Tiễn nội thị truyền chỉ đi, trong tay Minh Yên bưng thánh chỉ màu vàng sáng chói, có chút khó khăn đứng dậy, cả Úc phủ đều vô cùng im ắng, không có ai phát ra chút âm thanh nào, qua hồi lâu Úc Duy Chương mới nhìn Minh Yên nói: “Mang thánh chỉ đến từ đường cung phụng, đây là chuyện tốt, là chuyện cực tốt, hôm nay chỉ chờ kết quả thôi. Phụ thân đi thắp cho tổ tiên nén hương, hy vọng họ có thể phù hộ tiểu Vương gia kỳ khai đắc thắng[1], đoạt giải quán quân mà về.”
[1] Kỳ khai đắc thắng: Thắng ngay từ trận đầu; vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.
Úc Duy Chương nhận lấy thánh chỉ trong tay Minh Yên liền đi đến từ đường, nam nhân trong tộc lập tức cũng đi theo, Tam phu nhân nhìn Minh Yên cười nói: “Bị dọa rồi sao? Thật không ngờ tiểu Vương gia lại làm như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người rồi, Thất chất nữ có phúc lắm.”
Minh Yên dần dần phục hồi tinh thần lại, nội dung trên thánh chỉ chậm rãi hiện rõ ở trong đầu, không ngờ Chu Hạo Khiên còn nói nếu đoạt giải quán quân xin Hoàng thượng tứ hôn cho bọn họ, còn mình không phải là Trắc phi gì đó, mà là Chính phi, sao hắn có thể nói ra lời như vậy, sao Hoàng thượng lại đồng ý cho hắn đạo thánh chỉ này.
Trên thánh chỉ nói rất rõ ràng, nếu Chu Hạo Khiên đoạt giải quán quân, Thánh thượng sẽ ngự bút tứ hôn, Minh Yên sẽ làm Chính phi, nếu Chu Hạo Khiên không thể đoạt giải quán quân Minh Yên vẫn là Trắc phi như cũ, nhưng Chu Hạo Khiên lại sẽ mất đi cơ hội ngự chỉ phong quan. Không ngờ hắn lại lấy tương lai của mình ra đùa giỡn, mà Hoàng thượng lại đồng ý.
Minh Yên cảm thấy có chút đau đầu, chung quanh lóe lên rất nhiều loại ánh mắt, hâm mộ, ghen tỵ, căm hờn, nhưng Minh Yên không có thời gian để ý đến, muốn đoạt giải quán quân phải phân ra ba ngày thi đấu, ba ngày này chỉ sợ Minh Yên ăn không ngon ngủ không yên rồi.
Minh Yên Minh Yên ngồi thẳng người dậy, Chu Hạo Khiên này thật sự khiến nàng không biết phải nói gì…
Lan Lăng xuất giá cộng thêm chuyện trên giáo trường ngày hôm qua náo loạn nguyên một ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi, bởi vậy sau khi Minh Yên thỉnh an Đại phu nhân xong thì cáo từ trở về, lúc ra cửa vô tình nghe thấy Tô ma ma dường như nhấc tới Cửu di nương, sau đó Đại phu nhân lại không nhịn được rủa hai tiếng, Minh Yên ngước mắt nhìn trời, sáng sớm trên bầu trời vẫn còn sương mù mờ mịt. Không biết Cửu di nương lại làm ra chuyện gì khiến Đại phu nhân tức giận, thật đúng là một người không chịu yên, cho dù là khi nào cũng không yên tĩnh, Lan Lăng xuất giá rồi, Cửu di nương không còn gì để cố kỵ, làm việc càng phóng khoáng hơn, ngược lại Đại phu nhân bó tay bó chân rồi.
Còn một tháng nữa là đến ngày mình xuất giá, hôn sự của Lan Phương vẫn chưa được quyết định, Đại phu nhân đã đủ nhức đầu rồi, đặc biệt là hôn sự của Minh Yên nổi bật như thế, càng khiến lòng người mất thăng bằng.
Trở về Kim Hoa Hiên, Minh Yên cầm kim chỉ lên bắt đầu thêu đồ cưới, một cây kim một sợi chỉ cực kì dụng tâm, cố gắng dùng cách này để mình bình tĩnh lại, không suy nghĩ thêm về mấy chuyện linh tinh kia nữa, nhưng chung quy trong lòng vẫn còn dư âm, hoàn toàn không tĩnh tâm được, Minh Yên thở dài một hơi đặt khung thêu hoa xuống bàn yên lặng bần thần.
Tuyết Hủy lén lút đi vào, vươn tay nhắc màn rèm màu hồng cánh sen lên móc bạc, nhìn thấy Minh Yên đang thừ người, nhỏ giọng nói: “Đại phu nhân dẫn Ngũ tiểu thư xuất phủ rồi.”
