*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Yên bị bệnh, bệnh rất nặng, suýt chút nữa hù chết các nô tài trong Kim Hoa Hiên, Liên Song lại càng khóc đến sưng cả hai mắt, nàng sợ, nàng thật sự sợ chuyện của kiếp trước xảy ra lần nữa, mỗi lần nấu thuốc cho Minh Yên nàng đều nếm thử trước, qua một lát rồi mới đút cho Minh Yên, mỗi một lần đều rất chuyên tâm không dám có chút lỗi lầm nào. Cửa của Kim Hoa Hiên cũng trở nên nghiêm ngặt, Tuyết Hủy và Ký Dung đều cảm thấy Liên Song chuyện bé xé ra to, nhưng khi nhìn thấy Liên Song ngày đêm cực nhọc bảo vệ trước giường Minh Yên cả đêm thì càng không tiện nói gì.
Hai người thay phiên khuyên Liên Song đi nghỉ ngơi, Liên Song lại không chịu, các nàng không rõ Liên Song đang sợ điều gì, nhưng Liên Song biết kiếp trước cũng vì Lan Nhụy bị bệnh mà bị hại mất mạng, đời này nàng sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự. Mệt thì tựa vào giường nhắm mắt một lát, không rời nửa bước, trong lòng Tuyết Hủy và Ký Dung âm thầm lấy làm lạ, nhưng nhớ tới Minh Yên coi trọng Liên Song cũng chỉ có thể tùy nàng ấy, hai người tiếp nhận chuyện còn lại, quản lý toàn bộ Kim Hoa Hiên cẩn thận chặt chẽ.
Ngày thường Minh Yên thường xuyên nói với các nàng một ít về ràng buộc cửa viện, bởi vậy Kim Hoa Hiên nhìn thì thoải mái đấy, thật ra bên trong lại như tường đồng vách sắt. Phàm là đồ bên ngoài sân tặng vào đều sẽ đưa đến phòng bếp nhỏ kiểm tra trước, sau đó mới có thể đưa cho Minh Yên, có người ở bên ngoài đi vào, Kim Hoa Hiên đều sẽ để một nha hoàn hoặc một bà tử đi theo bên cạnh, ngoài mặt là tiếp đón, thật ra chính là giám thị.
Đại phu nhân có đến thăm mấy lần dặn dò mọi người cẩn thận hầu hạ, Đại lão gia cũng đến thăm mấy lần, Cửu di nương Thập Nhất di nương cùng nhau tới thăm, Lan Lăng và Lan Phương cũng kết bạn cùng tới, chỉ là lần này Lan Lăng và Lan Phương một tấc cũng không rời, ngay cả Lan Phương có mấy lần muốn tách khỏi Lan Lăng, Lan Lăng đều như nghe không hiểu, chọc cho Lan Phương tức đến nổi thầm cắn răng.
Chu Hạo Khiên vì đã tiến vào sân bãi đại tá sa trường không thể tùy tiện ra vào, chỉ có thể phái người tới thăm, mình lại ở bên trong cực kỳ sốt ruột, nhìn Tống Tiềm biết mọi chuyện ở đối diện hỏi: “Sao lại ngã bệnh? Ngày đó ta đến thăm vẫn còn rất khỏe mà, chẳng lẽ bị ta dọa sợ đến ngã bệnh? Không thể nào, ta đâu phải sài lang hổ báo?”
Tống Tiềm nhìn dáng vẻ Chu Hạo Khiên nhẹ nhàng cười nói: “Đệ còn tốt hơn sài lang hổ báo đấy chứ, chỉ sợ đệ nghiêm túc lại càng dọa người ta hơn.”
Chu Hạo Khiên hung dữ trừng mắt nhìn Tống Tiềm một cái, thở dài một tiếng ngồi xuống đối diện, vẻ mặt lo lắng, thật sự hận không thể lập tức chạy tới thăm nàng mới có thể yên tâm, cầm ly rượu trước mặt uống cái ực, sắc mặt ngơ ngác yên lặng thừ người.
