Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 7: Đổi tên




Thà rằng chịu nghèo khổ trách mắng cũng không muốn làm thiếp, Liễu thị mở miệng nhưng không nói được câu nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Thuý Hoa nhìn ra Đinh Nhu mới là người làm chủ. Không hiểu tại sao mà Lục tiểu thư không giống bình thường. Khi phòng bếp cháy, Lục tiểu thư cực kỳ tỉnh táo, lại còn cứu Thuý Hoa. Nếu là ngày bình thường, Lục tiểu thư làm sao có thể tới phòng bếp, mà cũng sẽ không cứu nàng.

Thuý Hoa nhìn Đinh Nhu, Lục tiểu thư thưởng thức nàng? Thuý Hoa có chút mê mang, Lục tiểu thư thay đổi. Đinh Nhu hỏi: “Ngươi có thể tránh được nhất thời nhưng có thể trốn cả đời hay sao? Thuý Hoa, ta không nói ngươi cũng hiểu. Đến thôn trang rồi thì không còn hy vọng trở về phủ. Cho dù ngươi muốn gả cho người làm chính thể thì cũng chỉ gả cho bình dân trồng trọt. Ngươi không cảm thấy đáng tiếc cho dung mạo xinh đẹp của mình sao?”

Thuý Hoa cắn môi, Đinh Nhu hơi nhếch miệng “Ngươi cứ trở về Đinh phủ đi, gả người cũng dễ, mà không chừng còn được thu làm thiếp.”

“Nương, ta đi xem có gì ăn không.” Đinh Nhu giữ Liễu thị, cười khanh khách nói: “Trong lòng ta đã tính toán rồi. Nấu cơm không khó, muốn học cũng đơn giản.”

Liễu thị biết nữ công, nhưng bởi vì ấn tượng mơ hồ từ nhỏ mà nàng sợ lửa, gặp ánh lửa là sợ hãi nên Liễu thị không dám tới gần phòng bếp. Trước kia còn có Thuý Hoa ở đây, nhưng giờ hình như nữ nghi có ý tứ đưa Thuý Hoa về Đinh phủ. “Tiểu Nhu, hay là để nương đi nổi lửa nấu cơm.”

Đinh Nhu lắc đầu:”Nương, người cứ yên tâm đi. Con đói cũng không để mẹ đói. Nương không thể cứ che chở con cả đời được.”

Đinh Nhu đi ngang qua Thuý Hoa để ra cửa. Liễu thị thở dài nói: “Thuý Hoa, Tiểu Nhu là muốn tốt cho ngươi. Với dung mạo này của ngươi, nếu thật sự gả cho người ở thôn trang thì cũng chưa chắc giữ được ngươi. Trở về phủ cố gắng làm vui lòng phu nhân, gả ngươi cho một quản sự cũng tốt, còn hơn tương lai bị người khác mạnh mẽ cướp đoạt. Ai cũng mong được làm chính thê cả, nhưng mà thời thế này… Ai, tục ngữ nói rồi, đứng dưới gốc cây lớn thì có bóng mát.”

Thuý Hoa quỳ gối nói: “Tạ ơn ý tốt của Liễu di nương! Nô tỳ đi xem Lục tiểu thư.”

Thuý Hoa rời đi, Liễu thị ngồi ngây người. Nàng nghĩ tới bản thân mình, lúc ban đầu từng tính toán gả cho người khác, nhưng chủ tử đưa mình đi hầu hạ lão gia. Liễu thị cũng không biết cảm nhận của mình là gì nữa. Nếu không có lão gia, vậy thì sẽ không sinh ra Đinh Nhu. Liễu thị rất dễ thoả mãn, có một nữ nhi hiểu biết là tốt rồi.

Liễu thị tiếp tục ngồi thêu. Một lát nữa Lưu mẹ sẽ tới lấy. Liễu thị đã chuẩn bị tới việc ăn cơm nửa sống nửa chín. Có Thuý Hoa giúp đỡ thì chắc tình hình không đến mức quá tồi tệ. Liễu thị thương nữ nhi, nhưng trước kia nàng đã quen nghe lời phu nhân, giờ thì biến thành nghe lời nữ nhi. Nữ nhi nói gì nàng nghe nấy, không thể phản bác. Kể từ khi nữ nhi được quỷ sai đưa trở lại, ở trước mặt nữ nhi, trong đầu Liễu thị không có ý nghĩ phản bác nào. Chỉ cần Đinh Nhu nhìn nàng, Liễu thị liền nghe theo nữ nhi.

