Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 74: Nợ một đêm động phòng hoa chúc




Nghe thấy lời ấy lão Vương phi nhất thời im lặng, Minh Yên lại có chút khẩn trương, dù sao nàng không hiểu lão Vương phi, vẫn thấy lo sợ bất an. Mùi thơm dịu dàng ở trong phòng vờn quanh chóp mũi, là mùi thơm phả ra từ tiểu kim thú trên bệ cửa sổ, Tiểu Kỳ Lân kim quang lấp lánh vô cùng đáng yêu.

“Mấy năm nay ta chưa bao giờ thấy Hạo Khiên chấp nhất với một nữ nhân như vậy, đứa nhỏ này có hơi hoa tâm với nữ nhân, nhưng lại thật lòng thật dạ với con.”

Lão Vương phi mở miệng, tay Minh Yên khựng lại, không rõ tại sao lão Vương phi có thể mở đầu bằng câu nói này, trong lòng càng bất an hơn, chỉ có thể đáp: “Tôn tức có thể được tiểu Vương gia coi trọng là phước đức ba đời ạ.”

“Đừng nói với ta những lời khách sáo này, ta biết con đã từng từ chối mối hôn sự này, hiện tại ta hỏi con, tại sao con làm vậy? Con phải biết cửa chính của vương phủ nào dễ vào như vậy, người khác có muốn cũng không vào được!”

Giọng điệu của lão Vương phi cực kỳ nghiêm khắc, là một bà lão quen nhìn truy mệnh danh lợi, hành động việc làm của Minh Yên khiến người ta nghi ngờ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Minh Yên nhất thời im lặng, nàng không biết có nên nói ra sự thật hay là nói dối, nếu nói dối ở trước mặt người đã từng trải qua nửa đời mưa gió rất có thể bị vạch trần, nếu nói thật Minh Yên cảm thấy mình sẽ bị chán ghét, không có ai thích nghe một đáp án không muốn nghe.

Lão Vương phi lẳng lặng chờ đợi không hề thúc giục, hồi lâu mới nghe thấy Minh Yên nhẹ nhàng trả lời: “Danh và lợi không ai không thích, phú quý của vương phủ không phải là không động tâm, con cũng là phàm phu tục tử, cũng biết không có vàng bạc không có cách nào sinh tồn, không quyền thế chỉ có thể bị người ta giẫm đạp. Nhưng đồng thời con vẫn là một tiểu nữ tử có giấc mộng của mình, con cũng có khát vọng một nửa kia của con có thể che gió che mưa cho con, không cầu đại phú đại quý, chỉ cần không lo miếng cơm manh áo là đủ rồi.”

Lời này nửa thật nửa giả, Minh Yên đã không còn là tiểu cô nương Lan Nhụy đơn thuần, nàng biết người như lão Vương phi không thể lừa gạt, nếu nàng nói một đống lời quang minh chính đại thì chỉ cảm thấy nàng ngụy biện dối trá, nhưng nếu nói thật lời trong lòng thì lại có cảm giác mình bày đặt kiểu cách, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nửa thật nửa giả, có lẽ có thể qua được cửa ải.

“Ý con muốn nói Hạo Khiên không thể chống đở mưa gió cho con?” Lão Vương phi có chút hứng thú.

“Tổ mẫu không biết đấy thôi, lần đầu tiên con tình cờ gặp tiểu Vương gia là lúc đi theo mẫu thân đến miếu Dược Vương thắp hương, vô tình gặp được tiểu Vương gia ở rừng hoa quế, khi đó tiểu Vương gia mặc áo đỏ quần xanh, bên tóc mai cài hoa, ngôn từ cử chỉ lỗ mãng vô lễ, một người như vậy ai dám giao phó cả đời?” Minh Yên thở dài, “Nhưng sau này, tiểu Vương gia cứu con ra khỏi chiếc xe ngựa bị sụp đổ, sống chết chỉ cách nhau trong gang tấc, con nợ chàng một mạng. Vì muốn cưới con vào cửa, không tiếc rẻ tính mạng tham gia đại tá sa trường, ngay cả con tâm địa sắt đá cũng bị đun nóng lên. Con nghĩ kỹ rồi, mặc kệ cả đời này chàng ấy có dáng vẻ gì, chàng ấy đối xử với con luôn thật lòng, thường có câu nói, dễ cầu vô giá bảo, khó tìm hữu tình lang, con cũng biết vậy.”

