Thế Gia Danh Môn

Chương 100




Bất luận con đường nào cũng không đơn giản. Bất luận chọn con đường nào đều sẽ không thuận buồm xuôi gió. Bất luận là con đường nào, nàng cũng không thể trông chờ vào người khác.

Nhưng trái tim nàng muốn ở lại. Nàng cũng hy vọng có được người thật lòng với mình, nàng hy vọng có được một cuộc sống ổn định. Nếu bên cạnh đã có một người đàn ông chịu thật lòng với nàng, tại sao nàng còn phải bỏ thời gian ra để tìm kiếm, hoang mang?

Sau này, có thể sẽ gặp rắc rối, cũng có thể Vu Thu Nguyệt sẽ gây chuyện, nhưng nàng đã có niềm tin với bản thân, nàng cũng dành niềm tin cho hắn. Nếu nàng đặt niềm tin nhầm người, nàng cũng sẽ dũng cảm mà đối mặt với tất cả. Cho dù ở bất kỳ thời đại nào thì lòng người vẫn là thứ khó đảm bảo nhất, ai cũng thế thôi.

Vì vậy, khi nàng đưa ra quyết định này, bản thân đã có sự chuẩn bị để gánh chịu hậu quả của nó. Nhưng nàng nhất định sẽ toàn tâm toàn lực sống tốt cuộc sống của mình.

Hạnh phúc của nàng phải đến từ sự tự tin của chính nàng, chứ không phải đến từ lời hứa của hắn.

Cận Thiệu Khang chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, các loại tâm trạng phức tạp cùng trào dâng, đắng cay chua ngọt, năm vị bảy mùi, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị chặn lại, không thể thốt nên lời. Đến cuối cùng, hắn khẽ “ừm” một tiếng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Nụ hôn này giống như núi lửa phun trào, giải phóng tất cả nhiệt tình trong người hắn. Hắn ôm chặt nàng, giữa hai người gần như không có một khe hở. Môi và lưỡi hắn quấn chặt lấy nàng, quyến luyến tham lam, như muốn nuốt lấy tất cả.

Tưởng Nhược Nam như đứng trong biển lửa, hơi thở của hắn, cơ thể của hắn đều hừng hực cháy, châm ngòi cảm xúc, thiêu đốt nàng, khiến huyết mạch toàn thân nàng cũng sôi lên. Lần này nàng không giãy giụa, không kháng cự nữa, để mặc cho mình tan vào nhiệt tình của hắn.

Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, đôi môi của Cận Thiệu Khang mới lưu luyến rời khỏi môi nàng, còn nàng giống như đã bị hắn hút cạn, toàn thân không chút sức lực nào nữa, phải dựa hẳn vào người hắn mới có thể đứng vững.

Nàng níu cổ hắn, lúc này đây nàng rất vui, rất thoải mái. Nàng biết, lựa chọn của mình không sai.

***

Thu Đường viện.

Trong phòng, ánh nến hồng nhảy nhót, ánh sáng yếu ớt đó lặng lẽ chiếu rọi khắp căn phòng.

Hai người co ro trong chăn, nằm đối mặt với nhau, Tưởng Nhược Nam mãi không nhịn được cười.

Cận Thiệu Khang khẽ thở dài một tiếng, “Được rồi, đừng cười nữa.” Nàng không cười hắn cũng đủ thấy thảm rồi.

“Lần này không trách thiếp được, là do chàng xui thôi!”

Hai người về đến Thu Đường viện, Cận Thiệu Khang đâu còn kiềm chế được nữa, đương nhiên là hắn muốn… này kia, nhưng Tưởng Nhược Nam lại xấu xa nói với hắn rằng, hôm nay nàng đến tháng.

Cảm giác đó giống như bị người ta đấm vào mặt, bực tức không sao tả được.

Cận Thiệu Khang giơ tay ra, kéo nàng ôm vào lòng, nghiêm túc nói: “Ta không trách nàng, Nhược Lan, ta chưa bao giờ trách nàng. Trước kia là ta không tốt với nàng nên nàng từ chối cũng là đương nhiên. Tốt thôi, chúng ta sẽ cùng qua một đêm động phòng hoa chúc nữa, được không?”

