Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 68: Đáng đời lắm




Edit: melbournje

🤤

Ngụy Cẩn Hằng làm cho người kia sững sờ.

Cậu ta cười che giấu đáy mắt bối rối: "Soái ca nói mò gì đâu, Tiếu Vũ làm sao lại không thích người như tôi chứ."

"Lại nói, mặc dù anh là bạn bè của cô ấy, nhưng cũng không thể biết cô ấy thích gì và không thích gì."

Ngụy Cẩn Hằng không thèm phí lời với cậu ta, giơ cằm: "Đi."

Sự lễ phép trên mặt người kia dần biến mất: "Anh này, anh đuổi người đi như vậy là rất không lễ phép đấy."

Lúc này, Quan Vĩ Lễ ôm Cố Thần Thần đi đến.

Lúc đi vào còn không ngừng hướng ra phía ngoài nhìn, nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng cùng Đồng Kiều, nghi ngờ hỏi: "Thánh Hi với Tiếu Vũ sao thế?"

Kết quả Ngụy Cẩn Hằng và Đồng Kiều cũng không để ý gì tới anh.

Quan Vĩ Lễ theo ánh mắt Ngụy Cẩn Hằng nhìn, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, lúc này người kia ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Cẩn Hằng lộ ra chút bứt rứt bất an, cố ý tránh né ánh mắt anh nhìn ra bên ngoài.

Quan Vĩ Lễ lần nữa hỏi: "Vị này chính là?"

Đứng bên cạnh Ngụy Cẩn Hằng, Đồng Kiều trả lời: "Cậu ấy nói nói cậu ấy là bạn trai của chị Tiếu Vũ."

Nói đến đây cô còn cảm thấy kỳ quái, chị Tiếu Vũ có tính cách tùy tiện, giấu không được chuyện gì, nếu như bị người ta theo đuổi hoặc là thích người khác nhất định sẽ ngay lập tức kể cho bạn bè, nhưng hôm nay chị ấy đột nhiên mang một người tới liền nói là bạn trai.

"Cái gì?" Giọng nói Quan Vĩ Lễ trong nháy mắt cao lên, cau mày dò xét người này từ trên xuống dưới một lần, xác nhận một lần nữa: "Cậu là bạn trai của Tiếu Vũ?

Người đó gật đầu, kiên định nói: "Đúng."

"Lập tức lăn đi cho tôi." Quan Vĩ Lễ chỉ vào cửa, không nhịn được nói.

"Anh!" Người đàn ông này còn chưa kịp nói hết, Quan Vĩ Lễ đã đạp một cước tới, người nọ bận bịu né qua một bên, Quan Vĩ Lễ tiếp tục đạp, thẳng đến khi đuổi người kia ra khỏi phòng.

Bên ngoài truyền đến giọng Ngụy Tiếu Vũ: "Này, Quan Vĩ Lễ anh làm cái gì đấy?"

Cố Thần Thần nghe được tiếng nẻn cũng đi theo ra ngoài.

Đồng Kiều cũng muốn đi xem một chút xem có chuyện gì xảy ra, nhưng đáng tiếc Ngụy Cẩn Hằng không hứng thú, lôi cô ngồi ở trên bàn cơm.

Không lâu sau, bốn người tiến vào, sắc mặt ai cũng khó coi.

Đặc biệt là Lâm Thánh Hi cùng Ngụy Tiếu Vũ.

Lúc ăn cơm, Ngụy Tiếu Vũ cố ý ngồi rất xa Lâm Thánh Hi, Quan Vĩ Lễ cùng Cố Thần Thần ngồi giữa bọn họ.

Ăn bữa cơm này, hai người bọn họ một câu cũng không nói.

Những người khác tự nhiên nhìn ra giữa Ngụy Tiếu Vũ cùng Lâm Thánh Hi có chuyện, nhưng hai người họ không nói, bọn họ cũng không hỏi.

