*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng là Ký Dung đã vén rèm lên, kêu Minh Yên dậy, Tuyết Hủy chịu khó hơn ngày trước mấy phần, múc nước, thay quần áo, loay hoay bận đầu bận cổ. Ký Dung có chút kỳ quái nhìn bóng lưng Tuyết Hủy, Minh Yên lắc đầu một cái với nàng ấy, Ký Dung vội vàng thu lại ánh mắt của mình, hầu hạ Minh Yên rời giường.
Tuyết Hủy tự mình chọn quần áo, lấy một bộ áo cảnh xuân màu nghệ, áo khoác màu trắng bạc thêu hoa chiết cành, lại chọn một chiếc váy mã diện màu xanh liễu, mép váy thêu hoa văn cỏ xoắn[1], Ký Dung nhìn áo váy Tuyết Hủy chọn thì không nhịn được mở miệng hỏi: “Tuyết Hủy, hôm nay phải ra ngoài gặp khách, sao tiểu thư có thể mặc áo váy giản dị như vậy? Nếu phu nhân biết sẽ quở trách đấy.”
[1] Hình ảnh: Là kiểu hoa văn dạng như thế này
Tuyết Hủy không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Xưa nay Thất tiểu thư không thích màu tươi sáng, nên mặc giản dị một chút mới tốt.”
Ký Dung cảm thấy Tuyết Hủy là lạ, quay đầu nhìn Minh Yên, nói: “Tiểu thư, chúng ta không thể thất lễ ở trước mặt mọi người, nếu Đại phu nhân trách tội thì sao đây?”
Minh Yên cười nhẹ, nhìn Ký Dung nói: “Ngày thường mặc thế nào thì cứ mặc vậy đi, nếu hôm nay đột nhiên đổi cách ăn mặc, chỉ sợ người ta sẽ nghĩ xấu trong lòng, Tuyết Hủy làm rất tốt.”
Lời nói bóng gió của Minh Yên Ký Dung đã hiểu, vẻ mặt thoáng hiện lên chút kinh ngạc, Minh Yên gật đầu một cái với nàng ấy, Ký Dung lập tức hiểu ra, xem ra Tuyết Hủy đã nói chuyện gì đó với Minh Yên rồi. Cúi đầu suy nghĩ, nhìn Tuyết Hủy thay quần áo cho Minh Yên, còn mình cầm lược gỗ đào khắc hoa lên, cười nói, “Cách ăn mặc lúc nào cũng phải hài hòa, hôm nay mặc đơn giản vậy búi nhất tự kế[2] đơn giản thôi.”
[2] Hình ảnh: kiểu tương tự như hình, mà ở phía sau là rủ xuống
Cái gọi là nhất tự kế thật ra chính là búi tóc thành một búi hình chữ nhất (一) ở trên đỉnh đầu, phần tóc còn lại thì dùng dây đai buộc lại rủ ở phía sau, vừa không trưởng thành cũng không giản dị, vừa vặn.
Tuyết Hủy nhìn Ký Dung một cái, dò xét hỏi: “Muốn đeo trang sức thế nào ạ?”
Ký Dung hé miệng cười, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư, người nhìn xem có phải Tuyết Hủy lại thay đổi biện pháp chèn ép người không?”
Tuyết Hủy nghe vậy thì mặt đỏ lên, nhìn Ký Dung sốt ruột nói: “Ta nào có, tỷ đừng vu oan cho người tốt, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Ký Dung mở hộp trang sức ra giao cho Tuyết Hủy cười nói: “Nếu nói trong viện Trúc Ẩn ai biết trang điểm nhất, trừ ngươi ra thì còn ai nữa hả? Ta cũng không hỏi ngươi đổi biện pháp chèn ép ta?”
Nghe thấy Ký Dung nói như vậy Tuyết Hủy mới thả trái tim xuống lại, biết Ký Dung chỉ nói đùa cho vui, bầu không khí hòa hoãn hơn rất nhiều. Lo cho Minh Yên xong xuôi, lúc này Minh Yên mới nhìn Tuyết Hủy nói: “Hôm nay tỷ không cần đi theo ta, ở lại trong viện đi.”
