Thẻ Đọc Tâm

Chương 27: Không có Thẻ đọc suy nghĩ, tình yêu vẫn khiến con người ta thấy thật thất vọng




Hôm đó, sau khi hai người xong việc, Quách Liên Hoa nói với Trâu Bác: “Sau này chúng ta có nên gặp nhau không? Nếu bạn gái của anh biết được thì sẽ không tốt cho anh”.

Câu này là sự ứng đối cần thiết sau lần đầu tiên phát sinh quan hệ “tay ba”.

Các cô gái đều không biết đến sự ác độc và nham hiểm trong đó.

Các chàng trai thì mãi không biết rằng những câu nói: “Sau này chúng ta có nên gặp nhau không? Nếu bạn gái của anh biết được thì sẽ không tốt cho anh” là trong lòng cô ta hận đến mức chua xót, hận vì không thể giết chết người phụ nữ cùng hưởng thụ người đàn ông đó với mình.

Nhưng tám chữ “quan tâm, độ lượng, tâm tình, đau khổ” mới là sự cảm nhận thực sự khi Trâu Bác nghe câu nói này.

“Anh sẽ cho em một lời hứa”, Trâu Bác mặc xong quần áo và nói.

Trâu Bác và Bạch Tiêu khi bắt đầu không theo con đường này. Bạch Tiêu giống như tên của cô, như một tờ giấy trắng, không thể viết lên trên đó những chữ về tình dục. Bởi thế, Bạch Tiêu càng không biết sức mạnh cụ thể của hai chữ này trong tình cảm. Nghe nói, nếu người con trai không phát sinh quan hệ với người con gái thì mãi mãi không biết được tình yêu của người con gái ấy.

Trâu Bác cũng không ngoại lệ.

Anh cảm thấy biểu hiện của Quách Liên Hoa rất tốt, còn biết cô ấy vẫn còn trinh, nhưng điều anh không biết là khoa học bây giờ rất phát triển. Nói khoa học lấy con người làm nền tảng, nghĩa là khoa học giúp bạn trở về người phụ nữ với trạng thái nguyên bản nhất, mỗi lần phẫu thuật là có thể giúp cô gái lấy lại được “trinh tiết” của mình.

Nói chung thì Trâu Bác quá thật thà, Bạch Tiêu cũng quá chân thật. Họ chất phác giống như lứa tuổi mười tám. Vì thế độ tuổi mười tám của Quách Liên Hoa rõ ràng là tràn ngập những mưu toan mà ta không thể lường trước được.

Môi trường như nhau, tuổi tác ngang nhau thế mà sự khác biệt giữa người với người lại vô cùng lớn. Có lẽ, lúc này, bên bạn nên có những người cũng tuổi khác xa bạn mà bạn không thể tưởng tượng nổi. Bạn không biết rõ họ, nhưng họ thực sự đang tồn tại.

Chúng ta bó chặt trái tim mình để cầu mong có được sự bình yên, đẹp đẽ, nhỏ bé từ thế giới của chúng ta. Vì chúng ta sợ hãi, chán ghét thế giới với muôn vàn phức tạp và vô cùng xấu xí ấy.

Rất nhanh sau đó, Bạch Tiêu và Trâu Bác đã chia tay.

Trâu Bác là một chàng trai thật thà, chia tay Bạch Tiêu, anh cũng không giở mánh khóe nào mà nói thẳng với cô rằng anh đã làm một việc có lỗi.

May mà anh không sử sụng phương pháp chia tay dùng tin nhắn để diễn giải về sự thiếu dũng khí và không có đạo đức của mình.

Anh còn có dũng khí để đứng trước mặt Bạch Tiêu. Nói một câu: “Chúng ra chia tay đi, sau này sẽ không liên lạc nữa”.

“Vì sao?”

“Vì anh đã có người khác.” Trâu Bác nói xong, không dám nhìn Bạch Tiêu nữa.

Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn Trâu Bác, nước mắt lặng lẽ tuân rơi. Cô không nói câu nào, chỉ âm thầm bước đi như thế.

Trâu Bác không nhìn thấy Bạch Tiêu rơi lệ. Anh nghĩ: Có lẽ cô ấy không buồn, cô ấy nhìn mọi thứ luôn bằng con mắt nhạt nhẽo, tình cảm cũng không nồng nhiệt, buồn vui cũng sớm qua.

Bạch Tiêu sao có thể không đau buồn chứ? Tuy tình yêu của cô không kinh thiên động địa, tình yêu của cô đối với Trâu Bác là nhạt nhẽo, trong sáng, có một chút mù quáng nhưng lại chân thành.

Bạch Tiêu không cầm được nước mắt, giả bộ mỉm cười rồi quay người bước đi.

Cô không hề dùng Thẻ đọc suy nghĩ đối với Trâu Bác bởi sợ thất vọng, nhưng chàng trai này vẫn khiến cô thất vọng.

Hóa ra, bất luận là có nhìn rõ suy nghĩ của đối phương hay không thì rốt cuộc tình yêu vẫn khiến người ta thất vọng.