Edit: melbournje
🤤
Đồng Kiều lúc này không biết nên trả lời thế nào.
Cô cầm vòng tay, toàn thân phát run.
Ngụy Tiếu Vũ thì một mặt hưng phấn, "Thì ra là hai người đang giấu chị mà hẹn hò sao, chả trách hai ngày trước anh chị đột nhiên tới tìm, nói đề cử cho chị một chương trình, thật ra ban đầu chị không có hứng thú, sau đó anh ấy thuận miệng nói câu Phiền Vĩ từ chối muốn tham gia cùng em, chị tức giận nên lập tức đồng ý."
"Có thể để cho anh chị để ý em như vậy, Đồng Kiều, em chắc chắn là chị dâu tương lai của chị."
Ngụy Tiếu Vũ giọng điệu kích động, "Ui trời trời, việc này chị phải tâu cho ba mẹ biết, bọn họ khẳng định cao hứng chết mất thôi."
Đồng Kiều đưa bỏ vòng vào trong túi, đem túi ôm vào trong ngực đứng lên, "Xin lỗi chị Vũ, em phải đi làm ít chuyện, lần sau em lại mời chị ăn cơm bồi tội."
Nói xong, cô nhanh chóng ra ngoài, thanh toán rồi rời đi.
Nếu có người hỏi Đồng Kiều rằng trong ngực đang ôm một cái vòng tay đắt như vậy, cô thấy thế nào?
Đồng Kiều nhất định sẽ trả lời, "Cảm giác tất cả mọi người đang chú ý đến chiếc túi này, nhìn ai cũng không giống người tốt."
Lúc này Ngụy Cẩn Hằng đang ngồi trong KTV nghe Quan Vĩ Lễ, Lâm Thánh Hi và một số người nữa ca hát.
So với những người khác mang bạn gái tới, Ngụy Cẩn Hằng lại lẻ loi một mình, rất là cô đơn.
Nhưng mà mọi người đã sớm quen với tính cách không gần gũi với phụ nữ của anh.
Trong đó Quan Vĩ Lễ nhịn không được đi tới, ghé vào tai anh nói, "Nếu không tôi đem Đồng Kiều gọi tới cho cậu."
Ngụy Cẩn Hằng không để ý đến.
"Cậu nhìn một mình cậu........."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại trước mặt Ngụy Cẩn Hằng đột nhiên sáng lên, phía trên hiện ra người gọi là Đồng Đồng.
Ánh mắt Quan Vĩ Lễ lập tức trở nên mập mờ, thức thời đi qua một bên.
Ngụy Cẩn Hằng cầm điện thoại lên, đi ra khỏi nơi ầm ĩ này.
"Alo."
"Ngụy Cẩn Hằng, anh ở đâu?" Đồng Kiều trực tiếp gọi đầy đủ tên họ của anh, có thể thấy được trong nội tâm cô có bao nhiêu sự bối rối cùng gấp gáp.
Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày, "Thế nào?"
"Tôi hiện tại muốn gặp anh." Giọng nói của Đồng Kiều trở nên nghẹn ngào.
Ngụy Cẩn Hằng trong nháy mắt rời khỏi KTV, "Cô ở đâu?"
Đồng Kiều chịu đựng nên nước mắt rơi xuống, nói với anh, "Tôi ở trước cổng nhà anh."
"Cô vào trước đi, mật mã là......., tôi lập tức quay lại."
Nói xong anh cúp điện thoại, nhắn tin Wechat cho Quan Vĩ Lễ rồi lái xe đi.
Nửa giờ sau, Ngụy Cẩn Hằng lái xe đến nhà, đèn xe chiếu tới, liền thấy ở cổng chính có một người đang ngồi xổm.
Anh mở cửa xe, hướng phía cô đi đến, liền thấy trong ngực cô ôm thật chặt túi, hai mắt đỏ bừng, gương mặt trắng nõn còn mang theo nước mắt.
Anh ngồi xổm xuống, đưa tay đem nước mắt trên gò má lau đi, sờ gương mặt lạnh buốt của cô, khiển trách, "Tôi đọc cho cô mật mã rồi, vì sao không đi vào?"
Đồng Kiều đem tay của anh vung ra, từ túi lấy vòng nhét vào tay anh, "Trả lại cho anh!"
Ngụy Cẩn Hằng nhìn thứ trong tay mình mà nghi hoặc, "Thế nào."
Ngụy Cẩn Hằng không hỏi thì thôi, anh hỏi một chút khiến nước mắt của Đồng Kiều lại lần nữa rơi ra, thanh âm nghẹn ngào, "Sao anh không nói cho tôi cái vòng này đắt như thế."