Tuyết Hủy nghe vậy sững sờ, sau đó nói: “Vẫn nên để nô tỳ đi theo đi, nói thế nào nô tỳ cũng khá quen thuộc với người trong viện của phu nhân.”
Minh Yên kinh ngạc nhìn Tuyết Hủy, nhìn kỹ một hồi, đột nhiên hỏi: “Tỷ nghĩ kỹ chưa?” Minh Yên thật sự không ngờ Tuyết Hủy sẽ chủ động giúp nàng tìm hiểu tin tức, vì vậy mà kinh ngạc.
Ký Dung cũng kinh ngạc không thôi, nhìn vẻ mặt Tuyết Hủy mang theo chút nghi ngờ, nàng ấy sẵn lòng vứt bỏ chủ cũ đi theo Thất tiểu thư – một người không có gì sao?
Tuyết Hủy nhìn thấy ánh mắt kinh nghi của hai người, sắc mặt có chút mất tự nhiên, hai tay bất an xoắn tới xoắn lui, nhìn Minh Yên nói: “Nô tỳ biết Thất tiểu thư là người tốt, không hy vọng người tốt bị tổn thương gì, có thể giúp được thì giúp, nô tỳ không thể làm gì cũng không có cách gì.”
Trong lòng Minh Yên hiểu rõ, lúc này Tuyết Hủy vẫn không thể hoàn toàn phản bội Đại phu nhân, nhưng lại không muốn nhìn thấy mình bị người ta tính kế, bởi vậy bây giờ mới rơi vào thế khó xử, lòng phòng bị đối với Tuyết Hủy hơi buông lỏng một chút.
Mang theo Tuyết Hủy và Ký Dung đi đến chính viện, trên đường đi đúng lúc đi ngang qua Hương Hải Cư – nơi lúc trước Lan Nhụy sống. Trong Tiểu Hương Hải có đủ loại hoa quế, mỗi khi đến mùa hoa quế tung bay, cánh hoa hồng nhạt chập chờn trong gió luôn khiến Lan Nhụy vô cùng vui vẻ, không biết bao nhiêu lần nàng từng cùng hoa nhảy múa, đối trăng uống rượu.
Có chạc cây ngã nghiêng thò ra góc tường, phía trên đã tràn ngập nụ hoa, qua không bao lâu nữa là đến mùa hoa quế tung bay…
“Thất tiểu thư?” Ký Dung nhỏ giọng hô, nhìn thấy Minh Yên dừng bước nhìn vào sân của Lục tiểu thư thì nàng ấy có chút bất an, cảm thấy ánh mắt của Minh Yên dường như đã từng thấy qua ở đâu đó.
Minh Yên chợt giật mình hoàn hồn, cười nhạt một tiếng nói: “Không có gì, ta thấy trên tường bên kia có hoa quế thò ra thật sự khiến người ta yêu thích, ta rất thích hoa quế đấy.”
Sắc mặt Tuyết Hủy trắng nhợt giật mạnh ống tay áo của Minh Yên nói: “Thất tiểu thư, sau này đừng nhắc đến hoa quế ở trước mặt phu nhân, đừng nói chuyện nào có liên quan tới hoa quế.”
Minh Yên nhíu mày cẩn thận nhìn Tuyết Hủy, thật lâu sau mới gật đầu đáp: “Ta biết rồi, đi thôi, đừng để muộn.”
Nghe thấy Minh Yên đồng ý lúc này Tuyết Hủy mới yên lòng lại, trong lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi, hoa quế… cấm kỵ của Đại phu nhân, ai ở trong phủ này đều không dám nhắc tới hoa quế, Tiểu Hương Hải đã trở thành nơi cấm kỵ, hoa quế nơi đó lại càng cấm kỵ hơn!
Minh Yên yên lặng nhớ kỹ chuyện Đại phu nhân không thích hoa quế, thì ra trong hai năm này người yêu thích đều sẽ thay đổi. Trong lòng mang theo chút khinh thường nhấc chân đi vào chính viện.
Vừa vào cửa Minh Yên liền nghe thấy tiếng nói chuyện ở trong phòng khách truyền đến, hơi nhíu mày lại, trong lòng mang theo chút nghi ngờ, mới sáng sớm mà Từ phu nhân đã đến rồi. Lúc này có chút sớm quá rồi…
“Thất tiểu thư đến rồi? Mau vào đi thôi, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư đã sớm tới rồi.” Hạ Hà nhìn Minh Yên cười nói, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong ánh mắt kia rõ ràng có chút khinh thường.
