Minh Yên nghe thấy câu này chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Chung Dực, lại thấy Chung Dực chậm rãi đi tới, nhìn Minh Yên cười nhẹ một tiếng: “Thất muội muội đừng để ở trong lòng, chẳng qua ta chỉ giúp Dương ca nhi mà thôi.”
Lồng ngực Minh Yên như bị nghẹn lại, bỗng cảm thấy món quà này thật phỏng tay, đã nhận rồi thì không thể trả về, nhưng Minh Yên không muốn có bất cứ dính líu gì đến Chung Dực nữa, do dự một lúc lâu vẫn nói: “Đa tạ Nhị tỷ phu, chỉ là… lễ vật này…”
Nếu như để Lan Cúc biết Chung Dực tự tay điêu khắc mình không biết sẽ tạo ra sóng gió gì, nàng không muốn gây chuyện sinh sự, nàng chỉ muốn sống cùng với Chu Hạo Khiên thật tốt, sống thật tốt cho kiếp trước của mình, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống không liên quan đến tình yêu.
Chung Dực nhìn Minh Yên, mỗi cái nhăn mày, mỗi một cử động của nàng, rõ ràng không phải là Lan Nhụy, nhưng mỗi khi nàng thay đổi, lúc khóe môi hơi nhếch lên luôn khiến mình cảm thấy Lan Nhụy sống lại. Cho nên khi Úc Dương tìm hắn khắc gỗ giúp, hắn không nói không rằng lập tức đồng ý.
Nhưng lúc trong lòng ngươi chỉ có một người, tay của ngươi sẽ không nghe theo ngươi, vừa bắt đầu hắn mờ mịt không phát hiện ra, mãi đến khi có một ngày Úc Dương vào thư phòng của hắn hỏi hắn: “Nhị tỷ phu đã khắc xong chưa ạ?”
Chung Dực tiện tay chỉ nói: “Đây không phải sao?”
“Nhị tỷ phu, chẳng lẽ huynh quên dáng dấp của Thất tỷ tỷ như thế nào rồi ạ, đây đâu phải Thất tỷ tỷ, nhưng huynh khắc cái này thật đúng là đẹp nha, ai vậy ạ? Nhị tỷ tỷ có biết không ạ?” Úc Dương vô tư nói, không hề để ý đến vẻ mặt cứng ngắc của Chung Dực.
Thì ra mấy ngày nay hắn đều bất tri bất giác điêu khắc dáng vẻ của Lan Nhụy, hỉ nộ ái ố, đi đứng ngồi nằm, có đủ mọi thứ, trong phút chốc Chung Dực đột nhiên cảm thấy mình như bị điên dại, vội vàng cầm đồ lên, có chút chật vật nói: “Nhiều năm không điêu khắc nên có hơi không quen tay, ngày mai sẽ đưa cho đệ. Ngày mai sẽ trở về Úc phủ cùng Nhị tỷ của đệ, đệ cũng về cùng đi, lát nữa xin nghỉ với sư phụ nhé.”
Úc Dương không có nghi ngờ gì, trao đổi với Chung Dực xong thì rời khỏi Chung phủ trở về học đường. Nhưng Chung Dực lại rất lâu không thể bình tĩnh lại được, mở hốc tối đằng sau giá sách, bên trong có chừng hàng trăm hàng ngàn người gỗ Lan Nhụy… Sau khi Lan Nhụy chết, tình không có chỗ gửi bèn học thủ nghệ này, là một ông thợ già dạy cho hắn, hắn học rất chăm chỉ, mỗi một dao cực kỳ cẩn thận, học chừng hơn nửa năm mới có thể khắc ra dáng vẻ có sắc có hương của Lan Nhụy, từ từ gởi tất cả nhớ nhung về Lan Nhụy vào trong tượng gỗ, dần dần tay nghề điêu khắc gỗ của hắn càng ngày càng tinh tế, dáng vẻ Lan Nhụy cũng được khắc càng lúc càng giống, mỗi lần Chung Dực nhìn thấy tượng gỗ này thì luôn cảm thấy Lan Nhụy đã trở lại, từ đầu đến cuối chưa từng rời xa hắn.
