Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 51




Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cục Minh Yên vẫn phải giơ tay đầu hàng, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, cả giận nói: “Ta có tim thì như thế nào? Có liên quan gì tới ngươi? Ngươi hỏi ta có tim không, vậy tim của ngươi thì sao? Tim của ngươi đang ở đâu? Ở bên cạnh vô số thiếp thất của ngươi ở vương phủ, hay là ở chỗ Bạch Mẫu Đơn một ngày ba cố, hay là ở chỗ những hồng phấn giai nhân không biết tiếng tăm? Một nam nhân không có tim, dựa vào cái gì đi quản tim của người khác? Muốn tim không có, muốn mạng thì có một cái, ngươi xem mà lo liệu đi!”

Chu Hạo Khiên trợn tròn mắt, không ngờ nàng lại biết Bạch Mẫu Đơn? Một thiên kim tiểu thư không bước chân ra khỏi nhà lại biết nữ tử xóm làng chơi, Chu Hạo Khiên có chút khó chịu, vô cùng khó chịu, kéo tay Minh Yên lại hỏi: “Sao nàng biết Bạch Mẫu Đơn? Một tiểu thư khuê các sao có thể đầu bài của xóm làng chơi?”

Minh Yên muốn rút tay của mình về, nhưng phát hiện mình có rút thế nào cũng không được, tái mặt cắn răng nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Nếu không biết người khác biết trừ phi mình đừng làm, hoa danh của tiểu Vương gia khắp thiên hạ, nếu ta mà còn không biết thì thật là khó xử.”

Chu Hạo Khiên quýnh quáng, có khoa trương như vậy không? Nhìn vẻ mặt Minh Yên đột nhiên hỏi: “Chính vì vậy nên nàng mới không để ý tới ta? Nàng đang ghen?”

Minh Yên kinh ngạc, cả người như bị đông cứng, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, lập tức nổi giận, hắn lại nói ra lời khinh bạc mình như vậy, Minh Yên không chút nghĩ ngợi, theo bản năng nhấc chân đá mạnh vào Chu Hạo Khiên.

Chỉ là vì sao Chu Hạo Khiên lại không có vẻ mặt đau đớn nào, ngược lại Minh Yên cảm thấy ngón chân của mình đau đến sắp rớt ra rồi, chân đau khiến nàng không nhịn được mà khom lưng, vành mắt đau xót khiến nước mắt nhỏ xuống, chưa từng có ai có thể khiến nàng bối rối như vậy, khi đó Chung Dực cũng phải dỗ dành mình, thay đổi nhiều cách để mình vui vẻ.

Chu Hạo Khiên nhìn động tác của Minh Yên cảm thấy có điểm bất thường, lập tức hỏi: “Nàng sao vậy?”

Minh Yên không nói câu nào, dùng sức hất tay của Chu Hạo Khiên ra, muốn vươn tay chạm vào chân của mình. Hôm nay nàng không ra ngoài nên mang giày vải xa tanh đế mềm, đá người khác hoàn toàn không khiến người khác bị thương mà ngược lại làm mình bị thương, Minh Yên giận dữ hoàn toàn bất chấp tất cả, chỉ cảm thấy đau đến mức muốn gào khóc, nhưng nàng vẫn nhịn, nàng bận tâm đến hình tượng của mình, chỉ có thể yên lặng khom lưng xuống, ngồi xổm tại chỗ, dùng tay nhẹ nhàng ấn mũi chân, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.

Chu Hạo Khiên sốt ruột, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn Minh Yên nói: “Nàng thật là đần, muốn đá người ta cũng phải thay giày đã chứ, thật đúng là chưa thấy nữ nhân nào ngốc như nàng.”

Minh Yên vốn đã cực kỳ buồn bực, nghe nói như thế ngẩng đầu lên, khuôn mặt hoa lê đẫm mưa trở nên hung dữ, dùng một tay đẩy Chu Hạo Khiên ngã xuống đất, nức nở nói: “Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi nói chuyện khó nghe ta nào có thể bị như vậy? Mỗi lần nhìn thấy ngươi ta đều gặp xui xẻo, không có lần nào là không xui xẻo cả, kiếp trước ta thiếu nợ ngươi sao? Sao ngươi cứ dây dưa vậy, ngươi có thể đừng trêu chọc ta nữa được không hả?”

“Không được!” Chu Hạo Khiên như đinh chém sắt nói, vươn tay muốn cởi giầy thêu màu hồng của Minh Yên, Minh Yên cả kinh lập tức dịch ra phía sau, quát: “Ngươi muốn làm gì?”

