đúng thật.

Khánh Nhi nhìn thấy hắn, bèn vui vẻ gọi lớn “Đô Đô” sau đó chạy như bay tới ôm lấy chân hắn.

Tả đô đốc cúi xuống xoa xoa đầu hai đứa trẻ, mặc dù không nói gì, nhưng tay y lại rất dịu dàng.

Khánh Nhi vừa nhảy, vừa nói: “Đô Đô, cháu muốn ngồi ngựa cao, cháu muốn ngồi ngựa cao.”

Tả đô đốc không nói không rằng, giơ tay xốc nách thằng bé, nhẹ nhàng nâng nó lên, giống như cầm một con gà con, đặt ngồi lên vai trái của mình.

Bác Nhi cũng giơ bàn tay nhỏ ra, “Cháu cũng muốn Đô Đô, cháu cũng muốn.”

Tả đô đốc lặp lại hành động ấy, đặt Bác Nhi lên vai phải. Bọn trẻ ngồi trên vai y, túm tóc, hai bàn chân nhỏ đung đưa, rất vui vẻ.

“Đô Đô bá bá nhìn xem, thuyền nhỏ kìa.”

“Ừm.”

“Đô Đô bá bá nhìn bên này, có người đang câu cá.”

“Ừm.”

Tả đô đốc mặc dù không nói nhiều, nhưng vẫn cố gắng trả lời bọn trẻ.

Nhìn mãi nhìn mãi, Tưởng Nhược Nam bỗng thấy mắt mình cay cay.

Bức tranh trước mặt nàng không nên là như thế, và người đó cũng không nên là y.

Nhưng, tất cả đều đã thay đổi rồi…

“Phu nhân, phu nhân.” Bên cạnh nàng có tiếng người khẽ gọi.

Tưởng Nhược Nam quay đầu lại, thấy nam tử ăn vận như văn sĩ kia đang đứng bên, nàng nhận ra, đây chính là người đàn ông cùng Tả đô đốc tới nhà của Liễu tẩu tử.

Tên y là gì nhỉ?

Đang nghĩ, thì nam tử đó đã khum tay hành lễ, “Phu nhân, tại hạ là Văn Tử Hằng.”

Đúng rồi, muỗi rên, đó chính là con muỗi có thể dụ được cả chim trên cây xuống.

“Tiên sinh có chuyện gì không?” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn đầy cảnh giác, nhưng lại thấy hắn thẳng người, quay sang nhìn Tả đô đốc và bọn trẻ con trước mặt, vẻ trầm ngâm rồi thở dài một tiếng: “Phu nhân một mình nuôi bọn trẻ lớn, thật không dễ dàng gì.”

“Cũng bình thường thôi.”

Văn Tử Hằng nhìn nàng, phụ nữ bình thường khi nghe hắn nói vậy sẽ không kiềm được mà tố khổ, cứ như chỉ sợ người khác không biết đến nỗi vất vả của mình. Nhưng người phụ nữ này, quả nhiên đặc biệt.

“Phu nhân mặc dù rất giỏi giang, đáng tiếc… có những việc phu nhân dù cố gắng hết sức cũng không thể thay thế được.” Hắn lắc đầu, giọng như rất như rất nuối tiếc.

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn một cái, không lên tiếng, không tiếp lời.

Văn Tử Hằng đợi mãi không thấy nàng phản ứng, đành tiếp tục diễn kịch một mình.

“Phu nhân có biết tại sao bọn trẻ lại thích Tả đô đốc như vậy không?”

“Tại sao?” Tưởng Nhược Nam bất giác hỏi, Tả đô đốc nhìn thì như hung thần ác bá, trên mặt còn có sẹo, giống hệt quỷ dạ xoa, vậy mà bọn trẻ lại không sợ? Thật kỳ lạ.