Năm đó Lan Nhụy chết một cách đột ngột, hắn đã từng muốn đi gặp nàng lần cuối, chỉ tiếc lại không làm được, không nói đến hắn và Lan Nhụy vẫn chưa có danh phận, càng quan trọng hơn là phụ mẫu của hắn không đồng ý, Chung Dực không lay chuyển được chỉ có thể thỏa hiệp, cho tới bây giờ hắn cực kì hối hận, lúc trước sao lại không thể bất chấp tất cả mà đi gặp nàng, cho dù là gặp mặt lần cuối cũng được, mặc kệ trung hiếu lễ nghĩa gì đó, mặc kệ lời đồn đại nhãm nhí gì đó… Nhưng hắn không có dũng khí đó, hắn không thích tính cách yếu đuối của mình, cho tới hôm nay vẫn không có cách nào tự tha lỗi cho mình, chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Dáng dấp của Minh Yên và Lan Nhụy không hề giống nhau chút nào, Chung Dực rất ít quan tâm đến nữ tử khác, ngự ở trong trái tim hắn ngoại trừ Lan Nhụy thì không còn ai, ngay cả Lan Cúc cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ ở trong lòng hắn, nhưng không biết vì sao chỉ nhìn thấy Minh Yên mấy lần lại như ăn sâu bén rể trong lòng hắn, dung mạo của nàng, nụ cười của nàng, vẻ mặt giận dữ của nàng đều khắc ở trong lòng hắn, Chung Dực không rõ tại sao lại như vậy. Người hắn yêu rõ ràng là Lan Nhụy không hề lay động, nhưng bóng dáng của Minh Yên lại khắc ở trong lòng hắn, đơn giản là vì trên người của nàng có bóng dáng Lan Nhụy sao?
Trong lòng Chung Dực cảm thấy chát, những ý niệm này thoáng một cái đã qua, nhìn Minh Yên ở trước mặt từ đầu đến cuối giữ một khoảng cách với hắn thản nhiên nói: “Muội đừng lo lắng, Lan Cúc không biết, đây là lễ vật của Dương ca nhi tặng cho muội mà không phải là ta tặng cho muội.”
Minh Yên nhẹ nhàng thở ra, không muốn tiếp tục nán thêm một giây nào nữa, nán lại thêm một giây, nhìn thấy vẻ mặt có chút thẫn thờ hiu quạnh của Chung Dực nàng sẽ đau âm ỉ, sau này nàng muốn cách nam nhân này thật xa, thật xa, không bao giờ liếc nhìn thêm một cái nào nữa, mỗi lần nhìn thấy hắn là Minh Yên lại cảm thấy mình áy náy với Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên mới là nam nhân cử án tề mi, sống đến già đầu bạc với nàng, còn Chung Dực thì không là cái gì cả!
Úc Dương cảm thấy là lạ, mở to mắt nhìn Minh Yên một cái, lại nhìn Chung Dực một cái, tựa như ngộ ra được chút gì đó, cười nói: “Đệ vào thỉnh an mẫu thân trước đây.” Nói xong thì chạy đi như một làn khói, Minh Yên sững sốt, siết chặc khăn, nhìn Chung Dực nói: “Nhị tỷ phu, tiểu muội cáo từ.”
“Thất muội muội!” Chung Dực theo bản năng gọi Minh Yên lại, nhưng không biết kế tiếp nên nói cái gì, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Minh Yên đưa lưng về phía Chung Dực, không muốn nhìn thấy lúc này Chung Dực có vẻ mặt gì, nàng sợ nàng sẽ không khống chế được mình mà chất vấn hắn tại sao sau khi nàng mất chỉ mới hai tháng đã cưới nữ nhân khác… Minh Yên theo bản năng vuốt lồng ngực, thật lâu sau mới lên tiếng: “Nhị tỷ phu còn có chuyện gì sao?”