“Một lần nữa? Không hợp quy củ, mẫu thân sẽ không đồng ý đâu.”

Cận Thiệu Khang thơm lên má nàng, cười đáp: “Không sao, ta sẽ tới gặp và nói chuyện với mẫu thân. Những chuyện không hợp lễ nghi phép tắc đủ nhiều rồi, thêm chuyện này nữa cũng không hơn là bao đâu!”

Tưởng Nhược Nam cười: “Thiếp thật không dám tin đây là lời mà An Viễn Hầu nói. Nhớ lại thời gian đầu, là ai luôn miệng nhắc tới lễ nghi phép tắc chứ?”

Cận Thiệu Khang nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, miệng cười, lúm đồng tiền bên má trái lại thoắt ẩn thoắt hiện, “Nhược Lan, những lúc ở bên nàng, ta cảm thấy mọi quy tắc trên đời đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng vui là được.”

Cận Thiệu Khang siết chặt, mũi hít ngửi hương thơm từ người nàng, bất giác thỏa mãn thở hắt một tiếng.

“Có thể được ôm nàng như thế này thật tốt!” Nói rồi, lại vờ tức giận cắn nhẹ vào mũi nàng một cái, khiến nàng kêu lên oai oái.

“Sao chàng lại cắn thiếp?” Tưởng Nhược Nam trách móc.

“Đây là trừng phạt, ai bảo trước kia nàng không chịu để ta ôm, còn bắt ta ngủ riêng một chăn. Dưới gầm trời này cũng chỉ có mình nàng đối xử với phu quân như vậy!”

Tưởng Nhược Nam cọ cọ chân mình vào bàn chân ấm nóng của hắn, bực bội đáp lời: “Chẳng phải chàng cũng lừa thiếp, nói gì mà bị bệnh mãn tính, khiến thiếp cứ lo sợ mãi.”

Cận Thiệu Khang vội vàng giơ chân, kẹp chặt chân nàng, cười: “Khi ấy nàng thương ta lắm phải không?”

“Còn lâu thiếp mới thương.” Tưởng Nhược Nam bĩu môi.

Cận Thiệu Khang cười đắc ý, “Ta nhận ra mà, khi đó nàng rất xót thương ta, lúc đó đã thích ta rồi phải không?”

“Đừng mơ, ai thích chàng!”

“Lại còn dám không thừa nhận, bổn hầu phải trừng phạt nàng mới được!” Nói rồi, hắn lại phủ lên người nàng, hôn nàng, hôn cho tới lúc y phục của cả hai đều xộc xệch, suýt không thể kiềm chế nổi, lúc ấy Cận Thiệu Khang mới nghiến răng đẩy nàng ra.

Hai người họ nằm ngửa trên giường, thở dốc, không dám ôm ấp quấn quýt.

Một lúc sau, Tưởng Nhược Nam vì muốn đánh lạc hướng sự chú ý của hắn nên tìm đề tài để nói.

“Hầu gia, không, sau này thiếp không gọi chàng là Hầu gia nữa được chứ? Xưng hô như thế nghe xa lạ lắm.”

“Vậy nàng muốn gọi ta là gì?”

Tưởng Nhược Nam mắt lấp lánh, “Khi ở bên nhau, thiếp gọi chàng là Thiệu Khang nhé?”

“Thiệu Khang?” Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt nàng: “Được, vậy gọi Thiệu Khang.”

“Thiệu Khang.”

“Ừm.”

“Thiệu Khang.”

“Ừm.”



***

Sáng sớm hôm sau, khi Ninh An đứng ngoài gọi Cận Thiệu Khang dậy, trời còn chưa sáng hẳn.

Tưởng Nhược Nam bỗng cảm thấy quan lại thời cổ đại cũng thật đáng thương, cả năm chẳng được ngủ một giấc đầy đủ.

Nàng nhúc nhích người, nhưng thấy mình đang nằm gọn trong lòng Cận Thiệu Khang, không thể cử động được.