Lão Vương phi nở nụ cười, trong lòng nghĩ cũng là một đứa trẻ thành thật, kéo tay Minh Yên không cho nàng đấm lưng nữa ra dấu bảo nàng ngồi xuống đối diện mình, rồi mới lên tiếng: “Nghe ra ngược lại dũng cảm ra chiến trường đấy, thê thảm vậy à?”

Minh Yên xấu hổ đỏ mặt, bất an vặn vặn góc áo, nhỏ giọng trả lời: “Cũng không xê xích gì nhiều.”

Lão Vương phi cười rộ lên, Tiền ma ma đứng ngoài màn rèm có chút sững sờ, đã bao lâu rồi không nghe thấy tiếng cười thích ý như vậy của lão Vương phi, nghe thấy vậy bà ấy cũng không nhịn được nở nụ cười, Úc Thất tiểu thư này xem ra không chỉ là phúc tinh của tiểu Vương gia, có lẽ sẽ mang đến niềm vui vẻ cho lão Vương phi, cũng không uổng công tiểu Vương gia hao tổn tâm sức vì nàng.

Lão Vương phi kéo tay Minh Yên cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, cười nói: “Mấy năm nay cuối cùng ta cũng gặp được đứa bé dám nói mấy lời này, khó trách ánh mắt của đứa bé Hạo Khiên kia. Thật ra Hạo Khiên là đứa bé ngoan, lúc nó còn nhỏ rất thông mình, khi lão Vương gia còn sống thì thích nó nhất, đi đâu cũng mang nó theo, sau đó ngay cả đi đến biên quan cũng dẫn nó đi. Mẫu phi của nó mất sớm, mấy năm nay sống cũng không dễ gì, con cũng sống trong đại trạch viện đương nhiên hiểu rõ, sau này phải đối tốt với nó, mặc kệ trước kia nó làm ra nhiều việc hoang đường, sau này nếu nó dám bắt nạt con, ta sẽ chống lưng cho con.”

Minh Yên vội vàng cảm ơn lão Vương phi, nũng nịu nói: “Thật ra tiểu Vương gia đối với con rất tốt, con cũng cảm thấy hơi quá đáng…”

Biết tiến lùi, có lễ nghi, lão Vương phi yên lặng gật đầu, đứa nhỏ này không tệ, trong mắt trong sáng là một người thiện tâm, nghe nói tối qua vì Hạo Khiên mà không quan tâm đến thể diện của tân nương tử mà đối mặt với Hạo Thần, cũng không bị Mục Trắc phi hù dọa, là người có đảm lượng có mưu trí, càng nhìn càng thấy thích.

Lão Vương phi lại lôi kéo Minh Yên nói một vài chuyện lý thú về Chu Hạo Khiên, lại nói về sở thích của Chu Hạo Khiên, lúc này mới để Minh Yên trở về. Sau khi Minh Yên rời đi, Tiền ma ma vén rèm lên đi vào, trong tay bưng một chén cháo tổ yến, nhìn lão Vương phi cười nói: “Lão Vương phi, sáng nay người ăn không nhiều, lúc này tốt xấu gì cũng ăn một chút, còn lâu mới đến bữa trưa.”

Lão Vương phi nhìn Tiền ma ma đi theo mình hơn nửa đời người, cười nói: “Bà thấy Úc Trắc phi thế nào?”

