Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 86: Lan Cúc đại náo Chung phủ (3)




Lan Lăng như không nhìn thấy Tống Tần đi vòng qua hắn tiến lên phía trước, Chu Hạo Khiên thấy vậy lập tức tỉnh táo tinh thần, nắm lấy vai Tống Tần, cười hì hì nói: “Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay, nhớ tới lúc đầu ngươi nói với ta như thế nào nhỉ? Ngày khác ta sẽ dẫn Tiểu Yên Nhi tới nhà ngươi xem nói nhiệt!”

Chu Hạo Khiên vừa nói xong lập tức chạy nhanh như dưới đế giày có bôi mỡ vậy, Tống Tần liếc nhìn bóng lưng của hắn, yên lặng nói: Chu Hạo Khiên, ta sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay!

Chu Hạo Khiên cảm thấy sau lưng lạnh rờn rợn, đôi mắt nhỏ của Tống Tần như phi đao lại tăng thêm một cấp độ, dù cách một bức tường vẫn khiến lông tóc hắn dựng đứng. Nhưng so với cười trên nỗi đau của người khác, đây có là gì đâu! Tên khốn kiếp như cái đồ nút chai kia vẫn luôn đứng nhìn xem náo nhiệt chuyện của hắn, lần này hắn phải xem náo nhiệt cho đã, bên Tống Tần đã bắt đầu trình diễn rồi, tên khốn Trịnh Trí kia chờ đó cho ta, chờ ta kéo Phong Tam nương về phe ta, xem ai trèo tường đây!

Tâm tình của Chu Hạo Khiên rất tốt đi vào viện thì nhìn thấy Minh Yên vẫn còn đứng ở trong sân chưa đi vào, bước nhanh tới dừng chân lại trước mặt nàng: “Đang đợi ta à?”

Nhìn thấy Chu Hạo Khiên, trái tim mãnh liệt của  Minh Yên dần buông xuống, đột nhiên chẳng có chút kiêng dè nào gật đầu, nói: “Vâng, đang đợi chàng.”

Chu Hạo Khiên nhìn cái gì cũng thuận mắt, đứng dưới ánh nắng mặt trời nghe lời nói mật ngọt thế nào, cả người như muốn bay lên, Chu Hạo Khiên hé miệng cười nói: “Tiểu Yên Nhi, nếu tiểu gia không đến, đoán chừng cả Chung phủ nàng cũng không dám đi nhỉ, sợ cái gì? Đi, tiểu gia dẫn nàng vào, Chung Đô ti thật sự có bản lĩnh lại có thể chọc cho phu nhân của mình tức thành như vậy, nàng chỉ cần trút giận thay cho tỷ tỷ của nàng, còn lại cứ giao cho ta.”

Rõ ràng là lời nói chẳng đâu vào đâu nhưng Minh Yên nghe mà thấy vô cùng thoải mái, nhấc chân đi vào trong nhà, nói: “Chàng đừng làm liều, vào xem tình hình rồi nói sau.”

Chu Hạo Khiên nghiêm túc nói: “Vâng, tuân lệnh phu nhân!”

Ngay cả mấy nha hoàn của Lan Cúc đứng ở một bên nhìn thấy tình cảnh này cũng không nhịn được mà bật cười, trong lòng hâm mộ Thất tiểu thư thật sự tốt phúc.

Minh Yên lại biết Chu Hạo Khiên cố ý làm vậy ở trước mặt mấy nha hoàn của Lan Cúc, chẳng qua chỉ muốn để cho mọi người đều biết, Chu Hạo Khiên đối xử với Úc Minh Yên như thế nào, quả thật là cung phụng như bảo bối! Trái tim mền cả ra, trong đôi mắt của Minh Yên tràn đầy tình cảm dịu dàng, nhưng khi chân vừa bước vào phòng, thì lập tức thay đổi sắc mặt, đổi thành vẻ mặt nghiêm túc.

