Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 87: Nợ phong lưu, người ấy ôm cây đợi thỏ




Chu Hạo Khiên thấy động tác của Minh Yên vô thức kéo nàng lại, đúng lúc này Lan Cúc đã chạy tới, vươn tay đỡ Chung Dực, còn không ngừng gọi người đi vào, trong phút chốc cả căn phòng náo nhiệt hẳn lên, tiếng kinh hô, tiếng giận dữ mắng mỏ không dứt bên tai.

Minh Yên nhìn Lan Cúc chỉ huy người đỡ Chung Dực dậy, lại sai người đi mời lang trung, ánh mắt kia không hề rời khỏi người Chung Dực, chỗ sâu trong đôi mắt hốt hoảng kia xen lẫn nỗi hối hận không nguôi, hai ngày này Chung Dực không uống lấy giọt nước nào, bất kể trên tinh thần hay về mặt thể xác đều bị giày vò, lúc này cuối cùng ngất đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy hắn lẩm nhẩm gọi tên Lan Nhụy, dịu dàng như trước kia…

Minh Yên đột nhiên cảm thấy mình ở nơi này hết sức chướng mắt, cũng không muốn nhìn thấy Lan Cúc, càng không muốn nghe thấy Chung Dực đã mất ý thức còn gọi tên Lan Nhụy, cuộc cướp đoạt tình yêu này, rốt cuộc ai đúng ai sai, ai làm tổn thương ai, ai lại gánh lấy tổn thương này? Đi đến ngày hôm nay, Minh Yên đã không biết trong quan hệ phức tạp này, rốt cuộc có mấy người bị tổn thương?

Lan Nhụy mất đi tính mệnh, Lan Cúc chỉ lấy được cái vỏ rỗng của cuộc hôn nhân, Chung Dực nhìn như vô cùng nở mày nở mặt, nhưng vừa đối phó với phụ mẫu cường thế, thê tử nghi ngờ oán hận, mặt khác còn phải đón nhận sự giày vò của tình cảm, nhớ nhung lưu luyến Lan Nhụy, ai cũng có đau thương, ai cũng có bất lực, cuộc cướp đoạt này cả ba đều bị tổn thương…

Minh Yên im lặng xoay người, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Chúng ta đi thôi, ta muốn đi ăn giò kho tàu.”

Chu Hạo Khiên gật đầu, bất an trong lòng tan đi hơn phân nửa sau câu nói kia của Minh Yên, nhìn Úc Dương nói: “Đệ đi theo chúng ta không?”

Úc Dương nhìn Minh Yên, thật sự rất lâu rồi không gặp tỷ tỷ, rất muốn nói chuyện với nàng, suy nghĩ một chút thì gật đầu, nụ cười trên mặt có muốn ngừng cũng ngừng không được. Lan Cúc sớm đã cho người dìu Chung Dực đến thư phòng, không kịp nói chuyện cùng đám người Minh Yên, Minh Yên cũng không trách nàng ta, chỉ yên lặng đi sau lưng Chu Hạo Khiên, ra cửa lại thấy Lan Lăng đang ôm U tỷ nhi đứng ở trong sân, Tống Tần đứng ở bên cạnh vẻ mặt tối tăm gân xanh trên trán mơ hồ nhúc nhích, U tỷ nhi bị hắn dọa sợ tới múc giấu mặt ở trong ngực Lan Lăng đến khóc cũng không dám khóc, rất đáng thương.

Thấy Minh Yên đi ra, Lan Lăng bước nhanh tới, lo lắng hỏi: “Chúng ta làm sao đây?”

“Đi thôi, ở đây chướng mắt hay sao?” Minh Yên cười nhạt nói, nhìn U tỷ nhi nói: “Trả con bé lại cho Chung phu nhân đi, muội nghĩ nơi này không cần chúng ta đâu, bên mẫu thân biết chắc hẳn cũng sẽ không trách chúng ta.”