Thuý Hoa đi tới phòng bếp, vừa bước vào cửa thì thấy Lục tiểu thư đang đứng trước lò, dùng đá đánh lửa. Thuý Hoa nói: “Lục tiểu thư, để nô tỳ làm cho.”

“Không cần!” Đinh Nhu không tin có mỗi việc đánh lửa nàng cũng không làm được. Trước kia nàng dùng diêm. Đinh Nhu bỗng dừng lại. Diêm? Đôi vợ chồng xuyên qua kia không phát minh ra diêm? Đinh Nhu trước giờ chưa từng để ý đến chuyện củi lửa, cũng không hiểu đến chuyện này. “Thuý Hoa, ở đây chỉ có thể dùng đá lửa hay sao?”

“Lục tiểu thư, ở thôn trang chỉ có đá lửa. Trong phủ sẽ dùng diêm. Thôn trang không dùng nổi.” Thuý Hoa rõ ràng nhìn thấy khoé miệng Đinh Nhu giật giật. “Lục tiểu thư?”

“Không có gì, không có gì!”

Đinh nhu cười cười, cho cỏ khô vào trong lò bếp rồi cho thêm củi. Đại Tần đã được đôi vợ chồng xuyên qua thay đổi, Đinh Nhu muốn làm giàu là rất khó. Ánh lửa hồng hồng chiếu lên khuôn mặt mỉm cười của Đinh Nhu, Thuý Hoa nhìn cảm thấy ấm áp vô cùng, tựa như không điều gì làm khó được Lục tiểu thư. Làm sao nàng lại có ấn tượng như thế? Thuý Hoa mở mắt nhìn Đinh Nhu múc nước vào nồi. Đợi sau khi nước sôi thì mang bát đũa nấu trong đó một lúc.

Trừ độc một lúc đề phòng khỏi sinh bệnh. Sau khi làm xong mọi thứ, Đinh Nhu quay đầu lại cười: “Thuý Hoa, trong nhà có gạo mì không?”

“Ở trong vại cạnh góc kia, dầu và mỡ heo thì ở trong chạn…” Thuý Hoa nói từng thứ một. Đinh Nhu đột nhiên cảm thấy có người xuyên qua trước mình cũng không tệ. Ít nhất cũng có dầu để nấu ăn. Đinh Nhu có sở trường là nấu nướng, ở hiện đại có thể coi là người vợ hoàn mỹ kinh doanh được mà xuống bếp cũng được. Mặc dù dụng cụ nấu nướng ở Đại Tần không dễ dùng, tài liệu cũng không quá tốt nhưng không làm khó được nàng. Đinh Nhu chăm chú nấu cơm, tâm tình cũng theo đó mà nhẽ nhõm vui vẻ.

Đinh Nhu sẽ không biết hát những bài hát hiện đại nhưng vẫn có thể ngân nga nhịp điệu. Tâm tình nàng vui vẻ, cơm canh làm ra cũng sẽ có hương vị ngọt ngào. Thuý Hoa có một loại ảo giác Lục tiểu thư không phải đang nấu cơm trong phòng bếp tối nhỏ đơn sơ, không phải đang làm công việc hèn mọn của một nô tỳ làm bếp. Trên tay Lục tiểu thư tràn ngập ấm áp, giống như các tiểu thư viết chữ thêu hoa, không phân biệt được sang hèn.

“Lục tiểu thư, nô tỳ không trở về Đinh phủ.”

Đinh Nhu không hề quay lại, bình thản nói: “Thuý Hoa, ngươi phải biết rằng vợ chồng nghèo trăm chuyện buồn. Gạo củi tương dấm dầu trà… Không đơn giản như ngươi nghĩ. Vạn nhất có một ngày, trượng phu ngươi có tiền đồ, ghét bỏ người vợ ban đầu như ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

“TÌnh nghĩa vợ chồng không dễ bỏ. Nô tỳ không tin cùng nhau trải qua cuộc sống cay đắng khổ cực mà hắn lại không có lương tâm.”