Bắt đầu từ sảnh hoa nhỏ ở bên ngoài, bình phong đã rời cả khung, mảnh sứ vỡ đầy khắp phòng, mấy bức tranh sơn thủy ở trên tường cũng bị kéo rớt tan tác, mấy cái ghế dựa, rèm cửa cũng vứt dưới đất hiện đầy dấu chân. Đi vào phòng trong lại càng thê thảm không nỡ nhìn, ngoại trừ tú đôn Chung Dực đang ngồi ra, ngay cả đồ chắc chắn như giường bát bộ[1] cũng bị Lan Cúc đập đến nỗi không còn hình dáng ban đầu, Minh Yên thật sự ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ bên trong lại quên nhìn đồ dưới chân, không cẩn thận dẫm lên mảnh sứ vỡ khiến chân trượt cả người ngã về phía trước, Chu Hạo Khiên tay dài kéo nàng về lại bên cạnh, chậm rãi nói: “Coi chừng dưới chân.”

[1] Giường bát bộ: kiểu giường này thường thấy trong phim cổ trang nhất.

Giọng nói của Chu Hạo Khiên cực kỳ vang dội, Lan Cúc và Chung Dực ở trong phòng lập tức nhìn sang, ánh mắt của Chung Dực dừng ở trên người Minh Yên, nhìn thấy bàn tay nào đó đặt trên eo Minh Yên thì lườm một cái, khuôn mặt vô cùng cứng ngắc, cũng không nói câu nào, vẫn ngồi đó như cũ.

Lan Cúc nhìn thấy hai người thì sững sờ một chút, cũng không để ý tới hai người, nghiêm mặt đứng ở đó, đôi mắt tuy lớn nhưng lại trống rỗng, ngoại trừ thở gấp ra thì dường như cả người đã không ở thế gian này.

Minh Yên liếc nhìn hai người, chầm chậm đi về phía trước một bước, Chu Hạo Khiên đi sát phía sau Minh Yên rất sợ nàng lại không cẩn thận mà bị ngã, hai người một trước một sau chậm rãi vào phòng.

“Nhị tỷ tỷ, không định dừng?” Minh Yên nhìn Lan Cúc gặn từng chữ.

Lan Cúc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Minh Yên một cái, cắn răng nói: “Muốn xem náo nhiệt thì chỉ cần xem, đừng phí lời.”

“Nhị tỷ tỷ thật sự có mắt nhìn, đúng là muội tới xem náo nhiệt. Chậc chậc, trong phòng này quả thật thê thảm không nỡ nhìn mà, ai có thể nghĩ tới Nhị tiểu thư Úc phủ ngày thường dịu dàng thanh lịch tiến thoái có chuẩn mực lại giở trò ngang ngược giống một bát phụ[2], thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.” Minh Yên tựa như không để ý nói, buột miệng nói ra từ bát phụ, không hề có chút cấm kỵ nào.

[2] Bát phụ: Người đàn bà chanh chua.

Ăn nói thẳng thắn như thế, đừng nói Chung Dực, cho dù là Chu Hạo Khiên cũng giật nảy mình, hắn có thể xác định Tiểu Yên Nhi nhà hắn tức giận rồi, là thật sự tức giận đấy, Tiểu Yên Nhi càng tức giận thì càng như đóa Tường Vi đầy gai chích đau tay, Chu Hạo Khiên từng bị chích nhiều lần, trông thấy Minh Yên thì trong lòng hơi sợ hãi, ngày hôm nay đôi phu thê kia chắc hẳn có người gặp xúi quẩy rồi, ý nghĩ này chợt lóe lên, Chu Hạo Khiên bỗng nhiên hưng phấn, vô cùng hy vọng người gặp xui xẻ chính là nam nhân mặt mũi đáng ghét đang ngồi vững như núi thái sơn kia.

Lan Cúc ngẩng đầu nhìn Minh Yên, tựa như không biết tại sao Minh Yên có thể nói ra những lời như vậy, trước đây Minh Yên sẽ không bao giờ nói mấy lời này, vẻ mặt, thái độ, sắc bén chẳng chút nương tình ngược lại khiến nàng ta nhớ tới Lan Nhụy, Lan Nhụy… Nghĩ tới cái tên này, cả người Lan Cúc uể oải, thản nhiên nói: “Muội trở về đi, ở đây không có chuyện của muội.”