“Lão nô không có ánh mắt tinh tường nào dám nhìn ra điều gì, mấy năm nay cũng gặp không ít người, nhìn Úc Trắc phi thì là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Tiền ma ma cười nói.

Lão Vương phi có chút bần thần, nghe thấy lời của Tiền ma ma hai mắt chợt lóe lên, cười nói: “Có tri thức hiểu lễ nghĩa có thể dùng trên người một tiểu thư khuê các, biết bà cũng không tiện đánh giá, bản thân ta hy vọng nó có thể lợi hại một chút…”

Tiền ma ma im lặng, lão Vương phi sợ Úc Thất tiểu thư không thể giúp tiểu Vương gia quản lý tốt hậu viện, đáp: “Sau này sẽ còn có Chính phi vào cửa, đến lúc đó lão Vương phi chọn một người tốt xin Hoàng thượng ban hôn là được.”

Chính phi? Trong mắt lão Vương phi hiện ra vẻ thất thần, ngay cả đồ cưới của mẫu thân nó cũng cho Minh Yên, vương phủ chỉ sợ không có Chính phi rồi, nếu cưỡng chế cưới một người vào, chỉ sợ không được bình an. Một người chiếm danh phận, một người chiếm sủng ái, chẳng lẽ muốn tái diễn lại bi kịch năm đó sao? Bà sẽ không đồng ý!

Ra khỏi viện Thúy Ninh, từ xa Minh Yên đã nhìn thấy Chu Hạo Khiên đang dựa nghiêng vào núi đá giả nhìn nàng. Mặt trời mới mọc, ánh sáng màu vàng óng ánh đẹp mắt chiếu rọi lên người Chu Hạo Khiên khiến Minh Yên nhìn hắn không khỏi nheo hai mắt lại.

Có một người như thế, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, khi nàng nhớ hắn, hắn sẽ xuất hiện ở bên cạnh nàng! Hốc mắt lặng lẽ phủ một lớp sương mù. Chu Hạo Khiên mang theo ánh sáng vàng từ từ đi tới gần nàng khiến nàng cảm động lần nữa…

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên kéo tay của nàng nói: “Sao thế?”

Minh Yên buồn bực hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng: “Chàng còn nợ ta một đêm động phòng hoa chúc…”

***

Chu Hạo Khiên không để cho quân đoàn thiếp thất quy mô lớn đi gặp Minh Yên, trong lòng cân nhắc vẫn nên đợi sau khi lại mặt rồi gặp cũng không muộn, trong lòng rối rắm không biết có nên đuổi mấy người này ra khỏi phủ hay không, nhưng một lúc đuổi nhiều như vậy thì không tốt lắm, Minh Yên vừa mới thành thân đã vác thanh danh ghen tị trên lưng không phải là chuyện tốt, ai nha, sao trước khi thành thân lại không xử lý sạch sẽ toàn bộ chứ… Suốt một buổi chiều, Chu Hạo Khiên đang rối rắm chuyện này!

Vốn xét thấy với lịch sử thanh danh thối trước đây của mình, dựa vào phương châm thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị, thừa dịp tân hôn để đám thiếp thấy này chính thức đến chào Minh Yên. Mặc dù mình không định sau này tiếp tục ở cùng với các nàng ấy, nhưng nếu đã vào cửa vương phủ ít nhất vẫn có thể nuổi nối các nàng ấy một đời, đây là quyết định của Chu Hạo Khiên! 

Tục ngữ nói kế hoạch không bằng biến hóa lớn, một câu nói của Minh Yên ‘Chàng còn nợ ta một đêm động phòng hoa chúc’ khiến hắn sôi trào, ép không được rồi, trái tim thình thịch như có trống đánh vào, chấn động đến mức hắn đứng cũng không đứng nổi, ngồi cũng ngồi không yên, nghĩ đến một đống di nương trong phủ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể đối mặt với Minh Yên, dứt khoát tìm cớ chuồn đến thư phòng.

