Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 54




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi thỉnh an Đại phu nhân, Minh Yên đi theo Đại phu nhân và Lan Phương đến viện của Lan Lăng, trong sân Lan Lăng đang rất náo nhiệt, chỉ là trong phòng có hơi trống trải, nhiều đồ tốt ở trong phòng đã sớm cho vào trong rương đưa đến Tống gia rồi, toàn phúc[1] phu nhân do Đại phu nhân mời tới đã búi xong tóc cho Lan Lăng, thông tụ bào[2] Kỳ Lân trữ ti đỏ thẫm (đây là cách ăn mặc của thê tử quan viên thời cổ đại khi kết hôn, dựa theo phẩm cấp mà làm), đai bạc trắng sáng, đầu đội địch quan[3] của phu nhân Tứ phẩm, quả nhiên là sáng người hẳn ra, khí chất phi phàm, ngay cả Minh Yên cũng nhìn đến ngây dại, sau đó hé miệng cười một tiếng, nói: “Hôm nay Tứ tỷ tỷ quả thật như thiên tiên hạ phàm, có phải không mẫu thân?”

[1] Toàn phúc: toàn phúc chỉ người có cuộc sống như ý, có gia đình hoà thuận, mọi chuyện thuận lợi. Toàn phúc phu nhân là chỉ vị phu nhân đó có cuộc sống hạnh phúc trăm phần trăm.

[2] Thông tụ bào: thông tụ bào chính là tên gọi tắt của “Vân vai thông tụ tất lan bài” ở đời Minh. Chỉ trang phục lộng lẫy có vai dài, tay áo rộng dài, đầu gối dài.

[3] Địch quan: mũ có lông đuôi chim trĩ

Lan Lăng nghe vậy xấu hổ đỏ mặt cúi thấp đầu không nói câu nào, mất đi vẻ sắc bén của ngày trước, mắc cỡ ngại ngùng ngồi ở đó. Mọi người ở trong phòng nở nụ cười, bầu không khí lập tức sôi nổi hẳn lên, Đại phu nhân nhìn Lan Lăng dặn dò mấy câu, lại cảm ơn toàn phúc phu nhân, cùng bà ấy đi sang một bên nói chuyện, trong phòng chỉ còn lại ba tỷ muội, Lan Phương cười nói: “Không ngờ Tứ tỷ tỷ xấu hổ càng đẹp hơn, nếu Tứ tỷ phu nhìn thấy…”

Nói đến đây Lan Phương không nói nữa, một nữ nhi chưa xuất giá sao có thể nói mấy lời cợt nhả được, lập tức chính mình cũng thẹn thùng đỏ mặt, Minh Yên thấy vật trong lòng hờ hững châm chọc một tiếng, nhìn Lan Lăng cười nói: “Tứ tỷ tỷ ra cửa rồi sau này muốn gặp mặt thật không dễ dàng, Tứ tỷ tỷ phải chăm sóc cho mình thật tốt, có gì khó khăn đừng chịu đựng ở trong lòng.”

Lan Lăng nghe hiểu ám ngữ của Minh Yên, chỉ thấy hốc mắt ẩm ướt, lúc này Cửu di nương đi vào, Minh Yên nhìn thấy biết là Cửu di nương tới từ biệt, vì vậy nhìn Lan Phương nói: “Ngũ tỷ tỷ, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, lát nữa kiệu hoa đến rồi.”

Lan Phương biết Minh Yên đẩy mình đi ra ngoài để Cửu di nương nói chuyện với Lan Lăng, nàng cũng không muốn lúc này xung đột với Cửu di nương, vì vậy cười đồng ý, hai người sóng vai đi ra ngoài. Ra tới cửa, trong sân có gốc cây tử đằng, bên dưới có đặt một bàn gỗ cổ, bốn cái ghế con, hai người liền đi tới ngồi xuống.

Giữa Minh Yên và Lan Phương đã không còn lời nào để nói, lúc này chẳng qua chỉ duy trì mặt mũi mà thôi.  Liên Song và Thư Điệp đều tự dâng trà cho chủ tử của mình, sau đó đứng hầu ở một bên yên lặng không nói. Minh Yên không có tâm tư để ý tới Lan Phương, trong đầu của nàng không ngừng lẩn quẩn lời nói vừa rồi của Thập Nhất di nương, thỉnh thoảng còn đụng vào tim của nàng một cái.