Ngày kế tiếp, giữa trưa, Đồng Kiều thu dọn xong hành lý, mắt nhìn thời gian, đã 10h20.

Buổi sáng Ngụy Cẩn Hằng nói đến công ty họp, họp xong sẽ về đưa cô tới sân bay.

Thật sự Ngụy Cẩn Hằng không cần mệt mỏi chạy tới chạy lui như thế, công ty sẽ có xe để tới đón cô.

Đang nghĩ ngợi, cửa lớn bị mở ra, Ngụy Cẩn Hằng đi đến, đổi dép nhìn Đồng Kiều ngồi ở phòng khách, hỏi: "Thu dọn xong rồi sao?"

Đồng Kiều gật đầu, khoe khoang duỗi năm ngón tay: "Năm cái vali."

Ngụy Cẩn Hằng vòng qua ghế sô pha ngồi ở bên cạnh cô, bình tĩnh gật đầu: "Ừm, đợi lát nữa anh lấy xuống."

"Lần này đi bao lâu?"

Đồng Kiều tính nhầm, nói: "Đại khái khoảng bốn tháng."

"Lâu như vậy?"

Đồng Kiều nhịn không được cười một tiếng, mặc dù giọng điệu người này nhạt nhạt, nhưng cô vẫn nghe ra được sự bất mãn

Cô như là côn trùng, chui vào trong ngực hắn.

"Cho nên thừa dịp hiện tại chúng ta làm cho chán ngán cả thể đi."

Ngụy Cẩn Hằng vòng lấy eo của cô, "Chừng nào thì em có thời gian?"

Đồng Kiều nghi hoặc: "Hửm?"

"Hôn lễ của chúng ta còn chưa có cử hành."

🐰

Vào thu tháng chín, khí trời bắt đầu trở nên mát mẻ.

Mấy ngày nay Đồng Kiều có rất nhiều việc phải lo nghĩ.

Cô đã quay xong phim mới, chèn ép thời lượng quay từ bốn tháng xuống còn hai tháng rưỡi, cho nên mỗi ngày đều quay đến rạng sáng một hai giờ.

Mỗi lần trở lại khách sạn đều là tắm rửa qua rồi nằm xuống ngủ, thậm chí nhắn câu ngủ ngon cho Ngụy Cẩn Hằng đều thành hi vọng xa vời.

Hai ngày này cô cùng Ngụy Cẩn Hằng chiến tranh lạnh.

Nguyên nhân là bởi vì cô đuổi theo tiến độ quay phim, đã liên tục hơn nửa tháng không có cùng Ngụy Cẩn Hằng tán gẫu.

Mỗi lần Ngụy Cẩn Hằng hỏi cô đang làm gì, cô chỉ trả lời một câu: "Em đang phải quay phim, nói chuyện sau nhé."

Lần một lần hai coi như thôi, nhưng hơn nửa tháng đều như vậy, Ngụy Cẩn Hằng không khỏi nghi hoặc cô có bao nhiêu bận bịu.

Anh gọi điện thoại tới hỏi cô, cô cũng chỉ nói không cần, để anh chuẩn bị hôn lễ là được rồi.

Trưa hôm nay, máy bay của Đồng Kiều hạ cánh, về đến nhà, trong nhà chỉ có dì Trương đang bận, nhìn thấy Đồng Kiều về thì rất là cao hứng.

"Cẩn Hằng không ở nhà ạ?"

Đồng Kiều dò xét một lần, nhỏ giọng hỏi.

Lần này cô giấu Ngụy Cẩn Hằng trở về, chuẩn bị cho anh một chút kinh ngạc.

Dì Trương giúp cô lấy hành lý, lắc đầu: "Không có, cậu Ngụy đi làm rồi."

Nghe câu này, Đồng Kiều trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra.

Dì Trương tiếp tục nói: "Đúng rồi, hai người có phải là đang cãi nhau?"

"Khoảng thời gian này tôi luôn thấy tâm tình cậu Ngụy không tốt."