Ký Dung không dám nói chuyện, mặc dù nàng là nha đầu nhất đẳng bên cạnh Minh Yên, thế nhưng quả thật không thể so được ở trước mặt Đại phu nhân, chỉ có thể hờn dỗi ở trong lòng.
Tuyết Hủy nhìn Hạ Hà nhẹ nhàng nói: “Đây là canh giờ mỗi ngày tiểu thư đến thỉnh an, ngược lại là Từ phu nhân thật sự đến quá sớm.”
Minh Yên cười một tiếng ở trong lòng nhấc chân đi vào phòng, Hạ Hà lại nhìn Tuyết Hủy nói: “Ra khỏi cửa chính viện ngươi thật đúng là càng lớn lối, còn cho là mình giống như trước đây? Lời này cũng để cho ngươi nói…”
Âm thanh ở bên ngoài bị màn rèm cản lại nên rất nhỏ nghe rất mơ hồ, nhưng Minh Yên biết Tuyết Hủy sẽ không chịu thiệt, hổ chết nhưng uy vẫn còn đây, dù sao nàng ấy cũng từng một thời uy phong.
Minh Yên xoay người đi vào phòng khách, liền nghe thấy tiếng cười của Lan Lăng ở trong khách sãnh sáng ngời xa hoa, mùi thơm nồng đậm truyền đến, thỉnh thoảng còn kèm theo giọng nói cẩn thận của Lan Phương. Minh Yên hơi ngẩn ra, dường như sự việc không giống với những gì nàng dự đoán, chẳng lẽ Đại phu nhân chưa tính kế đến mình, không phải tìm cho mình một mối hôn sự “tốt”?
Minh Yên nhanh chóng nhìn lướt qua, hôm nay Lan Lăng ăn diện vô cùng chói mắt, còn Lan Phương thì giống như thường ngày, chỉ có điều nụ cười trên mặt có hơi tươi, Đại phu nhân thì mặt mày vui vẻ, ngồi bên cạnh là một phu nhân trung niên, đầu đầy châu ngọc, toàn thân cẩm y, nhìn thấy Minh Yên đi đến bên cạnh thì ngẩng đầu lên nhìn sang.
Minh Yên vội vàng tiến lên hành lễ, Đại phu nhân cười nhìn phu nhân kia nói: “Từ phu nhân, đây chính là Thất tiểu thư, khuê danh Minh Yên.”
Từ phu nhân lập tức nói: “Ôi chao, quý phủ thật sự là nơi trù phú, một đám nữ nhi ai cũng trổ mã vô cùng xinh đẹp, ngày hôm nay thật sự là được mở rộng tầm mắt rồi.”
Minh Yên bước lên phía trước kiến lễ, lúc này mới ngồi ở phía dưới Lan Phương, vẻ mặt cung kính, hơi mang theo chút bất an, cả người gò bó ngồi ở bên dưới, cúi đầu nghe Từ phu nhân và Đại phu nhân nói chuyện.
“Miếu Dược Vương kia thật sự linh nghiệm vậy sao? Nhưng mấy năm gần đây cũng không nghe nói có danh tiếng gì lớn?” Đại phu nhân lại chuyển đổi đề tài, nhìn Từ phu nhân hỏi.
Miếu Dược Vương? Minh Yên không biết bọn họ có ý gì, đành phải cúi đầu lắng nghe.
“Nói vậy xưa nay cũng kỳ quái, sau khi chủ trì trước đi về cõi tiên, chủ trì hiện tại tiếp nhận y bát, sau đó miếu Dược Vương bắt đầu hưng thịnh lên, nghe nói có mấy tiểu thư phu nhân của các gia đình lớn sau khi đến miếu Dược Vương quỳ lạy cúng bái thì khỏi hẳn bệnh.” Trên mặt Từ phu nhân hiện ra vẻ thần bí nói.