Lan Lăng gật đầu, nói: “Vậy tỷ đưa con bé đi trước, muội chờ tỷ một lát.”

Minh Yên vươn tay kéo Lan Lăng lại, liếc Chu Hạo Khiên một cái, Chu Hạo Khiên thấy thế trong lòng lầu bầu một tiếng, vẫn tiến lên một bước cười nói: “Chút chuyện nhỏ này ta thấy không cần làm phiền Tứ tỷ đi đâu, để ta và Tống Tần đi là được rồi.”

Nói xong thì nhét U tỷ nhi vào trong ngực Tống Tần, kéo Tống Tần đi ra ngoài, Tống Tần cực kỳ không vui, ra sức nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên lại như không nghe không thấy, chỉ kéo hắn đi, không để ý tới tiếng gào thét như từng thanh đao băng kia.

Minh Yên nhìn sân nhỏ vắng vẻ, cười nói: “Muội và tiểu Vương gia muốn đến Thu Diệp Cư ăn giò kho tàu, nghe nói chân giò kho tàu chỗ đó ngàn vàng khó cầu, nếu Tứ tỷ tỷ không có chuyện gì thì cùng đi đi, tỷ đệ chúng ta tụ tập nói chuyện vui vẻ với nhau một lát.”

Lan Lăng đang không muốn trở về nhìn khuôn mặt lạnh băng kia của Tống Tần nên đồng ý, hai người dẫn Úc Dương cùng đến cáo từ Chung phu nhân, lúc này Chung phu nhân đang ở trong thư phòng chăm Chung Dực đang hôn mê, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm người gây ra họa là Lan Cúc, hận không thể chém nàng ta ngàn đao, nhi tử bảo bối của bà ta có bao giờ bị thương như thế đâu.

Lúc ngày nghe thấy đám người Minh Yên cáo từ cũng không ép ở lại, vươn tay nhận lấy U tỷ nhi giao cho bà vú bên cạnh, đích thân tiễn mọi người ra cửa, lúc này không thấy bóng dáng Chung Lương đâu không biết đã đi làm chuyện gì, mấy người cũng không thèm để ý, cùng nhau rời đi.

Ra cửa Minh Yên và Lan Lăng cùng lên xe ngựa, đám người Chu Hạo Khiên cưỡi ngựa, đoàn người chậm rãi đi đến Thu Diệp Cư. Phòng bao ở lầu hai của Thu Diệp Cư đã được Chu Hạo Khiên bao từ sáng sớm, nhìn thấy mấy người bọn họ đến, tiểu nhị đứng ở cửa nhanh nhẹn nghênh đón, dẫn mọi người bên phòng bao ở lầu hai.

Minh Yên quan sát tửu lâu này, trang trí đồ sộ, bố cục hợp lý, trong đại sảnh đã đầy ắp người, thấy bọn họ đi vào thì không ít người nhìn sang bên này, may mà Minh Yên và Lan Lăng đều mang theo mũ có khăn voan che mặt cho nên yên ổn một chút, nhưng bị nhiều người nhìn như vậy các nàng vẫn thấy bất an, bước nhanh hơn đi lên lầu hai.

Vừa đi chưa được mấy bước thì nghe thấy có người hô: “Ơ, đây không phải là tiểu Vương gia sao? Sao hôm nay có thời gian rảnh ra ngoài thế?”

Chu Hạo Khiên nhìn người nọ một cái, cười hì hì đáp: “Tiểu vương thích đi nơi nào thì đi nơi đó, ngươi ăn cơm của ngươi đi, cẩn thận kẻo nghẹn chết, nhiều thức ăn như vậy còn không ngăn nổi miệng của ngươi à?”

Trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng cười to, Minh Yên và Lan Lăng liếc mắt nhìn nhau, nhấc chân đi lên lầu hai, Tống Tần xưa nay mặt lạnh không ai dám trêu chọc hắn, Chu Hạo Khiên không kiên nhẫn dài dòng với đám người đó nên nói mấy câu rồi đi. Vừa mới lên lầu hai, Chu Hạo Khiên vẫn chưa định thần lại thì nhìn thấy bên kia hành kia có một bóng dáng thướt tha mỹ lệ đang đứng đó, trong lòng nhất thời căng lên, lại nhìn khuôn mặt đó mà cười không nổi, rất sợ người nọ nhìn thấy mình, đẩy cửa phòng bao ra lập tức che chở Minh Yên đi vào trong, nhưng lúc này giọng nói vô cùng quen thuộc xuyên qua hành lang ung dung vang lên bên tai: “Tiểu Vương gia, nhìn thấy cố nhân hà cớ gì bối rối như thế?”

Minh Yên nghe thấy câu này chân vừa mới nhấc lên lập tức thu hồi lại, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, một bóng dáng màu trắng đang đứng ở trước cửa sổ khắc hoa cuối hành lang, nương theo ánh sáng nhạt, một khuôn mặt thanh u tuyệt diễm chiếu vào hai mắt Minh Yên, trái tim hơi run lên, nữ tử này thật sự đẹp, vẻ đẹp của nàng ấy không mang theo chút khói lửa nào, giống như tiên tử trên Thiên Cung hạ phàm, đôi mắt lạnh thấu xương nhìn chăm chăm vào Chu Hạo Khiên, không hề chuyển động…

Lúc này Tống Tần nở nụ cười, mặc dù nụ cười của Tống Tần chỉ là hơi nhếch khóe môi nhưng không thể phủ nhận lúc này tâm tình hắn cực kỳ sung sướng, chuyện vui sướng nhất trong cuộc đời chính là nhìn thấy người luôn bắt nạt ngươi đột nhiên gặp xui xẻo, tâm lý cười trên nỗi đau của người khác thật sự rất sảng khoái.

Lan Lăng nhìn thấy Tống Tần nhếch khóe môi với một mỹ nữ tuyệt thế như vậy trong lòng càng buồn bực, “không để ý” giẫm mạnh lên chân Tống Tần bước nhanh đi vào phòng bao, trong phút chốc, khuôn mặt Tống Tần cứng ngắc trở lại, khóe môi co giật với biên độ rất nhẹ, phất tay áo đi vào, lá gan càng lúc càng lớn, lại dám giẫm lên chân của hắn!

Minh Yên nhìn ánh mắt Chu Hạo Khiên nhìn nàng kia trong lòng càng không ngừng quay cuồng, giống như có thứ gì đó đang gặm cắn lòng nàng, đau đau ngứa ngứa, trái tim như bị tảng đá ngàn cân đè lên khiến nàng cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn, Minh Yên không muốn nói gì, hoàn toàn không muốn nói chuyện, thấy Lan Lăng đi vào thì không chút nghĩ ngợi muốn đi vào theo, nàng muốn áp chế dấu hiệu sắp tức giận ở trong lòng, biết rõ trước kia Chu Hạo Khiên đâu đâu cũng có hoa đào, nhưng bây giờ bị người ta truy đuổi tới cửa vẫn không thể chấp nhận được, Minh Yên như hiểu ra mình cũng là người có tính ghen tị!

Mặc dù cách mạng che Chu Hạo Khiên không nhìn thấy rõ thần sắc của Minh Yên nhưng hơi thở lạnh lùng kia lại không thể che giấu được, hắn nắm chặt lấy tay Minh Yên, bèn nịnh nọt giải thích: “Tiểu Yên Nhi, nàng đừng hiểu lầm, nàng thật sự đừng hiểu lầm, ta và nữ nhân đó không có gì cả, thật sự không có cái gì, nàng phải tin ta trong sạch.”

“Ai nói không có?” Trong chớp mắt nữ tử áo trắng kia đi đến trước mặt, chẳng chút nương tình nói.

