Minh Yên sững sờ, nàng cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi muốn biết tin tức bên ngoài thật sự không dễ dàng, nhìn Lan Lăng nói: “Chuyện trên giáo trường?” Giọng nói của Minh Yên có chút khẩn trương, Tống Tần là võ tướng, nói không chừng biết chút tin tức mật gì đó.
Lan Lăng nhìn vẻ mặt Minh Yên cười nói: “Thật sự là quan tâm quá sẽ loạn, muội vội cái gì chứ.”
Minh Yên trừng mắt nhìn Lan Lăng không nói gì, Lan Lăng cười nói: “Là chuyện như vậy, tỷ muốn nói với muội là lần này trong đám người đấu với tiểu Vương gia có một người tên là Trịnh Trí, người này là trưởng tử của phủ Đại Tướng quân, võ nghệ siêu quần, nghe nói hắn học võ từ nhỏ, tiểu Vương gia muốn thắng hắn đúng là không dễ. Ý của tỷ là, nếu tiểu Vương gia không thắng được hắn, không dành được khôi thủ[1] muội cũng đừng thất vọng.”
[1] Khôi thủ: Người đứng đầu, thủ khoa
Thì ra Lan Lăng sợ nàng đến lúc đó thất vọng nên mới nói trước với nàng một tiếng, Minh Yên khẽ mỉm cười, nói: “Chuyện này chúng ta không quản được, cũng không có cách nào can thiệp được, cho dù có kết quả gì, muội đều không thất vọng.” Nói đến đây thì ngừng lại, suy nghĩ một chút nói tiếp: “Muội nghĩ, tiểu Vương gia thắng muội sẽ có vị trí Chính phi, nhưng Tứ tỷ tỷ có từng nghĩ, mấy danh môn vọng tộc vô cùng nịnh bợ, muội là một thứ nữ của quan Tứ phẩm, nhảy một cái trở thành Chính phi đối với muội không phải là chuyện tốt. Huống chi, trong vương phủ vàng thau lẫn lộn, ai lại sẽ coi trọng một Chính phi có thân phận thấp? Một người không có thực quyền cho dù đi tới đâu đều sẽ không có người coi trọng, hiện nay vương phủ do lão Vương phi làm chủ, nhưng quản gia lại là Mục Trắc phi, tỷ nói nếu muội ngồi lên vị trí quá cao, căn cơ không ổn định, Mục Trắc phi muốn đối phó muội chẳng phải rất dễ dàng? Nhưng nếu muội cũng là Trắc phi vậy thì khác rồi, đầu tiên chắc chắn Mục Trắc phi sẽ không coi muội là cái đinh trong mắt, dù sao sau này trên muội còn có Chính phi, kẻ địch thật sự của bà ta không phải là muội, biết đâu đến lúc đó vì đối phó với Chính phi mà bà ta còn phải lôi kéo muội, nếu để muội lựa chọn, muội thà rằng làm thấp, từ từ có căn cơ, sau này cuồng phong có tới cũng có thể chống đỡ.”
Lan Lăng nghe vậy thì ngộ ra, chậm rãi nhìn Minh Yên, thở dài nói: “Thất muội muội thật sự là người có trí tuệ lớn, tỷ thật sự có thúc ngựa cũng khó đạt được. Muội có thể nghĩ như vậy tỷ cũng không lo lắng nữa, như vậy cũng tốt, khó khăn của thứ nữ chỉ có chính chúng ta có thể lĩnh hội, tỷ vẫn tốt hơn một chút, mặc dù là kế thất, nhưng bên trên không có ai vẫn tự do hơn, công bà đều là người đoan chính nghiêm túc, chỉ cần tỷ cẩn thận hầu hạ sẽ không chịu ủy khuất gì. Nhưng muội thì khác, vừa vào hầu môn sâu như biển, sau này phải cẩn thận một chút.”