Ánh mặt trời vàng óng xuyên qua từng khóm hoa tử đằng chiếu rọi xuống mặt đất, trong ánh sáng rực rỡ ấy trôi lơ lửng một lớp bụi đất mỏng, Minh Yên cảm thấy trong lòng như dời sông lấp biển không ngừng náo động, khiến nàng trong thời gian ngắn không biết mình rốt cuộc là bàng hoàng hay là vui sướng, chỉ thấy trong lòng căng trướng, giống như có thứ gì đó từ dưới trồi lên.

Lần này Lan Phương tựa như đã khôi phục lại bình tĩnh ưu nhã như trước kia, cũng không làm khó Minh Yên nữa, mặc dù hai người cách nhau rất gần nhưng lại không cùng xuất hiện.

Trong Úc phủ trở nên cực kì náo nhiệt, rất nhiều thân tộc đều chạy đến, Nhị lão gia Úc Duy Đình mang theo gia quyến cùng lên kinh để bổ nhiệm một chức quan nhỏ Lục phẩm, bởi vì lộ trình khá xa nên hôm nay vẫn chưa đến, nhưng lễ áp rương cho Lan Lăng đã sớm phái người đưa tới, lại đưa phong thư bày tỏ xin lỗi cho Đại lão gia Đại phu nhân.

Tam lão gia Úc Duy An hôm qua vừa mới tới, lúc tới trời đã tối rồi, bởi vậy đám người Minh Yên cũng không đi qua gặp mặt, hôm nay là lần đầu tiên gặp Tam lão gia và Tam phu nhân cũng phải ra mắt với bọn họ, nghĩ tới lát nữa lại phải nhận thân, Minh Yên cảm thấy có hơi mệt mỏi.

Tam lão gia và Tam phu nhân không có nhà cửa ở trong kinh thành, phải ở trong viện nhỏ Đại lão gia và Đại phu nhân mua lúc mới vào kinh, mặc dù chỗ ở không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho Tam phòng ở. Minh Yên vẫn có chút mơ hồ đối với Tam phu nhân, lúc nhỏ có gặp qua, là một người rất cởi mở, mấy năm nay không gặp không biết có thay đổi gì không, dưới gối Tam phu nhân có hai đích tử, Đại nhi tử Úc Viễn đã mười sáu tuổi nhưng vẫn chưa hứa hôn, Nhị nhi tử Úc Lâm mười ba tuổi, hai người đều lớn hơn Úc Dương mấy tuổi. Đại tiểu thư Úc Lan Tình tuổi vừa mới mười bốn, là đích nữ, bên dưới còn có một thứ muội Úc Lan Tâm, năm nay vừa mới mười ba, nhìn tỷ lệ sinh, Tam phu nhân tuyệt đối được lòng trượng phu hơn Đại phu nhân.

Hai nhi tử đều ra từ bụng bà, còn có một nữ nhi, chỉ có một thứ nữ, nghe nói còn là do nha hoàn hồi môn của bà sinh, Minh Yên có chút bội phục Tam phu nhân.

Ngược lại với Nhị phòng thì có hơi không thái bình, Nhị phu nhân chỉ có một nhi tử, nhưng lại còn có một thứ trưởng tử, nghe nói thứ trưởng tử này rất được Nhị lão gia yêu thương, bên dưới còn có hai thứ nữ, Úc Lan Thúy vừa mới mười lăm, không có nghe nói đến chuyện đính hôn, Úc Lan Tĩnh năm nay mười ba.

Tình hình của Nhị phòng có chút phức tạp, lúc trước Nhị phu nhân gả qua một năm vẫn không mang thai, cho nên thiếp thất liền ngừng thuốc mang thai thứ trưởng tử, sau đó hai thứ nữ lần lượt được sinh ra, lại qua hai năm Nhị phu nhân mới sinh được hài tử, một lần sinh được nhi tử thật sự nở mày nở mặt, chỉ tiếc tính cách lại không ra gì, có lúc làm việc không lên được mặt bàn, vô cùng khiến người ta đau đầu.