Minh Yên không nhìn thấy nử tử này đi tới như thế nào, chỉ trong một cái chớp mắt đã đến trước mặt thật sự hù dọa nàng, theo bản năng lùi về sau một bước, trái tim đập thình thịch, nữ tử này có tốc độ nhanh thật, nhất là khuôn mặt kia đột nhiên nở nụ cười như hoa càng khiến lòng nàng khó chịu, lại không muốn thất lễ ở trước mặt mọi người, đành phải giả vờ bình tĩnh nói: “Đã là cố nhân gặp lại, nếu vị cô nương này không ngại thì cùng nhau vào ngồi đi.”

Nữ tử áo trắng nhướng mày, có chút tò mò đối với Minh Yên, Minh Yên phản ứng như vậy hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng ấy, dựa theo lẽ thường không phải nên nổi trận lôi đình sao? Không phải nên náo loạn với Chu Hạo Khiên sao? Không phải nên trừng mắt quắc mi với nàng ấy sao? Nữ nhân trong truyền thuyết được Chu Hạo Khiên nâng niu trong lòng bàn tay này thật đúng là không tầm thường, thú vị.

“Đương nhiên không ngại, ta và tiểu Vương gia đã lâu rồi không gặp, đương nhiên là phải uống với nhau hai chén rượu, ôn lại chuyện cũ rồi.”

Chu Hạo Khiên chỉ vào nữ tử áo trắng, hai hàng lông mày run lên nói: “Đừng lôi kéo làm quen với ta, ta với muội không có quan hệ gì cả! Không hề có chút quan hệ nào, đừng châm ngòi ly gián trước mặt Tiểu Yên Nhi của ta.”

Tim phổi Minh Yên đều tức điên lên, nụ cười trên mặt lại càng dịu dàng, vươn tay lấy cái mũ xuống nhìn nữ tử áo trắng nói: “Cô nương xin mời, gặp nhau không bằng tình cờ, nếu đến rồi thì phải tận tình chào đón mới đúng.”

Nữ tử áo trắng nhìn Minh Yên, cẩn thận đánh giá nàng, Minh Yên không phải là mỹ nhân, nhưng từ trên xuống dưới lại lưu chuyển một loại khí chất khác biệt khiến nhân tâm thần dục[1] của người ta say mê, nhất là lúc này mặt mày cong cong, khóe môi hơi nhếch lên, khiến người ta hận không thể chui vào lòng nàng muốn nhìn xem nữ tự có nụ cười này có trái tim như thế nào.

[1] Nhân tâm thần dục: lòng người, tinh thần, ham muốn.

Lần đầu tiên thất thố với một nữ nhân, hiển nhiên nữ tử áo trắng có hơi mất tự nhiên, rất nhanh thu hồi vẻ mặt, gật đầu nói: “Úc Trắc phi thật sự là người rộng lượng, khó trách tiểu Vương gia say mê như vậy.”

Hai nữ nhân đi vào trong, cứ thế quẳng Chu Hạo Khiên ở lại đằng sau, Chu Hạo Khiên muốn giải thích với Minh Yên cố tình nữ tử áo trắng lại gây khó dễ, lúc nào cũng cắt ngang chủ đề của hắn rồi còn dùng một vài từ ngữ mờ ám bôi đen quan hệ của hai người, Chu Hạo Khiên gấp đến mức muốn giậm chân mắng người, đã thế lúc này Tống Tần nhìn nàng kia vô cùng bình tĩnh nói: “Ta cho rằng muội vẫn có thể nhịn thêm.”