Minh Yên nhìn Lan Cúc, thái độ chống đối của nàng ta, Minh Yên không hề ngoài ý muốn, gật đầu nói: “Muội cũng không muốn tới, là mẫu thân sai người đưa tin sang bảo muội qua một chuyến. Tỷ đã nói vậy thì muội sẽ đi, lát nữa mẫu thân hỏi muội cũng sẽ trả lời như vậy,” Suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Xem ra Nhị tỷ tỷ định xong xuôi hết sẽ về từ đường nhà mẹ đẻ ở cả đời phải không?”

Lan Cúc sững sờ, có phần không hiểu: “Muội có ý gì?”

Minh Yên giả vờ kinh ngạc nói: “Nhị tỷ tỷ không biết sao? Lúc muội mới vừa vào Chung phu nhân đã nói rõ với muội, Nhị tỷ tỷ cứ ầm ĩ như vậy Chung phủ sẽ không nén giận nữa, mà không nén giận thì còn có thể như thế nào? Không phải đình thê tái thú sao? Nhị tỷ tỷ làm lớn chuyện như vậy muội tưởng đâu tỷ sẽ biết chuyện bị hưu, thì ra hoàn toàn không biết. Nếu không phải vì hưu thê, vì cái gì Nhị tỷ lại náo loạn như vậy? Không nghĩ lại xem U tỷ nhi sẽ ra sao?”

Nghe thấy Minh Yên nhắc tới U tỷ nhi, thần sắc Lan Cúc lập tức mền ra, đôi mắt trống rỗng ánh lên vầng sáng, rải rác nho nhỏ hướng về phía Minh Yên, đột nhiên nắm lấy tay Minh Yên, hô: “Nếu không phải Lục muội muội đã chết, tỷ còn tưởng muội ấy sống lại, Minh Yên, dáng vẻ vừa rồi của muội thật sự giống Lục muội muội khi còn sống…” Lan Cúc không hề để ý đến vẻ mặt bối rối của Minh Yên, nàng ta nhìn về phía Chung Dực đột nhiên vươn tay chỉ về phía hắn, rồi nói với Minh Yên, “Muội biết không? Trong lòng trượng phu của tỷ chỉ thích Lục muội muội, nếu Lục muội muội còn sống, nếu người chàng cưới là Lục muội muội, sao lại có thể không nể chút tình phu thê mà đẩy phụ thân vào Đô Sát viện? Nếu Lục muội muội còn sống, ta nào sống cuộc sống như ở lãnh cung mấy năm qua? Phu thê hòa thuận? Đằm thắm liền cánh? Đều là giả, trong lòng của chàng ta ngoại trừ Úc Lan Nhụy ra còn chứa được ai đâu?”

Lan Cúc như bị ma nhập, dùng sức nắm lấy tay Minh yên, sức lực lớn khiến Minh Yên nhíu mày, thần sắc trên mặt vừa khóc vừa cười, trong bi thương mang theo tuyệt vọng, ánh mắt từng chút mất đi ánh sáng, tựa như bông liễu tan hoang, bay bổng không hề có chút sức lực.

Minh Yên nghe thấy Lan Cúc nói vậy trái tim lập tức bị kích động, trong lòng Chung Dực vẫn có Lan Nhụy, nếu đã vậy hà cớ gì lại thành thân với Lan Cúc? Minh Yên theo bản năng quay đầu nhìn về phía Chung Dực, hắn gầy đi rất nhiều, y phục vốn vừa người nay lại như treo trên thân, quanh miệng mọc đầy râu, trong mắt hiện đầy tơ máu, thần sắc trống rỗng khiến người ta kinh hãi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi Chung Dực lại biến thành bộ dạng như vậy, ở một góc nào đó trong lòng Minh Yên từ từ quay cuồng, đau khổ, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Chu Hạo Khiên nhìn thấy Úc Dương đi tới thì ra dấu cậu đừng nói chuyện, ngoắc ngoắc tay để Úc Dương đứng ở bên cạnh hắn, Úc Dương quan sát Chu Hạo Khiên vẫn thấy lạ lẫm với vị tỷ phu này, lúc nhìn thấy hắn ngoặc tay với mình, thế mà lại cứ thế đi qua, mặc dù cậu vốn muốn đi đến bên cạnh Chung Dực.