Tuy nói cậu ấy vẫn như cũ ít nói, hơn bảy giờ rời giường tập thể dục, ăn sáng đi làm, buổi chiều tan việc liền ở trong thư phòng, như vậy mãi.

Nhưng dì Trương luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Đồng Kiều cười lắc đầu: "Không có cãi nhau, đợi lát nữa cháu tới công ty thăm anh ấy."

Nói, cô đem hành lý đặt sang một bên, lên trên lầu thay quần áo rồi lại ra ngoài.

Cô mua một bó hoa hồng to ôm tới Hoằng Duy.

Cao Viễn đang bận bịu chỉnh tư liệu, liền nghe thấy một giọng nói mềm nhũn vang lên: "Trợ lý Cao."

Cao Viễn ngẩng đầu, rất là kinh ngạc, là bà chủ.

"Cẩn Hằng ở bên trong à?"

Cao Viễn gật đầu: "Ngụy Tổng ở bên trong."

Đồng Kiều đem hoa đưa qua, nói: "Cậu giúp tôi đem bó hoa này mang vào đi, cứ nói là vị tiểu thư nào đó đưa."

"Sao cô không tự mình mang vào? Ngụy Tổng nhìn thấy nhất định sẽ rất cao hứng."

"Tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ."

Trong văn phòng Tổng giám đốc, Ngụy Cẩn Hằng đang xem văn kiện, rồi ký tên.

Sau đó mắt lại nhìn sang điện thoại ở một bên không có động tĩnh gì.

Anh cau mày đem điện thoại mở ra, mở tin nhắn Wechat của anh cùng Đồng Kiều.

Vẫn như cũ dừng ở hai ngày trước, Đồng Kiều gửi tin nhắn cho anh, Ngụy Cẩn Hằng tức giận, không để ý tới.

Kết quả ngày hôm qua, ngày hôm nay cả hai đều không tiếp tục nói chuyện, điện thoại cũng không gọi.

Người phụ nữ này gần đây thật sự là càng ngày càng quá phận.

Ngụy Cẩn Hằng tức giận mím chặt môi, không khỏi nắm chặt bút máy trong tay.

Lúc này, cửa văn phòng bị người ta gõ vang, anh che dấu cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng nói: "Vào đi."

Cao Viễn ôm một bó to hoa hồng đi đến: "Ngụy Tổng, ngoài cửa có một vị tiểu thư nói tặng ngài một bó hoa."

Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày: "Ai?"

"Tiểu thư nói giữ bí mật, ngài nhận hoa liền biết rồi."

"Cậu không có nói cho cô ta tôi đã kết hôn rồi sao?"

Đi theo Ngụy Cẩn Hằng đã mấy năm, Cao Viễn đương nhiên đã nhận ra tâm tình Ngụy Tổng không tốt, có dấu hiệu bùng nổ.

"Nói rồi, nhưng tiểu thư nói cô ấy biết cũng muốn tặng cho ngài."

Ngụy Cẩn Hằng liếc mắt nhìn anh, trong miệng thốt ra hai chữ: "Ném đi."

"Được rồi, Ngụy Tổng." Nói xong, Cao Viễn ôm hoa đi ra ngoài.

Qua vài giây, cửa lại bị gõ vang.

"Vào đi."

Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt nhìn cửa bị mở ra, bó hoa hồng đỏ kia lần nữa bị người ta cầm vào.

Người vào dùng hoa để che mặt, không rõ người này là ai, nhưng nhìn thân hình gầy gò này thì chính là một người phụ nữ.

Ngụy Cẩn Hằng thu hồi con mắt, giọng điệu lạnh lùng: "Ra ngoài."

Người vừa tới vẫn như cũ không đi, cho tới khi đi đến trước bàn làm việc của anh, cảm thán nói: "Hung ác như thế sao."