Một câu vô cùng ngắn gọn, nhưng lại khiến kẻ khác viển vông không thôi, nhịn thêm? Nhẫn nhịn Chu Hạo Khiên cưới niềm vui mới? Minh Yên cảm thấy mình muốn đánh người, nhưng ở trước mặt những người này không thể lên cơn, con người cần mặt cây cỏ cần vỏ, mặc kệ thế nào cũng phải giữ mặt mũi cho Chu Hạo Khiên, nếu mà làm ầm lên chỉ có thể khiến người ta chê cười, nhất là đám người ở vương phủ kia, quan trọng nhất là Minh Yên cảm thấy vấn đề này có phần kỳ lạ, Tống Tần là người tích chữ như vàng cũng quen nữ nhân này, còn chủ động chào hỏi, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ dị, khóe mắt Minh Yên quét qua Lan Lăng đang áp chế tức giận, chuyện này thật sự quái lắm…

Đôi mắt to đen láy của Úc Dương đảo qua đảo lại, muốn tò mò hỏi xem lại bị một ánh mắt lạnh như băng vứt qua, bèn cúi đầu cố gắng ăn thức ăn được tiểu nhị mang lên, tiếng cắn rột rột vang lên, nếu Chu Hạo Khiên dám bắt nạt tỷ tỷ của cậu… hiện tại đấu không lại huynh, huynh chờ đó cho ta, mười năm sau tuyệt đối không thua huynh!

Chu Hạo Khiên bị ánh mắt sắc bén như đao của Minh Yên lia về phía Úc Dương dọa sợ tới mức cả kinh, trái tim nhỏ run lên một cái, muốn mở miệng giải thích lại bị đôi cẩu nam nữ Tống Tần kia chặn kín lại, ngày xưa làm việc ác quá nhiều, ngày nay báo ứng xác đáng, lặng lẽ nắm tay nghiến răng, các người chờ đó cho tiểu gia!

Bầu không khí trong gian phòng cực kì quái dị, Lan Lăng xụ mặt không nói chuyện, chỉ ra sức ăn cơm giống Úc Dương, kiên quyết không chịu nhìn Tống Tần lấy một cái, tư thế chống đối đến cùng này khiến Minh Yên tò mò trong lòng như mèo gãi, xét thấy hiện nay mình cũng là do cường địch nuôi, chỉ có thể áp chế tò mò trong lòng xuống, ưu nhã, chậm rãi, dùng cơm. Chỉ có Chu Hạo Khiên nịnh hót gắp thức ăn cho Minh Yên nhưng nàng lại không đụng tới, thái độ nhiệt tình mời nữ tử áo trắng kia dùng cơm.

Tống Tần mấy lần nhíu mày quan sát Minh Yên, chưa từng gặp qua nữ nhân nào kỳ lạ như thế, Úc Minh Yên như thế khó trách có thể tuần phục được con ngựa hoang Chu Hạo Khiên kia, nghĩ tới đây liếc mắt nhìn Lan Lăng xem hắn là không khí, tính tình của hai tỷ muội này thật sự hoàn toàn khác biệt, Tống Tần cảm thấy nếu Lan Lăng bị Minh Yên bán cũng sẽ giúp người ta đếm tiền, quyết định sau này cắt đứt cơ hội gặp mặt của hai tỷ muội, miễn cho vị kia dạy hư nhà hắn.

Chu Hạo Khiên cần phải chế trụ tâm nhãn nhiều hơn so với hắn, còn hắn không cần nhiều tâm nhẫn để thêm phiền, Lan Lăng ngây thơ như thế rất tốt.

Chu Hạo Khiên rối rắm nhìn chằm chằm thức ăn mình gắp vào trong chén Minh Yên bị ghét bỏ gạt qua một bên, yên lặng nghiến răng, nữ tử áo trắng nhìn khuôn mặt gần như muốn sụp đổ của Chu Hạo Khiên thì tâm tình rất tốt, ngẩng đầu nhìn Minh Yên, giả vờ vô ý hỏi: “Úc Trắc phi không muốn biết gia nô là ai sao?”