Minh Yên gật đầu một cái, nói: “Tứ tỷ tỷ đừng lo lắng, Thất muội muội của tỷ là người có bản lĩnh thông thiên, vẫn có bản lĩnh tự bảo vệ tốt cho mình, tỷ nhìn xem muội ở Úc phủ không phải vẫn sống rất tốt đấy sao?”
Thâm ý trong lời Minh Yên Lan Lăng hiểu, gật đầu nói: “Đúng vậy, muội thật sự có bản lĩnh này…”
Hai tỷ muội nhìn nhau cười một tiếng, an ủi lẫn nhau nhưng cũng biết đường của đối phương đều không dễ đi, chỉ có mấy lời tự hiểu trong lòng là được rồi, nói ra lại không đúng lúc!
Bên chính viện rất nhanh có người tới thúc giục, Minh Yên và Lan Lăng cùng nhau trở về chính viện dùng cơm. Có rất nhiều họ hàng Minh Yên không nhận ra, có biết cũng phải giả vờ như không biết, dù sao lúc biết cũng là Lan Nhụy, bởi vậy trong phòng khách lớn ở hậu viện trong trong ngoài ngoài đặt hơn mấy bàn. Lúc này trong lòng Minh Yên vô cùng không bình tĩnh, thì ra một tiểu thứ nữ như nàng không được mọi người nhìn trúng hôm nay lại thành hồng nhân[2] trong mắt mọi người, đi tới đâu người ta còn chưa nói tiếng nào đã cười trước chào hỏi với nàng, vẫn chưa chính thức tiến vào vương phủ, nhưng vương phủ mang đến cho nàng những thay đổi trong sinh hoạt đã bắt đầu hiện rõ.
[2] Hồng nhân: người nổi tiếng, tiêu điểm
Cơm trưa trôi qua trong bầu không khí náo nhiệt, sau khi tan tiệc tất cả mọi người chưa rời đi, ai cũng biết hôm nay có tin tức trên giáo trường truyền đến, mọi người đều đang đợi, mấy tiểu cô nương chưa xuất giá cũng tụ tập một chỗ ở trong sân ngắm hoa cười đùa, Lan Lăng và Minh Yên nói chuyện ở trong sảnh, rất nhanh Lan Cúc cũng đi vào, Lan Phương thì không sang đây ngược lại ở bên cạnh Lan Tình cạnh rỉ tai thầm thì, không biết nói cái gì mà nhìn hai người rất vui vẻ.
Minh Yên hờ hững quét mắt về phía bọn họ, sau đó thu hồi tầm mắt lại, chợt nghe thấy Lan Cúc đang dò hỏi Lan Lăng chuyện của Tống gia, Lan Lăng một mực nói tốt, Lan Cúc cũng không hỏi ra được điều gì, một lát trong đình lại trở nên yên tĩnh, gió nhẹ chầm chậm thổi qua, cả vườn muôn hồng nghìn tía thơm ngát vờn quanh mũi bọn họ thật lâu vẫn chưa tan đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Minh Yên càng lo lắng không thôi, sao vẫn chưa có tin tức gì, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi? Trịnh Trí kia sẽ không đả thương Chu Hạo Khiên đấy chứ? Càng nghĩ trong lòng càng bất an, Minh Yên thật sự như ngồi trên đống lửa, nhưng lại phải chịu đựng, khẽ nhíu hai hàng lông mày lại, ánh mắt mang theo mơ màng yên lặng thừ người nhìn bầu trời.
Mấy người Lan Phương chơi mệt rồi cũng vào trong đình ngồi nghỉ, một đám người chui vào bỗng cảm thấy cái đình chật chội hẳn, đám nha hoàn nhanh chóng dâng trà, uống trà rồi mới cảm thấy thư thản một chút. Lan Phương không biết cố ý hay vô ý lại ngồi xuống bên cạnh Minh Yên, từ đầu đến cuối trên mặt đều nở nụ cười bâng quơ, ánh mắt nhìn Minh Yên cũng rất dịu dàng, tựa như giữa hai người chưa bao giờ xảy ra chuyện không vui vậy.