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô khóc như trẻ con, cười ra tiếng, đưa cô ôm vào trong ngực, "Bị dọa thật sao?"
Đồng Kiều ở trong ngực anh, cảm xúc được phóng thích, bắt đầu khống chế không nổi khóc lớn.
Ngụy Cẩn Hằng nhẹ nhàng vỗ về cô, ôn nhu an ủi, "Không có việc gì."
Giọng nói Đồng Kiều rầu rĩ trả lời, "Làm sao lại không có việc gì, tôi đã lớn thế này còn chưa từng thấy cái gì đắt như thế."
Cô thật sự sắp bị hù chết.
Ngụy Cẩn Hằng bị cô chọc cười.
Đồng Kiều ghé vào trước ngực của anh, bởi vì tiếng cười đó nên lồng ngực chấn động, gương mặt cô trong nháy mắt đỏ lên.
"Cười cái gì cười, tôi chính là chưa từng thấy qua đó!"
Ngụy Cẩn Hằng thuận theo gật đầu "Được, cô nói cái gì chính là cái đó, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi vào trước."
Đồng Kiều từ trong ngực anh chui ra, hai tay không ngừng lau nước mắt.
Qua ánh đèn đường, Ngụy Cẩn Hằng thấy hai tay cô đỏ bừng.
Anh siết tay nắm chặt, trong lòng bàn tay ôm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo.
Nụ cười của Ngụy Cẩn Hằng trong nháy mắt thu về, mày nhăn lại, "Sao tay lại lạnh như vậy."
Anh quay người cất bước đi đến trước cổng chính điền mật mã, cửa tự động mở ra, xoay người liền thấy người vừa đứng lúc trước lại đang ngồi xổm.
"Vào đi."
Đồng Kiều có chút ngượng ngùng bĩu môi nói, "Chân tôi...tê."
Ngụy Cẩn Hằng bất đắc dĩ nhìn cô, đi tới đưa tay kéo cô đứng dậy, bế thẳng lên, ngoài miệng còn khiển trách, "Đây chính là hậu quả của việc không nghe lời, lần sau cô phải nhớ kĩ."
Đồng Kiều cứng cổ nói, "Nhà anh chả có ai, trong nhà nhiều đồ quý như vậy, nếu mất đi thì làm sao bây giờ."
"Ngay cả một người làm chứng cho tôi cũng không có."
Ngụy Cẩn Hằng cười nói, "Không có đồ gì quý."
"Hừ, tôi không tin anh."
Trong nhà bật máy sưởi nên rất ấm, Đồng Kiều bị Ngụy Cẩn Hằng ôm đặt ở trên ghế sa lon.
"Ngồi một chút, tôi đi cất xe đã."
Khoảng thời gian Ngụy Cẩn Hằng rời đi này, cảm xúc của Đồng Kiều nhanh chóng bình thường trở lại.
Nhưng mà lúc này cô nhìn đồ dùng trong nhà Ngụy Cẩn Hằng, cảm giác có giá trị không nhỏ.
[ Truyện up ở wattpad melbournje!!!!!!!!!!! ]
Ngụy Cẩn Hằng dừng xe xong trở về, nhìn thấy Đồng Kiều câu nệ ngồi, không khỏi cảm thấy buồn cười, mở miệng trêu chọc nói, "Xem ra là di chứng của việc bị dọa."
"Tôi sợ mấy món đồ bảo bối của anh rơi xuống vỡ tan tành thôi."
Ngụy Cẩn Hằng đi ngang qua cô, đưa tay gõ xuống đầu của cô, "Khoa trương."
Đồng Kiều đem đầu hướng qua một bên, giọng điệu kiêu ngạo, "Ngày hôm nay tôi tới là để trả cho anh cái vòng này, anh nhanh kiểm tra một chút có thiếu hạt nào không, đợi lát nữa tôi đi rồi, anh sẽ không gọi được tôi đâu."
Ngụy Cẩn Hằng tiện tay đưa cái vòng đặt ở trên bàn trà, ngồi ở bên phải của cô trên ghế sa lon, "Là ai nói cho cô giá của cái vòng này?"
Đồng Kiều vuốt cái mũi đông cứng đến đỏ phừng phừng, "Chị Vũ nói cho tôi biết."
"Tiếu Vũ?"
"Ừm."
Mùng bốn tết.
Rất nhiều người đều chọn ngày mùng hai, mùng bốn, mùng sáu để đi thăm người thân.
Ông bà nội ngoại của Đồng Kiều đều đến từ sớm.