Lần này nhân cơ hội Lan Lăng kết hôn, Nhị phòng Tam phòng đều đưa cả nhà lên kinh thành, chỉ sợ chuyến này đến rồi sẽ không đi nữa, sau này Đại phu nhân sẽ càng nhức đầu hơn, nghĩ tới Nhị phu nhân, khóe môi Minh Yên hơi nhếch lên. Đang nghĩ ngợi, ở cổng có một đám người tiến vào, đi đầu chính là Đại phu nhân, bên cạnh bà còn có một mỹ phụ, thân mặc lớp áo ngoài dệt kim màu xanh da trời, áo khoác gấm Hồ thêu viền chiết cành, váy mã diện song tất, mép váy thêu hoa văn cuốn thảo phức tạp, giữa tóc cài một cài tóc vàng khảm ngọc Quan Âm, cây trâm trùng thảo bằng vàng ròng, trong cổ tay là vòng tay Phỉ Thúy ngập nước xanh mơn mởn, trên mặt mang theo nụ cười tươi, vừa nhìn đã biết là người dễ gần gũi, mấy năm nay dường như Tam phu nhân không có thay đổi gì, so với Đại phu nhân thì già hơn.

Minh Yên và Lan Phương vội vàng đi qua hành lễ, Đại phu nhân cười nói: “Đây là Tam thẩm của các con, mau kiến lễ đi.”

Hai người vội vàng kiến lễ, Tam phu nhân cho mỗi người một cái hà bao, cười nói: “Không phải là thứ gì nhiều tiền, chỉ là đồ chơi nhỏ thôi, chất nữ[4] cầm lấy chơi đi. Để ta đi nhìn Tứ chất nữ xem nào, lát nữa kiệu hoa đến rồi, phải đi xem cái đã, sau này ít gặp nhau rồi.”

[4] Chất nữ: cháu gái

Minh Yên nở nụ cười, nàng rất thích tính tình của Tam phu nhân, vội vàng nhường đường, Lan Phương cũng nghiêng người nhường đường, Tam phu nhân và Đại phu nhân cười đi vào, chân còn chưa bước vào cửa thì chợt nghe thấy âm thanh vang vọng của một bà tử: “Tin mừng, tin mừng!”

Một tin mừng này lập tức khiến mọi người dừng chân lại, xoay người nhìn về phía cổng ra vào, chỉ thấy bà tử chỗ nhị môn cũng chí là nương của Ký Dung thở hào hển chạy vào, trên mặt mang theo nụ cười tươi, trước tiên là hành lễ với mọi người, sau đó mới lên tiếng: “Lão gia bảo nô tỳ đi vào nói với phu nhân một tiếng, tiểu Vương gia đã quá quan trảm tướng qua ba cửa ải, tiến vào cửa thứ tư, sắp vào trong danh sách mười người được ngự chỉ phong quan rồi.”

Lời vừa nói ra đều khiến mọi người kinh ngạc, Minh Yên cũng bị dọa cho giật mình, không ngờ Chu Hạo Khiên lại có thể đi đến một bước này, một công tử quần lụa lại qua liên tiếp ba cửa ải, Minh Yên ngây ngẩn cả người!

Đại phu nhân cười không khép được miệng, nhìn nương Ký Dung hỏi: “Ai truyền tin tới? Là tiểu tư trong phủ chúng ta đi nghe sao?”

“Là tùy tùng thiếp thân bên cạnh tiểu Vương gia đưa tin tức tới, nghe nói là tiểu Vương gia đích thân để cho hắn đi.” Nói đến đây thì ngừng một lát, liếc nhìn Minh Yên, cười nói: “Tiểu tư kia còn nói, chỉ cần qua cửa thứ tư là có thể nhận được ngự chỉ phong quan, tiểu Vương gia còn nói, cũng có thể xếp trong danh sách mười người đứng đầu, hắn sẽ chuẩn bị cho Thất tiểu thư một niềm vui bất ngờ.”