“Chúc muội và tiểu Vương gia hạnh phúc.” Chung Dực cảm thấy trong lời của mình có hơi chua, thoạt như có một bàn tay vô tình nắm chặt cổ họng của hắn khiến hắn có cảm giác khó thở. Cũng chỉ có hơi giống Lan Nhụy thôi, vậy mà một câu chúc cũng khó nói ra khỏi miệng như vậy, tựa như gả cho Chu Hạo Khiên chính là Lan Nhụy vậy, có một sự khủng hoảng nhẹ tập kích vào trong lòng Chung Dực. May mà nàng không phải là Lan Nhụy, nếu không hắn sẽ liều mạng ngăn cản nàng…
Nước mắt nhanh chóng mà mãnh liệt bỗng chốc dâng lên hốc mắt, ngực Minh Yên đau đớn từng cơn, cố gắng để mình giữ bình tĩnh, nuốt tất cả bi thương xuống, nói: “Đa tạ Nhị tỷ phu.” Nói xong câu này Minh Yên lập tức nhấc chân rời đi, ở lại thêm nữa sợ mình sẽ thất thố.
Chung Dực nhìn bóng dáng của Minh Yên biến mất, lúc này mới đi vào chính viện, Thập Nhất di nương ở góc rẽ tại hành lang khoanh tay bên kia thoáng hiện ra vẻ suy tư, dường như giữa hai người này có chút kỳ quái, vừa rồi nàng nhìn thấy vẻ mặt Thất tiểu thư dường như đang đè nén bi thương, nét mặt của Nhị cô gia cũng có hơi bất thường…
Thập Nhất di nương do dự có nên nói chuyện này với Chu Hạo Khiên không, nhưng lỡ như vừa rồi mình hoa mắt nhìn nhầm thì sao?
*
Lan Cúc mang tin tức tốt đến, bên phủ Nam Dương Hầu mời Đại phu nhân và Lan Phương đến phủ làm khách, nếu nhà trai đã ngỏ lời mời, vậy hôn sự chắc chắn được tám chín phần rồi, chỉ cần cử chỉ của nhà gái khéo léo, không phải là mẫu dạ xoa không thể để mọi người nhìn thấy, về cơ bản coi như đã định được.
Tin tức Lan Cúc mang đến khiến khó chịu mấy ngày nay của Đại phu nhân biến mất không còn một mống, chuẩn bị cho Lan Phương đủ loại trang sức, chọn đủ kiểu y sam để ngày mai mặc đến nhà người ta làm khách. Nghe thấy tin tức này, người trong Úc phủ cũng dần dần nở nụ cười, không ít hạ nhân vội vàng xu nịnh Lan Phương, dù sao đối phương cũng là Hầu phủ, dù kém hơn vương phủ một chút, nhưng lại cao hơn Chung phủ một bậc.
Úc Duy Chương sớm đã rời khỏi nha môn, nghe thấy tin tức này cực kì vui vẻ, loáng thoáng còn có chút đắc ý, kéo Chung Dực uống không ít rượu, Úc Dương ngồi bên rót rượu cho hai người, nhìn Úc Dương càng ngày càng hiểu chuyện, trong mọi cử chỉ rất có phong độ của một đại tướng, Úc Duy Chương cũng rất đắc ý, thừa dịp chếnh choáng tuỳ tiện khen ngợi người ta cũng khen ngợi Úc Dương, Úc Dương cực kỳ hưng phấn. Nói cho cùng Úc Duy Chương cũng là phụ thân của Úc Dương, huống chi Minh Yên chưa bao giờ giáo huấn quan niệm Úc Duy Chương không đáng tin cho Úc Dương, cho nên ở trong lòng Úc Dương vẫn rất kính sợ phụ thân, được Úc Duy Chương khen ngợi vẫn cực kỳ vui vẻ.