Cô cùng mẹ Đồng liền lựa chọn ở lại nhà.
So với cô nằm trên giường, hài lòng mà sống, thì Ngụy Cẩn Hằng bên này lại không nhẹ nhàng tự tại như vậy.
Hôm nay, tại nhà cũ của nhà họ Ngụy, bên trong không ít người, đều là đến thăm hai ba mẹ Ngụy.
Thật ra họ tới thăm còn mang theo cả con gái của mình tới, có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Ngụy Cẩn Hằng lôi Ngụy Tiếu Vũ trốn vào thư phòng.
Uống trà, đánh cờ những việc này, Ngụy Tiếu Vũ thực sự phát chán.
Mấy chung trà đậm vào trong bụng, cô cũng chưa nói gì.
Đánh cờ còn chưa được mấy nước liền thua, bị Ngụy Cẩn Hằng nghiền ép, Ngụy Tiếu Vũ một chút hứng thú đều không có.
"Anh, em sai rồi, cũng không nên nói lung tung, em cũng không nghĩ tới đó là anh tặng."
Ngụy Cẩn Hằng bình tĩnh, bưng ly trà trước mặt lên.
"Hiện tại cô ấy không nhận, em nói phả làm sao bây giờ?"
Ngụy Tiếu Vũ bất đắc dĩ hai tay chống cằm, nhìn Ngụy Cẩn Hằng trước mặt như ác ma, "Cái này không thể trách em nha, ai bảo anh đưa quà đắt như vậy, muốn hù người ta thật sao."
Lời còn chưa dứt, Ngụy Tiếu Vũ thấy được ánh mắt của đối phương, lập tức đổi giọng, "Trách em trách em, đều tại em."
"Anh trai à, lòng độ lượng của anh có thể chứa được mấy con thuyền, tha cho em lần này."
Ngụy Cẩn Hằng đem cái hộp gỗ đẩy đến trước mặt cô, giọng điệu thanh đạm lại không cho cự tuyệt, "Lấy công chuộc tội."
"Em....anh cho cô ấy không nhận, em đưa khẳng định cô ấy cũng không nhận."
Ngụy Cẩn Hằng duỗi ngón tay thon dài, gõ gõ bàn một chút.
Ngụy Tiếu Vũ trong nháy mắt sợ hãi, "Được, em thử một chút."
Nói xong tiện hay ôm hộp đen rời khỏi thư phòng, trong lòng còn chửi mình không có tiền đồ, biết rất rõ nhưng cô vẫn sợ anh, loại sợ hãi này xuất phát từ trong bản năng.
Lúc này, ba mẹ Ngụy đang ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện với khách, khắp mặt đều là nụ cười.
Tối hôm qua con gái của mình gọi điện thoại tới nói anh có bạn gái, hai người còn có chút không thể tin được.
Vừa rồi lúc ăn điểm tâm hai người đã được chứng nhận, hiện tại tâm tình kích động không nói nên lời.
Ngụy Tiếu Vũ nhìn cô gái trẻ tuổi không ngừng liếc bốn phía, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.
Thật đúng là có nghị lực, hàng năm đến đây đều như vắt chanh.
Tống Kiều nhìn thấy Ngụy Tiếu Vũ từ thư phòng ra, mắt sáng lên, thân mật hô, "Tiếu Vũ."
Ngụy Tiếu Vũ xoay người, trên mặt mang nụ cười, "Tống Kiều, chị đã đến?"
Tống kiều đi tới khoác cánh tay Ngụy Tiếu Vũ, "Chị còn tưởng rằng rm ở nước ngoài quay phim chứ, trong tay em cầm cái gì đó?"
Ngụy Tiếu Vũ lười nói nhảm, vì theo đuổi anh mình, Tống Kiều thật đúng là sử dụng đủ loại thủ đoạn.
"À, đây là quà mà anh em tặng cho chị dâu."
Nghe nói như thế, sắc mặt Tống Kiều trong nháy mắt trắng bệch, "Chị dâu? Chị dâu nào?"
"Em chỉ có một người anh, còn có thể là chị dâu nào." Ngụy Tiếu Vũ coi như không thấy biểu lộ khác thường của cô ta, tiếp tục nói, "Ầy, không nói nữa, em phải tranh thủ thời gian đưa, càng chậm trễ thì anh của em càng mất hứng."
Nói xong cô đem cánh tay của mình từ tay Tống Kiều rút ra, đi ra ngoài.
Trong một quán cà phê.
Đồng Kiều nhìn thấy cái này hộp này, mặt lần nữa trắng bệch.
"Thật xin lỗi, em không thể nhận."