Vốn muốn đến thư phòng để có thể nghĩ ra căn nguyên, kết quả suốt buổi chiều đều nghĩ đến câu nói kia của Minh Yên mà ngẩn người, chẳng làm được chuyện gì, nhìn trời dần dần tối, Chu Hạo Khiên mang theo tâm trạng tráng sĩ chặt tay, quyết định muốn thẳng thắn với Minh Yên. Kiếp này, hắn thừa nhận, thừa nhận chuyện đã làm thì không thể quay đầu, thừa nhận nữ nhân kia không thể buông tay, lại xét thấy nha đầu Úc Minh Yên này không phải quật cường bình thường, không phải khó chơi bình thường, không phải khiến người ta có xúc động chặn tường bình thường, ngẫm lại mình hao phí nhiều tâm cơ như vậy, đã làm nhiều chuyện như vậy, lúc này mới đổi lấy một câu dịu dàng thân mật của nàng…

Lại nghĩ đến dáng vẻ quyết tuyệt trước kia của nha đầu này, không khỏi sờ sờ cằm, nếu mình tiếp tục quyến luyến bụi hoa giống như trước kia thật sự sợ Minh Yên không dễ gì mở lòng với hắn sẽ tiếp tục đóng lại. Nha đầu này thật là ác, nếu nàng hạ quyết tâm đá mình qua một bên, Chu Hạo Khiên xem chừng cả đời này đừng có nghĩ đến tới gần nàng!

Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, càng nghĩ càng cảm thấy mình trước kia hoang đường bừa bãi, vác trên người thanh danh bất lương vẫn chưa tính, còn có một thanh minh không ra gì thì cũng thôi đi, dù sao vẫn là chuyện trước khi quen Minh Yên, đoán chừng nha đầu này sẽ không so đo chuyện ngày trước nhỉ… Chỉ mong ông trời phù hộ cho hắn! Ngẫm lại hành động việc làm của mình từ khi quen biết Minh Yên cho tới nay, dường như không có chỗ khác người nào, dường như không có trêu hoa ghẹo cỏ nữa, dường như không chơi chim dắt chó đi dạo, dường như không đánh nhau đánh bài, dường như không có nữ nhân tìm tới cửa náo loạn…

Xây dựng xong tâm lý cường đại cho mình, cảm thấy mình có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt Minh Yên, mang theo bước chân nữa nhanh nữa không đi đến Vô Vi Cư. Thư phòng của Chu Hạo Khiên cách Vô Vi Cư không xa, đi qua cửa nhị môn, lại đi thêm một đoạn đường ngắn là có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trong vắt của Vô Vi Cư tản ra ánh sáng dịu dàng, khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng, trong nhà này rốt cuộc cũng có nơi ở, rốt cuộc cũng có một nữ nhân sẽ vĩnh viễn ở đó đợi ngươi trở về, không cần tiếp tục đối mặt với căn phòng tiêu điều lạnh lẽo, không cần tiếp tục nằm trên gối lông cừu lạnh lẽo một mình, không cần tiếp tục làm bạn với gió khiến trái tim lạnh lẽ…

Minh Yên cũng có chút đứng ngồi không yên, sao nàng có thể nói ra những lời như vậy, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy mặt đỏ tim đập, thật sự là không giống nàng mà, nàng cũng không phải là người sẽ làm ra những chuyện lỗ mãng như vậy, đều do Chu Hạo Khiên kia, đứng ở đó làm gì, khiến nàng vừa nhìn thấy hắn trong lòng lại nhất thời xúc động nói ra lời kia, may mà… buổi chiều hắn không ở đây, bằng không nàng thật sự không biết phải chung đụng thế nào.