Minh Yên nghe vậy ngẩng đầu nhìn nữ tử áo trắng kia, cười nhạt một tiếng: “Gặp nhau tình chính là bạn, cần gì phải hỏi tính danh, nếu cô nương muốn nói thì đã sớm nói, dù ta có hỏi cũng vô dụng.”

Tứ lạng bạt thiên cân[2], lần đầu tiên nữ tử áo trắng gặp phải nhân vật khó giải quyết như vậy, có hơi không kiên nhẫn mà gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt tiễn thủy uyển chuyển mê mang tản ra ánh sáng dụ hoặc, ánh mắt nhìn Chu Hạo Khiên mang theo sự quyến rũ vô hạn, đôi môi hồng đào khẽ mở, từ từ cười nói: “Tiểu Vương gia dùng bồ câu đưa thư gọi nô gia tới, định sắp xếp cho nô gia như thế nào?”

[2] Tứ lạng bạt thiên cân: sức lực nhỏ thắng sức lực lớn.

Chu Hạo Khiên sơ suất thiếu chút nữa nghẹn họng mà chết, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng phụ nữ nữ tử áo trắng gào lên: “Cô đừng khinh người quá đáng, tiểu gia ta trở mặt nữ nhân cũng đánh đấy!”

Vừa rồi Minh Yên đã cảm thấy kỳ lạ, trong hành động lời nói của nữ tử này đều mang theo diễn xuất khác với nữ tử bình thường, hành động lời nói cực kỳ lớn mật, toàn thân toát ra vẻ phô trương mị hoặc khiến người ta không thể xem nhẹ, lần này mềm mại đáng yêu hỏi Chu Hạo Khiên câu hỏi kia, Minh Yên chớp mắt một cái, cảm thấy giữa nữ tử này và Chu Hạo Khiên tuyệt đối không phải là kiểu quan hệ kia, thế nhưng hai người lại rất thân quen…

Minh Yên cảm thấy nữ nhân có thể ghen, nhưng không thể không có lý trí mà ghen bậy ghen bạ, tránh phải trở thành trò cười. Cũng giống như tình huống trước mặt, mình vẫn chưa làm rõ mà đã làm ầm lên thì thật sự sẽ thành trò cười. Với thân phận địa vị của Chu Hạo Khiên nếu thật sự có nữ nhân có quan hệ đó với Chu Hạo Khiên thì tuyệt đối sẽ không trắng trợn khiêu chiến uy nghiêm của Chu Hạo Khiên như vậy, mà Chu Hạo Khiên cũng không thể bó tay bó chân với nữ nhân là thủ hạ của mình, tóm lại một câu, nữ nhân này có lai lịch lớn, nữ nhân này không phải nữ nhân của Chu Hạo Khiên, nữ nhân này muốn khiêu khích quan hệ của nàng và Chu Hạo Khiên, nhất định là Chu Hạo Khiên đã làm chuyện gì khiến người ta ghi hận rồi…

Trong lòng phân tích thấu đáo xong, Minh Yên liếc nhìn Chu Hạo Khiên đang làm bộ đáng thương nhìn mình, bèn lộ ra một nụ cười thật tươi, ấm áp vui vẻ trong ánh mắt kia lập tức khiến Chu Hạo Khiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại nghe thấy Minh Yên nói: “Tiểu Vương gia, ta nhớ chúng ta còn một viện nhỏ không có người ở, hay là mời vị cô nương này về vương phủ ở nhé?”

Tống Tần sững sờ, trong tay gắp một cọng rau không cẩn thận rớt vào trong dĩa, sau đó giật mình hoàn hồn không chút để ý lại gắp lên bỏ vào miệng, tựa như thất lễ vừa rồi chưa bao giờ tồn tại vậy. Lan Lăng liếc nhìn Minh Yên một cái, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ tâm nhãn của Minh Yên còn nhiều hơn cả sao, mình không cần lo lắng cho muội ấy, cho nên tiếp tục lạnh lùng bình tĩnh cúi đầu dùng cơm, khuôn mặt Úc Dương buồn bực, cả bữa cơm không nói câu nào rồi, còn bị kìm nén đến mức muốn đánh người, nhưng ngẫm lại thủ đoạn của tỷ tỷ nhà mình… yên lặng cúi thấp đầu xuống.

