The Dark Duet Series

Quyển 2 - Chương 18-2




Chúng tôi bước đi như diễu binh. Một thoáng những giọng nói thì thầm vọng đến đầu cầu thang. Ánh nến từ căn phòng phía dưới chiếu trên những bậc thang bằng đá hoa cương, thắp sáng sự xuất hiện của chúng tôi bằng sắc màu sống động. Ánh sáng dìu dịu ấm áp làm dịu đi đôi chút cơn run rẩy của tôi, cùng với sự thận trọng mà Caleb dành cho sợi xích buộc chúng tôi lại với nhau.

Ở chân cầu thang, Felipe chào đón Caleb, “Thật tốt khi có anh tham gia cùng chúng tôi, anh bạn. Tôi thấy có cả cô Mèo Con đáng yêu của anh đi theo nữa. Mọi người đang mong được gặp cô ấy đấy.”

“Felipe,” Caleb chào. Tôi không thể không để ý thấy rằng Caleb nghe có vẻ không vui gì cho lắm.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua bờ vai Caleb, song ông ta lại chẳng mách lẻo về việc bất tuân mệnh lệnh của tôi. Thực tế là ông ta còn nháy mắt với tôi nữa. Chúng tôi lại vừa chia sẻ một khoảnh khắc nữa với nhau, nhưng chủ nhân của tôi thì không hề biết. Tôi đỏ mặt dữ dội.

“Tôi nghĩ anh nên biết cậu trai kia đang có mặt ở đây với Ngài B tối nay và sẽ là một phần trong màn trình diễn,” Felipe thì thầm nói thêm, đủ to để tôi nghe thấy. Lời tuyên bố mang chút giễu cợt, như thể ông ta đang chọc cười Caleb vậy. Tôi không thích thế.

“Thú vị đấy,” Caleb đáp, đơn giản và cộc lốc. Caleb ngẩng đầu lên và nhìn lướt qua một nhóm nhỏ những người khách đang tụ tập. Theo bản năng, tôi cũng lia mắt quanh phòng, và lập tức nhận được một cơn đau không dứt chạy xuyên qua hai nhũ hoa.

“Nhìn xuống,” Caleb nói với tôi qua vai, giọng anh đầy sự giận dữ không giấu diếm.

“Vâng, Chủ Nhân,” tôi nói bằng giọng thì thầm rời rạc. Tôi muốn hét lên vì cơn đau đang tra tấn hai nhũ hoa của mình, song lực căng trên dây xích giảm dần, và hơi thở của tôi thoát ra thành tiếng thở dài nhẹ nhõm rất nặng nề.

Caleb đi lướt qua Felipe. Tôi theo sau, vô cùng e sợ sợi xích anh đang cầm. Chúng tôi bước xuống lối cầu thang bằng đá hoa cương, đặt chân lên mặt thảm và băng qua căn phòng. Sự mềm mại của chất liệu nhung lông mát-xa cho hai lòng bàn chân mang tất của tôi.

“Chà, xem chú mèo lôi vào thứ gì kìa,” giọng đàn ông mang âm sắc nhừa nhựa của miền Nam vang lên, theo sau đó là tiếng huýt sáo khe khẽ. “Cô ta là một mỹ nhân. Tôi muốn thử nghiệm cô ta, đặc biệt là nếu cô ta chịu được bất kì điều gì giống như kẻ mà Felipe đã cho vợ tôi thử.” Người đàn ông lùi lại để Caleb có thể nhìn.

Tôi liều lĩnh hé mắt nhìn lên một chút, đầu vẫn hướng xuống sàn. Từ khóe mắt, tôi thấy một cậu trai trạc tuổi mình đang quỳ trên hai gối. Cậu ta có lẽ là cậu nhóc đẹp trai nhất tôi từng thấy. Thế nhưng, tôi vẫn không thể giũ bỏ được ý nghĩ mình có biết cậu ta. Cậu ta nâng đôi mắt màu lam sẫm lên, chỉ vừa đủ để chạm với mắt tôi. Hơi thở tôi tắc nghẹn và hai mắt mở to.

“Kid!” tôi kêu lên trước khi kịp ngăn mình lại. Đau đớn nhanh chóng thay thế sự kinh ngạc khi hai nhũ hoa tôi bỏng rát do áp lực liên tiếp.

“Nhìn xuống, Mèo Con,” Caleb nạt.

