The Dream Hunters [Truy Mộng]

Chương 7: Lời kết




Quyển sách bạn cầm trong tay nợ nhiều người cho sự xuất hiện của nó.  Một số người thì rõ ràng rồi, còn số khác thì không.

Một trong những người không ngờ đến nhất, ví dụ nhá, là Harvey Weinstein của hãng Miramax Films, bởi vì hơn năm trước Harvey đã mời tôi viết lời tiếng Anh cho bộ phim “Princess Mononoke” của Hayao Miyazaki.

Trong quá trình chuẩn bị viết, tôi phải đọc tất cả các quyển sách về lịch sử và truyền thuyết của Nhật Bản mà tôi có thể tìm được, và trong cuốn Truyện Cổ của Nhật Bản xưa (của Rev. B. W. Ashton) tôi đọc được câu chuyện mà Mr. Ashton gọi là “Con cáo, Nhà sư, và Vị Mikado của Các Giấc mơ” và hoàn toàn kinh ngạc vì sự giống nhau giữa câu chuyện cổ tích của Nhật Bản và bộ truyện Sandman của tôi.

Nhưng lúc ấy thì Sandman cũng đã kết thúc, và tôi còn có truyện khác để viết, nên không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Vài tháng sau, cô Jenny Lee biên tập viên của nhà xuất bản Vertigo nhất quyết thuyết phục họa sĩ nổi danh của Nhật, ông Yoshitaka Amano, để vẽ Dream trong nhóm Endless để bắt đầu buổi kỷ niệm mười năm phát hành Sandman.

Tôi rất thích bức tranh vẽ của ông.  Tôi yêu cách nhân vật được khắc họa: đây là Morpheus, nhưng là một Morpheus mà tôi chưa bao giờ viết.

Không lâu sau khi tôi xem bức họa thì cô Karen Berger, người biên tập cho bộ Sandman của tôi suốt thập kỷ qua, gọi và hỏi tôi có muốn viết một truyện Sandman để kỷ niệm mười năm không.

Tôi hỏi cô ấy có cho phép tôi kể lại một truyện cổ tích cũ của Nhật theo ý tôi không, và cô đồng ý.

Chúng tôi hỏi Mr. Amano có muốn vẽ truyện đó không.  Ông ấy đồng ý, nhưng với một điều kiện: mặc dù ông thích đọc truyện tranh, nhưng ông ấy không thích vẽ chúng.  Tuy nhiên, ông nói ông sẽ rất vui để được vẽ minh họa.  Cũng được thôi, tôi nghĩ.  Thay vì kể chuyện “Con cáo, Nhà sư, và Vị Mikado của Các Giấc mơ” theo kiểu truyện tranh, thì lần này tôi sẽ viết theo thể truyện dài.

Tôi đề nghị Mr. Amano và các trợ lý anh dũng của ông, Ann Yamamoto và Maya Shioya, tìm cho tôi các phiên bản khác của câu chuyện bằng tiếng Anh.

Phiên bản mà họ tìm cho tôi là từ cuốn tổng hợp những truyện cổ Nhật của Y.T. Ozaki: một phiên bản kỳ lạ trong đó Mộng Đế chỉ là một hình tượng mờ nhạt, ít được nhắc đến, dường như là một con rồng, và trong đó nhân vật chính là Onmyoji, Âm Dương Đạo Trưởng.  (Tôi nợ cuốn này khi viết Chương Ba, và chương cuối.)  Họ cũng cho tôi xem một bản kinh Phật trong đó chuyện chỉ được ám chỉ đến và trong đó ông già trên cầu được đặc biệt nói rõ ra là Binzuru Harada.

Phần còn lại, tôi hòan toàn chịu ảnh hưởng của vị mục sư đáng mến.  Trong khi tôi đang viết những lời này, tôi có bản Truyện Cổ Tích của Nhật Bản Xưa nằm trên bàn ngay trước mặt tôi.  Bìa da đã bị biến dạng và mất màu, trang giấy bị gặm, hoen ố, và hơi bị mốc.  Tôi cảm thấy một niềm hãnh diện kỳ lạ, mặc dù với sự hao mòn của cuốn sách, tôi vẫn là người đầu tiên đọc nó: nhiều trang sách vẫn còn chưa được cắt ra.  Lúc đầu tôi dùng con dao rọc thư để mở nó ra, nhau về sau tôi nhận thấy dùng ngón tay xé ra thì dễ hơn nhiều.

Tôi đã cố hết sức để nhấn mạnh, phát triển và kể lại câu chuyện, trong khi vẫn cố không đi xa quá.  Nhiều phần của truyện cũ gần với Sandman đến mức tôi không dám để vào luôn, nếu đã không ở đó rồi: con Itsumade (đã nói “đến khi nào” trên nhánh cây trong Hoàng Cung) chính là con gryphon (và gần như trở thành nó luôn trong hình minh họa của Amano-san); trong khi hai người đàn ông mà nhà sư thấy trên đường đến lâu đài có thể là, tôi chắc chắn, không ai khác hơn là Cain và Abel; nhưng những người nghiên cứu truyền thuyết xin hãy tha thứ cho tôi, bởi một cái gạch của cây viết và tim tôi, đã đổi chim Hototogisu của Ashton thành con chim quạ.

Trong khi cố gắng kể lại câu chuyện tôi đã phạm phải một số sai lầm (trong vài trường hợp, tôi khám phá ra tôi đã kết hợp vài lỗi lầm của Ashton luôn).  Steve Alpert, của Studio Ghibli, đã bắt được và sửa một vài lỗi này cho tôi, cũng như những người khác ở Ten Productions.  Các lỗi khác, tôi chắc chắn, vẫn còn nằm trong truyện, cho những đôi mắt nhanh nhẹn phát hiện.

Cho tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuốn sách này, xin cảm ơn những người cộng tác viên của tôi, sống hay là chết, và những người bạn.

Neil Gaiman

May 11, 1999

Đối với tôi sự cộng tác này là lời chào đầu tiên của tôi và Neil trong một mối quan hệ sẽ phát triển nhiều mặt trong tương lai.  Tôi rất ngưỡng mộ sự chân thành của anh ta, và tôi chia sẻ với sự kiên trì trong công việc của anh.  Dường như là định mệnh khi hai con đường của chúng tôi sẽ gặp nhau.  Đây chỉ là bắt đầu.

Yoshitaka Amano

Theo nguồn tin không chính thức trên mạng (cụ thể: wikipedia.org), câu chuyện về “Con cáo, Nhà sư, và Vị Mikado của Các Giấc mơ” (nguyên văn “The fox, the monk, and the Mikado of All Night’s Dreaming”) là do Neil … bịa ra chơi, chứ thật ra truyện Dream Hunters này hoàn toàn do ông ta viết.  Trong cuốn Japanese Old Fairy Tales không hề có câu chuyện này.  Hơn nữa trong lời thuật của Neil cũng có điểm đáng nghi về hai người đàn ông chính xác là Cain và Abel mà ông bảo là có trong nguyên tác của truyện cổ, cho dù hai truyện giống nhau nhưng có thể nào giống nhau dữ vậy không?  Thêm vào đó, vai trò của hai người này nếu đặt trong một truyện cổ tích Nhật Bản thì không có ý nghĩa gì cả.