Nghe hai người nói đến miếu Dược Vương, Lan Lăng cũng cực kỳ tận dụng mọi thứ mà a dua theo đôi câu, Lan Phương cũng như có như không hùa theo Lan Lăng vài câu. Minh Yên nhìn ánh mắt tha thiết của Lan Lăng thì cảm thấy khó hiểu, chỉ là một ngôi miếu mà thôi, Lan Lăng kích động như vậy để làm gì, càng suy nghĩ trong lòng càng nghi ngờ.
Minh Yên nhìn Đại phu nhân và Từ phu nhân nhiệt tình cười nói, xuôi theo chiều hướng từ từ hạ xuống, đến sau cùng lại đồng ý ba ngày sau cùng cả nhà Từ phu nhân đến miếu Dược Vương cầu phúc. Cùng lúc đó rõ ràng Minh Yên nhìn thấy vẻ mặt đắc chí vừa lòng của Lan Lăng, Lan Phương cũng nhếch khóe môi lên, còn có ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ.
Tất cả chuyện này đều khiến Minh Yên cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện không may ở đâu… Lan Lăng kích động như vậy… chẳng lẽ… Nghĩ tới đây trong lòng Minh Yên bỗng chốc hiểu rõ.
Trong đám tỷ muội chưa xuất giá, tuổi của Lan Lăng là lớn nhất, vừa vặn đến tuổi làm mai, chẳng lẽ lần này Từ phu nhân đến thật sự là làm bà mai?
Bà mai thì hẳn là chưa phải, chỉ sợ là đến thăm dò trước. Đại phu nhân đã nhận lời đi đến miếu Dược Vương, sợ rằng người nhà trai cũng sẽ đợi ở miếu Dược Vương, đến lúc đó hai bên giả vờ tình cờ gặp nhau, đây là thủ đoạn xem mắt thế gia thường dùng. Chỉ sợ là đột nhiên làm mai bên nhà gái sẽ không đồng ý, cho nên lúc này mới thăm dò trước, hai bên gặp mặt một lần, nếu như hài lòng, nhà trai sẽ tới xin cưới.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lan Lăng, Minh Yên biết gia thế của nhà trai chắc chắn không kém, nếu không hôm nay Lan Lăng cũng sẽ không ra sức lấy lòng Đại phu nhân, xu nịnh Từ phu nhân như vậy. Xem ra Lan Phương biết chút tin tức chính xác, tiết lộ cho Lan Lăng, trong lòng Lan Lăng mới để bụng.
Với tính cách cao ngạo như Lan Lăng có thể hưng phấn như vậy, Minh Yên nhíu mày, xem ra địa vị của đối phương cũng không nhỏ. Nhưng Lan Lăng là một thứ nữ, Úc Duy Chương cũng chỉ là một quan ngũ phẩm, chẳng lẽ cao hơn cả Chung gia sao? Trong chuyện này khẳng định có mờ ám!
Tiễn Từ phu nhân đi, Đại phu nhân nhìn đám người các nàng hòa ái nói: “Ba ngày sau ba đứa các còn đều đi cùng đi, đến trước mặt Bồ Tát thắp nén hương tích phúc cho chính mình.”
Vừa nghe nói Minh Yên cũng phải đi, ánh mắt sắc bén của Lan Lăng lập tức lia về phía Minh Yên, trong mắt mang theo chút không tình nguyện, thế nhưng lời của Đại phu nhân nàng ta lại không dám phản bác, suy nghĩ một chút đành phải hướng ánh mắt về phía Lan Phương.
Lan Phương là nữ nhi ruột thịt của Đại phu nhân, để nàng ta mở miệng giữ Minh Yên ở lại phủ chắc hẳn Đại phu nhân cũng sẽ không tức giận. Ai biết lúc này Lan Phương đang vui vẻ cười nói với Đại phu nhân hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Lan Lăng.
Minh Yên cười lạnh trong lòng, hôn sự mà Đại phu nhân để ý chắc hẳn không tệ, nếu không Lan Lăng cũng sẽ không che giấu ánh mắt địch ý của mình. Đều cùng là thứ nữ, lỡ như đi theo nếu người ta nhìn trúng mình chẳng phải Lan Lăng tức muốn chết sao.