Minh Yên giật mình hoàn hồn, nháy mắt một cái, sau đó nói: “Tứ tỷ tỷ xuất giá rồi, còn một tháng nữa là đến hôn kỳ của ta, đương nhiên Đại phu nhân phải sốt ruột thôi.”
“Đúng vậy, nghe nói lần này là phủ Bá tước gì đó.” Tuyết Hủy rót trà cho Minh Yên, thản nhiên nói.
Minh Yên nheo hai mắt lại, quay đầu nhìn Tuyết Hủy nói: “Chờ phu nhân trở lại tỷ hỏi thăm tình hình xem, thử coi có tin tức gì không.”
Tuyết Hủy gật đầu đáp, Minh Yên nhìn qua cửa sổ thấy Thập Nhất di nương đi vào, khóe môi nhếch lên một nụ cười, không đến một lát Thập Nhất di nương liền đi vào, nhìn khuôn mặt Minh Yên nở nụ cười, hành lễ nói: “Tỳ thiếp ra mắt Thất tiểu thư.”
Minh Yên vội vàng đỡ nàng ta dậy, nói: “Di nương không cần đa lễ, không có người ngoài ở đây, cần gì phải làm khổ mình.”
“Phải theo phép tắc chứ, Thất tiểu thư không thể mềm lòng để ta càn rỡ được.” Thập Nhất di nương dí dỏm nói, thuận theo tay Minh Yên ngồi xuống đối diện nàng, ngẩng đầu nhìn Minh Yên nói: “Phu nhân xuất phủ, bảo ta thẩm tra đối chiếu danh sách đồ cưới, phải chuẩn bị đồ cưới cho Thất tiểu thư, ta đến để lấy danh sách xuất nhập của Kim Hoa Hiên.”
Mặc dù Minh Yên có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhìn Tuyết Hủy nói: “Đi lấy danh sách cho di nương.”
Tuyết Hủy nhấc chân đi vào phòng trong, một lát thì đi ra, trong tay cầm một cuốn sổ, cười đưa cho Thập Nhất di nương, nói: “Danh sách xuất nhập này có hai bản, chỗ chúng tôi một bản, chỗ phu nhân một bản, di nương cầm cho chắc.”
Thập Nhất di nương cười nhận lấy, nhìn thoáng qua Minh Yên, muốn nói lại thôi, Tuyết Hủy thấy vậy, vội cười nói: “Di nương ngồi chơi một lát, nô tỳ ra ngoài xem tiểu nha đầu Liên Song này lại chạy đi đâu rồi, nô tỳ còn có việc để nàng ấy làm đấy.”
Thập Nhất di nương vội bảo nàng ấy đi đi, lúc này mới cười nói: “Mỗi người bên cạnh Thất tiểu thư đều cực kỳ thông minh, cũng là do Thất tiểu thư dạy dỗ tốt.”
“Bên cạnh di nương cũng có kém gì đâu, Thúy Nhi Xuân Hỉ e rằng phải thương tâm rồi.” Minh Yên hé miệng cười một tiếng, thêm trà cho Thập Nhất di nương.
Nói đùa vài câu, Thập Nhất di nương lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ đưa cho Minh Yên, nói: “Đây là danh sách đồ cưới Đại phu nhân đặt ra, Thất tiểu thư xem một chút nhé?”
Minh Yên trông thấy sắc mặt Thập Nhất di nương khác thường, ấn đường cau lại, vươn tay nhận lấy danh sách đồ cưới, nếu là trước kia có lẽ Minh Yên sẽ không xem, lúc Lan Lăng xuất giá trong này có mờ ám thì hiểu ra rất nhiều. Liếc mắt một cái, Minh Yên khẽ nhíu mày lại, ngón tay hơi nắm chặt, ngẩng đầu nhìn Thập Nhất di nương nói: “Đều là chất lượng kém, chẳng lẽ muốn ta không ngốc đầu lên được ở vương phủ?”
Thập Nhất di nương cười nói: “Thất tiểu thư gả tốt hơn Ngũ tiểu thư, nếu đồ cưới phong phú, sao Đại phu nhân cam lòng chứ?”
Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Lúc này di nương nói cho ra biết chuyện này là có ý gì? Một nữ nhi chưa xuất giá như ta, cho dù biết thì có thể nói được gì?”
“Hiện tại không thể nói, nhưng nếu tìm một thời cơ thoả đáng gây náo loạn, chưa chắc lão gia sẽ không tức giận.” Thập Nhất di nương nhìn Minh Yên cười một tiếng, cơ hội kia rất nhanh sẽ tới, chỉ cần các nàng nhẫn nhịn là được.