Chu Hạo Khiên hoàn toàn ngây dại, Minh Yên càng bình tĩnh hiền lành ân cần, da đầu hắn càng tê dại, lập tức đáp: “Không được, muội ta có chổ ở rồi, nàng cứ mặc kệ muội ta đi.” Nói đến đây Chu Hạo Khiên sợ nữ tử áo trắng lại chắn lời hắn, nhất cổ tác khí[3] phẫn nộ quát: “Phong Tam Nương, nếu muội dây dưa với ta, ta sẽ đem tên tiểu tử Trịnh Trí kia sung quân đến biên cương để cho hắn cả ngày ăn cát!”

[3] Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm; một hơi làm cho xong công việc.

Minh Yên không biết Phong Tam Nương là ai, nhưng Chu Hạo Khiên nhắc đến Trịnh Trí thì coi như đã nói rõ quan hệ khó hiểu giữa hai người, trong lòng Minh Yên thở phào, quả nhiên không ngoài dự liệu của mình, thì ra nữ tử này có liên quan đến Trịnh Trí, chỉ là tại sao lại tìm Chu Hạo Khiên gây phiền phức? Nàng nhớ vừa rồi Phong Tam Nương nói là Chu Hạo Khiên dùng bồ câu đưa thư gọi nàng ấy tới…

Phong Tam Nương vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị Chu Hạo Khiên làm lộ thân phận của mình, nhưng cũng không để ý, nói chung nhìn thấy thủ đoạn của Úc Minh Yên, nữ nhân này giữ được bình thản, không kiêu ngạo không nóng nảy, rất tốt, nàng ấy rất thích, có điều mỗi lần Phong Tam Nương nhìn thấy nụ cười nhạt kia của Minh Yên chung quy sẽ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, khiến nàng ấy luôn quát tháo Bạch Hổ ở biên cương lại bị một nữ nhân cười đến mức nhộn nhạo, đúng là trời sinh một đôi với Chu Hạo Khiên.

Minh Yên ngẩng đầu nhìn Phong Tam Nương, cười càng dịu dàng hơn, đột nhiên nói: “Hóa ra là hồng nhan tri kỷ của Vệ Chỉ Huy ti Chỉ huy Thiêm sự Trịnh Trí đại nhân, thật sự thất kính, vẫn chưa cảm ơn đôi Dạ Minh Châu có giá trị liên thành của Trịnh đại nhân tặng cho ta và tiểu Vương gia làm quà mừng tân hôn, không nghĩ rằng có thể gặp được Phong cô nương ở đây, thật sự gặp nhau không bằng tình cờ, hôm nay đúng lúc làm chủ nhà rồi.”

Minh Yên cười đến mức vô cùng khiêm tốn, Phong Tam Nương lại ngây người ra, vẻ mặt Tống Tần bất động nhưng động tác tay thì ngừng lại, hai mắt có thần sáng ngời thì nhìn tiếng động trong sân, nhưng đuôi khóe mắt lại đảo qua trên mặt Minh Yên, nữ nhân này lợi hại, nhanh như vậy đã báo thù rồi, một cây đao đâm vào nỗi đau của Phong Tam Nương, hắn nhớ đôi Dạ Minh Châu kia hình như là sính lễ Trịnh Trí muốn tặng cho Phong Tam Nương…

Phong Tam Nương nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên, hai nắm tay nắm chặt vang lên tiếng rắc rắc, mím chặt môi từ từ nói: “Tiểu Vương gia thật đúng là xuống tay được ghê, thuộc hạ bội phục! Bội phục! Thuộc hạ sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay, hôm khác lúc thuộc hạ xuất giá, nếu quà mừng của tiểu Vương gia nhẹ hơn cái này, hừ hừ…”