Có lẽ thời gian này Cận Thiệu Khang không được nghỉ ngơi đủ, tối hôm qua tâm trạng thả lỏng nên mới ngủ ngon và sâu như vậy, Ninh An gọi mấy tiếng cũng không thấy hắn dậy.

Nàng ngẩng đầu lên, thận trọng luồn khỏi vòng tay hắn. Lúc này nàng mới nhận ra, vòm ngực hắn rất rộng, hai cánh tay vô cùng rắn rỏi, ôm như thế khiến nàng không sao cử động được.

Nàng giơ tay dí dí vào ngực hắn, cảm giác vòm ngực rất săn chắc, khiến Tưởng Nhược Nam rất muốn cởi y phục của hắn ra để nhìn rõ hơn.

Vừa mới sáng sớm nàng đã nghĩ gì thế này? Tưởng Nhược Nam nhìn hắn mà mặt nóng bừng.

“Thiệu Khang, Thiệu Khang, sâu lười, dậy đi thôi, không nhanh Hoàng thượng sẽ đánh đòn chàng đấy!”

Cận Thiệu Khang “ừm” một tiếng, nhưng lại đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, ngủ tiếp. Tưởng Nhược Nam bắt đầu lo lắng, lên triều không phải chuyện đùa, đến muộn sẽ bị đánh đòn thật.

Nàng đảo đảo mắt cười xấu xa, sau đó thò tay xuống eo hắn, cù hai cái.

Cận Thiệu Khang cuộn người, phì cười thành tiếng, ngay sau đó hắn nhanh chóng khống chế tay nàng.

“Xấu xa, vừa mới sáng sớm đã không ngoan rồi, nàng xem nàng đã gây họa gì…” Nói rồi, hắn cầm tay nàng đặt vào giữa hai đùi mình.

Tay vừa chạm phải, một vật cứng rắn đã ngóc cao ngạo nghễ…

Toàn thân nàng như nổ ầm một tiếng, lửa bốc bừng bừng, tay bật ra như chạm phải điện.

“Chàng mới xấu!” Tưởng Nhược Nam đỏ mặt mắng.

Cận Thiệu Khang phá lên cười ha hả, lật người đè nàng xuống dưới, cúi đầu hôn ngấu lấy nàng. Lần này, nụ hôn của hắn không chỉ dừng lại ở đôi môi, mà trượt dần trượt dần, rồi quyến luyến dừng lại ở ngực nàng, mơn trớn đôi gò bồng đào khá lâu, thỉnh thoảng lại cắn, lại mút, khiến nàng thở gấp, toàn thân run lên.

“Thiệu Khang… Thiệu Khang… không còn sớm nữa, đừng vậy…”

Cận Thiệu Khang hít một hơi thật sâu rồi gục xuống ngực nàng, sau đó tức giận mút chặt môi khiến nàng không thể thở được, cuối cùng mới ngẩng đầu lên.

Mái tóc dài của hắn đổ xuống ngực nàng, có vài sợi còn vừa khéo vắt ngang nơi mẫn cảm, khiến nàng không kìm được mà khẽ rên lên. Tiếng rên ấy càng khiến hắn hôn nàng cuồng nhiệt hơn…

Rất lâu sau, hắn mới dừng lại.

“Nàng thật xấu xa vô lương tâm…” Cận Thiệu Khang thì thầm bên tai Nhược Nam, “Thật không nỡ rời xa nàng.”

“Thiệu Khang, sắp sáng rồi, chàng còn không mau lên!” Tưởng Nhược Nam cũng cười khẽ.

“Buổi tối đợi ta về cùng ăn cơm.”

“Chàng muốn ăn gì?”

Cận Thiệu Khang cúi đầu ghé tai nàng thì thầm câu gì đó, Tưởng Nhược Nam xấu hổ đấm hắn một cái, mắng: “Xấu xa!”

Cận Thiệu Khang cười lớn, bật người đứng dậy. Tưởng Nhược Nam cũng đứng dậy theo, gọi a hoàn vào hầu hắn rửa mặt.

