Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 79: Hôn sự Lan Phương dấy phong ba




Liên Song nghe vậy vội vàng trả lời: “Vừa rồi tiểu Vương gia được lão gia mời đi rồi, không biết là có chuyện gì, tiểu Vương gia thấy người còn ngủ nên không để cho nô tỳ đánh thức người dậy.”

Lúc này Minh Yên mới yên lòng lại, sau khi được Liên Song đỡ dậy đi rửa mặt thì ngồi xuống trước gương trang điểm, nhìn bóng người mơ hồ trong gương đồng, lại nghĩ tới bóng người rõ nét trong cái gương trang điểm bằng thủy tinh ở trong căn phòng ngủ kia, không khỏi thừ người ra. Chu Hạo Khiên đối với mình thật sự tốt đến nổi không thể tốt hơn, càng che chở không vì bất kỳ lý do gì càng khiến Minh Yên lưu luyến, càng không có cách nào khiến nàng nói ra chuyện trước kia.

Liên Song khéo tay, rất nhanh búi cho Minh Yên búi tóc dao đài kế cao quý hào phóng, Minh Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đừng búi rườm rà quá, búi loan nguyệt kế đi.”

Liên Song bĩu môi thầm cười, thật ra loan nguyệt kế cũng không đơn giản, hôm nay tiểu thư có gì đó là lạ, nói chuyện có chút lộn xộn, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, Liên Song hạ giọng nói: “Tiểu thư, người không nói cho tiểu Vương gia nghe chuyện kia đấy chứ?”

Mặc dù không nói rõ là chuyện gì nhưng Minh Yên vẫn tự biết trong lòng, Minh Yên lắc đầu một cái, cười khổ nói: “Ta không dám nói, Liên Song, ta thật sự thích Chu Hạo Khiên, nếu không sao lại lo trước lo sau, suy tính hơn thiệt chứ.”

“Nô tỳ cảm thấy không thể nói, ngày thường nghe mấy lão tú bà nói quỷ hồn linh tinh gì đấy sợ hết cả hồn, nếu tiểu Vương gia biết rõ chân tướng không biết sẽ có phản ứng gì nữa đấy. Hôm nay có nghe thấy một chuyện, ở phủ Nam Dương Hầu có một thiếp thất dường như bị điên, có nói một ít chuyện, phần lớn là chuyện ác ở phủ Nam Dương Hầu, từ trên xuống dưới không bỏ qua cho một ai, ở phủ Nam Dương Hầu vì chuyện này mà ầm ĩ một trận.” Liên Song nói đến đây thì ngừng một lúc, trên mặt có chút chạnh lòng.

Trong lòng Minh Yên chấn động, chuyện như vậy cũng không hiếm lạ gì, có rất nhiều hộ gia đình lớn gây nghiệp chướng quá nhiều, có lúc sẽ có người bị người phụ thể, rồi sẽ nói vài chuyện làm vài thứ người bình thường sẽ không nói không làm, những chuyện này truyền khắp nơi trong thành đô sẽ thành sự thật.

“Vậy sau đó thì sao?” Minh Yên khẩn trương hỏi, thiếp thất kia lành ít dữ nhiều rồi, dựa theo quản lý trước kia có thể sẽ bị chìm trong giếng, hoặc là một dải lụa trắng, một ly rượu độc là đi đời.

“Nghe nói Nam Dương Hầu phu nhân trong lúc giận dữ đã thiêu sống người đó đến chết, rất nhiều người biết chuyện này, cho nên hôm nay mới ầm ĩ như vậy đó.” Liên Song nhỏ giọng nói, thật ra nàng cũng muốn uyển chuyển nhắc nhở Minh Yên, một thiếp thất chẳng qua bị trúng tà mà có thể bị thiêu sống đến chết, nếu để người khác biết hai chủ tớ bọn họ sống lại, đừng nói là báo thù, đến cả mạng cũng không còn, có một số việc vẫn nên phải cẩn thận.