Tôi chậm chạp nghe theo. Tôi biết Kid đã bị bắt giữ, nhưng vẫn chưa gặp lại cậu ta kể từ cái đên Caleb và tôi đến biệt thự. Tôi tự hỏi cậu ta đã ở đâu trong suốt thời gian qua. Tóc của cậu ta đã dài hơn, dáng người gầy hơn, và thái đô của cậu ta cho thấy sự sụp đổ sâu sắc đến thế nào. Mặc cho mọi thứ, trông cậu ta vẫn khỏe mạnh, thậm chí có lẽ là vui vẻ nữa. Tôi không biết phải cảm thấy thế nào khi gặp lại cậu ta. Kid gợi nhắc cho tôi quá nhiều về chuyện đã xảy ra với đám lái môtô. Tôi cố gắng ghi nhớ rằng cậu ta chính là người đã ngăn đám bạn của mình đánh tôi đến chết.

Caleb lại kéo dây, lần này hơi mạnh so với mức cần thiết để yêu cầu sự chú ý của tôi.

“Vâng, Chủ Nhân,” cuối cùng tôi thì thào và Caleb giữ tôi đứng yên để mở dây trói ở hai cổ tay.

“Giữ hai tay của em sau lưng trừ khi em cần chúng để giữ thăng bằng.”

Bị buộc phải đến gần, tôi không thể không thu vào hình ảnh Kid mặc độc một chiếc khố. Hai cổ tay cậu ta bị buộc lại, còn có cả kẹp trên nhũ hoa của cậu ta nữa. Quanh cổ cậu ta là một chiếc vòng với dây da gắn vào đó. Cơ thể cậu ta tỏa sức nóng lên chân của tôi. Tôi muốn hét lên vì tất cả sự bất công này. Tôi bắt đầu thở hổn hển vì lo lắng, thậm chí có lẽ là hoang mang nữa.

“Ồ, cô ta quả là dữ dội. Tôi nghĩ tôi thích chơi đùa với cô ta một chút,” Ngài B nói thêm, và một tràng cười khùng khục vang lên, nghe như nó xuất phát từ sâu trong bụng ông ta vậy.

“Chuyện là đó không thể nào,” Caleb nói. Giọng điệu của anh hơi gay gắt và tôi không thể không chú ý đến cái cách những người đứng gần đó nhìn chằm chằm vào anh. “Mèo Con được dành cho những chuyện khác.”

Tôi hơi ngẩng đầu, nhìn lên qua hàng lông mi khi anh dắt tôi về phía một chiếc bàn trải khăn lanh trắng muốt. Ngọn chúc đài tắm hai cặp đôi đang thưởng thức cocktail và trò chuyện trong ánh sáng dìu dịu ấm áp. Bọn họ mặc vét và đầm dài, các quý tộc ăn diện cho một đêm chơi bời đắt đỏ.

Một phụ nữ, ăn vận tương tự như tôi, quỳ gối gần bàn. Cơ thể cô ta bất động, song lại rất thư thái. Hai mắt cô ta nhìn xuống còn hai bàn tay chắp lại trên đùi. Caleb dừng lại ở gần cô ta, thả sợi dây xích vào tay cô ta. Anh đè hai vai tôi xuống. Tôi cúi người để quỳ trên hai gối và nút chốt trong mông tôi dịch chuyển. Cảm giác rộn ràng chạy khắp cơ thể khiến tôi run rẩy.

“Tôi sẽ quay lại, Celia. Hãy đảm bảo Mèo Con ở yên đây trong vài phút.”

Tôi thở dốc, không hề nhận ra Celia, nhưng vẫn giữ hai mắt nhìn xuống. Ngay khi Caleb rời đi, tôi hơi nhìn lên để xem rõ hơn. Celia trông xinh đẹp đến lạ kì. Dĩ nhiên, tôi biết cô ấy thuộc về Felipe, nhưng tôi không biết rằng cô ấy cụng bị buộc phải tham gia vào những chuyện thế này. Lần trước, cô ấy là người vung roi, nhưng tối nay, cô ấy lại là tù nhân, giống như tôi – và rõ ràng là cả Kid nữa.

Một cặp đôi nữa, một phụ nữ cao to và một người đàn ông thấp bé, mặc trang phục màu trắng, tiến tới, kéo theo một phụ nữ mặc coóc-xê đỏ phía sau. Người phụ nữ kia mang xích nhũ hoa, tất lụa dài màu đỏ, và một chiếc quần lọt khe bằng ren đỏ, với một sợi ruy băng đỏ đan trên mái tóc dài sẫm màu. Cặp đôi ngồi xuống bàn, và người phụ nữ mặc đồ đỏ quỳ gối bên cạnh người đàn ông.