“Để ta nhìn xem vết thương như thế nào?” Chu Hạo Khiên tiến gần lên một bước, khóe môi lại mang theo ý cười nhè nhẹ, ánh mắt nhìn nàng trở nên dịu dàng, vậy mới đúng chứ, đây mới là Úc Minh Yên ở trong lòng hắn, đây mới là Úc Minh Yên vươn tay là có thể chạm đến.

Minh Yên nghe vậy nào bất chấp khóc lóc, ngẩng khuôn mặt đỏ rực lên quát lớn: “Cút ngay, vẫn chưa gả cho ngươi đâu, đừng có động tay động chân!” Minh Yên nói xong lại dịch ra phía sau, vươn tay dùng váy áo rộng thùng thình che chân của mình lại.

“Ý của nàng là sau khi gả cho ta rồi thì được đúng không?” Chu Hạo Khiên lưu manh cười nói, lúc này quả thật chính là tương lai rộng mở, nhìn vẻ mặt Minh Yên càng bối rối, hắn lại càng đắc ý, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ cam chịu này của nàng, đương nhiên phải trêu chọc một trận để an ủi tâm hồn bị thương của hắn.

Minh Yên nghe vậy thì xấu hổ hận không thể tìm một chỗ chui xuống, tên khốn khiếp vô sỉ này thế mà lại nói ra lời như vậy, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Minh Yên thừa dịp bất ngờ đột nhiên vươn tay đẩy hắn một cái, Chu Hạo Khiên đang đắc ý nào phòng bị mấy thứ này, bị Minh Yên bất ngờ dùng sức đẩy, hắn vốn ngồi xổm không tiện khống chế cân bằng, nhất thời giống như con khỉ lăn ra đất ngã về phía sau, nhếch nhác hết chỗ nói.

Minh Yên nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Chu Hạo Khiên không nhịn được cười khẽ một tiếng, buồn bã vừa rồi tựa như cũng biến mất trong nháy mắt, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc trong gió, lông mày, hai mắt, miệng mỗi một chỗ đều tràn đầy ý cười, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng ngọc như ngôi sao trên bầu trời đêm.

Chu Hạo Khiên nhìn đến ngây người, hắn chưa từng nhìn thấy Minh Yên cười sang sảng như thế bao giờ, chưa từng nghe âm thanh trong trẻo như thế, nhìn thấy Minh Yên giãy giụa đứng lên, lách mình tránh ra thật xa, giống như mình là lũ lụt thú dữ, Chu Hạo Khiên lại nghĩ tới vừa rồi mình lăn ra đất như hồ lô, lập tức hiếm khi đỏ mặt, tựa như đây là lần đầu tiên hắn mất mặt ở trước mặt nữ nhân vậy.

Chu Hạo Khiên nhanh chóng đứng dậy, nhìn Minh Yên giả vờ cả giận nói: “Tiểu gia ta sống đến chừng này chưa từng mất mặt như vậy đâu, nàng lại dám đối xử với ta như vậy, xem ta trừng phạt nàng thế nào.” Chu Hạo Khiên làm bộ muốn đuổi theo Minh Yên, Minh Yên sững sốt co cẳng chạy, ai biết vạt váy quá rộng, chạy chưa được hai bước lại lảo đảo ngã về phía trước, Minh Yên kêu rên một tiếng, nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, nàng lại quên xách váy lên đã chạy, lần này thì hay rồi, vui quá hóa buồn, mình tự đạp mép váy của mình, xấu hổ chết đi được!

Minh Yên thét lên một tiếng đầy kinh hãi, Chu Hạo Khiên thấy vậy, bước một bước dài qua, vươn tay bắt lấy eo Minh Yên muốn kéo nàng lại, tránh cho nàng ngã xuống đất, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, thế nhưng thời tiết nóng thế này chất liệu váy rất mỏng, Minh Yên lại không chịu được nóng, nên mặc áo ngoài lĩnh ti mỏng nhẹ, cái bắt này của Chu Hạo Khiên dùng quá nhiều sức, chỉ nghe thấy một tiếng “rẹt”.

Minh Yên được hắn bắt lại nên không ngã nữa, nhưng nghe thấy tiếng rách của vải, tiếng này nàng rất quen thuộc, người quen làm may vá sao có thể không biết đây là tiếng gì, Minh Yên cứng lại, phải làm thế nào đây?!

Thật ra Chu Hạo Khiên cũng không muốn mạo phạm giai nhân, thật sự là ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho tốt, thả tay thì sợ Minh Yên sẽ ngã, không buông tay e rằng y sam sẽ bị kéo rách thành hai mảnh, hắn có chút gì đó nhưng tuyệt đối không hề có ý muốn khinh nhờn Minh Yên. Đột nhiên Chu Hạo Khiên nhanh trí, mặc dù tay không buông ra nhưng đầu lại quay ra phía sau.