Ngụy Tiếu Vũ nói một tiếng, "Anh chị tặng cho em, em nhận đi, làm sao lại ngốc như vậy, bạn gái người ta thì muốn nhà muốn xe, em như thế cũng tốt, nhưng mà nhận có chút quà cũng khóc."
Đồng Kiều mặt đỏ lên.
"Nhớ kỹ, về sau muốn trở thành một diễn viên nổi tiếng, phải biết giá trị bản thân hơn 10 tỷ, món đồ chơi nhỏ như này căn bản không cần để ở trong lòng."
Đồng Kiều tiếp tục lắc đầu.
Ngụy Tiếu Vũ bất đắc dĩ, "Nếu không như này đi, đồ thì em cứ nhận, trở về cất trong két, khi nào cần thì đeo."
"Chị Vũ, quà này quá đắt, em căn bản không thể nhận, chị hiểu ý em không?"
"Vậy em tặng cho anh chị một món quà đồng giá là được rồi."
Đồng Kiều trong nháy mắt sửng sốt, "Em....em không có nhiều tiền như vậy."
"Em ấy, em cứ gả cho anh chị, thứ này xem như sính lễ."
Đồng Kiều mặt đỏ lên, "Chị...chị chớ nói lung tung."
"Được, chị không nói nữa, em cứ hảo quản cái này đi, buổi chiều chị có việc bận, mang theo đồ quý như này không an toàn."
Đồng Kiều im lặng.
Cô nghe giọng điệu Ngụy Tiếu Vũ hoàn toàn không có cảm thấy nghi ngờ.
Mùng 6 tháng 1 âm lịch.
Phần lớn mọi người đều đã về thành phố, chuẩn bị sáng mai làm việc.
Còn mười ngày nữa là đến lúc phim của Ngụy Tiếu Vũ cùng Đồng Kiều chiếu.
Ngụy Tiếu Vũ làm nhân vật chính nên phải phối hợp tiến hành tuyên truyền.
Ngày tiếp theo, Ngụy Cẩn Hằng tới công ty bắt đầu đi làm, vừa mới vào văn phòng, Cao Viễn liền cầm lấy không ít văn kiện đem vào.
"Ngụy Tổng, đây là chút vật liệu mà tập đoàn Quan Hồng đưa tới."
Ngụy Cẩn Hằng gật đầu ừ một tiếng.
Ngay sau đó Cao Viễn lại đẩy đi tới một tấm thẻ, "Ngụy Tổng, đây là thẻ giảm giá ngài yêu cầu trước đó, tôi đã ở trang web nội bộ triển khai với các cửa hàng rồi."
Ngụy Cẩn Hằng đem tấm thẻ cầm lên, nhìn một lần, nói, "Vất vả cho cậu rồi."
Cao Viễn cười nói, "Ngụy Tổng hài lòng là tốt rồi, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Đợi Cao Viễn đi ra khỏi văn phòng, Ngụy Cẩn Hằng nhìn tấm thẻ đen trong tay mà thưởng thức rồi mới đặt xuống, bắt đầu rồi một ngày làm việc.
Tới 11h trưa, Ngụy Cẩn Hằng xử lý xong công việc, cầm tấm thẻ kia, nhếch miệng lên nở một nụ cười.
Mấy ngày nay Đồng Kiều đang một mực chuẩn bị cho chương trình tuần sau.
Kỳ thật quay mấy chương trình giải trí phát sóng trên TV rất dễ dàng bị cư dân mạng chửi, có thể là do một câu nói, một động tác, một biểu lộ, thậm chí một ánh mắt.
Cô là một người mới, không cần quá mức sáng chói, chỉ cần không bị mắng.
Hai ngày này cô xem không ít chương trình, cũng tổng kết ra một chút kinh nghiệm.
Trưa hôm nay, Đồng Kiều từ phòng tập gym ra, điện thoại nhận được một tin nhắn Wechat.
Cô mở ra xem, lại là một hình ảnh.
Bên trong là một cái thẻ, đen tuyền, phối hợp với màu vàng, có dòng chữ tập đoàn Hoằng Duy, đơn giản mà lại sang chảnh.
Đồng Kiều nghi hoặc, gõ chữ hỏi đây là cái gì?
Ngụy Cẩn Hằng trả lời một thẻ giảm giá.
Đồng Kiều lên tiếng kinh hô, "Trời ạ, thật sao."
Ngụy Cẩn Hằng: Muốn không?
Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Có có có
Ngụy Cẩn Hằng: Mời tôi ăn cơm.
Đồng Kiều lại không do dự đáp ứng: Ok!