Còn chưa dứt lời, thế mà đầy ý đe dọa, Minh Yên hé miệng cười một tiếng nhưng không nói lời nào, ánh mắt nhìn Chu Hạo Khiên đầy vẻ chế nhạo. Chu Hạo Khiên nhìn ái thê của mình, thật sự muốn rơi lệ mà, kết cục đắc tội ái thê… Thật sự khiến người ta gặp trở ngại mà! Minh Yên không động một binh, chỉ động miệng, khiến Phong Tam Nương ghi hận mình, Úc Minh Yên xem như nàng lợi hại!

Lan Lăng ngây thơ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, Úc Dương đảo mắt mấy vòng, mặc dù không hiểu toàn bộ nhưng cũng biết Chu Hạo Khiên bị tỷ tỷ mình tính kế, tâm tình trở nên tốt hơn, khẩu vị tốt lên, giò kho tàu hôm nay vô cùng thơm.

Đôi mắt bồ câu của Phong Tam Nương nhìn Chu Hạo Khiên và Minh Yên, đột nhiên cười tủm tỉm nhìn Minh Yên lập tức đổi thành giọng điệu nịnh nọt nói: “Tẩu tử, đại ca bảo muội quay về là vì chuyện của tẩu, tẩu không thể mặc kệ Trịnh Trí nhà muội được, nếu Trịnh Trí bị đày đi biên cương ăn cát cả đời này muội cũng không vào được đại môn của Trịnh phủ, tẩu tử, tẩu không thể bụng dạ độc ác như người nào đó, tẩu xem muội một ngày một đêm không ngủ ra roi thúc ngựa từ biên cương gấp gáp trở về cũng không dễ dàng, nể mặt tiểu muội bán mạng vì tẩu, tẩu cũng phải tội nghiệp cho muội nha.”

Mặc dù Minh Yên vững như bàn đá cũng bị cú bẻ lái không góc chết này làm cho mờ mịt, nữ tử này… nói trở mặt là trở mặt, tốc độ này khiến người ta khó mà nhìn thấy bóng lưng, Minh Yên áp chế kinh ngạc trong lòng, khẽ cười một cái, thản nhiên nói: “Muội yên tâm, tiểu Vương gia nói đùa thôi, Trịnh Thiêm sự văn võ song toàn là một lương tài bậc này tiểu Vương gia sao cam lòng đày đi biên cương.”

Minh Yên nghe Phong Tam Nương nói cũng biết nàng ấy bị Chu Hạo Khiên gọi về là vì chuyện tìm người giúp mình, trong lòng cảm kích, suy nghĩ một chút nhìn Phong Tam Nương nói: “Nếu muội không có nơi nào để ở, vậy theo ta trở về vương phủ làm bạn đi.”

Phong Tam Nương nghe vậy nuốt nước miếng, nói: “Tẩu tử, tẩu tha cho muội đi, vừa rồi muội nói đùa thôi, đó là hang sói… muội không đi!”

Phong Tam Nương cứ mở miệng là gọi tẩu tử, vô cùng thân thiết, mặt Minh Yên đỏ lên, vẻ mặt thẹn thùng e lệ nhìn Phong Tam Nương không rời mắt, Chu Hạo Khiên nghiến răng nhìn Phong Tam Nương nói: “Đi tìm Trịnh Trí đưa tin đi, bây giờ hắn là cấp trên trực tiếp của muội.”

Sắc mặt Phong Tam Nương khẽ biến, Chu Hạo Khiên này đúng là kẻ ty tiện bỉ ổi… tâm nhãn còn nhỏ hơn cả mũi kim, nguyền rủa huynh cả đời nhìn sắc mặt tẩu tử nhỏ mà sống!