The Day You Went Away

Chương 42: Chương cuối




Chap 42:

Có lẽ đây là lúc chấm dứt màn kịch dối trá này thôi …

Thấy tôi chần chờ, My ko ngừng run rẩy, có lẽ đang lo lắng tôi sẽ ko nhận lấy hộp chocolate …

_ “Cám ơn bx nhé, ox hạnh phúc lắm …” – tôi nhận hộp chocolate rồi mỉm cười nói.

My chỉ nhìn tôi cười với nét mặt hạnh phúc và mãn nguyện.

Tôi cũng mỉm cười nhìn My …

_ “Chị ơi … chị “ – tôi chợt gọi chị phục vụ.

_ “Có gì ko em ??” – nở một nụ cười hoà ái, chị lại gần và hỏi.

_ “Cầm giúp em hộp chocolate này một tí được ko chị … “ – tôi thân thiện nói.

Chị phục vụ hơi liếc sang My, sau khi lưỡng lự vài giây thì cũng đồng ý …

_ “Valentine vui vẻ ….” – đợi chị ấy cầm lấy hộp chocolate, tôi nhanh nhảu nói một cách tự nhiên.

Cả My và chị phục vụ đều ngỡ ngàng nhìn tôi. My nhìn tôi với đội mắt mờ mịt, còn chị phục vụ quay sang nhìn My rồi khó hiểu nhìn tôi.

My nhìn tôi mà ko biết nói gì …

Tôi cũng nhìn lại My, rồi cười nhẹ :

_ “Bx có hiểu vì sao ox làm thế ko ???”

My lắc lắc đầu …

_ “Chúng ta chia tay đi …”

My hít sâu một hơi … em nhìn tôi với cái nhìn ko thể tin vào chính đôi mắt mình…

_ “Ox … ox đùa với bx thôi, đúng ko “ – My cười gượng gạo, mắt đỏ lòm, có vẻ sắp phát khóc.

… chát …

Tôi vung tay tát một cái vào mặt em ấy rồi hừ nói:

_ “Bỏ cái từ ox kia đi, nghe mà tởm đi được. Cô còn ko xứng đáng gọi tôi như vậy …”

My giương đôi mắt thẫn thờ nhìn tôi, mặt em đờ hẳn ra, trên bờ môi đẹp kia đã có tia máu, hẳn là ko ngờ đến tôi lại ra tay như vậy …

Ngay cả chính tôi cũng ko ngờ đến tình huống này … nhưng cứ nghĩ đến cái sự giả dối khốn nạn cuả em mà tôi kiềm ko được cơn giận dữ, và cứ thế đã giơ tay đánh thật mạnh vào mặt em ….

_”Cho em một lí do …” – My lấy tay lau lau khoé môi mình rồi nói.

_ “Cô còn nhớ bức hình này ko ?” – tôi lấy ra cái bức ảnh mà anh Vũ đã đưa, cầm lên trước mặt My cho em ấy nhìn, trong bức ảnh là cảnh một đôi trai gái đang hôn nhau nhìn rất tình tứ.

_ “Bức ảnh nào cơ …”

My mê man khó hiểu nhìn tôi, định đưa tay cầm bức ảnh, nhưng …

…. Xoẹt … xoẹt…

Tôi đã xé cái bức ảnh đấy làm bốn phần và hất vào mặt My, My hoảng hốt nhanh tay lượm từng mảnh xé nhỏ định giáp lại.

_ “Vậy mà còn giả bộ kêu ko biết … hừ “

_ “Thôi tôi nói luôn, cô gửi cái bức ảnh này cho Vi rồi làm tan vỡ mối quan hệ của chúng tôi. Nay tôi và Vi đã ko còn được gặp nhau nữa, cô thấy mãn nguyện chưa ??” – tôi cười lạnh nói.

_ “Anh … anh nói cái gì vậy … em ko hiểu”

_ “Tôi khinh cô, hừ … tình cảm giữa 2 ta cũng là dối trá mà thôi. Cô nghĩ rằng tôi yêu cô chắc, hừ, tôi tiếp cận cô cũng chỉ vì cái ngày hôm nay mà thôi … Cô xứng đáng nhận nó …”

Hic… hic … huhuuhu...

My vỡ oà khóc, em ấy có lẽ ko chịu đựng được nữa nên bao nhiêu ấm ức từ nãy đến giờ cứ như thế mà theo nước mắt trôi ra ngoài…

Tôi chỉ nhìn em một cách lạnh lùng, mặc dù trong lòng tôi cũng hơi xót xa, cảm thấy mình làm quá nhưng cái vết sẹo trong tim lại nhói lên từng cơn, lấn át cái sự thương hại đó …

_ “Đừng có khóc nữa … trông giả dối quá …” – tôi khinh bỉ nhìn My nói.

_ “Anh im đi …”

My hét toáng lên, sau đó đứng phắt dậy rồi chạy ra hướng cửa quán.

_ “Á …”

Có lẽ cú sốc nặng quá, hoặc có thể là do ko nhìn thấy đường nên em va vào một người. Khiến cho em ngã xuống đất, túi xách rơi xuống làm vung vãi mọi thứ bên trong đó.

Thật bất ngờ, người này lại là anh thanh niên trạc 23,24 tuổi đã nói đỡ giúp tôi với Vi ngày đó.

_ “Kính … mắt kính của tôi …” – My vừa mò mẫm đôi tay dưới đất vừa nói.

_ “Kính em đây …” – anh thanh niên lấy cặp kính rồi nhẹ nhàng đưa cho My.