“Thực ra rất đơn giản.” Văn Tử Hằng cười cười, “Bởi vì Tả đô đốc vừa hay có thể lấp vào được vị trí còn khuyết trong lòng bọn trẻ.”

Hắn nhìn Tả đô đốc đang chơi đùa với bọn trẻ ở trước mặt, quen biết Tả đô đốc đã nhiều năm, những lúc Tả đô đốc thoải mái thả lỏng cơ thể như vậy thật là hiếm gặp. Có thể thấy dù là người đàn ông mạnh mẽ tới đâu cũng cần gia đình, cần một người phụ nữ và những đứa con.

Hiếm lắm mới thấy y để ý tới một người phụ nữ, hắn là bạn y, không thể đứng nhìn mà không quản.

Tưởng Nhược Nam nghe hắn nói vậy cũng trầm hẳn xuống. Mấy năm nay, không phải bọn trẻ chưa từng hỏi về cha chúng, nhưng nàng thực sự không biết nên nói thế nào. Tử San bèn tả bừa cho chúng nghe, nào là cao to như núi, khoẻ như bò, uy vũ dũng mãnh, tóm lại tất cả ưu điểm mà một người cần có, Tử San đều gộp hết vào để nói về cha chúng.

Trong lòng chúng, cha phải như Tả đô đốc, hoặc nói cách khác, chúng mong cha mình giống mẫu người ấy chăng?

“Phu nhân, trẻ con không chỉ cần có mẹ, chúng cũng cần có cha. Bọn trẻ càng lớn, thì những chuyện chúng phải đối mặt phải hiểu biết càng nhiều, có những việc phu nhân không thể dạy cho chúng được, chúng cần cha mình làm gương, làm người chỉ dẫn.”

Văn Tử Hằng nhìn nàng trầm tư suy nghĩ, thì hài lòng mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn biết thế nào gọi là việc dừng lại đúng lúc, nói nhiều quá rõ ràng quá, sẽ cho hiệu quả ngược lại.

Sự thực bày ra trước mắt, nếu Kiều phu nhân muốn cải giá thì còn ai thích hợp hơn Tả đô đốc? Kiều phu nhân không phải người ngốc, nàng ta sẽ suy nghĩ.

Buổi tối, Tưởng Nhược Nam và Tử San thu xếp cho bọn trẻ con đi ngủ.

Khánh Nhi lập tức ngủ ngay, cái miệng nhỏ mấp máy, bắt đầu ngáy khò khò. Đáng yêu tới mức khiến người ta chỉ muốn cắn cho một cái.

Tưởng Nhược Nam mỉm cười, dém chặt chăn cho con.

Lúc này, Bác Nhi đột nhiên mở mắt: “Mẹ…”

“Bác Nhi, sao còn chưa ngủ?” Tưởng Nhược Nam vuốt má con, dịu dàng hỏi.

Bác Nhi nhìn nàng, chớp chớp mắt, “Mẹ, cha con có phải cũng giống như Đô Đô không?”

Tưởng Nhược Nam xoa đầu con, dịu giọng đáp: “Bác Nhi, con rất muốn có cha phải không? Có mẹ và dì Tử San thương con vẫn không đủ ư?”

“Cha có thể cưỡi ngựa, có thể nâng con lên rất cao, cha có thể dùng râu để cù con… Con thấy những đứa trẻ khác đều có cha như thế.”

Tưởng Nhược Nam thấy chua xót, “Bác Nhi và Khánh Nhi cũng sẽ có cha.”

“Thật không ạ?” Bác Nhi mắt sáng lên, “Để Đô Đô làm cha con có được không?”

Tưởng Nhược Nam cau mày, “Ai nói với con như thế, Đô Đô nói với con ư?”

“Không phải, là Văn Tử Hanh nói, ngài ấy còn nói, có thể bảo Đô Đô làm cha chúng con.”

Tưởng Nhược Nam bỗng thấy rất giận, những người này, dám lợi dụng cả trẻ con.