Thiêu sống đến chết! Thân thể Minh Yên khẽ run rẩy, thật không ngờ Nam Dương Hầu phu nhân lại tàn bạo như vậy, không nhịn được hỏi: “Em nghe ai nói thế?”

Liên Song hé miệng cười nói: “Là nghe tiểu nha đầu lắm miệng ở trong viện Đại phu nhân nói, vì chuyện này mà Ngũ tiểu thư không muốn gả đến phủ Nam Dương Hầu, nghe nói đã náo loạn một trận với Đại phu nhân đấy.”

Hai mắt Minh Yên sáng lên, vươn tay cài trâm lên búi tóc của mình, cười nói: “Đương nhiên tỷ ta sẽ không muốn rồi, ai mà muốn có một bà bà ác độc ngự trị ở trên đầu chứ, nếu gả qua được lòng bà bà thì không sao, nhỡ đâu không được lòng, chỉ sợ sẽ chịu khổ. Lan Phương mà đồng ý thì đúng là ngu ngốc. Nhưng đã đổi thiếp canh, hợp bát tự, Lan Phương muốn huỷ hôn nào dễ dàng như vậy, đừng nói Đại phu nhân, ngay cả Lan Cúc cũng sẽ không đồng ý.”

“Tiểu thư thật sự liệu sự như thần, đúng là Nhị tiểu thư không đồng ý.” Liên Song cười nói, bưng trà lên cho Minh Yên.

Minh Yên vừa mới ngủ dậy nên quả thật hơi khát, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Mối hôn sự này là thông qua bà bà của Lan Cúc, Lan Phương ngang ngạnh muốn huỷ hôn thì mặt mũi Lan Cúc phải để ở đâu? Chung phu nhân cũng không phải là một cái đèn cạn dầu, mặc dù tâm tư của Lan Cúc có sâu có cẩn thận tới đâu thì cũng phải khúm núm ở trước mặt bà ta, Lan Phương muốn hủy hôn sẽ làm Lan Cúc mất mặt ở trước mặt bà bà, tương lai sẽ bị bà bà nắm được nhược điểm, Lan Cúc nào muốn chứ?”

Liên Song bừng tỉnh, sau đó cười lạnh nói: “Đáng đời, năm đó lúc bọn họ tính kế người nào nghỉ tới cũng có ngày hôm nay?”

“Người sống trăm năm, ai có thể nói chính xác lúc nào mình sẽ xảy ra chuyện gì?” Tâm trạng của Minh Yên đột nhiên tốt lên, đứng dậy nói: “Đi thôi, chúng ta cũng mau đến xem Đại phu nhân còn thức không, phận làm con, không thể xem nhẹ hiếu đạo được.”

Liên Song cười đồng ý, đi theo Minh Yên ra cửa, Bạch Hinh đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy hai người họ xuất hiện thì cười đi cùng, nói: “Nương nương, tiểu Vương gia nói đợi một lát sẽ đến đón người cùng trở về, lúc nãy đã đi ra ngoài cùng Tống đại nhân, nói là có chuyện gấp cần làm.”

Minh Yên gật đầu, nhất định Tống Tần và Chu Hạo Khiên có mối quan hệ mà người khác không biết được, nếu không cũng sẽ không thúc đẩy hôn sự của Lan Lăng và Tống Tần, vì vậy cười nói: “Biết rồi, có nói khi nào về không?”

“Tiểu Vương gia nói khoảng một canh giờ ạ.” Bạch Hinh đáp.

Chủ tớ vừa nói chuyện vừa đi đến chính viện, Đại phu nhân đã dậy, Lan Tâm và Tam phu nhân cũng đang ở đây, đám người Lan Tình Lan Tâm Lan Thúy Lan Tĩnh đều có mặt, Lan Phương Lan Cúc Lan Lăng cũng tụ tập lại một chỗ, trong phòng vô cũng náo nhiệt, nhìn thấy Minh Yên đến thì lập tức yên tĩnh trở lại.