Tống Tiềm nhìn ly bạch ngọc trong tay Chu Hạo Khiên, thật lâu sau mới hỏi: “Ta vẫn cho rằng đệ hẳn là nhất thời mới mẻ đấy!”
Chu Hạo Khiên giật mình hoàn hồn nhìn Tống Tiềm, hồi lâu mới lên tiếng: “Huynh biết không, thật ra vừa bắt đầu quả thực cảm thấy rất mới mẻ, nhưng sau đó ta lại bị vẻ quật cường và sắc bén của nàng hấp dẫn, huynh không biết chứ lần đầu tiên ta gặp nàng thật sự khiến ta giật mình, ta chưa từng thấy nữ tử nào như vậy. Thật ra lúc ấy cũng không hiếm lạ gì, cách ăn mặc và cử chỉ của ta như vậy, nếu nàng còn cảm thấy bình thường vậy không bình thường chính là nàng. Nhưng sau đó nàng biết thân phận của ta nhưng vẫn không có thay đổi gì, lúc đầu ta còn tưởng rằng nàng lấy lui làm tiến, nữ nhân mà, xài chiêu này cũng không hiếm lạ gì, nhưng sau đó ta mới biết nàng vốn không phải giả vờ, mà thật sự từ chối, huynh không hiểu cái cảm giác đó đâu, nếu một nữ nhân không coi trọng quyền thế của huynh, không coi trọng vẻ ngoài của huynh, nữ nhân như vậy có phải nên lấy về nhà giấu đi không? Không theo đuổi danh lợi có được mấy người đây?”
Tống Tiềm yên lặng lắng nghe, hắn luôn biết ánh mắt nhìn nữ nhân của Chu Hạo Khiên cực kỳ chuẩn xác, nếu không những năm này mặc dù không ngừng có lời đồn nhưng lại không trêu chọc ra phiền toái gì. Hơi ngẩng đầu hỏi: “Về sau thì sao?”
“Ta không tới gần được nàng, ta dùng hết mọi cách muốn cố gắng tới gần nàng hiểu rõ nàng, nhưng xung quanh nàng luôn có một vòng sáng lạnh như băng bao bọc nàng. Lúc trước ta nhìn trúng nàng từ trong nhiều người, bỏ qua đích tỷ của nàng, bỏ qua nhiều danh môn khuê tú, huynh nói sẽ cảm thấy vinh hiển cỡ nào chứ? Nhưng nàng rất ghét không hề vui vẻ chút nào, ta biết nàng không phải giả vờ, thật sự không muốn tiến vào vương phủ, nhưng ta sẽ không buông tay. Sau đó ta biết một vài chuyện của Úc phủ, rất sợ nàng có gì bất ngờ còn sắp xếp Bạch Lộ vào Úc phủ âm thầm bảo vệ nàng, chuyện xe ngựa gặp nạn huynh không biết ta gấp cỡ nào đâu? Nếu không phải chúng ta đuổi tới kịp, thì cũng chỉ có thể nhìn thấy hài cốt của nàng, thậm chí ta còn tự mình đến cửa uy hiếp người ta, còn đề thân, nhiều chuyện mất mặt như vậy ta đều chẳng đếm xỉa đến, nhưng vẫn không có cách nào cảm động được nàng, hôm nay ta phải tham gia đại tá sa trường, mặc dù nói đây là ván cờ huynh bố trí cho ta, muốn thay đổi hình tượng của ta ở trong lòng mọi người, nhưng nếu không phải thật sự thích nàng ta cũng sẽ không dùng cách này, huynh nói ta còn có thể làm gì đây?” Chu Hạo Khiên thật sự có chút tức giận, trước kia vẫn không cảm thấy uất ức, lúc này càng nói càng thấy tủi thân, nếu không phải hắn đường đường là nam nhi bảy thước, thật muốn rơi nước mắt đồng tình cho chính mình.