Cả Úc phủ ngập trong bầu không khí vui sướng, Minh Yên sắp xuất giá, hôn sự của Lan Phương đã định, bầu không khí âm u bao phủ trước kia đã từ từ tản đi, không phục lại sự bình yên lúc trước.
Đối với khế đất điền sản Úc Duy Chương cho Minh Yên, Đại phu nhân giận đến mức ngực tim đều đau, thế nhưng lần này đã có kinh nghiệm không thể cãi cứng với Úc Duy Chương, trong lòng có chút hối hận trước đó mình thật sự lỗ mãng, không chỉ bảo vật gia truyền ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng, còn mất trắng khế đất điền sản ở khu vực tốt cho Minh Yên, Cũng may Úc Duy Chương không để Minh Yên mang hết sính lễ về, nếu không thật sự thiệt thòi lớn, tính ra thiệt hại cũng coi như gánh vác được.
“… Lão nô đã hỏi thăm rõ ràng, là Thập Nhất di nương khuyên bảo lão gia đừng để Thất tiểu thư mang hết sính lễ về, nếu không làm ông trời nổi giận nói không chừng thật sự để Thất tiểu thư mang sính lễ đi đấy.” Tô ma ma đứng trước mặt Đại phu nhân nhỏ giọng trả lời.
Đại phu nhân nhíu mày hồi lâu mới lên tiếng: “Đúng là không biết nàng ta vẫn suy nghĩ cho Úc phủ như vậy…”
Tô ma ma nhìn Đại phu nhân một cái, nghiến răng nói tiếp: “Phu nhân, lão nô cảm thấy Thập Nhất di nương thật sự quá hiểu chuyện, nếu một người quá hiểu chuyện thật ra cũng không phải là chuyện tốt, nghe nói trong phủ có rất nhiều lời nói tốt về Thập Nhất di nương, rất ít nghe thấy mấy lời bất mãn với Thập Nhất di nương, cứ thế mãi nhất định sẽ thành họa lớn.”
Đại phu nhân thở dài một tiếng, nhìn Tô ma ma cười nói: “Ta biết bà vì tốt cho ta, chẳng qua ta thấy nàng ta vẫn an phận, vì phòng ngừa vạn nhất bà vẫn coi chừng nàng ta kỹ một chút, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện cũng tốt.”
Tô ma ma cười đồng ý, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vậy mới đúng chứ, bà đã cảm thấy Thập Nhất di nương kia kỳ lạ, ngày thường không thấy núi rỉ nước ngược lại mượn sức người, không thể không đề phòng. Bà thấy Đại phu nhân không hề có lòng đề phòng với nàng ta cho nên mới lo lắng, có những lời này sau này dễ xử lý hơn.
Ngày thứ hai Đại phu nhân dẫn Lan Phương đến phủ Nam Dương Hầu, sau khi Minh Yên nghe Thập Nhất di nương nói cũng chỉ cười nhạt, nếu phủ Nam Dương Hầu là con đường Chu Hạo Khiên sắp xếp cho Lan Phương, vậy chỉ sợ con đường này không dễ đi nhỉ. Mấy năm nay Lan Phương tính kế tới tính kế lui, nào biết mình cũng là thức ăn trong mâm của người khác?
Trong chớp mắt đã vào đầu tháng Bảy, không đến mấy ngày nữa là mùng bảy tháng bảy, hôn sự của Lan Phương xem như đã định, hai bên cũng đổi thiếp canh, hợp bát tự, mấy ngày nay nhìn thấy sắc mặt của Lan Phương đã đỏ hồng hơn một chút, hiển nhiên là người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái hơn. Mặc dù Minh Yên vào vương phủ nhưng dù sao chỉ là Trắc phi, mặc dù Lan Phương gả vào Hầu phủ nhưng lại là Chính thê, vì vậy Lan Phương luôn cảm thấy mình tốt hơn Minh Yên một chút, ngay cả nói chuyện cũng có khí phách hơn, Minh Yên chỉ cười nhạt không để ý tới nàng ta, đời người trăm năm, có thể an ổn mà sống đến lúc xuống mồ mới là người thắng, hiện tại vội gì chứ?