_”Cám ơn …” – My đeo kính vào rồi nhanh chóng thu gọn mọi thứ vào lại trong túi, tiếp tục đứng dậy và chạy đi.

_ “Em gái … em gái … hộp chocolate của em …” – chị nhân viên gọi với theo.

_ “Thôi … để em ăn cũng được … cũng ko biết có ngon ko nữa …” – tôi cười nói với chị nhân viên.

Thấy thế, chị nhân viên mặc dù chán ghét hành động vừa nãy của tôi nhưng cũng đành đưa tay trả lại.

Nhưng chưa kịp bắt lấy hộp chocolate thì một bàn tay trắng trẻo khác đã nhanh tay giựt lấy mất …

_ “Anh ko xứng đáng có nó …” – My nói.

Ko biết em đã quay lại từ lúc nào …

Sau khi nói xong, em quay lưng lại bước nhanh, nhưng chợt dừng lại và nói:

_ “Cái bức ảnh kia, em còn ko hề biết là nó tồn tại … Em ko hề lừa dối anh như những gì anh nói … Nhưng cũng cám ơn anh, ngày hôm nay anh đã cho em một bài học nhớ đời … đó là … ko bao giờ được mù quáng tin vào tình yêu …”

Nói xong câu đó, em nức nở khóc rồi chạy ra khỏi quán.

Nhìn ra ngoài thông qua cửa kính, trời vẫn mưa, mưa rất to, có lẽ là to nhất trong ngày hôm nay … My vẫn chạy, chạy dưới cơn mưa tầm tã … Do chạy vội vã và đang trong cơn mất tự chủ, em lại vấp ngã , hộp chocolate rơi mạnh xuống mặt đường. Chiếc váy trắng mà My mặc, giờ đây lấm đầy bùn đất, trở nên đen đuốc, nhem nhám.

Anh thanh niên kia lại nhanh chóng chạy ra ngoài đường, mặc kệ trời mưa, vẫn đỡ My đứng lên … My cảm kích nhìn anh ấy rồi tiếp tục bước từng bước chân khập khễnh dần xa khỏi tầm mắt tôi, và cuối cùng biến mất trong đêm mưa tối tăm, lạnh giá …

Tôi tiếp tục ngồi uống sữa, mặc dù đã trả thù đúng như kế hoạch, có thể nói là thành công vượt xa mong đợi, nhưng … sao tôi lại chả thấy vui gì cả …

Anh thanh niên kia vào quán, giờ đây quần áo trên người đã ướt sũng, nhưng dường như ko quan tâm đến điều đó, anh vẫy tay gọi chị nhân viên lại gần rồi hỏi han gì đó … chị nhân viên và anh đó nói chuyện một hồi, sau đó anh ấy nhìn tôi với ánh mắt khinh thường và thất vọng …

Ko chỉ anh ấy, mà mọi người xung quanh, những ai chứng kiến sự việc từ nãy đến giờ, đều nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó …

_ “Tính tiền chị ơi …” – quá khó chịu với cái không khí này, tôi gọi to.

Sau khi trả tiền xong xuôi, tôi bước ra khỏi quán. Khi đi ngang qua anh thanh niên, tôi nghe được anh ấy nói một câu:

_ “Em ko xứng đáng làm một thằng đàn ông”

Tôi chỉ quay lại nhìn anh ấy, rồi cười khổ.

Chắc có lẽ, tôi đã trở thành nhân vật phản diện trong câu chuyện này mất rồi, các bạn chắc hẳn cũng đồng tình như vậy.

Dẫn xe xuống lề đường, tôi chả buồn ngồi lên mà chỉ dắt đi …

Tôi cứ thế mà dầm mưa, tôi ko hiểu vì sao tôi lại làm như vậy …

Đi đến chỗ hộp chocolate rơi, tôi nhìn thấy một miếng bánh. Miếng bánh nay đã bị biến dạng, từng mảnh bánh rơi vung vãi ra xung quanh, nhưng tôi có thể hình dung được miếng bánh hình trái tim, trên đó có khắc chữ gì đó nhưng ko thể thấy được vì đã bị nước mưa làm cho ướt nhoè.

Thoả mãn không …

Không …

Vui vẻ không …

Không …

Vì sao, vì sao lại như vậy ...

Thù thì đã được trả, nhưng tôi nhận được thứ gì … ngoài cái sự trống vắng, lạnh lẽo, thê lương …

Cơn mưa nặng hạt, từng giọt mưa rơi lã chã như muốn đánh tan thân thể tôi, có lẽ ông trời đang trừng phạt tôi, hay muốn khóc thay cho tôi.

Cho dù tôi có làm gì đi nữa, thì … Vi cũng ko thể quay về bên tôi… chúng tôi đã mãi mãi xa vời, ko thể gắn kết được với nhau nữa …

Vi đã ra đi, đi đến một nơi rất xa, có lẽ cả đời em cũng ko bao giờ quay trở về đây, cái nơi xuất hiện một thằng con trai, đã khiến cho em có hi vọng vào tình yêu, vào cuộc sống … và cho em nếm được cái gọi là … sự phản bội, tuyệt vọng …

Ngày đó lần đầu tôi gặp em, em còn hắt hủi, xa lánh tôi …

Ngày đó tôi làm quen với em, em chẳng nói chẳng rằng câu nào, cứ coi tôi như không khí …

Ngày đó tôi hôn em, tôi và em đều biết rằng, chúng ta đã tìm được một nửa con tim của mình …

Ngày đó tôi gặp em, nhưng ko biết rằng đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy em …

Và ngày đó, em ra đi, đã ra đi vĩnh viễn ko một lời từ biệt …

The day you went away …