Úc Dương nhìn Chu Hạo Khiên nhỏ giọng nói: “Đệ đi xem Nhị tỷ phu, mấy ngày nay giống như mất nửa cái mạng, thấy mà lo lắng.”

Chu Hạo Khiên cười hà hà, nhỏ giọng nói bên tai Úc Dương: “Đệ có thấy Thất tỷ tỷ ở bên kia không, đệ đừng đi qua, nàng ấy sẽ xử lý tốt, đệ đi qua không phải thêm phiền phức sao?”

Mặt Úc Dương trắng không còn chút máu nhìn Chu Hạo Khiên, bĩu môi nói: “Còn lâu đệ mới gây thêm phiền phức, Nhị tỷ phu là người tốt, sao Nhị tỷ tỷ lại không thông tình đạt lý như thế, Lục tỷ tỷ cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi còn ghen tuông, thật chẳng có ý nghĩa gì.”

Chu Hạo Khiên nghe lời của Úc Dương ánh mắt hơi thay đổi, Úc Dương là đệ đệ cùng một mẹ sinh ra với Minh Yên, lời Úc Dương nói vẫn có độ tin cậy, nhưng Chu Hạo Khiên vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tuy nhiên lại không tìm ra chỗ không hợp ý nào.

Chung Dực quả thật thích Lan Nhụy, nhưng buổi trưa ngày nào đó hắn lại nhìn Minh Yên gọi tên Lan Nhụy, Minh Yên sao có thể giống Lục tiểu thư Lan Nhụy đã chết chứ?

Minh Yên áp chế lo lắng trong tim xuống, nhìn Lan Cúc hỏi: “Nhị tỷ tỷ, bất kể Nhị tỷ phu có thích Lục tỷ tỷ đã qua đời hay không thì dù sao Lục tỷ tỷ đã không còn ở nhân thế, còn cái gì để dây dưa đây? Còn về chuyện phụ thân vào Đô Sát viện, muội nghĩ Nhị tỷ phu cũng không phải là người lạnh lùng vô tình, khẳng định là có nỗi khổ tâm nào đó, mọi việc đều phải nói chuyện với Nhị tỷ phu, giữa phu thê còn gây khó dễ sao?”

Minh Yên vốn nên vui vẻ, hôm nay Chung Dực và Lan Cúc trở mặt, chỉ vì trong lòng Chung Dực vẫn còn yêu Lan Nhụy, nàng hẳn nên vui vẻ phải không? Ít nhất Chung Dực của nàng không quên nàng, về phần năm đó tại sao cưới Lan Cúc vứt bỏ lời thề đã không muốn truy cứu nữa, đã qua thì cho nó qua, có tiếp tục moi ra có ý nghĩa gì đâu? Lan Cúc hao tổn tâm sức tự tay mưu hại Lan Nhụy, kết quả thứ nhận được chỉ là một cuộc hôn nhân danh nghĩa, tỷ ta cũng đã bị trừng phạt, sự trừng phạt này khiến tỷ ta khổ sở hơn bất cứ điều gì khác, nếu không Lan Cúc cũng sẽ không mặc kệ mà náo loạn thành như vậy, nhất định cảm thấy cuộc sống như thế này không thể sống nổi nữa.

Thế nhưng hết thảy có thể trách ai được đây? Minh Yên nhìn Lan Cúc, nhìn đống bừa bộn khắp phòng, lặng lẽ nghĩ trong lòng, năm đó lúc Lan Cúc nhẫn tâm hại chết Lan Nhụy có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay? Lan Cúc tự tay phá hủy hạnh phúc thuộc về Lan Nhụy, chiếm đoạt thân thể Chung Dực chẳng lẻ còn muốn đoạt lấy trái tim của hắn? Vậy cũng tham lam quá rồi, thứ thuộc về ngươi có là ai cũng không cướp được, không thuộc về thì có muốn cướp cũng cướp không được, trong ngu muội sớm có chú định.