Minh Yên làm lễ ra mắt với các trưởng bối trước, lại chào hỏi mấy người Lan Phương, đám Lan Tình nhỏ hơn Minh Yên thì làm lễ ra mắt với nàng, ồn ào một chập mới ổn định lại, bầu không khí trong phòng lại dịu đi, Minh Yên lẳng lặng ngồi trên ghế ai hỏi thì đáp, thái độ ôn hòa khiến mọi người không thề thấy sợ nàng, ngược lại có phần sợ Bạch Hinh đứng ở sau lưng Minh Yên, hiển nhiên hành động tôn kính vừa rồi của Bạch Hinh cũng đã truyền ra.

Dáng vẻ của Minh Yên tựa như không hề hay biết, quay đầu nhìn Lan Phương dịu dàng cười nói: “Không biết hôn kỳ của Ngũ tỷ tỷ đã định ra chưa, đến lúc đó muội muội nhất định sẽ đến chúc phúc Ngũ tỷ tỷ.”

Vẻ mặt Đại phu nhân cứng đờ, có chút không vui nhưng lại không thể phát cáu, vẻ mặt Lan Phương biến đổi đang muốn nói gì đó thì Lan Cúc đã giành nói trước: “Vẫn chưa định ngày, dù sao đã đổi thiếp canh hợp bát tự, chỉ chờ chọn ngày tốt thôi, cũng không gấp lắm.”

Minh Yên vâng một tiếng, thở dài, chậm rãi nói: “Mấy tỷ muội chúng ta, Nhị tỷ tỷ gả cho Nhị tỷ phu lịch sự nho nhã, lại có U tỷ nhi, hạnh phúc mỹ mãn, Tứ tỷ tỷ gả cho Tứ tỷ phu cũng coi như lương duyên, mà muội cũng có chốn về, chỉ ngóng trông Ngũ tỷ tỷ có thể gả vào một gia đình tốt, tỷ muội chúng ta coi như tu thành chính quả.”

Lời nói của Minh Yên có chút tha thiết, rất có cảm giác tỷ muội tình thâm, nhưng chỉ có Lan Phương nghe ra sự chế giễu trong lời của Minh Yên, trong lúc nhất thời thật sự có đủ loại tư vị ập vào ngực, mấy năm nay tranh cường háo thắng, chẳng lẽ cuối cùng lại rơi vào tình trạng này sao? Không, nàng tuyệt đối sẽ không cam chịu!

Mọi người có mặt ở đây đều biết chuyện ở phủ Nam Dương Hầu, cũng biết Lan Phương chống đối mối hôn sự này, nhưng Minh Yên vừa mới xuất giá tất nhiên hoàn toàn không biết, lúc này nghe thấy vậy mọi người không hề cảm thấy Minh Yên có tâm tư gì, chỉ nói Minh Yên thật sự là tỷ muội tình thâm, còn cực kỳ xúc động với thái độ của Minh Yên không vì trèo lên cành cao mà quên người nhà.

Lan Phương chậm rãi bình tĩnh lại, cười nói: “Làm phiền Thất muội muội nhớ mong, dù sao cũng là việc lớn cả đời, phải chuẩn bị cho thật kỹ, không vội được.”

“Vậy à, xưa nay Ngũ tỷ tỷ là người tốt phúc, có mẫu thân tri kỹ quyết định, có Nhị tỷ tỷ chạy tới chạy lui không ngại phiền toái, còn có hai thẩm thẩm ở một bên giúp đỡ, vậy không tốt phúc thì là gì đây?” Minh Yên dịu dàng cười nói, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.

Lan Phương đau khổ trong lòng, người ngoài lại cười rộ lên, ngay cả Đại phu nhân cũng cảm thấy lời này thật dễ nghe, ánh mắt nhìn Minh Yên hòa nhã hơn, nói: “Đã ra cửa thì không còn là tiểu hài tử nữa rồi, chính con ở vương phủ cũng phải theo khuôn phép cũ có biết không?”

“Đa tạ mẫu thân dạy bảo, nữ nhi nhớ kỹ.” Minh Yên cười đồng ý nói, nụ cười trên mặt chưa bao giờ phai nhạt.