Trong đầu Tống Tiềm từ từ hiện lên hình ảnh của Minh Yên, hắn nhớ đôi mắt kia, mặc dù đôi mắt kia luôn mang theo ý cười thản nhiên, thế nhưng cũng là một loại xa cách, trong đôi mắt kia có quá nhiều câu chuyện, nhưng vẫn đúng như lời Chu Hạo Khiên nói, xung quanh nàng tản ra một sự xa cách, xa cách phát ra từ trong nội tâm, ngươi muốn tới gần nàng nhưng không thể vào được cánh cửa ấy.
Tống Tiềm cũng từng nghĩ tới, rốt cuộc tổn thương như thế nào mới có thể khiến nàng phòng bị người khác như vậy, hắn cực kỳ muốn biết, rất muốn vuốt lên miệng vết thương của nàng, nhưng hắn không thể, nàng là nữ nhân Hạo Khiên nhìn trúng, hắn cũng chỉ có thể đứng thật xa nhìn bọn họ. Lúc này nghe thấy Chu Hạo Khiên oán giận, Tống Tiềm suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu cảm thấy vất vả quá, sao không từ bỏ?”
Chu Hạo Khiên sững sốt, ngơ ngác nhìn Tống Tiềm, đúng vậy, nếu bản thân mình cảm thấy vất vả sao không từ bỏ chứ? Nhưng vì sao mình chưa hề có ý nghĩ này? Nghĩ tới hai chữ từ bỏ, Chu Hạo Khiên liền thấy khó chịu toàn thân, trừng mắt nhìn Tống Tiềm nói: “Huynh có chủ ý gì? Ta sẽ không từ bỏ!”
“Nếu không từ bỏ, vậy đừng oán giận.” Tống Tiềm cười nhạt một tiếng, có vài người vẫn không có cơ hội đi oán giận đâu đấy, “Đệ cũng biết phụ hoàng cực kỳ coi trong đại tá lần này, người có võ nghệ xuất chúng không phải số ít, mấy ngày nay ở giáo trường đệ cũng tận mắt nhìn thấy rồi. Mấy năm nay mặc dù võ nghệ của đệ không bỏ phí, nhưng so với người ta ngày ngày cần mẫn khổ luyện thì kém hơn một chút. Trịnh Trí là đối thủ mạnh nhất của đệ, võ nghệ của tiểu tử kia quả thật không tệ, so với đệ e rằng còn cao hơn một bậc.”
*
Minh Yên mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy khô đến đòi mạng, không nhịn được khàn khàn hô lên: “Liên Song, nước.”
Liên Song đang ngủ gật trước giường đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Minh Yên mở mắt thì vui vẻ không thôi, nước mắt trong hốc mắt trực tiếp rơi xuống, vội vàng rót chén nước, giúp đỡ Minh Yên ngồi dậy uống nước, rồi mới lên tiếng: “Tiểu thư, người làm em sợ muốn chết, sao đang êm đẹp lại ngủ mê nhiều ngày như vậy chứ, người nói nếu người có chuyện gì ngoài ý muốn, em phải làm sao đây?”
Minh Yên kinh ngạc hỏi: “Ta nằm mấy ngày rồi sao?”
“Vâng, khoảng chừng ba ngày rồi, lang trung nói người bị phong hàn,còn nói gì mà buộc bực ngột ngạt, nói nhiều thứ nô tỳ không có hiểu, dù sao cũng dọa nô tỳ không nhẹ. Cám ơn trời đất cuối cùng người cũng tỉnh lại, trái tim treo lơ lửng của nô tỳ có thể hạ xuống rồi.” Liên Song đệm gối mềm sau lưng cho Minh Yên, trong miệng luyên thuyên không ngừng.