Minh Yên nhìn vẻ mặt Lan Phương trong lòng thầm lấy làm lạ, nhưng vẫn lấy bất biến ứng vạn biến, Lan Phương nói chuyện với nàng, nàng sẽ ứng phó, dù sao cũng chỉ là chuyện thể diện mà thôi. Ngược lại ánh mắt Lan Tình nhìn Minh Yên có hơi khiến người ta suy nghĩ không ra. Lan Tình là người của Tam phòng, hiện tại Minh Yên không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người khác, nhất là nữ tử chưa xuất giá, có lúc nhìn thì không sao nhưng chưa chắc sẽ dẫn đến mầm tai hoạ gì.
Rất nhanh mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều đỏ rực chiếu xuyên nửa bầu trời bao la, trái tim của Minh Yên vẫn chưa hạ xuống được, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Lan Lăng cáo từ lúc xế chiều, Lan Cúc vẫn chưa đi, ngược lại Chung Dực có chuyện cáo từ trước.
Minh Yên mơ hồ cảm thấy hai phu thê này có điều gì đó bất thường, nếu là lúc trước chắc chắn Lan Cúc sẽ trở về cùng Chung Dực, nhưng bây giờ thì không có…
Ngay trong lúc mọi người đều mất hết kiên nhẫn, rốt cục ở tiền sảnh cũng truyền đến tiếng xôn xao, tiền sảnh và vườn hoa chỉ cách một hành lang khoanh tay, có động tĩnh gì rất nhanh sẽ nghe thấy được, không đến một lát thì có bà tử chạy thẳng chính viện, mọi người liếc mắc nhìn nhau ngay sau đó ánh mắt đều nhìn về Minh Yên, Minh Yên bỗng cảm thấy có phần không nhịn được, cúi thấp đầu không nói lời nào, ngược lại Lan Cúc cười nói: “Nhất định là tin tức bên giáo trường truyền đến, chúng ta mau đi về xem đi, cũng chúc mừng cho Thất muội muội luôn!”
Bà tử đưa tin tức quả thực dọa sợ mọi người, thật lâu sau không có ai nói câu nào, mọi người hai mặt nhìn nhau không biết nên nói cái gì cho phải. Vẫn là Tam phu nhân giật mình hoàn hồn trước, nhìn Minh Yên nói: “Thất chất nữ cũng đừng thất vọng, mặc dù tiểu Vương gia không thể đoạt giải quán quân nhưng vào được danh ngạch ngự chỉ phong quan cũng đã là chuyện vui rồi.”
Lúc này Minh Yên càng có cảm tình với Tam phu nhân, nghe thấy tin tức Chu Hạo Khiên không đoạt được giải quán quân, những ánh mắt nhìn về phía nàng có thể nói là thay đổi khôn lường, trong phút chốc Minh Yên tựa như trải qua từ giữa hè đén mùa đông lạnh lẽo, đảo mắt nhìn tình người ấm lạnh khắp nơi, không ngờ Tam phu nhân an ủi Minh Yên trước Đại phu nhân một bước, trong lòng Minh Yên cười lạnh một tiếng, thật ra với Đại phu nhân nàng đã sớm không có hy vọng gì rồi, hiện tại càng xác định hơn mà thôi, cho dù nàng gả vào vương phủ, chỉ cần nàng không có địa vị ở vương phủ nhất định Đại phu nhân sẽ vứt bỏ nàng.
“Đa tạ Tam thẩm, Tam thẩm nghiêm trọng rồi, Minh Yên cũng không có thất vọng gì, tiểu Vương gia có thể toàn thân mà lui, Minh Yên đã đủ hài lòng rồi. Huống chi trên thánh chỉ có nói rõ, có thể đoạt giải quán quân con sẽ là Chính phi, không thể đoạt giải quán quân thì vẫn là Trắc phi như cũ, cũng chỉ là giống trước kia mà thôi.” Minh Yên hờ hững cười một tiếng, trong lòng thật sự thở phào nhẹ nhõm, nàng đúng là sợ Chu Hạo Khiên dành được khôi thủ, nếu vậy ngược lại nàng thật sự phiền não, tình huống hiện tại vừa tốt, chỉ là… chỉ là Chu Hạo Khiên lại không thể có được chức quan, chỉ vì nàng mà mất đi chức quan, có đáng giá không?