Lan Lăng nhìn Minh Yên, trong lòng thở dài một hơi, lúc này tiếp lời nói: “Tiểu Vương gia thật lòng đối đãi với Thất muội muội cả kinh thành này ai mà không biết chứ? Chỉ sợ cho dù muội muốn trăng sáng ngài ấy cũng sẽ bắt thang lên hái xuống cho muội đấy.” Nói đến đây thì khựng lại, Lan Lăng ra vẻ vô ý hỏi: “Nghe tỷ phu của muội nói tiểu Vương gia sắp nhậm chức ở đại doanh Kinh Giao?”

Người trong phòng sửng sốt, hiển nhiên không hề hay biết gì về tin tức này, Minh Yên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, hôm qua muội cũng mới biết, là Hoàng thượng tự minh hạ chỉ để tiểu Vương gia đến đại doanh Kinh Giao làm Tham lĩnh, chyện này quá đột ngột, không hề có tin tức báo trước.” Nói đến đây Minh Yên cố tình nhìn Lan Lăng cười nói: “Tứ tỷ phu thật sự coi trọng Tứ tỷ tỷ, ngay cả chuyện như vậy cũng nói cho tỷ biết.”

Minh Yên nói lời này chẳng qua chỉ muốn để mọi người biết địa vị của Lan Lăng ở Tống phủ, tin tức cơ mật như vậy mà Lan Lăng có thể biết cũng đủ để chứng minh Lan Lăng đã không còn là tiểu thứ nữ mặc cho người coi thường của trước đây, không cần nhìn sắc mặt của bất cứ ai, cho nên nói tại sao nhiều người lập gia đình như vậy đều muốn tìm một gia phu tốt[1], còn không phải vì nước lên thì thuyền lên sao, để mình có thể ngẩng mặt nói chuyện.

[1] Gia phu: nhà chồng

Lan Lăng cố ý thả tin tức Chu Hạo Khiên sắp nhậm chức ra là muốn để mọi người biết mặc dù Chu Hạo Khiên từ bỏ chức quan cầu xin thánh chỉ cho Minh Yên ở đại tá sa trường, nhưng Hoàng thượng vẫn không cam lòng từ bỏ nhân tài, vẫn muốn sử dụng Chu Hạo Khiên. Một nam nhân dựa vào ánh sáng của tổ tiên đương nhiên là vinh quang vô hạn, nhưng nếu có thể dựa vào bản lĩnh của mình nhận được thánh sủng đó mới là bản lĩnh to lớn nhất, mới có thể được người người cung kính.

Lan Lăng và Minh Yên kẻ xướng người hoạ, phối hợp với nhau vô cùng tốt, vương phủ Vũ Ninh vốn đã không có ai xem thường, hôm nay nếu Chu Hạo Khiên được thánh sủng ra làm quan, vậy có thể tưởng tượng ra sau này vương phủ sẽ phong quang vô hạn như thế nào. Chu Hạo Khiên làm quan võ, mà vương phủ Vũ Ninh là dựa vào võ mà lập nghiệp, e rằng sau này ở kinh thành sẽ dấy lên gợn sóng. Có câu không sóng không gió không tiện thăng quan, có sóng có gió mới có cơ hội thăng quan, không biết Chu Hạo Khiên sẽ quật khởi sóng gió như thế nào.

Lời này không phải là nói suông, trong kinh thành tổng cộng có ba binh quyền phân bố, một là Chung Lương thuộc Ngũ quân Đô đốc phủ, Chung Lương là Tả Đô đốc, chẳng qua chỉ là một trong hai hầu quân phủ Đô đốc trong Ngũ đại Đô đốc, năm phủ Đô đốc lớn mỗi một phủ đều sắp đặt hai vị Đô đốc, cho nên mặc dù Chung Lương là Chính nhất phẩm Tả Đô đốc nhưng vốn không nắm hết quyền hành.