Chuyện Chu Hạo Khiên xin chỉ đang xôn xao nhiệt náo ở kinh thành, lại một lần nữa Minh Yên trở thành đề tài câu chuyện trong miệng mọi người, càng ngày càng nhiều người tò mò về vị Úc Thất tiểu thư không xuất đầu lộ diện này. Nữ nhân này rốt cuộc có ma lực gì có thể khiến cho thiên chi kiêu tử như tiểu Vương gia hao hết nhiều thời gian nịnh bợ lấy lòng, thậm chí còn không tiếc dính thân vào nguy hiểm.
Lời đồn đại bên ngoài Minh Yên nghe được một chút, đối với lời đồn đại nơi phố phường Minh Yên không có sức đi ngăn cản, hiện nay nàng chỉ ngóng trông Chu Hạo Khiên có thể bình an, suốt hai ngày này tối nào cũng ngủ chẳng ngon giấc, người cũng tiều tụy đi một chút, thường hay nhìn một vật thừ người. Liên Song dùng đủ mọi cách muốn để Minh Yên vui vẻ, mỗi ngày đi theo một tấc cũng không rời, chọc cho Ký Dung và Tuyết Hủy thỉnh thoảng cười nàng, Ký Dung và Tuyết Hủy đều là người vô cùng tốt, chỉ tiếc các nàng ấy không biết mình và tiểu thư còn có oan khuất cực lớn, mặc kệ các nàng cười Liên Song thế nào cũng sẽ không trách nàng.
Tuyết Hủy mới từ chính viện trở về, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, dùng khăn lau qua loa rồi nhấc chân vào cửa. Liên Song và Ký Dung đang giúp Minh Yên thêu thùa may vá, ba chủ tớ nhưng lại vô cùng yên tĩnh, không hề có một chút tiếng động nào, nhìn thấy Tuyết Hủy đi vào, Liên Song ngừng kim chỉ trong tay, cười nói: “Ôi chao, Tuyết Hủy tỷ tỷ tới rồi, có tin mới gì không, thật sự buồn chết người ta rồi.”
Tuyết Hủy nghe vậy hai tay chống nạnh, quát: “Tiểu đề tử muội, muội xem ta là chân chạy vặt của muội sao, ta cứ không nói đấy, xem muội làm gì được ta.”
Liên Song vừa nghe lời này là biết có tin tức, lập tức đứng dậy nhìn Tuyết Hủy chắp hai tay trước ngực thi lễ, nói: “Tỷ tỷ tốt, tỷ mau nói đi, muội thật sự sắp nhịn chết người rồi, lát nữa muội sẽ thêu giày cho tỷ nhé, thế nào?”
Tuyết Hủy nhìn dáng vẻ của Liên Song hừ nói: “Muội đúng là đồ miệng ngọt, lần trước nói làm cho ta còn không phải Ký Dung làm giúp muội? Còn lâu ta mới tin muội.”
“Muội thề, muội thề lần này muội nhất định sẽ tự làm, tỷ tỷ tốt, mau nói đi.” Liên Song cực kỳ nịnh hót cười nói, khuôn mặt tươi cười, hai tay càng không ngừng lắc lắc ống tay áo Tuyết Hủy.
Tuyết Hủy cũng hết cách với nàng ấy, lên tiếng nói: “Chuyện là như vậy, không phải lần trước Đại phu nhân dẫn Ngũ tiểu thư xuất phủ sao? Nhưng nghe nói vẫn chưa định được, xem ra bên kia không nhìn trúng Ngũ tiểu thư rồi.”
Minh Yên nhìn Tuyết Hủy hỏi: “Tin tức này có chính xác không?”
Tuyết Hủy gật đầu một cái, nói: “Chắc chắn mười phần, nghe nói mấy ngày nay tâm trạng của Ngũ tiểu thư không được tốt, trong viện của nàng ta cũng yên tĩnh lắm.”
Ấn đường Minh Yên hơi chau lại, e rằng Lan Phương cực kỳ thất vọng, tỷ ta không ngờ sẽ bị người ta cự tuyệt đấy! Những thế gia đại tộc này có ai quái thai, không câu nệ lễ pháp như tiểu Vương gia chứ? Lần này xem như Đại phu nhân bị đả kích nữa rồi, thật ra Minh Yên cũng có một chỗ không hiểu, theo lý mình có hôn ước với vương phủ, Lan Phương lại là đích nữ, lẽ ra hôn sự này sẽ không thất bại chứ, rốt cuộc tại sao người ta lại từ chối?
Minh Yên nhíu mày suy nghĩ sâu xa, mấy người Tuyết Hủy cũng không dám đùa giỡn, đều yên tĩnh ngồi xuống cầm châm tuyến của mình làm việc, trong phòng lập tức an tĩnh lại, thỉnh thoảng có tiếng gió phất qua lá cây phát ra tiếng xào xạt truyền vào!