Tin tức Minh Yên tỉnh lại rất nhanh truyền đến viện của Đại phu nhân, Úc Duy Chương vẫn chưa hạ nha, đúng lúc Lan Cúc trở lại, nghe thấy tin tức này thì đi cùng Đại phu nhân tới thăm Minh Yên, Minh Yên vội vàng cảm tạ hai người, Đại phu nhân mặc y sam màu đỏ thẫm lại không che dấu được khuôn mặt mệt mỏi, nhìn Minh Yên nói: “Nha đầu con hù dọa người ta mà, đang êm đẹp lại bị phong hàn, thật sự dọa sợ tất cả mọi người đấy, sau này nếu có chỗ nào khó chịu thì phải nói đừng có che giấu, Úc phủ chúng ta không phải không mời nổi lang trung.”
Minh Yên vội vàng cảm tạ Đại phu nhân, nói: “Lúc ấy Tiểu Thất vô cùng chóng mặt, không hiểu sao lại ngủ thiếp đi, khiến mẫu thân lo lắng là lỗi của Tiểu Thất.”
“Sau này chú ý tới thân thể của mình một chút, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng không thể phớt lờ được.” Lan Cúc cười nói.
Minh Yên quan sát Lan Cúc, chỉ thấy Lan Cúc gầy đi rất nhiều, trên mặt mang theo vẻ âu sầu nhàn nhạt, Minh Yên biết cuộc sống của Lan Cúc chắc chắn không dễ chịu, trước kia dáng người đầy đặn hiện tại hơi có vẻ yếu ớt, y sam mặc trên người có hơi rộng, mặt mày cũng không oánh nhuận như trước kia, hơi khô vàng, đôi mắt rực rỡ thì ngơ ngác.
Minh Yên rũ mắt xuống, nàng biết mình không thể đồng tình với Lan Cúc, lúc trước con đường này là do nàng ta hại chết Lan Nhụy để dành lấy, cho dù nàng ta có lên núi đao xuống vạc dầu cũng phải cam tâm tình nguyện, không thể có câu oán hận nào. Nghĩ tới đây, Minh Yên mỉm cười nói: “Đa tạ Nhị tỷ tỷ, Tiểu Thất sẽ nhớ kỹ.”
Nói thêm một lát, Đại phu nhân đứng dậy rời đi, Lan Cúc thì ở lại, Minh Yên có chút kinh ngạc, thế nhưng trên mặt ko lộ ra dấu vết gì, cười nhìn Lan Cúc hỏi: “Nhị tỷ tỷ có lời cần dặn dò Tiểu Thất sao?”
Lan Cúc ngồi trên ghế gấm trước giường, quan sát bàn ghế trong phòng, đột nhiên nói: “Tất cả mọi thứ trong phòng muội đều không di chuyển, vẫn để nguyên như cũ phải không?”
“Lục tỷ tỷ trang trí phòng rất tốt, Tiểu Thất rất thích nên không động tới.” Minh Yên cười nói, ánh mắt lại cẩn thận quan sát vẻ mặt Lan Cúc. Chỉ thấy trong mắt Lan Cúc tựa như lộ ra một sự tưởng nhớ, là xót xa hay ghen ghét không thể nói rõ được, lặng lẽ chảy xuôi ở sâu trong đáy mắt.
“Thất muội muội vào phủ trễ chưa từng thấy Lục muội muội, nhưng muội nhìn xem, phòng muội ở không hề kém hơn Lan Phương thì nên biết Lục muội muội ở trong phủ được sủng ái cỡ nào. Di nương của Lục muội muội cũng là một người cực đẹp, chỉ tiếc đi quá sớm, phụ thân thích di nương của muội ấy, di nương của muội ấy vừa đi thì phụ thân cực kì áy náy với Lục muội muội, càng cưng chìu muội ấy hơn.” Hai mắt Lan Cúc khép hờ chậm rãi nói, trong mong chờ luôn vô tình hay cố ý toát ra một sự đau xót nhàn nhạt.