Chỉ là hai năm qua thật sự không nghĩ đến quan hệ của Lan Lăng và Lan Phương lại thân mật như vậy, lúc trước hai người bọn họ cũng không thân thiết đến thế này. Nghĩ tới đây Minh Yên lặng lẽ quan sát Lan Phương, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta nhộn nhạo ý cười đang cười nói với Đại phu nhân ngày đó nên mặc gì đẹp.
Nói đến đây Đại phu nhân nhìn ba người nói: “Dù sao cũng là đến chùa cầu phúc, đừng ăn mặc quá rực rỡ, biết chưa?”
Ba người vội vàng đáp vâng, lúc này Đại phu nhân mới nhìn Minh Yên và Lăn Lăng nói: “Hai con đi về trước đi, ta mệt rồi.”
Lúc này Minh Yên mới theo Lan Lăng hành lễ với Đại phu nhân lần lượt rời đi. Trước khi đi rốt cuộc cũng trao đổi ánh mắt được với Lan Phương, Lan Phương hiểu ý gật đầu, lúc này Lan Lăng mới nở nụ cười rời đi.
Minh Yên không muốn xuất hiện cùng một lúc với Lan Lăng, Lan Lăng kiêu ngạo thành thói, nhất là sau khi Lan Nhụy chết Lan Lăng càng được Đại phu nhân yêu thích. Mấy năm nay tính tình càng tăng lên không ít, có lúc dường như còn quá trớn hơn Lan Phương một chút.
“Thất muội muội.”
Nghe thấy Lan Lăng gọi mình, Minh Yên đành phải dừng chân lại nhìn Lan Lăng, sợ hãi nói: “Tứ tỷ tỷ có gì chỉ bảo ạ?”
Lan Lăng nhìn thấy dáng vẻ như tiểu tức phụ[3] bị ức hiếp của Minh Yên thì cảm thấy uất nghẹn, nói tới nói lui cũng không thể nào xuôi tai được, bèn nói: “Hành trình đến miếu Dược Vương, ta muốn muội ở lại phủ không được đi.”
[3] Tiểu tức phụ: con dâu nhỏ, nàng dâu nhỏ
… Đây là trực tiếp ra uy hả! Trong lòng Minh Yên khinh bỉ cười một tiếng, trên mặt lại lộ ra thần sắc sợ hãi, lập tức nói: “Tứ tỷ tỷ, muội muội không dám cãi lại lời mẫu thân, mẫu thân nói thế nào Tiểu Thất sẽ làm như thế đó. Huống chi thắp hương cũng là chuyện tốt, thành kính với Phật Tổ mới có thể được thần linh phù hộ, muội muội không dám thiên vị thần linh, nhang này e rằng phải đi rồi.”
Lan Lăng nghe vậy tức giận đến mức mặt phấn tái mét, nhìn Minh Yên nói: “Muội thật đúng là biết thức thời, cũng vô cùng thông minh, biết nịnh bợ ai, chỉ có điều… thời gian muội vào phủ quá ngắn, đối kháng với ta muọii cũng không có quả ngon để ăn. Muội chỉ cần nhớ kỹ ngày đó không đi cũng không sao, nếu muội cứ dây dưa muốn đi, đừng trách ta không khách khí với muội!”
Trong lòng Minh Yên chấn động, có thế nào cũng không nghĩ tới Lan Lăng lại coi trọng mối hôn sự này như vậy, rốt cuộc Đại phu nhân có chủ ý gì? Bà ta thật sự có lòng tìm một mối hôn sự tốt cho Lan Lăng sao?
Nhưng Minh Yên biết Đại phu nhân là người không có lợi lộc sẽ không làm người tốt, rốt cuộc Đại phu nhân muốn làm gì? Vẫn chưa thấy Đại phu nhân ra tay thế nào, Lan Lăng đã có lòng thù địch với mình trước rồi…
*
Mấy ngày kế tiếp Minh Yên vẫn như trước rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ thỉnh an mỗi ngày ra thì căn bản sẽ không ra khỏi cửa viện Trúc Ẩn. Chỉ cần nàng không ra khỏi cửa, cho dù Lan Lăng có cố tình gây sự cũng không có cơ hội ra tay.
Ký Dung và Tuyết Hủy thường hay ra ngoài thăm dò tin tức mang về, dần dần Tuyết Hủy nói chuyện với mình càng lúc càng nhiều hơn, cũng gần gũi hơn trước kia không ít. Ký Dung vẫn hầu hạ giống như trước. Chỉ là Minh Yên biết nếu muốn để Tuyết Hủy thật sự giúp đỡ mình thì không thể sốt ruột được.
