The Dark Duet Series

Quyển 1 - Chương 6-5




“Làm ơn dừng lại đi,” tôi van nài. “Làm ơn hãy dừng lại, tôi xin lỗi. Thề có Chúa, tôi xin lỗi.” Nhân từ có lẽ là thứ cuối cùng Caleb có trong đầu. Hắn gập người xuống cơ thể đang quằn quại của tôi, đè nặng lên hai vai tôi để có thể đánh dễ dàng hơn trong lúc tôi vùng vẫy trong điên cuồng khiếp sợ. “Làm ơn…làm ơn đi, Chủ Nhân,” Tôi khóc không dứt giữa những tiếng rền rĩ phát ra từ yết hầu. Tôi muốn xoa mông chết đi được, nhưng hắn đã khóa chặt tôi rồi.

“Đau đớn khiến mọi chuyện dễ dàng hơn với em sao, Mèo Con? Niềm kiêu hãnh buộc em phải ăn đòn mới chịu nghe lời à?” Giọng hắn trầm thấp, thô ráp - khuấy động. Bên dưới bụng tôi, nơi cương cứng của hắn đập rộn. Hay đó chỉ là do tim tôi thôi? Hắn đét mông tôi thêm lần nữa, đòi hỏi câu trả lời tôi từ chối đưa ra. Hắn lại đét tôi và bất chợt, tôi nhận ra cứ sau mỗi lần đánh, hắn lại xoa đi cơn nhức nhối đó. Tôi tự hỏi tại sao, kể cả khi nhiều cú đánh nữa giáng xuống.

Những suy nghĩ bắt đầu vụn vỡ khi tôi tìm cách thoát khỏi tình huống đang diễn ra với mình. Cứ cho hắn điều hắn muốn đi. Hắn sẽ dừng lại thôi. Tôi đã làm gì mà phải chịu cảnh này chứ? “Cứ cư xử như một con điếm đi và mày sẽ bị đối xử y như thế…” Lúc nào cũng là những từ đó, luôn luôn ám ảnh tôi, đày đọa tôi. Bỗng dưng thật nhẹ nhõm khi biết rằng một khi Caleb đã trừng phạt tôi xong, hắn cũng sẽ tha thứ cho tôi. Hắn sẽ không bám mãi vào những tội lỗi tưởng tượng kia. Hắn sẽ tha thứ cho tôi. Tôi muốn được tha thứ.

Rồi có gì đó rất hay ho đã xảy ra. Một cơn rùng mình chạy dọc xuống cơ thể và tâm trí tôi bỗng dưng trống rỗng. Tôi chẳng nghĩ gì nữa. Thật sự là không gì hết. Không đau đớn, hay nhục nhã, hay khát khao, hay buồn bã. Chỉ có tiếng bàn tay Caleb đập chan chát lên mông tôi, tiếng kêu la của tôi, hơi thở đầy kiểm soát của hắn. Những cú đánh không còn đau nữa; mông tôi tê liệt, ấm nóng. Dần dần, tôi nằm rũ ra trong lòng hắn. Thật kì lạ, nhưng tôi thấy…bình yên.

Rồi Caleb dừng tay, vẫn còn ôm tôi rất chắc dù tôi có thể cảm nhận được cơ thể hắn đã thả lỏng ra. Khoảnh khắc đó thật yên ắng, chỉ có tiếng hít thở phát ra từ chúng tôi. Của tôi nhanh và thô, của hắn chậm và sâu. Hắn lặng lẽ vuốt ve lưng tôi, xoa xoa như cách người ta thường làm với một chú ngựa. Tôi thả lỏng nhiều hơn nữa. Sau rất nhiều phút, hắn nhẹ nhàng phá vợ sự yên lặng, “Tên em là gì?”

“Mèo Con,” tôi đáp lại từ đâu đó bên ngoài bản thân mình. Với sự dịu dàng, hắn xoa cặp mông nhức nhối và sưng đỏ của tôi. Hơi thở của tôi chậm lại, cả cơ thể râm ran.

“Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi em chịu đầu hàng, Mèo Con ạ,” hắn nhẹ nhàng nói, “dễ dàng hơn rất nhiều.” Đáp lại hắn chỉ là một tiếng rên rỉ hời hợt. Lợi dụng sự mệt mỏi của tôi, hắn chầm chậm nhấc tôi lên đặt vào lòng. Đám tóc rối bám trên mặt, cổ và lưng tôi. Caleb kéo chúng ra.