Ngoại trừ Ngũ quân Đô đốc phủ còn có hai quân quyền lớn là Kinh vệ và Kinh doanh, Tống Tần thuộc sự quản lý của Kinh vệ, còn nơi Chu Hạo Khiên nhậm chức là Kinh doanh. Lúc nước Đại Chiêu vừa mới thành lập, thật ra Kinh vệ và Kinh doanh đều thuộc sự quản lý của Ngũ quân Đô đốc phủ, nhưng mười mấy năm này từ từ lớn mạnh, thấp thoáng có xu hướng địa vị ngang nhau, cho nên mới tạo thành tình huống như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là Hoàng thượng cảm thấy Ngũ quân Đô đốc phủ quyền thế quá lớn, sợ binh quyền tập hợp sẽ có bất lợi đến địa vị thống trị của ông ta cho nên mấy năm gần đầy từ từ phát triển thành cận vệ của Hoàng thành, Kinh doanh và Kinh vệ lập tức trổ hết tài năng, càng ngày càng có quyền.

Mười mấy năm trước tất cả đều bình an vô sự, ngay cả Hoàng thượng có lòng phân chia binh quyền cũng không mấy rõ ràng, nhưng từ sau khi các Hoàng tử từ từ lớn lên, đảng phái ngày càng phân hoá nghiêm trọng, đi đôi với nó chính là sở hữu binh quyền. Đương kim thánh thượng đông Hoàng tử, nhưng nổi bật nhất chỉ có ba người, Tứ Hoàng tử Tống Lăng Tương Thân vương, Lục Hoàng tử Tống Thần Túc Thân vương, Cửu Hoàng tử Tống Tiềm An Thân vương.

Người ủng hộ Tương Thân vương là Chỉ Huy sứ Kinh vệ An Thành Thái, An Thành Thái là ai? Người này không đơn giản, có dũng có mưu. Là thúc thúc ruột của An Trắc phi Tương Thân vương, thời trẻ người này lập được chiến công, cho nên mới có thể ổn tọa chức Chỉ Huy sứ.

Mẫu thân ruột của Túc Thân vương là Chung phi cũng chính là tỷ tỷ ruột của Chung Lương, Chung Dực và Túc Thân vương là biểu huynh đệ, Chung phủ không ủng hộ Túc Thân vương là điều không thể nào.

An Thân vương Tống Tiềm vẫn luôn bày tỏ không có nhiều dã tâm đối với triều chính, cộng thêm di huynh đệ Chu Hạo Khiên mấy năm này luôn làm việc không đàng hoàng, di phu[2] ruột Vũ Ninh vương hắn cũng không thân thiết, nguyên nhân chủ yếu là vì có liên quan đến cái chết năm đó của mẫu thân Chu Hạo Khiên. Mặc dù quan hệ của Tống Tiềm với vương phủ Vũ Ninh có thanh danh hiển hách nhất nước Đại Chiêu không hề cạn nhưng không qua lại nhiều, ngược lại không ít lần thu dọn cục diện rối rắm thay Chu Hạo Khiên, bởi vậy nhiều năm qua người ta không hi vọng quá lớn về việc An Thân vương tranh đoạt hoàng vị.

[2] Di phu: dượng; chồng của dì

Nhưng đây đều là chuyện trước kia, hôm nay Chu Hạo Khiên vì Minh Yên mà cải tà quy chính, tiến vào con đường làm quan, gia nhập vào sóng gió triều đình. Trước kia đã sớm hình thành hai quân giao tranh, có thể bởi vì Chu Hạo Khiên mà trở thành thế chân vạc[3] hay không còn phải dựa vào biểu hiện của Chu Hạo Khiên ở trong quân mà ra quyết định.

