The Day You Went Away

Chương 13




Chap 13:

_ “Bạn Lam Vi có ở đây ko ạ, xin mời bạn nhanh chóng lên sân khấu” – MC thúc giục.

Tôi cũng ko tin vào tai mình nữa, chuyện này sao có thể … Nhìn sang Vi thì thấy em cũng đang nhìn tôi với một ánh mắt thẫn thờ, mặt em tái mét, bàn tay em nắm lấy tay tôi từ lúc nào, và tôi cảm nhận rõ đc sự run rẩy từng chập từ đôi bàn tay đó.

_ “Đề nghị bạn Lam Vi nhanh chóng lên sân khấu …. … “ MC tiếp tục giục nói.

_ “Lên đi trò, ko sao đâu, lên đeo cái vương miện rồi xuống thôi. Đừng lo, nghe thầy đi …”

_ “Nhưng còn nụ hôn … em … em … “ – Vi hoảng hốt nói với tôi.

_ “Thằng đó mà tiến đến gần thì em chạy xuống ngay nhé, nghe thầy, lên đi, thầy sẽ đứng dưới ủng hộ em, ngoan … “ – tôi an ủi em thật nhẹ nhàng.

Vi ngậm môi, chần chừ một lát rồi bước lên sân khấu một cách rụt rè.

Tôi đứng dưới chăm chú dõi theo em. Mẹ mày Tú, mày mà hôn học trò tao, tao vác hàng rượt mày đến cùng …

_ “Haizzz … đúng là gian lận rõ ràng mà …” – thằng Tuấn nói nhỏ vào tai tôi.

_ “Ý mày là sao? “

_”Tao được biết, anh Tú đứng trên sân khấu đó, là thành viên trong ban tổ chức lễ hội tối nay. Mày quên ảnh rồi sao, lần đầu lúc gặp Vi ở ghế đá nhà thi đấu, ảnh mang gói quà đến tặng cho Vi đó …” – Tuấn giải thích.

Nghe thế, tôi liền tập trung ánh mắt vào anh Tú trên sân khấu. Đúng là cậu ta, cái cậu học sinh mà bị Vi từ chối 2 lần khi mang quà đến tặng, để rồi lần thứ 3 mới đc Vi nhận.

Cúi đầu xuống, tôi thầm suy nghĩ.

Khoan đã, ko ổn, có âm mưu chăng ???

_ “A a aa. …. Aa”

Nghe tiếng hét thất thanh phát ra từ trên sân khấu, tôi chợt lạnh sống lưng, là tiếng của Vi.

Trên sân khấu, thằng Tú đang ôm người và hôn lên má Vi, Vi có lẽ ko kịp phản ứng bởi hành động của thằng Tú, nên đến khi nụ hôn chạm vào má vài giây rồi em mới chợt giật mình, và hét lên, sau đó vùng ra khỏi thằng Tú rồi chạy ra ngoài nhà thi đấu. Tôi thấy … em đang oà khóc ….

_ “Mẹ kiếp … “

Tôi vội vã chạy ra ngoài tìm em, ko thấy bóng em đâu cả. Chạy đi tìm xung quanh đó vẫn ko thấy Vi … Em chạy đi đâu, đừng có bị gì nha Vi ơi … Tôi lo lắng nghĩ thầm trong đầu, chợt nhớ ra một nơi, tôi liền chạy đến đó.

Vi đang ngồi trên cái ghế đá mà thường ngày em và tôi hay ngồi vào giờ ra chơi, đôi giày đang nằm vung vãi dưới đất, hai chân em co lên sát người, hai tay ôm cẳng chân, em đang vùi mặt vào giữa hai đùi của mình. Lại gần, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít …

Ngồi sát em, tôi chần chừ vài giây, sau đó định vòng tay qua người em, định ôm ấp an ủi em …

_ “Buông tôi ra, tránh xa ra, các người là một lũ xấu xa, bỉ ổi …”

Vi vùng ra, thụt người về sau, lúc em ngẩng mặt lên thì 2 hàng nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, chiếc đầm bên dưới cũng ướt nhem. Lòng tôi quặn thắt, tôi thật ko ngờ việc đó lại gây một cú sốc mạnh mẽ đối với em như vậy.

_ “Vi ơi, là Gum nè, trò ơi, thầy nè, là thầy nè, em quên thầy rồi ư … “

Tôi đau xót khi Vi nhìn tôi với con mắt thẫn thờ, mê mang.

_ “Em bị sao vậy. Vi, trò của thầy, tỉnh lại đi em … Trò ơi …”

Tôi tiếp tục kiên trì gọi em.

_ “Bạn ấy giờ đang tự phong bế giác quan lại rồi, ko nghe đc những gì cậu nói đâu, mà có nghe thì não cũng ko xử lí, cũng như phản ứng lại đâu.”

Chợt nghe từ đằng sau một giọng con gái, tôi quay lại thì thấy từ lúc nào có một bạn nữ xinh xắn đứng gần đó.

_ “Bạn là ai, mà sao bạn lại biết điều đó …” – tôi thắc mắc hỏi bạn ấy.

_ “Mình là Ngọc Anh, học chung lớp với bạn ấy. Tin mình đi, Vi giờ ko nghe thấy những gì bạn nói nữa đâu, và tối kị, đừng đụng chạm vào người bạn ấy nữa, đặc biệt là con trai.”

_ “Làm sao mình biết được là bạn đang nói thật?? “ – tôi nghi hoặc hỏi.

_ “Bởi vì, mình cũng đã từng như Vi, đã từng lâm vào trạng thái đó …” – Anh nhìn Vi với ánh mắt thương cảm.

_ “Bây giờ việc cần làm là cậu hãy đi chỗ khác, để mình giúp Vi bình tĩnh lại. Có lẽ do bị hôn bất ngờ nên Vi quá sốc, làm ảnh hưởng đến thần kinh một cách mạnh mẽ và đột ngột, đặc biệt là trước đây Vi sống trầm cảm nữa, nên nếu tối nay ko giúp bạn ấy tỉnh lại thì sẽ rất tồi tệ …”

Nghĩ cũng có lý, tôi liền đứng dậy rồi tránh xa khỏi Vi. Nhìn Ngọc Anh lại gần, từng bước ôm ấp , vỗ về Vi mà Vi ko có phản ứng chống cự, tôi liền cảm thấy yên tâm ko ít.

Để ko quấy rối Anh chữa trị cho Vi, tôi liền đi ra chỗ khác.

Lúc này tôi ko bình tĩnh đc nữa rồi, trong đầu tôi giờ toàn là lửa giận. Thằng chó Tú, mày ở đâu, lăn ra đây ….