Sau khi ném xác của mấy tên Yakuza xuống dưới biển để phi tang thì hắn mở ra Kenbun-shoku no Haki để tìm kiếm mấy người Moka. Nhờ vào việc hắn vượt qua Lv 100 nên phạm vi kiểm soát của Kenbun-shoku vốn được dựa vào chỉ số INT cũng được tăng lên gấp 10 lần. Bây giờ hắn có thể quan sát được mọi chuyện ở trong phạm vi bán kính lên đến hàng trăm km.
- Tsukune-kun, em đã tới rồi à - Shizuka đứng cùng mấy người Moka và San thấy hắn đi từ phía xa tới thì vẫy tay với hắn.
Hắn đi tới gần thì thấy được San dùng cách viết chữ lên quyển sổ để trò chuyện với mấy người Moka rất là thân thiết. Nhìn thấy hắn lại gần San liền viết viết vào quyển sổ rồi giơ lên trước mặt hắn.
- "Cảm ơn em đã bảo vệ chị" - San viết trên quyển sổ.
- Mọi người có vẻ cũng đã biết nhau rồi nhỉ, hãy để cô giới thiệu nhé - Shizuka lên tiếng - đây là Otonashi San, sinh viên cũ của học viện Youkai và cũng là cựu thành viên của câu lạc bộ báo chí.
- "Shizuka-sensei, sao em không thấy Gin đâu cả" - San giơ quyển sổ lên trước mặt Shizuka.
Thấy San hỏi đến câu này thì không khí có vẻ hơi trầm xuống. Phải nói thế nào với San đây? Chẳng lẽ nói rằng Ginei đã chết dưới tay của hắn rồi hay sao?
- Gin-senpai đã rời khỏi trường rồi - bỗng nhiên hắn nói - anh ấy nói rằng mình không thích hợp với học viện Youkai nên đã bỏ đi rồi.
Hắn nói dối trắng trợn mà không hề chớp mắt lấy một cái, mấy cô gái cũng chỉ giữ im lặng mà không hề nói ra sự thật.
Nghe được hắn nói Ginei đã bỏ học thì San có vẻ hơi buồn bã nhưng sau đó thì cô lại cố gắng nở nụ cười và dùng quyển sổ để nói chuyện.
- "Thôi vậy, dù sao việc đó là quyết định của Gin nên chị cũng không thể làm gì được. Để chị dẫn mọi người tới khách sạn để nghỉ ngơi nhé".
Gạt chủ đề về tên Ginei qua một bên thì San lại trở lại thành một cô gái cởi mở và hiền lành. San dẫn bọn hắn tới một nhà trọ cỡ trung ở ngay bên cạnh biển.
- "Chị đang làm việc ở nhà trọ này, chỗ này rất là tuyệt, Okami-san rất là tốt bụng nữa" - San giơ quyển sổ lên nói.
Okami-san mà San đang nói tới là Kawamoto Marin, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi và là chủ của nhà trọ này.
Bọn hắn vừa mới tới trước cửa nhà trọ đó thì đã thấy một người đàn ông đang chuyển mấy chiếc hộp từ trên chiếc xe Van xuống ở trước cửa. Nhìn thấy San xuất hiện thì người đàn ông trông giống mấy tên côn đồ này liền giật mình.
- San? Cô còn làm gì ở đây - người đàn ông này nói - cô biến mất suốt 4 ngày trời tôi tưởng cô định nghỉ việc rồi.
- "Xin lỗi, tôi muốn tiếp tục làm việc" - San giơ quyển sổ lên.
- Tưởng xin lỗi là xong hả, cô có biết việc cô bỗng dưng biến mất đã khiến cho chúng tôi gặp bao nhiêu là rắc rối không? - người đàn ông này quát lên - cô tưởng đây là chỗ chơi muốn làm thì làm muốn nghỉ thì nghỉ chắc.
Người đàn ông này mắng mỏ San, mặc dù việc San nghỉ việc vô cớ sẽ khiến cho bất cứ người nào cũng phải tức giận nhưng thái độ ác liệt của người đàn ông này giống như là hi vọng San không bao giờ xuất hiện nữa vậy.
- Cô hãy mau biến đi, chúng tôi không cần kẻ vô trách nhiệm như cô đâu - người đàn ông này đưa tay định đẩy San đi.
Nhưng trước khi bàn tay của người đàn ông này kịp chạm vào San thì đã bị hắn bắt lấy cổ tay rồi.
- Ông có quyền mắng mỏ nhưng không có quyền được chạm vào cô gái này đâu - hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông này.
- Takahashi, ai cho anh cái quyền đuổi nhân viên của tôi vậy hả - khi người đàn ông này định nói gì đó thì bỗng có một giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ phía sau.