Chu Hạo Khiên và người trong lòng nàng muốn gả hoàn toàn khác nhau, nhưng mấy ngày này, Minh Yên lại từ từ phát hiện một mặt của Chu Hạo Khiên rất ít người biết đến, dần dần bị hắn làm cho cảm động, dần dần cho hắn một vị trí ở trong lòng, dần dần phân lượng của hắn càng ngày càng nặng, dần dần Minh Yên phát hiện chuyện cũ gây tổn thương cho nàng từ từ biến mất, nam nhân này mang đến cho nàng cảm giác an toàn chưa bao giờ có, dựa vào hắn nàng sẽ yên tâm.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn yêu hắn, nhưng Minh Yên biết ảnh hưởng của Chu Hạo Khiên đối với mình càng lúc càng lớn, cho nên gả cho hắn, hoàn toàn giao mình cho nam nhân này đã không phải là chuyện nàng kháng cự.

Phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm tối, nhìn canh giờ đến lúc dùng cơm, Bạch Hinh dẫn mấy người Liên Song bắt đầu bày thức ăn. Trải qua một ngày chung đụng, Bạch Hinh nhanh chóng hoà hợp với đám người Liên Song, không đến mấy canh giờ đã có thể không e dè nói giỡn cười đùa, xưng hô tỷ muội với nhau, Minh Yên nhìn Bạch Hinh cũng thấy thích, nha hoàn mình mang đến đã đủ trung thành rồi, chỉ tiếc kiến thức vẫn kém xa Bạch Hinh. Không phải đám người Tuyết Hủy đần độn, mà là chuyện này các nàng ấy không ở trong hoàn cảnh đó thì không có cách nào học được.

Có Bạch Hinh mang theo các nàng ấy Minh Yên thật sự an tâm, người Chu Hạo Khiên tin tưởng, Minh Yên không muốn có mâu thuẫn gì, cứ theo lẽ tự nhiên xếp Bạch Hinh vào trong phạm vi đáng tín nhiệm, thói quen thật sự là thứ đáng sợ.

Đi vào cửa, trong sảnh Minh Yên đang giúp mấy người Tuyết Hủy bày thức ăn, nàng mặc trường sam váy ngắn màu hồng nhạt, mái tóc búi nghiêng đơn giản dùng một cây trâm vàng nhỏ cố định, trên khuôn mặt xinh đẹp không có son phấn nhưng lại kiều diễm như hoa, đoan trang tự nhiên trong veo ướt át.

Minh Yên đang bận rộn nhìn thấy Chu Hạo Khiên đi vào thì hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, âm thanh dịu dàng cất lên: “Về rồi à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giọng điệu này, động tác này, nụ cười đầy ấm áp này, giống như một đôi phu thê kết hôn nhiều năm, Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy trái tim căn lên, lỗ mũi chua chát, cố gắng không để mình thất thố, cười đáp: “Về rồi.”

Bạch Hinh lặng lẽ nháy mắt dẫn mọi người lui xuống, Liên Song tò mò hỏi: “Bạch Hinh tỷ, tiểu Vương gia không cần người gắp thức ăn sao?”

Bạch Hinh suy một ra ba lập tức biết Minh Yên không thích người khác gắp thức ăn cho nàng, suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Vương gia người kỳ quái, nhưng từ sau khi có Trắc phi ở đây, nào cần chúng ta chướng mắt ở bên cạnh, lúc này muội đi qua không phải tìm mắng sao?”

Nói xong câu này, Tuyết Hủy Ký Dung cũng không nhịn được cười rộ lên, Bạch Hinh kéo các nàng ấy nói: “Ta còn chuẩn bị quần áo, trang sức cho các tỷ muội, nơi này không cần canh giữ, chúng ta đi xem đồ đi…”

Ăn không nói, cùng ăn một bữa cơm hai người đều yên tĩnh, dùng cơm xong, Minh Yên gọi người vào thu dọn bàn, vừa quay đầu thì nhìn thấy Chu Hạo Khiên đang nghiêng người dựa vào khung cửa nhìn nàng cười tủm tỉm…