Hoa Anh hầu Tưởng Nhược Nam mặc y phục, Liên Kiều và một nha đầu khác hầu Cận Thiệu Khang. Hai người lúc thì chàng nhìn thiếp cười, lúc lại thiếp nhìn chàng cười, bọn a hoàn xung quanh đều thấy hết, muốn cười nhưng không dám, thấy chủ nhân ân ái như thế cũng mừng thay cho họ.

Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam cùng dùng bữa sáng. Trước khi đi, Cận Thiệu Khang còn tới bên nàng dặn dò: “Mấy hôm nay nàng không khỏe, đừng có chạy linh tinh nữa.” Tưởng Nhược Nam cười cười đồng ý.

Cận Thiệu Khang đi rồi, Tưởng Nhược Nam tới thỉnh an Thái phu nhân. Thái phu nhân vì chuyện giác hơi tối qua, lại được nghỉ ngơi một đêm dễ chịu, sự đau đớn cũng giảm quá nửa, tinh thần hồi phục không ít. Có lẽ chính vì nguyên nhân ấy, thái độ của bà với Tưởng Nhược Nam cũng dịu đi nhiều, còn sai Liễu Nguyệt mang ghế cho nàng ngồi.

Giờ Vu Thu Nguyệt đã mang thai được ba tháng, nhìn vẫn chưa rõ lắm, cô ta được a hoàn dìu vào hành lễ với Thái phu nhân. Thái phu nhân nói: “Chẳng phải đã miễn lễ cho con rồi sao? Con đang mang thai, đi lại không tiện, không cần phải tới thỉnh an nữa.”

Vu Thu Nguyệt dịu dàng đáp lại: “Đây là bổn phận của Thu Nguyệt, huống hồ hiện giờ thai nhi còn nhỏ, cũng không bất tiện lắm.”

Thái phu nhân nói tiếp: “Quả mơ xanh lần trước con có thích ăn không?”

Vu Thu Nguyệt cười: “Nói ra chỉ sợ Thái phu nhân cười, quả mơ xanh con đã ăn hết từ lâu rồi, giờ cứ nghĩ đến lại thèm!”

Nghén chua là con trai, nghén cay là con gái, Thái phu nhân cười vui vẻ, thần sắc của bà đối với Vu Thu Nguyệt cũng thân thiện hơn vài phần: “Nếu con thích ăn thì ở chỗ ta còn một ít, lát nữa con mang về mà dùng.”

Vu Thu Nguyệt tỏ ra vui mừng, “Đa tạ Thái phu nhân.”

Tưởng Nhược Nam mỉm cười ngồi lắng nghe. Người phụ nữ trước mặt đang mang thai con của chồng nàng. Trước kia nàng còn có thể không để ý, nhưng bây giờ nói không để ý là giả. Chỉ có điều, nàng không ngừng nhắc nhở bản thân: nếu đã lựa chọn con đường này, có những việc phải học cách phớt lờ, nếu không sẽ khiến bản thân thêm buồn nản.

Chỉ cần Cận Thiệu Khang không quan tâm tới cô ta nữa, nàng cũng chẳng bận tâm việc Hầu phủ nuôi thêm hai người. Còn con cái, sau này họ cũng sẽ có.

Thái phu nhân nói chuyện một lát liền cảm thấy mệt, hai cô con dâu cùng đứng lên cáo từ. Trước khi đi, Vu Thu Nguyệt còn nói với Thái phu nhân: “Lần này Thu Nguyệt có chuyện muốn thỉnh cầu Thái phu nhân.”

“Là chuyện gì?”

“Giờ Thu Nguyệt đã mang thai ba tháng, Thu Nguyệt muốn nhân lúc người chưa nặng nề về thăm nhà, báo với cha mẹ một tiếng.”

Thái phu nhân cười: “Cũng nên như thế, lát nữa hãy mang thêm người cùng đi, xe của ta rộng rãi dễ chịu hơn, ngồi xe của ta mà về.”