Miếu Dược Vương cách thành Tây không xa, bởi vì hương khói thịnh vượng nên mỗi ngày đều có không ít khách hành hương đến, mặc dù sớm đã thông báo với phương trượng, nhưng nơi này vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Bởi vậy xe ngựa của Úc phủ chỉ có thể đi vào từ cửa sau của miếu, tránh cho một vài khách hành hương nam đụng phải các tiểu thư trong phủ.
Lúc đi vào miếu từ cửa sau, Minh Yên vén rèm xe lên nhìn ra thì lập tức có chút kinh ngạc, phía sau miếu Dược Vương lại trồng một rừng hoa quế thật lớn. Tháng Tám hoa quế nở khắp nơi, ở xa xa đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, liếc nhìn một mảnh trắng như tuyết, từng bó từng bầy, thật sự khiến người ta nhìn không rời mắt.
Từ phu nhân đã đến từ sớm, đám người Úc phủ vừa xuống xe ngựa thì liền thấy Từ phu nhân đích thân ra đón, bà ta cười nhìn Đại phu nhân nói: “Úc phu nhân thật sự giữ chữ tín, đoạn đường này người mệt ngựa mỏi e rằng đều mệt hết rồi đúng không?”
Đại phu nhân vội vàng cười nói: “Không mệt, ra ngoài một chuyến cũng có thể giải sầu, ở trong phủ cả ngày cũng nghẹn khuất.” Nói xong gọi đám người Minh Yên tới kiến lễ, lúc này mới nhấc chân đi vào.
Minh Yên nhìn Lan Lăng trong lòng có chút buồn cười, rõ ràng Đại phu nhân đã dặn dò đừng ăn mặc quá mức rực rỡ, thế mà Lan Lăng lại như sợ người ta không biết đến sự tồn tại của mình, vẫn ăn mặc có chút rực rỡ đi ra ngoài.
Lan Phương nhìn Minh Yên nói: “Thất muội muội nghĩ gì thế?”
Minh Yên giật mình hoàn hồn, thản nhiên nói: “Cũng không có gì. Chỉ là lần đầu tiên đến chùa miếu cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, không khỏi hiếu kỳ nhìn quanh, khiến Ngũ tỷ tỷ chê cười rồi.”
Lan Phương và Minh Yên sóng vai đi vào trong, hé miệng cười nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi, trước kia lúc tỷ đi ra ngoài cũng rất hiếu kỳ, sau này đi nhiều thì thấy bình thường rồi.”
Thái độ của Lan Phương đối với nàng rất hòa thuận, ít nhất Minh Yên không có áp lực lớn, tâm tình có chút hòa hoãn, dò xét hỏi: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ nói Bồ Tát nơi này thật sự thực linh nghiệm sao?”
“Hẳn là vậy, nếu không cũng sẽ không có nhiều người đến đây như vậy.” Lan Phương dịu dàng cười nói, ánh mắt nhìn Minh Yên trong suốt thấy đáy.
Trong lúc cười đùa Lan Lăng quay đầu lại nhìn hai người, nàng ta không dám có bất mãn gì với Lan Phương, lại với lên nói với Minh Yên: “Có gì đâu mà hiếu kỳ, thật sự chưa từng trải qua việc đời. Đi nhanh lên chút, đừng để mẫu thân sốt ruột chờ đấy!”
“Đây là các tiểu thư của quý phủ sao?”
“Đúng vậy.” Đại phu nhân cười nói, nhìn đám người Minh Yên nói: “Mau tới đây ra mắt Doãn phu nhân và Triệu phu nhân, ngày hôm nay coi như các con phúc trạch nồng hậu, vừa ra khỏi cửa là gặp được quý nhân.”
Minh Yên không ngờ hôm nay gặp không chỉ một người, trong lòng khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt Đại phu nhân có chút kinh ngạc thì trong lòng lại cả kinh, chẳng lẽ trong hai vị phu nhân này có một vị ngay cả Đại phu nhân cũng không biết hôm nay bà ấy sẽ đến?