[3] Thế chân vạc: thế chia ba, ba bên đối đầu

Cho nên Chu Hạo Khiên vừa bước lên con đường làm quan nhất định sẽ nhận được sự chú ý từ nhiều phương diện, bởi vậy Lan Lăng vừa nói ra Chu Hạo Khiên sắp tiến vào đại doanh Kinh giao, thần sắc Đại phu nhân và Lan Cúc hơi biến đổi, Lan Cúc là người Chung gia, là nữ nhi ruột thịt của Đại phu nhân, nếu Túc Thân vương và An Thân vương muốn tranh đoạt hoàng vị, ít nhất Úc phủ sẽ phải chia làm hai phe. Một là Chung phủ của Lan Cúc, một là vương phủ Vũ Ninh của Minh Yên, Tống gia của Lan Lăng thì hiện giờ vẫn chưa biết, nhưng Minh Yên biết khẳng định là người của Chu Hạo Khiên.

Mặc dù Minh Yên chưa từng chú ý nhiều về chuyện triều đình, nhưng cũng nghe không ít về bí mật triều đình, có ai ngờ một cuộc báo thù đơn giản hôm nay đã quần vào tranh giành hoàng vị, xem ra Ông Trời đã quyết định giúp các nàng, bất kể là về công hay về tư, các nàng đều không ngồi chung một thuyền!

Minh Yên biết có một số việc đã không thể thay đổi, nhưng quan trọng nhất là Minh Yên muốn giúp Chu Hạo Khiên làm tốt tất cả những chuyện nàng nên làm, để hắn tránh lo âu về sau. Ở trong mắt mọi người, Chu Hạo Khiên không đáng để lo, nhưng Minh Yên biết Chu Hạo Khiên tuyệt đối không phải là một người tàm thường, cho dù không để người của vương phủ đạp trên đầu hắn thì hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Tống Tiềm… Trong đầu Minh Yên hiện ra một khuôn mặt anh tuấn dịu dàng, nhớ lại lần đó nàng nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Tống Tiềm ở bên cạnh xe ngựa, Tống Tiềm như vậy sao có thể là một người bình thường chứ? Theo bản năng Minh Yên nghĩ như vậy, sinh ra trong hoàng thất hắn không hề có sự lựa chọn khác, Minh Yên bất đắc dĩ thở dài, đừng nói ở hoàng thất không có sự lựa chọn khác, nàng và Chu Hạo Khiên ai lại có quyền lựa chọn chứ? Thế đạo này sẽ không cho ngươi bất cứ công bằng nào, nếu nói công bằng thì đều do chính ngươi tự đi tranh giành…

Ngồi thêm một lát, quả nhiên Chu Hạo Khiên tới đón Minh Yên, hai phu thê cáo từ mọi người ngồi lên xe, sau đó Lan Lăng và Tống Tần cũng cáo từ, giữa trưa Chung Dực cũng cáo lỗi rời đi. Lan Cúc nhìn sắc trời vẫn còn sớm, nhớ tới hôn sự của Lan Phương lại quay trở về, nàng muốn nhận được một tin tức chính xác mới có thể yên tâm.

Nhị phu nhân Tam phu nhân lần lượt cáo từ, cả Úc phủ lập tức an tĩnh lại, Lan Phương nhìn vẻ mặt Lan Cúc và Đại phu nhân mà cảm thấy uất ức, cố nén nước mắt nói: “Mẫu thân và tỷ tỷ thật độc ác, Nam Dương Hầu phu nhân làm ra chuyện độc ác như vậy chắc hẳn không phải là một người tốt tính, nếu con gả qua đó hoàn toàn không biết sẽ bị bà ta giày vò như thế nào, hai người sao lại nhẫn tâm cứ nhất định muốn gả con qua đó chứ? Chẳng lẽ không còn sự lựa chọn nào khác sao?”

Lần đầu tiên Lan Phương phát hỏa ở trước mặt Lan Cúc và Đại phu nhân, trước kia nàng đều nhịn, đều nhường, nhưng bây giờ chỉ cần nghỉ tới Nam Dương Hầu phu nhân lại thiêu sống một thiếp thất cho đến chết, người ác độc như vậy ngẫm lại mà thấy sợ, sao có thể không e ngại?