Minh Yên không biết hôm nay sao Lan Cúc lại nói đến chuyện này, nhưng vẫn lẳng lặng nghe, thấy Lan Cúc ngừng lại thì tiếp lời nói: “Tiểu Thất cũng nghe người trong phủ nói Lục tỷ tỷ là một người vô cùng tốt, có thể thấy Lục tỷ tỷ thật sự là một người tốt, vậy muội ở lại đây cũng không có gì phải bất an.”
Lan Cúc nghe vậy nhẹ nhàng thở dài, hồi lâu mới lên tiếng: “Lúc nhỏ tỷ rất ghen tỵ với Lục muội muội, cũng rất ghét muội ấy, sau đó từ từ trưởng thành thì không nghĩ như vậy nữa, tỷ muội chung quy vẫn là tỷ muội, ở nhà không cảm thấy tốt hay không tốt, nhưng khi gả cho người ta rồi thế mới biết tỷ muội quan trọng biết bao.”
Minh Yên hiểu rồi, nói cả buổi trời Lan Cúc muốn có quan hệ với mình, nếu Minh Yên không phải là Minh Yên mà là Lan Nhụy, có lẽ Minh Yên sẽ cảm thấy những lời này rất đúng, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy dối trá, Lan Cúc thật đúng là phòng ngừa chu đáo, hiện tại lại đến gì mà tỷ muội tình thâm, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười muốn chết.
Minh Yên thở dài không gì sánh bằng chân thành nhìn Lan Cúc, nói: “Nhị tỷ tỷ nói rất đúng, từ khi Tiểu Thất vào phủ cho đến nay rất được mấy tỷ tỷ chăm sóc, trong lòng thật sự vô cùng cảm kích.”
Lan Cúc nghe vậy lộ ra một nụ cười, nhìn Minh Yên nói: “Muội thật sự rất khôn khéo, khó trách mẫu thân lại thích muội như thế, ngay cả mối hôn sự bên vương phủ cũng cố gắng thúc đẩy, Tứ muội muội cũng có chỗ dựa, tuy nói là kế thất nhưng dù sao cũng là phu nhân Tứ phẩm. Muội gả vào vương phủ rồi, đương nhiên là bay lên đầu cành, cũng chỉ có Lan Phương vẫn chưa định hôn sự, thật khiến cho mọi người không yên.”
Hôn sự Lan Phương vẫn chưa định ra Minh Yên không bất ngờ mấy, chỉ là nghe thấy Lan Cúc nói vậy, Minh Yên cũng đành phải nói: “Đều do Tiểu Thất không tốt, nếu không phải ngày đó Tiểu Thất cũng đi theo Ngũ tỷ tỷ vào vương phủ bị tiểu Vương gia nhìn trúng, hôm nay liên lụy Ngũ tỷ tỷ phải vội vàng mai mối Tiểu Thất càng không tốt.”
Lan Phương nói một hồi, còn không phải muốn để Minh Yên biết nàng cướp hôn sự của Lan Phương sao? Minh Yên có chút tức giận nhưng vẫn biết lắng nghe nói một câu như vậy, quả nhiên vẻ mặt Lan Cúc lại tốt hơn nhiều, nhìn Minh Yên nói: “Chuyện này cũng không liên quan gì đến muội, tiểu Vương gia nhìn trúng ai, chúng ta có thể định đoạt được sao?”
“Chỉ là trước đó vài ngày nghe tôi tớ trong nhà nói Ngũ tỷ tỷ để ý đến phủ Nam Dương Hầu, nếu thật sự mối hôn sự này thành thì không tồi đâu.” Minh Yên cầm góc chăn nói, vẻ mặt bất an.