Chu Hạo Khiên bại bởi Trịnh Trí không dành được khôi thủ nhưng lại đứng thứ hai, từ sau ngày hôm nay, ở kinh thành ai còn dám nói Chu Hạo Khiên là công tử quần lụa? Ai dám nói hắn văn dốt võ dát? Ai còn dám xem thường hắn? Thật ra Minh Yên cũng vui mừng, ít nhất nàng không phải gả cho một tên ăn hại chỉ có mẽ ngoài, chỉ dựa vào tổ tiên mà sống qua ngày. Bị chút thất bại dù sao cũng tốt hơn thuận buồm xuôi gió. Lúc còn trẻ bị suy sụp ngươi còn có thời gian có cơ hội đứng dậy lần nữa, nếu luôn thuận buồm xuôi gió, sau này đột nhiên gặp phải chút sóng gió, e rằng không chịu được nổi.
Ánh mắt mọi người trong phòng nhìn Minh Yên đều có chút là lạ, Đại phu nhân miễn cưỡng cười nói: “Kết quả này không tồi, Thất nha đầu cũng đừng quá thất vọng, tuổi còn trẻ sau này còn có rất nhiều cơ hội, tiểu Vương gia cũng chưa hẳn muốn đi trên con đường này đúng không?”
Đại phu nhân nói như vậy vẻ mặt của mọi người ở trong phòng lập tức hòa hoãn ra, mọi người suy nghĩ lại thấy cũng đúng, Chu Hạo Khiên là ai, tham gia đại tá sa trường chẳng qua chỉ là để giành được tiếng cười của Minh Yên, thuận lợi lấy nàng vào cửa, cho dù không có thành tích gì, lấy uy danh của vương phủ Vũ Ninh muốn một chức quan chỉ sợ dễ như trở bàn tay, tước vị thừa kế này phong quang vô hạn cả đời rồi.
Lan Phương quay đầu nhìn Minh Yên, khóe môi mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “Lúc này e rằng Thất muội muội ngoài cười nhưng trong lòng khóc rồi đấy, muốn khóc thì khóc ra đi, nén ở trong lòng cũng không tốt, dễ sinh bệnh lắm đấy.”
Minh Yên biết ngay tỷ ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, Minh Yên nhếch môi cười nhẹ, nhìn Lan Phương nói: “Ngũ tỷ tỷ quá lo lắng rồi, muội còn vui mừng ấy chứ, tỷ phải biết nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo[3], đứng quá cao đôi khi chưa hẳn là chuyện tốt. Cũng như Ngũ tỷ tỷ, là đích nữ có huyết thống cao quý của Úc phủ, chỉ tiếc nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo, e rằng hôn sự cũng không tiện nói nhỉ. Nghe nói… Ngũ tỷ tỷ đến phủ Bá tước một chuyến lại tay không mà về, thật khiến người ta thổn thức không thôi. Ngũ tỷ tỷ thật sự là lòng cao tận mây xanh, nhưng dù sau… mệnh cũng như tờ giấy bạc!”
[3] Nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo: Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn.
Lời của Minh Yên lập tức chọt trúng tử huyệt của Lan Phương, thần sắc trên mặt bất định, rất nhanh Lan Phương áp chế lại, nhìn Minh Yên cười nói: “Thì ra Thất muội muội còn có miệng lưỡi như vậy, thật sự uổng công tỷ lo lắng cho muội. Muội có thể nghĩ thoáng là tốt rồi, nói ra Trắc phi thì nở mày nở mặt, nhưng không phải bên trên còn có một Chính phi sao? Sau này e rằng Thất muội muội sống nhờ vào hơi thở của người khác cả đời rồi.”