Lan Cúc nhìn Minh Yên, châm chọc nói: “Hôm nay cuộc sống của Thất muội muội hạnh phúc, đắc chí vừa lòng, nói tới nói lui cũng thoải mái, chưa từng đi vào chỗ trũng nhỉ? Nói cũng dễ dàng, nếu trong lòng tiểu Vương gia luôn chứa đựng một bóng hình khác, mà muội chẳng qua cũng chỉ là một vật thay thế, muội sẽ thế nào?”

Minh Yên nghe thấy lời nói chói tai này thì bực bội bị đè nén trong lòng lại nhanh chóng trổi dậy, không nhịn được châm chọc nói: “Nếu lúc trước Nhị tỷ tỷ đã biết trong lòng Nhị tỷ phu chỉ yêu Lục tỷ tỷ tại sao lại còn muốn gả qua? Nếu muội biết trong lòng tiểu Vương gia vẫn còn yêu một người thì dù có chết cũng sẽ không gả qua, cho nên trong cuộc đời muội sẽ không có “nếu như” như Nhị tỷ tỷ nói, bởi vì ngay từ đầu đã biết rõ không thể có kết quả muội sẽ không để cho mình đi vào ngõ cụt!”

Lan Cúc nghe vậy sững sờ, lúc này Chung Dực chợt ngẩng đầu lên nhìn Minh Yên, hắn cảm thấy hai mắt của mình lại xảy ra vấn đề, Minh Yên cay độc sắc bén cực kỳ giống Lan Nhụy. Hắn nhớ rõ năm đó Lan Nhụy đã từng nói: “Chung Dực, nếu trong lòng chàng có nữ nhân khác coi ta là vật thay thế, ta có chết cũng không gả qua cho chàng, chàng có tin không?”

Trước mắt Chung Dực có hơi hoa mắt, mơ hồ cảm thấy có bóng dáng Lan Nhụy đi về phía mình, trên mặt mang theo vẻ giận dữ, dường như đang trách móc hắn tại sao cưới người khác? Chung Dực vươn tay muốn kéo Lan Nhụy lại, nhưng bóng dáng kia chợt biến mất, thế mà hắn lại bắt lấy cổ tay Minh Yên, mà lúc này Chung Dức đã không còn phân biệt rõ là Minh Yên hay Lan Nhụy, trong đôi mắt mê mang kia gợi lên ý cười, nụ cười kia thê lương tuyệt vọng mang theo đau lòng tự trách, há miệng nói: “Nhụy Nhi, nhất định là nàng rất hận ta phải không? Ta nhu nhược ích kỷ, không thể cùng nàng đi xuống Hoàng Tuyền còn cưới nữ nhân khác, ta biết nàng xem thường ta, ta biết nàng sẽ hận ta, ta biết cả đời này ta không còn mặt mũi nào gặp nàng, nếu thời gian có thể trở lại… Có lẽ ta thật sự có thể vứt bỏ gông xiềng kia, không để ý tới chuyện của phụ mẫu, trung hiếu tiết nghĩa đi theo nàng…”

Trong phòng yên tĩnh đến mức đòi mạng, Chung Dực kéo tay Minh Yên gọi tên Lan Nhụy sám hối…

Chu Hạo Khiên quan sát Minh Yên, trong ánh mắt Minh Yên vẫn bắt được thần sắc khó mà nói rõ của ngày hôm đó, rốt cuộc Minh Yên và Lan Nhụy có quan hệ gì? Chu Hạo Khiên đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, tựa như không muốn suy nghĩ đến đáp án này, nghĩ tới đây sải bước tiến lên đẩy Chung Dực ra, tức giận nói: “Chung Dực, mắt của ngươi còn xài được không? Đứng ở đây là Tiểu Yên Nhi của ta mà không phải là Lan Nhụy của ngươi!”

Chung Dực bị Chu Hạo Khiên đẩy hoàn toàn không đứng vũng, dưới chân dẫm lên mảnh sứ vỡ cả người lảo đảo ngã nhào xuống đất, lập tức nghe thấy tiếng chói tai của mảnh sứ vỡ, còn có tiếng kêu rên của Chung Dực, Minh Yên cúi đầu nhìn, thấy trên người Chung Dực bị vạch ra mấy đường máu, máu chậm rãi chảy ra, thoáng cái trái tim níu chặt lại, theo bản năng chạy qua…