Lan Cúc cười nhẹ nói: “Nói thì nói như thế, nhưng chuyện vẫn chưa quyết định, đợi sau khi Tứ muội muội xuất giá rồi mới tính tiếp, hôn kỳ của muội ấy sắp đến rồi.” Nói đến đây Lan Cúc nhìn Minh Yên cười nói: “Mấy ngày nữa tiểu Vương gia sẽ phải tham gia đại tá sa trường, muội không lo cho ngày ấy sao?”
Minh Yên nghe vậy khuôn mặt thẹn thùng đỏ bừng lên, không chịu nói lời nào, Lan Cúc cười nói: “Nhị tỷ phu của muội sắp đến giáo trường, muội có thứ gì muốn mang cho tiểu Vương gia không?”
Minh Yên sững sốt, Chung Dực đi giáo trường Lan Cúc bảo nàng tặng đồ cho Chu Hạo Khiên? Đột nhiên, trong lòng Minh Yên dâng lên một cảm giác rất không thoải mái, vươn tay lấy một hà bao nho nhỏ dưới gối ra, nhìn Lan Cúc nói: “Đã vậy thì làm phiền Nhị tỷ phu mang vật này giao cho tiểu Vương gia.”
Minh Yên nhìn Lan Cúc nhận lấy hà bao, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn bất an, trong hà bao là một mảnh ngọc áp[1], mảnh ngọc áp còn lại ở trong tay Chung Dực, là lúc trước Lan Nhụy tặng vật định tình cho Chung Dực, nếu Chung Dực thấy ngọc áp này không biết sẽ có phản ứng như thế nào!
[1] Ngọc áp: bạch ngọc hình con vịt
Nhìn Lan Cúc mang đồ đi, trong lòng Minh Yên nhất thời có chút mất mát, không ngờ nàng lại dễ dàng mang thứ đó cho Chu Hạo Khiên, chẳng lẽ trong lòng nàng Chu Hạo Khiên thật sự đã quan trọng như vậy, đáng để nàng đưa tiểu ngọc áp cho hắn?
Lúc trước Úc Duy Chương ở bên ngoài tìm được ngọc Dương Chi thượng hạng, chất ngọc vô cùng tốt, liền đưa cho Lan Nhụy, cười hỏi nàng: “Muốn khắc miếng ngọc này thành cái gì?”
“Con muốn khắc một đôi vịt con, di nương nói phụ thân từng tặng cho di nương một ngọc áp nhỏ, đợi sau này con có phu quân con cũng sẽ tặng cho huynh ấy một con, có được không?”
Minh Yên hồi tưởng lại khi ấy Lan Nhụy ngây thơ nói ra lời trái phép tắc, nhưng Úc Duy Chương cũng không tức giận ngược lại thật sự cho người khắc thành hai con vịt, hai con vịt giống nhau như đúc. Sau đó Lan Nhụy tặng một con cho Chung Dực, hôm nay chỉ còn lại một con, Minh Yên không ngờ vừa rồi lại không hề suy nghĩ lấy ra đưa cho Chu Hạo Khiên.
Minh Yên biết, thật ra nàng có hơi muốn chọc tức Chung Dực, dù sao Chung Dực phụ Lan Nhụy, nhưng đây cũng chỉ là một nguyên nhân nhỏ trong đó, quan trọng hơn là vừa rồi Lan Cúc hỏi Minh Yên, trong đầu Minh Yên theo bản năng nhớ tới con vịt nhỏ kia, thì ra ở trong tiềm thức của nàng Chu Hạo Khiên thật sự đã trở thành một người quan trọng ở trong lòng nàng.
Cách ngày Lan Lăng xuất giá càng lúc càng gần, Minh Yên tự tay chọn một bộ trang sức khảm Phỉ Thúy cất vào trong hộp gấm, thay áo khoác lăng sa màu hồng, váy nguyệt hoa màu xanh nhạt, giữa eo thắt đai lưng màu sáng thêu hoa cảnh bốn mùa, thắt một cái nơ bướm ở phía sau lưng tạo ra một phong vị khác.