Đại phu nhân xoa xoa thái dương, mấy ngày nay bởi vì chuyện này mà bà ta đã tiều tụy đi rất nhiều, muốn nói điều gì nhưng lại chỉ thờ dài, đôi mắt đã không còn sáng rõ xen lẫn mệt mỏi, hồi lâu mới nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nào ai giống ai? Cái khác không nói, bà bà của Nhị tỷ tỷ con xảo trá thế nào con cũng biết phải không? Trước đó bởi vì hôn sự của Lan Lăng mà tỷ tỷ của con bị giày vò như thế nào? Cả người gầy hẳn đi, con không thấy sao? Còn có Lan Lăng, vào cửa thì làm mẹ kế của người ta, mẹ kế dễ làm lắm sao? Minh Yên gả vào vương phủ nhìn thì nở mày nở mặt đấy, nhưng Mục Trắc phi kia là người khôn khéo nhanh nhẹn, không có thủ đoạn sao có thể đương gia nhiều năm như vậy? Huống chi cũng chỉ là một Trắc phi sau này cũng sẽ bị Chính phi đè trên đầu cả đời, tốt lành lắm sao? Mặc dù Nam Dương Hầu phu nhân ác độc, nhưng ít nhất con vẫn có thể nhìn thấy, con còn có thể có lòng đề phòng, chỉ cần làm chuyện gì đều phải cẩn thận một chút là được, muốn được bà ta yêu thích có gì mà phải sợ? Muốn sợ thì phải sợ kiểu như bà bà Nhị tỷ tỷ con đấy, nhìn vẻ mặt thì tươi cười, nhưng thật sự trong lòng thế nào ai biết được, con nhìn Nhị tỷ tỷ của con thì còn muốn nói gì nữa không?”

Lan Cúc kéo tay Lan Phương nói: “Lan Phương, muội đã trưởng thành không còn là tiểu hài tử nữa, nếu muội hủy mối hôn sự này thì nên dùng cớ gì đây? Là vì Nam Dương Hầu phu nhân thiêu chết một người bị tà ám thân sao? Vậy sau này muội cũng đừng trông vào việc lập gia đình nữa, không phải tỷ hù muội, trong kinh thành này ai muốn lấy một người dám ghét bỏ bà bà? Bao nhiêu năm qua đều là tức phụ nhịn bà bà, muội xem mẫu thân nhịn bao nhiêu năm? Lúc trước tổ mẫu còn sống hành hạ mẫu thân thế nào muội quên rồi sao?”

Lan Phương yên lặng không nói gì, siết chặt hai nắm tay, cắn răng nói: “Nếu không phải mẫu thân cứ nhất định muốn Lan Lăng gả cho Tống Tần, nếu nghe theo Chung phủ gả cho Phùng Nhạc Văn thì tỷ sẽ không bị giày vò? Tuy Lan Lăng vừa vào cửa đã làm nương, nhưng Tống Tần lại đối xử với tỷ ấy rất tốt, ít nhất ngay cả chuyện cơ mật như tiểu Vương gia nhập quan cũng chịu nói cho tỷ ấy biết, công bà cũng đối với tỷ ấy vô cùng tốt, tỷ ấy còn phàn nàn chuyện gì nữa? Minh Yên? Có ai không biết muội ấy gả cho một nam nhân vì muội ấy mà liều cả mạng, cho dù trong vương phủ ngươi lừa ta gạt thì vẫn có tiểu Vương gia bảo vệ chu toàn, có lão Vương phi lúc nào cũng chăm sóc, Minh Yên lại là người thông minh thì có thể chịu thiệt gì chứ? Con thì sao? Nghe nói Thế tử Nam Dương Hầu mê rượu háo sắc, điều này cũng coi như thôi đi, nam nhân ai mà không tam thê tứ thiếp, nhưng nương lại để con cả ngày đối mặt với cọp cái, cuộc sống như thế con có thể sống được sao? Con và Thế tử Nam Dương Hầu lại không có tình nghĩa như của Chu Hạo Khiên đối với Minh Yên, lại không có sự thoải mái không hề suy nghĩ nhiều của Tống Tần đối với Lan Lăng, cũng không có nhu tình nhiệt ý của Nhị tỷ phu đối với Nhị tỷ tỷ, cuộc sống này nương bảo con phải sống như thế nào?”