Ở trước cửa khách sạn một người phụ nữ tóc vàng mặc áo hai dây và quần jean tay cầm một lon bia đứng đó nhìn về phía bọn hắn. Người này chính là Okami (chủ của nhà trọ) mà San nhắc tới khi nãy, Kawamoto Marin.
- Tôi mới là người có quyền đuổi việc nhân viên của mình - Marin nhấp một ngụm bia và nói.
- Hừ... - người đàn ông có tên Takahashi này tức giận giật tay của mình ra khỏi tay hắn và quay đầu bỏ đi.
Trước khi tên Takahashi này rời đi thì bỗng nhiên có một giọng nói rất nhỏ nhưng tên này lại có thể nghe được rất rõ ràng vang lên bên tai hắn.
- Định đi gọi điện cho ông chủ mày sao? Hắn ta sẽ không bao giờ có thể nghe máy được đâu. Nếu như từ nay về sau mày không cút khỏi thành phố này thì tao sẽ cho mày đi gặp cái thằng ông chủ béo ú của mày.
Những lời cảnh cáo của hắn vang lên bên tai của tên Takahashi khiến cho tên này run lên. Takahashi lén lút quay lại nhìn hắn một cái thì thấy hắn bỗng nhiên quay sang nhìn mình với một đôi mắt Rinnegan màu tím thì giật mình sợ hãi sau đó vội vã bỏ đi.
Hắn đứng đó mà không hề ra tay với tên Takahashi kia, hắn tin rằng một khi tên này không thể gọi điện cho ông chủ mình hoặc là có người tìm thấy được xác của tên béo đó thì tên này tuyệt đối sẽ không bao giờ còn dám bén mảng tới nơi này một lần nào nữa cả.
- Mọi người là bạn của San sao, mời mọi người vào - Marin nhìn bọn hắn và nói.
................
Phải nói là nhà trọ của Marin có một vị trí rất đẹp, nó nằm ngay cạnh bến cảng nên lượng khách qua lại là rất nhiều. Đúng ra thì nơi này phải là một nơi thu hút khách du lịch rất tốt nhưng kể từ khi chồng của Marin bị sát hại thì cô trở nên chán nản. Từ đó trở đi cô đã đóng cửa nhà hàng và chỉ mở cửa nhà trọ để duy trì nơi này mà thôi, cả ngày cô luôn dùng tới bia rượu để giảm bớt nỗi buồn của mình.
Kể từ khi San tới đây làm việc thì cảm giác buồn bã khi mất đi người chồng của Marin đã nguôi bớt đi phần nào. Có thể nói San chính là ánh sáng hi vọng đã giúp cho Marin tiếp tục sống. San cũng coi Marin như người mẹ của mình vậy, cô thật sự rất yêu quý Marin.
Dưới sự tiếp đón nồng nhiệt của San thì bọn hắn có một đem rất tuyệt vời, hắn cùng các cô gái cùng nhau ăn tối ở trong nhà hàng ven biển đã bị đóng cửa của Marin sai đó thì trở về phòng của mình.
Sáng ngày hôm sau hắn thức dậy và cùng các cô gái đi xuống dưới sảnh thì thấy Marin và San đã dậy rồi.
- "Chào buổi sáng mọi người" - San thấy bọn hắn đi xuống thì cười vui vẻ.
- Các em đã dậy rồi đó à - Marin thấy bọn hắn đi xuống thì nói - San này, sao em không dẫn bạn của mình đi tham quan thành phố một ngày đi, chị sẽ cho em nghỉ một ngày hôm nay.
Công việc của nhà trọ cũng không quá bận rộn hơn nữa ngoài San thì vẫn nhà trọ vẫn còn những nhân viên khác nữa nên Marin mới cho San nghỉ một ngày hôm nay.
Thấy San có vẻ lưỡng lự nên đám Moka liền kéo cô ấy đi để lại Marin đứng đó vẫy tay. Hắn thấy vậy thì cũng liền đi theo mấy cô gái.
Sau khi rời khỏi nhà trọ một lát thì San cũng đã thả lỏng hơn và dẫn bọn hắn đi thăm quan khắp nơi trong thành phố này. Đây là một thành phố cảng nên ngoài bãi biển ra cũng vẫn có những chỗ vui chơi khác nữa.
Sau khi đi chơi suốt cả buổi thì đến trưa bọn hắn cùng nhau trở về nhà trọ của Marin.
- Đúng rồi San-senpai em nghe nói là chồng của Marin-san đã chết rồi sao? - đang trên đường trở về bỗng nhiên Kurumu lên tiếng hỏi.
--------☆☆☆☆-------