“Đa tạ Thái phu nhân!”

Cả hai người bọn họ rời khỏi Tùng Hương viện cùng lúc.

Thời gian này, việc Cận Thiệu Khang thường xuyên nghỉ lại Sở Thiên các ồn ào khắp phủ. Nhưng chuyện tối qua hắn nghỉ lại Thu Đường viện thì chưa được truyền ra, nên đám người dưới vẫn lén lút thì thầm với nhau rằng Tưởng Nhược Nam đã thất sủng. Chỉ có điều vẫn còn sợ do lần trước lắm mồm mà có kẻ bị đòn, nên không ai dám nói ra mà thôi.

Vu Thu Nguyệt đi trước, Tưởng Nhược Nam đi sau, Vu Thu Nguyệt bỗng dừng bước chậm lại, không lâu sau hai người họ đi song song.

Vu Thu Nguyệt lấy mơ xanh được Thái phu nhân ban ra, nhón lấy một quả bỏ vào miệng, rồi lại giơ chỗ mơ xanh tới trước mặt Tưởng Nhược Nam, cười hỏi: “Tỷ tỷ, có muốn ăn một quả không?”

Tưởng Nhược Nam liếc mắt một cái, cười đáp: “Di nương thích ăn, hãy ăn thêm đi.”

Vu Thu Nguyệt thu tay về, cười đáp: “Cũng phải, món này chua quá, chỉ thích hợp với thai phụ thôi.”

Tưởng Nhược Nam đột nhiên chỉ tay về phía trước: “Cẩn thận, trước mặt có hố!”

Vu Thu Nguyệt sợ hãi giật nảy mình, vội vàng dừng chân, suýt nữa bị nghẹn quả mơ đang ngậm trong họng, phải cố gắng lắm mới nhổ được ra.

Khi ngẩng đầu lên, sắc mặt cô ta đã trắng bệch.

Tưởng Nhược Nam đi tới bên Vu Thu Nguyệt, cười nhạt: “Di nương đang mang thai, phải chú ý chăm sóc bản thân mình, đừng quan tâm tới những việc không liên quan. Đến lúc ấy có hối hận cũng muộn rồi!” Dứt lời, nàng đi lướt qua người cô ta.

Đi được một quãng, Ánh Tuyết khẽ nói với nàng: “Phu nhân hà tất phải nhắc nhở cô ta, để cô ta vấp ngã, không chừng đứa con sẽ không còn nữa…”

Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu: “Giờ Thái phu nhân đang rất coi trọng đứa trẻ trong bụng kia, vừa rồi chúng ta và cô ta lại cùng đi, nếu đứa bé có chuyện, chúng ta cũng không tránh khỏi liên lụy.” Còn một điểm Tưởng Nhược Nam không nói ra, sau này cô ta cũng sẽ không được can dự vào chuyện giữa nàng và Cận Thiệu Khang nữa. Đứa trẻ này, để cô ta giữ đi.

Tưởng Nhược Nam đi rồi, Vu Thu Nguyệt vẫn còn thất kinh, nhưng rồi lại thấy tức giận vì bị Tưởng Nhược Nam chỉ trích. Cô ta vung tay cho Lệ Châu một cái bạt tai, gào lên: “Đồ vô dụng, nếu đứa con trong bụng ta có chuyện gì, ta nhất định sẽ lột da đám nô tài ngu ngốc các ngươi!”

***

Buổi chiều, Vu Thu Nguyệt về tới Vu phủ. Vào phủ xong, cô ta len lén kéo tay mẫu thân là Vu phu nhân, “Mẹ, việc con nhờ mẹ đã làm xong chưa?”

Vu phu nhân gật đầu đáp: “Người đã mời tới rồi, đang ở trong nội đường.”

Hai người vào nội đường, một ông lão râu tóc bạc phơ hành lễ với họ, sau đó bèn ngồi xuống chẩn mạch cho Vu Thu Nguyệt. Một lát sau, ông lão buông tay cô ta ra.

Vu Thu Nguyệt vội hỏi ngay: “Đại phu, là trai hay gái?”