Nghe được giọng nói ấm áp quen thuộc, Ngụy Cẩn Hằng dừng lại, ngẩng đầu liền thấy sau bó hoa nhô ra một gương mặt nhỏ, trong con mắt vừa tròn vừa lớn tràn đầy ý cười.

Nhìn cô cười, khóe miệng Ngụy Cẩn Hằng cũng không nhịn được nhếch lên, nhưng mà anh cười không đến một giây.

Sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, giống như là không thấy cô, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Đồng Kiều thấy Ngụy Cẩn Hằng biểu hiện lãnh đạm như vậy, ý cười trong nháy mắt xụ xuống.

"Xem ra là thật sự tức giận."

Cô đem hoa cất bên cạnh, vòng qua bàn làm việc, xích lại gần Ngụy Cẩn Hằng, hai tay chống trên bàn nâng hai má, vụng trộm dò xét anh.

"Không có chút kinh ngạc nào sao?"

Sắc mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng như cũ, không để ý tới cô.

Đồng Kiều như một đứa bé chơi xấu, kéo cánh tay Ngụy Cẩn Hằng ra, thừa cơ ngồi ở trong ngực của anh, đem cánh tay trái của anh vòng trên lưng mình

"Đã hơn hai tháng không gặp, chồng một chút cũng không muốn em sao?"

Ngụy Cẩn Hằng vẫn như cũ không để ý tới.

Tròng mắt của anh lướt qua cô, quăng lại trên văn kiện.

Đồng Kiều thấy anh như thế, âm thầm cắn răng, ngồi thẳng lên, hai tay quấn lấy cổ của anh, hôn vào trên môi của anh.

Đầu lưỡi của cô cố gắng chui vào trong miệng anh, mơ hồ làm nũng nói: "Chồng ơi, em nhớ anh."

Nụ hôn của cô tuy không có kĩ thuật gì, nhưng mà lúc này cô rất cố gắng làm anh vui lòng.

Dù sao hai tháng này cô đúng thật không để mắt đến Ngụy Cẩn Hằng, sợ anh đến thăm sẽ chậm tiến độ, nên cô không đồng ý anh đi thăm, mỗi ngày đều thừa dịp đọc xong thoại, trong lúc trang điểm trò chuyện vài câu.

Hôn mấy lần, đối phương đều không có trả lời.

Đồng Kiều có chút thất vọng muốn đem đầu lưỡi thu lại, ai biết vừa có động tác, sau gáy cô liền bị một bàn tay lớn giữ lấy, không cho phép cô rút khỏi.

Cánh tay bên hông cũng đồng thời nắm chặt.

Đầu lưỡi của anh khác nào con mãng xà, đem lưỡi của cô cuốn lấy, tham lam chiếm đoạt Đồng Kiều.

Đồng Kiều thiếu hơi, não trở nên trống rỗng, chỉ có thể thuận theo nhắm mắt lại, nụ hôn của anh rất bá đạo, trong đó lại có chút ý trừng phạt.

Cô vịn trước ngực Ngụy Cẩn Hằng, nắm sơ mi trắng đã nhăn nheo, khí lực của cô từng chút xói mòn.

Hồi lâu không được đụng vào thân thể, bị anh trêu chọc nên không khỏi khô nóng, cô thậm chí có thể cảm giác được cánh tay ấm áp bên hông kia, và cả bàn tay trên lưng cũng cực nóng.

Cô khẩn cầu, từ trong cổ họng mơ hồ phát ra hai chữ "Cẩn Hằng".

Hôn xong, trong lòng của anh vẫn ngột ngạt không được phát tiết ra ngoài, anh trừng phạt cắn nhẹ trên môi đỏ mọng của cô một cái, trêu đến khi cô kêu đau.

"Đau quá."

Người đàn ông nhếch môi duỗi tay, ngón tay ma sát trên đôi môi đỏ thắm, trong mắt tràn đầy đau lòng, ngoài miệng lại lạnh lùng nói: "Đáng đời lắm."

Chương trướcChương tiếp