Lý trí vẫn chưa quay trở lại. Tôi thấy mừng. Thông thường, lý trí sẽ ra lệnh cho tôi phải sợ sệt, tức giận hoặc những dạng cảm xúc thuộc phạm trù kia. Thật tốt khi thiếu đi những điều như thế. Mắt Caleb lang thang xuống môi, sau đó trở lại với ánh nhìn vô định của tôi. Hắn lấy một chiếc chìa nhỏ từ trong túi ra và mở khóa cho hai cánh tay bị trói phía sau của tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt chúng vào trong lòng, nhận thức bắt đầu len lỏi trở lại. Tôi không thích điều đó.

“Hôn tôi đi,” hắn nói. “Và trước khi em nói không…” Tôi cắt ngang bằng cách chạm đôi môi mặn chát của mình lên khuôn miệng mượt mà, mềm mại của hắn. Hắn hơi né ra trước sự táo bạo bốc đồng của tôi. Nhưng rồi tôi nghe thấy hắn thở dài và nghiêng người trở lại. Tôi hít vào thật sâu, lờ đi sự thúc ép của mọi loại cảm xúc đang cố thâm nhập qua tình trạng tê liệt của mình.

Tôi cố làm cho nụ hôn có vẻ thật tự nhiên, gắng chống lại thôi thúc quay mặt đi. Thái độ của hắn thật dịu dàng. Hắn chưa từng dịu dàng lúc hôn tôi. Có vẻ kì lạ, nhưng tôi cảm thấy có gì đó bên trong hắn đang thay đổi. Hắn rên rỉ rất khẽ khàng, một âm thanh tôi chưa nghe thấy từ hắn bao giờ. Hắn với tay lên ngực tôi, nhưng rồi rụt mấy ngón tay lại. Một lần nữa, cố kiềm chế bản thân. Không hề báo trước, tôi cảm thấy một cơn sóng nhỏ nhoi nhất của điều gì đó từa tựa sự kiểm soát. Tôi đã luôn là kẻ vô lực trong những lần đối đầu với hắn, nhưng vào giây phút này, tôi biết điều hắn muốn. Hắn muốn tôi. Không chỉ về thể xác, mà là tôi. Và dù cho hắn thống trị tôi ở khoảnh khắc đó, trong khi điều khiển tương lai của tôi, thì với nụ hôn này…tôi sở hữu hắn. Thình lình, hắn đẩy tôi ra.

“Cô gái ngoan,” hắn dịu dàng nói, nhưng vẻ nao núng trong giọng nói cho thấy dấu hiệu của sự bối rối nơi hắn. Hắn đứng dậy, nhìn xuống và nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm. Hắn mỉm cười và nắm lấy một túm tóc tôi. “Em không nên nhìn tôi trừ khi được bảo, Mèo Con ạ, chỉ tổ hại thân thôi.”

Khoảnh khắc đó chấm dứt. Hắn lại nắm kiểm soát lần nữa, nhưng rất tức giận. Vì đã đánh mất bản thân, dù chỉ trong một phần nhỏ của giây thôi sao? Tôi không thể ngăn mình mỉm cười và đã không kịp giấu nó đi đủ nhanh. Với một nụ cười khinh bỉ, hắn kéo tóc đưa tôi vào phòng tắm và tắm rửa thật nhanh cho tôi trong im lặng.

Sau khi lau khô người và chải tóc cho tôi, hắn lại trói hai cổ tay tôi lại với nhau, lần này là ở phía trước. “Giơ hai tay lên,” hắn lạnh lùng nói. Sức mạnh thình lình trong giọng hắn khiến tôi nhảy nhổm. Hắn đặt hai bàn tay quanh eo tôi rồi nhấc hai cổ tay bị trói qua cột giường. Tôi thấy hơi đau ở tư thế này, cả cơ thể bị căng ra trên đầu ngón chân. Run rẩy vì lo lắng, tôi chờ đợi một trận đòn tàn ác khác xảy ra. Nỗi hoang mang của tôi dâng lên đến cực điểm khi hắn đặt một dải bịt mắt bằng da dày cộm lên mắt tôi.

“Làm ơn đừng, thưa Chủ Nhân, làm ơn. Đau lắm.” Hắn lướt tay qua ngực tôi, siết lấy đôi nhũ hoa cho đến khi chúng trở thành hai hòn đá cuội nhỏ xíu giữa những ngón tay hắn. Tôi nhăn mặt, cố di chuyển trọng lượng của mình để thoát ra.

“Tôi thích làm đau em, Mèo Con ạ…nó khiến tôi thỏa mãn.”

Tôi đờ ra, không nói gì, chỉ chờ đợi điều tồi tệ nhất. “Tôi sẽ không bịt miệng em, nhưng nếu em không giữ im lặng, tôi sẽ nhét vào miệng em một cái giẻ to đến độ em sẽ quên hết mọi đau đớn trước đó.” Tôi cắn môi dưới. Vẫn đứng đó, tâm trí trống rỗng, rất lâu sau khi hắn đã rời khỏi phòng.