Ý nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu Minh Yên, khóe mắt đảo qua mặt Lan Phương và Lan Lăng, quả nhiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt của các nàng ấy. Hai người bọn họ thật sự biết hôm nay tới gặp ai, cũng không biết Triệu phu nhân và Doãn phu nhân ai mới là người bọn họ muốn gặp.
Đại phu nhân là một người vô cùng tinh tế, Minh Yên không dám để bản thân mắc phải một chút sai lầm nào, hôm nay nàng không biết đến miếu Dược Vương rốt cuộc là để làm gì, cho nên lúc này nhìn thấy hai vị phu nhân vẻ mặt hẳn nên không sợ hãi, hẳn nên lạnh nhạt, cứ theo dáng vẻ tiếp khách ngày thường đi lên phía trước là được. Ở trong mắt Đại phu nhân, bọn họ là tình cờ gặp nhau, chỉ cần trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất định Đại phu nhân sẽ nghi ngờ.
Cho nên khi Minh Yên nghe thấy Đại phu nhân nói vậy thì chỉnh đốn trang phục tiến lên hành lễ, tư thái bình tĩnh tự tin, ngược lại với dáng vẻ sợ hãi ở trong phủ. Minh Yên biết hai người này nhất định có địa vị, nếu không vừa rồi Từ phu nhân cũng sẽ không ra nghênh đón. Nói một cách khác, địa vị của Triệu phu nhân và Doãn phu nhân ngồi ở đây cao hơn Từ phu nhân quan Chính ngũ phẩm.
Minh Yên biết lúc nào nên giấu dốt, lúc nào nên lộ lông cánh ra, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể làm người hẹp hòi mà ném mất thể diện của Úc phủ, nếu không Đại phu nhân sẽ cảm thấy mình cái gì cũng sai, sau khi hồi phủ tình cảnh của mình sẽ càng khó khăn hơn. Nhưng nếu cướp đi danh tiếng của Lan Phương, càng phạm phải đại kỵ, thứ nữ sao có thể cướp đi danh tiếng của đích nữ chứ, đây không phải là muốn chết à?
Cho nên Minh Yên nhìn thấy Lan Phương vì kinh ngạc mà quên cả hành lễ thì mượn ống tay áo che giấu khẽ kéo Lan Phương một cái, lúc này Lan Phương mới hoàn hồn vội vàng chỉnh lại sắc mặt, cũng kéo Lan Lăng chỉnh đốn trang phục cùng hành lễ.
Đại phu nhân nhìn vẻ mặt Minh Yên mấy lần, Minh Yên không sợ hãi không kinh ngạc, hiển nhiên là không biết gì, hoàn toàn không biết đến miếu Dược Vương để làm cái gì. Lan Phương đã được mình dặn trước, không ngờ lại xuất hiện một Doãn phu nhân. Doãn phu nhân rất có giao tình với Vũ Ninh Vương phi, chẳng lẽ bên Lan Cúc có nhúng tay vào, cho nên hôm nay Doãn phu nhân đến để xem mặt?
Trong lòng Đại phu nhân cũng không hiểu, tạm thời không để ý tới, đợi về rồi gọi Lan Cúc sang hỏi là biết được ngay. Chỉ là… Đại phu nhân về phía Lan Lăng, không ngờ Lan Lăng lại biết được mục đích của ngày hôm nay, làm sao nó biết được? Nghĩ tới đây hai mắt chớp lóe, bà ghét nhất là không thể khống chế mọi chuyện trong tay!
Hôm nay chẳng qua chỉ thử thăm dò, không ngờ thật sự có người lộ ra chân tướng, vốn muốn thăm dò Minh Yên, lại kiểm nghiệm ra được Lan Lăng, quả thực khiến Đại phu nhân oán hận, khi nhìn Lan Lăng sắc mặt lạnh như băng.
Minh Yên đảo qua ánh mắt của Đại phu nhân trong lòng hiểu rõ thầm than tránh được một kiếp nạn, tâm tình có chút trầm tĩnh lại, nhưng trong lòng cũng rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc vì sao Lan Phương lại tiết lộ bí mật này cho Lan Lăng. Hẳn Lan Phương phải hiểu rõ tính nghi ngờ của mẫu thân của mình nhất…