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên cứng ngắc, Lan Phương lên án khiến Lan Cúc đau đầu, nàng có khổ mà không nói được, Chung Dực đối với nàng cực kỳ tương kính như tân, nàng có làm gì cũng không vào được tim hắn, đau khổ như vậy sao nàng nói ra khỏi miệng được đây? Mặc dù là tỷ muội ruột, nhưng nàng cũng muốn bảo vệ thể diện của mình, không muốn để người ta nhìn thấy đau thương của mình. Nàng hao tổn tâm sức mưu tính mối hôn sự này, không ngờ lại lạnh lẽo như thế, biết rõ Chung Dực không có một khắc nào quên Lan Nhụy, nhưng nàng có thể nói gì đây? Nàng không thể nói gì cả, còn có gì đau đơn hơn việc biết rõ mà lại không thể nói rõ!

Đại phu nhân cũng luyến tiếc Lan Phương, nhưng nghe thấy Lan Phương nói như vậy thì vẫn tức giận, lại dám trách móc mình khiến Lan Cúc bị ủy khuất, Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Trừ phi con cả đời không xuất giá, nếu không thì xuất giá cho ta? Cũng như tỷ tỷ của con nói, thiếp canh đã đổi, bát tự cũng đã hợp rồi, con còn muốn từ hôn thế nào? Nếu hủy hôn sự này, Úc phủ chúng ta đắc tội Nam Dương Hầu phủ đấy? Lúc trước tỷ tỷ con cầu khẩn bà bà nó thúc đẩy chuyện này, hôm nay con bảo nó sao có thể nói lại với bà bà nó đây? Hủy hôn con còn có thể gả cho ai? Ai mà dám đắc tội Nam Dương Hầu phủ cưới con?”

Lan Phương nghe mà mặt trắng bệch, những thứ này nàng đều không muốn, bây giờ nghe Đại phu nhân nói như vậy bỗng cảm thấy thật đáng buồn, trèo lên cửa cao muốn hủy hôn lại không thể! Đúng vậy, sau này ai mà dám đắc tội với Nam Dương Hầu phủ chịu cưới nàng chứ?

Lan Phương đang muốn nói chuyện, đột nhiên rèm bị vén lên, vẻ mặt Úc Duy Chương tức giận tiến vào, tát một cái lên mặt Lan Phương, cả giận nói: “Lời của mai mối, lệnh của cha mẹ, từ khi nào đến lượt ngươi chọn lựa hả? Tỷ tỷ muội muội của ngươi có ai được lựa chọn không?”

Úc Duy Chương đột nhiên xông tới đánh xong lại rống lên khiến tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ, Đại phu nhân chợt đứng dậy muốn che chở cho Lan Phương nhưng lại thấy trước mặt biến thành màu đen. Lan Cúc thấy vậy vội vàng đỡ lấy bà ta, một đống tiếng hô Đại phu nhân, nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, lúc này Tô ma ma vén rèm đi vào, nhìn Úc Duy Chương hành lễ nói: “Lão gia, lão gia, không hay rồi, không hay rồi, người của Đô Sát viện tới muốn mời người đến Đô Sát viện một chuyến!”

Đô Sát viện không phải là một nơi tốt, nhớ tới những lời trước kia Chung Lương nói với mình, Úc Duy Chương đột nhiên có cảm giác mưa gió sắp tới rồi…

———-

Lời của tác giả:

Khụ, như các bạn mong muốn, Chung Dực và Chu Hạo Khiên không chỉ là đối thủ trên tình trường, mà còn là đối thủ trong chuyện quốc gia đại sự, hai người PK sẽ vô cùng quyết liệt, hẳn các bạn rất tò mò nhỉ, sau khi Chung Dực biết Minh Yên và Lan Nhụy sẽ quyết chiến với Chu Hạo Khiên sao? Hà hà hà