Đồ cưới của Minh Yên đã bắt đầu cho vào rương, một ngày trước khi thành thân sẽ đưa đến vương phủ, bởi vậy Kim Hoa Hiên cũng bắt đầu bận rộn loay hoay, Tô ma ma cũng dẫn người đến bắt đầu lên danh sách những vật Đại phu nhân cho Minh Yên bỏ vào trong rương.
Bận rộn liên tục bốn năm ngày mới xem như ổn thỏa tất cả mọi chuyện, khắp nơi trong Kim Hoa Hiên đều trống không, dụng cụ trên tủ kệ cũng mang đi, ngoại trừ một vài thứ thường dùng thì thật sự cảm thấy rất tiêu điều. Mấy ngày nay Minh Yên mệt rả rời, mặc dù không phải tự mình ra tay nhưng có rất nhiều đồ sợ đám nô tài sẽ không cẩn thận, nàng phải tự mình giám sát mới không xảy ra lỗi gì lớn.
Ngày hôm đó, Đại phu nhân gọi Minh Yên sang, nhìn nàng cười nói: “Sắp xuất giá rồi, cũng nên sắp xếp cho con mấy phòng hồi môn, sau khi con qua đó cũng thuận tay dùng, trong lòng con có chọn ai chưa, cứ nói thẳng ra là được.”
Chuyện này Minh Yên cân nhắc đã lâu rồi, nhưng nàng biết Đại phu nhân đa nghi, suy nghĩ một chút nói: “Bẩm mẫu thân, dù là ai cũng không thuận bằng mấy nha hoàn bên cạnh, dẫn các nàng ấy đi là được, về phần thị tì con muốn mang cả nhà Ký Dung đi, còn lại đều nghe theo sắp xếp của mẫu thân, cả nhà Ký Dung cũng sống không dễ dàng gì, toàn bộ đều dựa vào Ký Dung, nếu con mang Ký Dung đi không phải cả nhà nàng ấy sẽ sụp đổ hết sao? Con đâu thể làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy được, mong mẫu thân thành toàn.”
Đại phu nhân nhướng mày suy nghĩ, nhớ tới nương Ký Dung là một người hiền lành truyền tin ở nhị môn, cha Ký Dung cũng là người khúm núm, Ký Dung ở Kim Hoa Hiên cũng không thay đổi gì, xem ra Minh Yên thật sự thương hại bọn họ mới mang đi, nếu đã như vậy mình cũng không ngăn cản còn có thể bán một nhân tình, vì vậy cười nói: “Con đúng là thiện tâm, được, cứ vậy đi. Thị tì không thể mang theo một nhà, vương phủ cũng không phải là nơi con chứa nhiều người hầu, ta sẽ sắp xếp cho con mấy phòng dựa theo luật cũ, bốn phòng cũng đủ rồi, con thấy thế nào?”
“Toàn bộ đều nhờ mẫu thân quyết định.” Minh Yên cung kính nói, lúc này nói ít đi một câu không để Đại phu nhân sinh nghi là được rồi, hơn nữa Minh Yên cũng biết, nhất định Đại phu nhân sẽ sắp xếp người của bà ta vào trong đám thị tì để bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều hiểu rõ tình hình của mình, nghĩ tới đây trong lòng Minh Yên cũng rất khó chịu, nhưng giờ chỉ có thể tạm thời kiềm chế, mọi việc không thể gấp gáp được, đợi đến lúc mình xuất giá rồi, từ từ sửa sang lại sau.