Minh Yên đứng vững vàng, chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, không cần nhìn cũng biết nhất định là y sam bị rách rồi, lập tức xấu hổ đến mức muốn khóc lên, nàng sống hai đời chưa từng gặp qua chuyện mất mặt như vậy, nhanh chóng hất tay Chu Hạo Khiên ra, kéo mạnh rèm khoác lên che kín người mình, nhìn lại thì thấy tư thế của Chu Hạo Khiên kỳ quái, hắn vậy mà lại nhìn sang chỗ khác. Minh Yên yên lặng đứng đó không nói lời nào, mà cũng không biết nên nói lời gì, Chu Hạo Khiên như vậy mình thật sự không biết nên đối mặt như thế nào.

Rõ ràng là đăng đồ tử[1] sắc danh lan xa nhưng cố tình lại tôn trọng nàng, rõ ràng là vương công quý tộc chơi bời lêu lổng lại vì nàng mà chịu tham gia đại tá sa trường, rõ ràng mình không hề cho hắn sắc mặt tốt, nhưng lần nào hắn cũng bợ đỡ mình, Minh Yên yên lặng suy nghĩ xem rốt cuộc mình tốt chỗ nào, tính tình lại cứng nhắc không biết thức thời, còn thường xuyên chọc giận hắn, ánh mắt của nam nhân này có lẽ thật sự có vấn đề.

[1] Đăng đồ tử: Đồ dê xồm, yêu râu xanh.

Hồi lâu Chu Hạo Khiên không thấy Minh Yên có động tĩnh gì trong lòng khó tránh khỏi có chút hoảng sợ, nhớ tới vừa rồi mình thật sự có chút lỗ mãng. Buồn cười thật đấy, hắn là một hoa hoa công tử lại có một ngày cảm thấy mình lỗ mãng, đều là do Úc Minh Yên khiến mình trở nên bất thường.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Chu Hạo Khiên vẫn sợ Minh Yên giận thật, suy nghĩ có chút bối rối nói: “Vừa rồi ta thật sự không nhìn thấy gì cả, nàng cũng thấy ta quay đầu đi rồi đấy, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, ta thật sự không nhìn thấy gì.”

Sau lưng vẫn không có tiếng động gì, Chu Hạo Khiên thật sự có chút nóng nảy, vội vàng giải thích: “Úc Minh Yên, mặc dù đời này tiểu gia ta có phẩm hạnh kém, nhưng vẫn chưa lừa gạt ai, ta nói không thấy thì chính là không thấy.”

Minh Yên hơi cong khóe môi, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười, nghe lời giải thích có chút nóng nảy của Chu Hạo Khiên hai mắt từ từ cong lên, ấm áp như thủy triều tuôn ra ở trong lòng nhìn bóng lưng quen thuộc của Chu Hạo Khiên.

Minh Yên không biết, từ lúc nào nam tử này đã ăn sâu bén rể ở trong lòng mình, hôm nay từ từ nẩy mầm, bây giờ nàng mới giật mình thì ra Chu Hạo Khiên đã không còn là một người không quen biết, đã trở thành ánh sáng chói lóa cường thế nhất ở trong sinh mệnh nàng, trong lúc bất tri bất giác, Minh Yên đã nhảy vào trong vòng sáng kia, trong lúc bất tri bất giác tim sẽ vì hắn mà đập liên hồi.

Chu Hạo Khiên vẫn chưa nghe thấy giọng của Minh Yên, thật sự gấp đến độ giậm chân, nói: “Ta xoay người đây.”

Minh Yên vẫn không trả lời.

“Ta thật sự xoay người lại đó.”

Ý cười nơi khóe mắt Minh Yên càng nồng đậm hơn, vẫn mím môi không lên tiếng.

Chu Hạo Khiên thật sự không nhịn được, từ từ xoay người lại, liếc một cái liền nhìn thấy ý cười nhẹ nhàng đọng nơi khóe mắt của Minh Yên, đang nhìn chằm chằm vào mình, trên người dùng rèm cửa màu hồng cánh sen bọc kín lại, Chu Hạo Khiên chợt thở phào một hơi, cảm thấy mình trên trán của mình chảy đầy mồ hôi rồi.

Chu Hạo Khiên có hơi giận, cảm thấy mình lại bị Minh Yên đùa cợt, cắn răng nhìn Minh Yên nói: “Mỗi lần tiểu gia ta gặp nàng đều xui xẻo, không lần nào là không xui xẻo cả!”

Minh Yên tức giận, nhìn Chu Hạo Khiên cắn răng nói: “Nói chuyện phải có lương tâm, người xui xẻo là ta mới đúng.”

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên đột nhiên trút giận, nói: “Thôi, mấy cái thứ tranh giành hay phòng bị đều chẳng thú vị, mấy ngày nữa ta phải tham gia đại tá sa trường, nàng có lời gì muốn nói không?”