“Nếu như hắn nạp thiếp thì sao?”

“Nô tỳ… nô tỳ…” Thuý Hoa quật cường nói: “Nô tỳ là chính thê.”

Lúc này, Đinh Nhu quay đầu lại, mỉm cười lộ má núm đồng tiền nhưng Thuý Hoa lại cảm thấy lành lạnh. “Lục tiểu thư, nô tỳ nói sai rồi

“Cũng không thể nói là sai lầm được. Chỉ làm khó nữ nhân thì có bản lĩnh gì. Nếu là trượng phu của ta dám nạp thiếp, ta sẽ để cho hắn có khổ không thể nói. Ngươi phải nhớ kỹ, lúc khó khăn gian khổ ngươi ở cạnh làm bạn với hắn. Lúc hắn có tiền rồi thì lại có ý hoa tâm. Loại nam nhân như vậy không cho hắn một bài học hắn còn tưởng là nữ nhân cũng dễ bắt nạt.”

Sau lưng Thuý Hoa chợt thấy lạnh toát. Không biết vì sao nàng tin rằng Luc tiểu thư thật sự có thể làm được việc để nam nhân khổ không thể tả. Không, có lẽ là sống không bằng chết. Thuý Hoa thật lòng nói: “Lục tiểu thư, hãy để cho nô tỳ đi theo ngài được không?”

Ở bên cạnh Lục tiểu thư có thể học được nhiều thứ. Đinh Nhu nhìn Thuý Hoa một lúc. “Ngươi còn đẹp hơn ta, ở bên cạnh ngươi sẽ thấy kém cỏi hơn. Ta không tự tin”

Ở cạnh mỹ nhân áp lực rất lực. Nói thì nói như vậy nhưng Đinh Nhu trước sau vẫn nhẹ nhàng cười. Thuý Hoa bước tới giúp Đinh Nhu. “Lục tiểu thư sẽ không kém cỏi so với nô tỳ.”

Đinh Nhu khẽ ngửi mùi cơm chín, hai mắt khẽ khép lại. “Thuý Hoa, ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Ngươi không hối hận sao? Ngươi phải biết rằng ta sẽ không trở về Đinh phủ, lên thuyền của ta thì đừng có nghĩ sẽ xuống thuyền.”

Ánh mắt Đinh Nhu sáng rực nhìn về phía Thuý Hoa, khoé môi khẽ nhếch: “Hiện giờ hối hận còn kịp.”

“Lục tiểu thư, nô tỳ đi theo ngài.”

Đinh Nhu gật đầu, coi như đã nhận Thuý Hoa. Thuý Hoa thật cao hứng tươi cười càng thêm động lòng người. Đinh Nhu thấy vậy có chút ngây ngẩn. Người đẹp đúng là người đẹp! Ai nói là nữ nhân thì không thương mỹ nhân.

“Thuý Hoa, tên của ngươi là ai lấy? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

Thuý Hoa lắc đầu nói: “Là khi vào phủ làm nô tỳ thì thuận miệng gọi. Trước kia nô tỳ được gọi là Nhị nha đầu.”

Đinh Nhu cười nói: “Vậy để ta tặng ngươi một cái tên khác được chứ?”

Đinh Nhu thực sự không thích cái tên Thuý Hoa này. Thuý Hoa gật đầu nói: “Xin Lục tiểu thư ban tên.”

Đinh Nhu suy nghĩ một chút. “Lam Tâm, gọi ngươi là Lam Tâm nhé.”

“Tạ ơn Lục tiểu thư!” So với cái tên Thuý Hoa thì dễ nghe hơn nhiều, Lam Tâm thật thích cái tên này. Đinh Nhu nhẹ nhàng nói: “Đợi vài ngày nữa, ta sẽ dạy ngươi viết tên của mình.”

Lam Tâm gật đầu liên tục. Đinh Nhu đã làm xong thức ăn liền bưng lên ăn cùng Liễu thị nhưng chưa đi vào cửa đã nghe nói: “Liễu di nương đừng chê ít nữa. Hiện giờ làm ăn khó khăn, chỉ có bằng này bạc thôi.”