Thoáng cái ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về Minh Yên, Chu Hạo Khiên vì nàng mà tham gia đại tá sa trường, chỉ riêng phần tình cảm này đã rất thắm thiết rồi. Hắn lại còn chuẩn bị niềm vui bất ngờ gì đây? Minh Yên cũng chỉ vừa mới biết mình động tâm với Chu Hạo Khiên, lại đập vào mặt một tin vui lớn như thế, trong chớp mắt Chu Hạo Khiên khiến Minh Yên được mọi người chú ý đến, nhìn đủ loại ánh mắt chung quanh, Minh Yên hơi cúi đầu xuống, hai má như bạch ngọc đỏ ửng lên, càng lộ ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được.

Vẻ mặt Lan Phương u ám nhìn bóng lưng Minh Yên, trong chớp mắt nhân vật chính ngày hôm nay liền chuyển từ Lan Lăng sang Minh Yên, hôm nay Lan Lăng kết hôn, tất cả bằng hữu thân thích của Úc phủ đều đến, tiểu Vương gia cố ý sai người khoe khoang đưa tin như thế, chẳng qua chỉ là nâng cao giá trị con người Minh Yên lên mà thôi. Cô đơn chưa bao giờ có bao phủ lên trái tim Lan Phương, vẻ mặt càng lộ ra vẻ sắc bén.

Trong lòng Đại phu nhân cũng không có tư vị gì, nếu gả vào vương phủ là Lan Phương thì tốt biết mấy, cố tình lại là Minh Yên, nghĩ vậy niềm vui sướng liền hạ xuống ba phần, vẻ mặt có chút miễn cưỡng. Tam phu nhân đảo mắt qua, nhìn Minh Yên cười nhẹ nói: “Đã sớm nghe nói Úc phủ chúng ta có Kim Phượng Hoàng bay ra, thì ra là Thất chất nữ, sự cố chấp của tiểu Vương gia đối với cháu ngay cả chúng ta vừa mới bước vào kinh cũng nghe thấy, thật sự là có phúc.”

Minh Yên đỏ mặt nhìn Tam phu nhân, cúi thấp đầu nói: “Phải cảm tạ mẫu thân tìm lương duyên cho Tiểu Thất, không có mẫu thân nào có Tiểu Thất bây giờ? Tam thẩm thẩm chê cười, tiểu Vương gia hành sự lộ liễu quá rồi.”

Tam phu nhân nghe thấy lời của Minh Yên ngược lại nhìn nàng với con mắt khác, thật ra cũng không phải bà vào kinh mới nghe nói, mà là mấy tháng đầu chuẩn bị vào kinh đã phái người nhà của tâm phúc vào kinh nghe ngóng tin tức trước, chỉ là chuyện này cũng không thông báo cho Đại phòng. Chuyện của Chu Hạo Khiên và Minh Yên bà đã sớm biết, Tam phu nhân vẫn cho rằng vị Thất tiểu thư do phòng ngoài nuôi nhất định là một người hết sức nhanh nhẹn, tâm cơ sâu nặng, nếu không sao lại có thể chen vào hôn sự của Lan Phương được tiểu Vương gia yêu thích?

Có thể là tư tưởng tiên nhập vi chủ[5] quá sâu, bởi vậy vừa nhìn thấy Minh Yên nũng nịu xấu hổ, nói chuyện hành sự đều thỏa đáng, không có tư thế khoe khoang, phô trương thật sự khiến trong lòng tư thái có chút giật mình. Ánh mắt nhìn Minh Yên càng thâm thúy hơn, cho nên vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt Đại phu nhân có chút không tốt, liền cố ý mở miệng nói giúp Minh Yên qua ải này.

[5] Tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới).

Không ngờ Minh Yên lại biết thấy cọc thì bò lên, thuận theo lời lúc trước của mình thổi phồng Đại phu nhân, đừng nói là Đại phu nhân, cho dù là bà nghe thấy lời này cũng sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái, xem ra vị Thất tiểu thư này là người không hiện ra ngoài mà nở hoa ở trong.

Đại phu nhân nhìn Tam phu nhân cười nói: “Thất nha đầu là tri kỷ nhất, nói ra lời nào cũng khiến người ta vui vẻ.”

“Là do Đại tẩu dạy tốt, mấy năm nay rời đi, không ngờ lần này trở về lại gặp được chuyện tốt song hỉ lâm môn thế này, chỉ sợ sau này Úc phủ càng lên càng cao rồi.” Tam phu nhân vội vàng nói, nói như vậy Đại phu nhân càng cao hứng hơn.