“Muội vốn là người lười biếng, không tranh giành không mưu kế thì sống nhàn hạ, muội không có dã tâm như Ngũ tỷ tỷ.” Minh Yên hé miệng cười một tiếng, trong mắt lại tràn đầy châm chọc. Gần đây Lan Phương chịu thiệt dưới tay mình quá nhiều, rút kinh nghiệm xương máu cũng biết công kích bằng lời nói, tỷ ta cho rằng mình thật sự là người không khéo nói chuyện sao? Không phải nàng không giỏi nói chuyện, chỉ là nàng biết đạo lý cây cao chịu gió lớn, chết qua một lần sẽ hiểu thôi.
Vẻ mặt Lan Phương vẫn hờ hững như cũ, nhưng trong lòng lại lửa giận khó tan, ba phen mấy bận giao thủ với Minh Yên đều rơi vào thế hạ phong, nàng không cam lòng. Hôn sự đã thành tai hoạ trong lòng nàng, nàng không thể không sốt ruột được, chẳng lẽ thật sự giống như mẫu thân và Lan Cúc thảo luận phải gả vào phủ Nam Dương Hầu?
Trước đó Lan Cúc bởi vì hôn sự của Lan Lăng mà xa lạ với Đại phu nhân, nhưng dù sao cũng là mẹ con ruột, tức giận một hồi qua rồi thì thôi, cộng thêm Đại phu nhân lại nói với Lan Cúc không ít lời, hôn sự của Lan Phương là việc cấp bách, ý của Lan Cúc vẫn nên kết thân với phủ Nam Dương Hầu, chỉ là… nào dễ như vậy!
Hai người ai cũng có tâm tư, không tiếp tục nhàn rỗi đấu võ mồm nữa, người ở trong phòng lại ngồi một lúc đều đứng dậy cáo từ, Đại phu nhân vội vàng tiễn khách. Thật ra mọi người đều đợi uổng phí rồi, đến cuối cùng chỉ nghe thấy tin tức như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta có chút thất vọng, Chính phi và Trắc phi hoàn toàn khác nhau đấy.
Minh Yên nhìn thấy hết thần sắc của mọi người, cũng chỉ có Tam phu nhân coi như phúc hậu, biết an ủi Minh Yên, cũng không có tâm tư xem náo nhiệt, Minh Yên thật sự cảm kích bà ấy, với lại Minh Yên cũng thích Lan Tâm, ít nhất người của Tam phòng giỏi hơn Nhị phòng nhiều.
Tiễn khách đến cổng trong, Đại phu nhân cười vẫy tay chào tạm biệt mọi người, trong đó có một người cười nói: “Đợi đến lúc Thất tiểu thư xuất giá lại đến uống chén rượu mừng, lây chút không khí vui mừng.”
Lời này trực tiếp vượt qua Lan Phương không đề cập tới, lại muốn uống rượu mừng của Minh Yên, cho dù phong thái của Đại phu nhân có tốt cũng không nhịn được mà bực mình, chứ đừng nói chi đến chuyện Đại phu nhân vốn chẳng phải là người chứa đựng trăm sông, sắc mặt cũng có phần khó coi, Tam phu nhân thấy vậy sợ sẽ gây ra chuyện, vội cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, đương nhiên rồi…”
Bên này còn chưa dứt lời, bên kia lại nghe thấy từ nơi xa: “Thánh chỉ đến!”
Thánh chỉ lại đến! Ba ngày liên tiếp hai đạo thánh chỉ, Úc phủ thật đúng là náo nhiệt, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, người ra cửa lập tức quay trở lại, người truyền chỉ đang ở tiền viện, bọn họ sao dám ra ngoài vào lúc này? Chỉ có thể đợi người trong cung đi rồi mới có thể ra khỏi phủ, nếu không chính là bất kính! Huống chi mọi người cũng rất muốn biết, trong thánh chỉ kia nói cái gì, Đại phu nhân lại vội vàng dàn xếp mọi người, rồi dẫn người trong nhà đi vào tiếp chỉ, lúc đến đám người Úc Duy Chương đã ở đó, vẻ mặt đều có chút bất an…