Chap 18:
Haizzz, thì ra giữa anh Vũ và Vi chỉ quan hệ như anh em, thế mà mình cứ tưởng … thiệt là, đau lòng quá đi đó mà .
Ko ngờ Vi lại giấu mình cả một bí mật lớn đến như vậy, ko lẽ em vẫn còn chưa tin tưởng mình, hay là ko muốn nhắc lại chuyện đó nữa ….
Đang lon ton đạp xe về nhà thì nhận đc SMS:
“Thầy ơi, đã ngủ chưa … “
“Chưa, có gì ko trò”
“À ko có gì, đây là lần đầu em nhắn tin cho người khác, nên em chỉ muốn thử cái cảm giác đó …”
“Thế trò cảm thấy thế nào”
“Uh, cũng thú vị và hơi hồi hộp”
“Vậy từ giờ tối nào thầy cũng nhắn tin cho em nhé”
“Vậy có phiền thầy ko?”
“Ko sao đâu, thầy còn muốn gọi điện để đc nghe giọng nói êm ái của đứa học trò xinh đẹp nữa là ^^”
“Thầy đừng nói nhăng nói cuội nữa mà “
Tôi cười như thằng điên, suy nghĩ một hồi rồi nhắn thêm 1 tin:
“Vi à, em còn có bí mật nào chưa nói cho thầy biết ko?”
Có vẻ tôi hỏi hơi quá nên sau khoảng 10ph vẫn ko thấy reply.
“Thôi, thầy chỉ hỏi chơi mà thôi, em đừng để ý làm gì, thầy tin tưởng học trò của mình mà, hahaha. Tối nay ngủ ngon nha, học trò cưng”
“You too, my teacher …”
Khoảng thời gian sau đó vẫn tiếp diễn một cách bình thường, tôi lên lớp, ngồi chém gió cùng đám bạn, chép bài tập mà thầy cô giao làm trong kì nghỉ tết, ối giời ơi, nhiều lắm các bác à, chắc các bác cũng đã từng trải qua.
Tôi cũng ko còn ra chỗ ghế đá nữa, tôi cũng ko biết tại sao. Có thể là muốn Vi và Ngọc Anh thân với nhau hơn, cũng có thể là muốn cho cuộc sống của Vi ko chỉ xoay quanh mỗi mình tôi, tôi muốn em dành thời gian mà tìm bạn mới, làm cái gì đó mới mẻ, ko còn trầm cảm như xưa nữa. Mà nói thật nha, ngày nào cũng gặp nên cũng ngán lắm, nhiều lúc 2 đứa ngồi đóng kịch câm cùng nhau, chán lắm, có lẽ nên hạn chế gặp gỡ thôi, tuy ít nhưng lại đáng quý.
Ngoài những giây phút nhắn tin cho nhau thì sáng thứ 7 hàng tuần là ngày tôi và em gặp nhau.
_ “Mồ hôi trò ra nhiều quá, để thầy lau cho …”
_”Trời hơi lạnh đó, em khoác áo của thầy cho ấm nè …”
_ “Ngồi thằng người lên nào, ngồi sai tư thế dễ cận thị lắm, mà em đeo cặp đít chai lên mặt thì ko đẹp đâu …”
_ “Em đói chưa, để thầy xuống bếp làm đồ ăn …”
… …
_ “Thầy, thầy làm cái gì vậy, sao hôm nay quan tâm em đặc biệt quá vậy ???”
Vi cảm thấy mình như thụ sủng nhược kinh, đc nuông chiều quá thành sợ.
_ “Ko, ko đâu, quan tâm chăm sóc học trò là nghĩa vụ của thầy mà . Em đừng có cản thầy làm nghĩa vụ của mình “
Nói đùa, em mà bị một vết xước nhỏ thì anh Vũ bóp cổ thầy mất …
Giờ giải lao, tôi bật tivi lên coi RAW. Đang đến gần khúc ra đòn finish, thì em đổi sang kênh Disney channel.
_”Ây âyy, bật lại cho thầy kênh đó nhanh, đang gay cấn mà …” – tôi cuống cả lên.
_”Vô vị …” – em chả thèm nhìn tôi rồi hừ nói.
_ “Đưa cái remote cho thầy nhanh … “ – tôi với tay định giựt lấy cái remote.
Nhưng khổ nổi Vi đã đề phòng trước nên cứ né qua né lại, tôi gấp quá nên nắm tay em rồi định dựa vào sức mạnh nam tính của mình để đoạt lại thì Vi la lên 1 tiếng đau đớn. Chắc có lẽ tôi mạnh tay, chết cha, ông Vũ mà biết chắc kill mình quá.
_ “Thôi, thầy ko giành nữa đâu.” – tôi nơm nớp nhìn xem em có sao ko.
Vi hăm he nhìn tôi rồi dậm mạnh chân 1 cái…
_”Ui da …” – tôi la toáng lên.
_”Lần sau đừng có chọc giận em nữa … “ – Vi cảnh cáo .
Tôi nén nhịn rồi ngước lên coi tivi.
Haizzz, chán quá, kênh này toàn hoạt hình, tôi chỉ thik mỗi mấy cái phim hài hài như: hannah montana, Zack&Cody. Vi chăm chú coi vừa cười, lúc này em trông như một đứa con nít vừa được cho kẹo và đồ chơi vậy.
Thấy tivi chiếu cảnh một rạp cinema, tôi chợt nảy ra chủ ý:
_”Trò đã đi rạp chiếu phim lần nào chưa thế ?”
_”Là nơi có cái màn hình bự bự phải ko thầy …” – em hồn nhiên hỏi tôi.
_ “Uh”
_”Chưa lần nào thầy ạ” – mặt Vi buồn bã nói.
_ “Mai đi với thầy ko? Coi cái đó vui lắm !!!” – tôi dụ dỗ em.
_ “Em … em ko dám” – Vi lo sợ nói.
_ “Nghe thầy nào, có thầy, em đừng lo. Tin thầy đi, em sẽ vui đến chết đấy.” – tôi dụ khị em.
_ “Em … sợ mẹ ko cho em đi “ – Vi cuối cùng cũng hơi hùa theo tôi.
_ “Ko sao, để anh vào xin cô cho …”
Tôi chạy lên lầu tìm mẹ Vi. Gần đây mẹ Vi cởi mở với tôi lắm, coi tôi như con cái, ko như người xa lạ nữa. Tôi biết, phần vì tôi giống con trai đã mất của cô, phần vì cô biết, sự thay đổi tích cực của Vi gần đây chủ yếu là do tôi, vì thế cô rất tốt với tôi.
Như tôi đoán, lúc đầy mở lời xin thì cô cũng hơi phân vân, sau khi nghe tôi thuyết phục thì cũng đồng ý nhưng phải về trước 21h, ko đc phép về trễ. Đương nhiên tôi cũng đồng ý với điều đó.
_ “Chiều mai 5h thầy qua đón em đi, nhớ mặc đồ đẹp tí … Hehehe” – tôi hớn hở nói.
_ “Mẹ em cho em đi sao?”
Vi ngạc nhiên, chắc ko ngờ mẹ mình thường ngày quản lý mình chặt chẽ như thế, mà lại dễ dàng đồng ý cho mình đi xem phim. Trong mắt em lúc này ánh lên sự tò mò và khao khát mạnh mẽ, có lẽ trong đó cũng có lẫn cảm giác hồi hộp, chờ mong.