“Trở lại nói với lão gia, chúng ta biết rồi, buổi trưa để phòng bếp thêm món ăn, nên mừng thì phải mừng.” Đại phu nhân nhìn nương Ký Dung cười nói.

Nương Ký Dung vội vàng đáp, xoay người đi truyền lời. Lúc này Đại phu nhân và Tam phu nhân lại đi vào trong phòng, lúc này bầu không khí trong Úc phủ càng thêm vui mừng, chỉ cần Chu Hạo Khiên có thể giành được tên vào danh sách ngự chỉ phong quan, cho dù là lót đáy cũng được, chuyện Minh Yên gả vào vương phủ sẽ như đinh đóng cột không còn trắc trở gì nữa, trong quan gia Tứ phẩm cho ra một Trắc Vương phi cũng là chuyện cực kỳ tốt rồi.

Mới vừa vào phòng còn chưa nói được mấy câu, tiếng bánh pháo “bụm bụp” vang lên, tân lang tới đón tân nương rồi, bèn vội vàng đội khăn voan đỏ lên cho Lan Lăng. Bởi vì thân thể Úc Đạt yếu đuối, Úc Dương lại quá nhỏ hoàn toàn không thể cõng Lan Lăng, nhiệm vụ cõng tân nương ra ngoài liền rơi vào trên người Úc Viễn – trưởng tử của Tam phòng vừa mới vào kinh.

Bên kia tiếng pháo nổ vang lên, bên này Úc Viễn tiến vào, mọi người nhìn nhau, Úc Viễn khom nửa người Lan Lăng liền nằm ở trên lưng hắn, để hắn cõng đi ra ngoài. Minh Yên nhìn Úc Viễn, hắn thân cao ngọc lập[6], mặc thẳng xuyết màu xanh ngọc, eo thắt đai bạch ngọc, chân mang giày da đen, da mặt hơi trắng, đôi mắt bồ câu sáng ngời có thần, hành sự chính trực độ lượng, không ti không khang, trong lòng Minh Yên thầm gật đầu, Tam phu nhân quả nhiên dạy ra được nhi tử tốt.

[6] Ngọc lập: tra baidu thì từ này có 3 nghĩa: 1) chỉ phẩm đức vững chắc; 2) chỉ thân thể đẹp hoàn hảo; 3) còn nói về phong độ, mạnh mẽ kiên cường, đứng sừng sững.

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng cổ nhạc ở xa xa, kiệu hoa sắp đi, Lan Lăng thật sự xuất giá rồi, Minh Yên cúi thấp đầu, sau này hậu viện của Úc phủ lại thiếu một người.

Đưa Lan Lăng đi, Đại phu nhân cùng Tam phu nhân đi đến chính viện, trục lý nhiều năm không gặp mặt, đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Trong gia tộc chính là như vậy, rất nhiều chuyện đều muốn giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối Úc Duy An sẽ không rảnh rỗi ở không trong kinh thành, e rằng ông ta sẽ để Úc Duy Chương tìm cách mưu cầu một chức quan cho ông ta, Tam phu nhân vừa vào cửa liền rất cung kính với Đại phu nhân, còn không phải trong ba huynh đệ chức quan của Úc Duy Chương là cao nhất, muốn mưu cầu không thể thiếu thúc đẩy mối quan hệ với Úc Duy Chương, cho nên Tam phu nhân mới nhiệt tình với Đại phu nhân như vậy.

Minh Yên cảm thấy có hơi mệt, không muốn ở cùng một chỗ với Lan Phương liền trở về Kim Hoa Hiên, ai biết vừa mới vào cửa đã thấy Lan Cúc từ sáng đến giờ không thấy mặt, nếu không phải nhìn thấy Chung Dực, Minh Yên còn cho rằng Lan Cúc không tới đấy chứ. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lan Cúc, Minh Yên biết ngay vì sao nàng ta lại tới rồi, không ngờ Chung Dực làm việc nhanh thật đấy!

ch54 - thông tụ bào1ch54 - thông tụ bàoĐây là thông tụ bào

ch54 - địch quanĐây là địch quan