Thân thể Minh Yên đã không có gì đáng ngại, mấy ngày nay cũng thường xuyên đi lại ở trong phòng, lúc này Liên Song mới đồng ý để nàng đến chỗ Lan Lăng, Minh Yên cười nói Liên Song đã thành bà quản gia của nàng rồi, Liên Song cũng không giận, chỉ mạnh miệng nói: “Ở trong lòng nô tỳ không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn thân thể của tiểu thư, tiểu thư có thể phớt lờ nhưng nô tỳ thì không thể.”
Một câu ngắn ngủi lại khiến Minh Yên cảm động rất lâu.
Dẫn Liên Song đến chỗ của Lan Lăng, Lan Lăng vừa mới ngủ trưa dậy, nhìn thấy Minh Yên đến thì rất vui vẻ, cười nói: “Sao muội lại tới đây? Thân thể đã tốt rồi chứ? Tỷ đang muốn qua thăm muội đây, qua mấy ngày nữa có muốn gặp lại cũng không dễ dàng.”
Minh Yên nhìn Lan Lăng cười nói: “Đa tạ Tứ tỷ tỷ thương nhớ. Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, không có gì đáng lo, biết Tứ tỷ tỷ sắp xuất giá, làm muội muội vội tới tặng quà cưới cho tỷ tỷ đây.”
Lan Lăng lập tức đỏ mặt, hung dữ trợn mắt nhìn Minh Yên một cái rồi mới lên tiếng: “Muội trở nên miệng lưỡi trơn tru rồi nhỉ, cho tỷ xem một chút, nếu không đáng tiền tỷ không nhận đâu.” Lan Lăng cố tình bày ra dáng vẻ ham tiền, chọc cho Minh Yên bật cười, lấy hộp gấm ra đưa tới, nói: “Tứ tỷ tỷ nhìn xem đi, nếu không hài lòng thì muội hết thứ tốt rồi.”
Lan Lăng nhìn cái hộp đúng là không nhỏ, nghi ngờ nhìn Minh Yên, vươn tay cầm lấy, tơ lụa lam nhạt bọc ở trên, ở cạnh bốn góc khắc hoa rỗng, cái hộp này cực kì xinh đẹp, Lan Lăng vừa thấy liền rất thích, nói: “Ôi, muội lấy đâu ra cái hộp này thế, thật là đẹp.”
Minh Yên hé miệng cười một tiếng, tạm thời chưa trả lời, chỉ thấy Lan Lăng mở cái hộp ra, nhìn vào bên trong lập tức kinh ngạc nhìn Minh Yên, hồi lâu mới lên tiếng: “Cái này quá quý trọng, không được, muội cầm về đi.” Nói đến đây thì ngừng một chập, Lan Lăng nói: “Nhất định là đồ của Lục muội muội rồi? Mặc dù muội ấy nhiều đồ tốt, nhưng bộ trâm cài vòng tay như thế này cũng không nhiều. Phỉ Thúy này vừa nhìn đã biết là vật vô cùng tốt, mặt trên còn khảm đá quý đều là hồng bảo thạch quý giá, tương lai muội vào vương phủ, sẽ cần dùng đến nhiều hơn, muội nên giữ lại cho mình đi.”
Minh Yên lắc đầu một cái, nói: “Đồ tuy tốt nhưng không thể so được với tình nghĩa thắm thiết của tỷ muội ta. Lục tỷ tỷ để lại rất nhiều đồ tốt, muội nghĩ trong đồ cưới của Tứ tỷ tỷ chắc hẳn không có món đồ tốt như vậy. Chưa chắc mẫu thân sẽ cam lòng bỏ ra cho tỷ, bộ trang sức này là lúc trước phụ thân tặng cho Bát di nương, sau đó Bát di nương cho Lục tỷ tỷ, hôm nay đến trong tay muội thì thành đồ của muội, Tứ tỷ tỷ vào cửa chính là phu nhân Tứ phẩm, nếu ra ngoài xã giao không bày ra chút đồ sẽ bị người ta cười nhạo. Tỷ muội chúng ta còn khách sáo làm gì?”