Minh Yên cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào rèm cửa quấn chặt trên người, nghiêng người dựa vào cửa, lông mi thật dài che đôi mắt to chợt lóe chớp tắt, giống như cánh bướm nhẹ nhàng nhảy múa. Nghe thấy lời của Chu Hạo Khiên ngón tay siết chặt rèm cửa, rất lâu cũng không nói một câu, nếu là ngày hôm qua có lẽ nàng sẽ không thèm để ý đến, nhưng hôm nay lại khác rồi, một câu bảo trọng cho dù thế nào Minh Yên cũng nói không ra miệng được.

Chu Hạo Khiên nhìn chằm chằm một lát, trong lòng thở dài một tiếng, là hắn quá sốt ruột rồi, lúc nào cũng đơn phương buộc Minh Yên nhìn thẳng vào mình thật là rất buồn cười, nhưng cố tình lại không nhịn được muốn làm, Chu Hạo Khiên cảm thấy mình cứ như bé trai ba tuổi ăn không được đường thì khóc rống lên vậy.

“Ta phải về rồi, tự nàng cẩn thận chăm sóc chính nàng, chờ ta đại tá sa trường về sẽ đến thăm nàng.” Chu Hạo Khiên nhấc chân đi ra ngoài, cố gắng không để mình cảm thấy mất mác, thật ra cũng đúng thôi, đoạn đường này đều là hắn đuổi theo không buông, Minh Yên chưa từng hòa nhã với hắn, lúc này nàng không nói câu nào mới đúng thật là nàng, là mình quá nôn nóng rồi. Chu Hạo Khiên lờ mờ cảm thấy trên người Minh Yên luôn có một sự xa cách từ trong lòng tản ra, xa cách như vậy khiến hắn muốn từng bước tới gần nàng rất là khó, vĩnh viễn đều dạo chơi ở ngoài vòng tròn của nàng.

Câu nàng có tim vừa rồi Chu Hạo Khiên nói thật ra không hề thuận miệng, mà là hắn muốn thăm dò, mặc dù không thể thăm dò được gì, nhưng mấy năm này hạng người gì Chu Hạo Khiên chưa từng thấy, Minh Yên không phải đang chơi trò lấy lui làm tiến, tóm lại Chu Hạo Khiên có chút bất an, hắn cảm thấy trong lòng Minh Yên nhất định có một người, nếu không hắn luân phiên tấn công vẫn không thể động tâm, thật sự khiến người ta kỳ quái.

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên đi qua bên cạnh mình, có gắng mở miệng muốn nói cẩn thận một chút, chú ý an toàn, nhưng lời đến bên miệng có làm thế nào cũng không nhả ra được, lại chỉ có thể nặng nề ép xuống, chung quy Minh Yên vẫn không có cách nào tiếp tục đưa mình vào vòng ôm của một nam nhân khác, nàng kháng cự không phải là vì còn nhớ nhung Chung Dực, mà là nàng nhận lấy đau thương từ chỗ Chung Dực khiến nàng không có cách nào tiếp tục dễ dàng tin tưởng nam nhân, nhất là nam nhân vừa có hoa danh bên ngoài vừa khiến người ta cảm thấy không an toàn như Chu Hạo Khiên, nam nhân như vậy có thể làm trượng phu nhưng không cách nào làm người yêu được.

Một câu nói rất đơn giản không thể nói ra khỏi miệng thì vẫn là người xa lạ, một khi nói ra miệng, Minh Yên biết tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Nàng không muốn thay đổi tình cảnh hiện giờ, không muốn thay đổi cuộc sống hiện giờ, nàng có quá nhiều chuyện cần phải làm, không muốn tiếp tục để bản thân hãm sâu vào trong vòng xoáy tình cảm, Chu Hạo Khiên đối với mình rất tốt, nhưng có thể kéo dài được bao lâu nếu vứt trái tim mình ra ngoài chỉ có thể đổi lấy ngọt ngào nhất thời nhưng lại phải đối mặt với đau thương cả đời, Minh Yên thà rằng niêm phong mình lại, ít nhất nàng sẽ không tiếp tục bị thương tổn, trái tim đã vỡ nát không thể chịu đựng được lần thứ hai.

Từ đầu đến cuối Chu Hạo Khiên vẫn không nghe thấy một câu nói nào của Minh Yên, thân hình dừng lại ở cửa, chậm rãi xoay người lại, khóe môi nâng lên một nụ cười tươi, nhìn khuôn mặt hờ hững của Minh Yên, nói: “Một ngày nào đó, nàng sẽ biết trong sinh mệnh của nàng không thể thiếu sự tồn tại của ta!”