Nói đến đây ngừng một lát mới nói tiếp: “Mặc dù những thứ này đều thuộc về muội, nhưng đều được ghi vào danh sách ở chỗ mẫu thân, muội cũng không tiện đụng vào nhiều, đợi sau này ra cửa, muội sẽ lấy ra một vài thứ cho Tứ tỷ tỷ giữ thể diện, nhưng bây giờ thì không được, Tứ tỷ tỷ hiểu mà.”
Lan Lăng nghe nói như thế thì vô cùng cảm động, nhìn Minh Yên nói: “Sẽ không nói gì cả, nói nhiều thành bày đặt kiểu cách, muội gả vào dòng dõi cao hơn tỷ, sau này tỷ cũng không giúp được gì cho muội thì muội gấp cái gì, nhưng chỉ cần muội có việc nhờ đến tỷ thì cứ nói thẳng, mặc dù tỷ không xuất ra tiền được nhưng vẫn có thể xuất ra được chút sức lực.”
Minh Yên liền nở nụ cười, gật đầu nói: “Vâng, chắc chắn sau này sẽ làm phiền Tứ tỷ tỷ không ít, tỷ sẽ không nhận đồ của muội vô ích đâu, yên tâm đi.”
Nói đến đây hai người nhìn nhau cười, có rất nhiều lời đã không cần nói ra, trong lòng đều tự hiểu. Hai người uống chút trà, Lan Lăng nói: “Sau này gả vào vương phủ cuộc sống của muội cũng sẽ không tốt hơn tỷ bao nhiêu, dù sao trên muội còn có Vương phi, mặc dù hiện tại không có, nhưng đợi đến lúc ba năm tuyển tú một lần, hoàng thượng nhất định sẽ chỉ hôn cho tiểu Vương gia, muội phải chuẩn bị tâm lý đấy.”
Minh Yên yên lặng gật đầu, trong lòng đã sớm hiểu điều này, thế nhưng nghe nói như thế trong lòng lại vô cùng khó chịu, tựa như có cái gì đó chặn ở tim, nhưng trên mặt lại giả vờ mạnh mẽ cười tươi nói: “Tứ tỷ tỷ yên tâm, muội biết nên làm thế nào.”
Lan Lăng thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Tỷ muội chúng ta có mệnh gì thế này, một người xuất giá làm kế thất, một người ngồi ghế Trắc phi, trên đỉnh đầu vĩnh viễn đều có một người đè nặng, người khác nhìn vào thì nở mày nở mặt đấy, nhưng cái khổ trong này nào có ai biết? Chỉ có mình mình chịu đựng thôi!”
Minh Yên nghe thấy lời này là biết Lan Lăng hết hi vọng với mối hôn sự này, suy nghĩ một chút bèn khuyên: “Tứ tỷ tỷ, mặc dù trong lòng Tứ tỷ phu vẫn còn tình nghĩa với Chính thê lúc trước, nhưng đây cũng là ưu điểm đấy. Chờ tỷ đi vào được lòng hắn, tỷ cũng sẽ có địa vị mà người khác không thể xâm phạm được, mặc dù lúc đầu khổ một chút nhưng sau này sẽ tốt hơn, tỷ không thể cam chịu được. Tỷ suy nghĩ xem tiểu Vương gia tham hoa háo sắc như vậy, muội còn chưa hết hi vọng nữa này, huống chi là người có tình có nghĩa như Tứ tỷ phu.”
Lan Lăng khẽ gật đầu, nói: “Tỷ không tuyệt vọng, chỉ là không nhìn thấy đường ra cho mình nên có chút bất đắc dĩ thôi.”